Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2013 đúng không
Chương 38
II
Cuối cùng, tôi cũng bò đến được nhà vệ sinh nữ. Ừ, những bạn học khác đều đang lên lớp, còn tôi thì lại đang đi rửa bồn cầu! Thật xin lỗi mẹ. Học phí trường Úc Văn cao nhất trời, nhưng mẹ vẫn kiên trì cho tôi đi học ở đây chính là hy vọng tôi học được bản lĩnh, để có thể làm nên chuyện lớn. Nhưng kết quả bây giờ thì... kỹ năng rửa bồn cầu ngày càng tinh thâm. Sớm biết thế này, tôi ở nhà tự học cũng có thể thành tài.
(Lời bình: Dương Hạ Chí, cậu thật là vô tích sự, chẳng lẽ cậu không thể nào sửa đổi được cái bệnh hay ngủ ngày của cậu hay sao? Chẳng lẽ cả đời cậu cứ buồn ngủ hoài cho đến chết sao?)
Hơ! Tôi cũng muốn sửa đổi lắm chứ, nhưng mà... nhưng mà không thể kiểm chế được mình, hình như là mi mắt như của ai khác vậy... Ừ, chẳng lẽ mình là người đẹp ngủ say chuyển thế thành hay sao?
(Lời bình: Người đẹp cái nỗi gì! Tớ thấy cậu là con sâu ngủ thành tinh thì đúng hơn!) Có cần nói trực tiếp vậy không?
Ừ, sắp đến kỳ thi tháng rồi, nếu lần này mà không đạt chuẩn ở tất cả các môn thì sẽ bị Ban Kịch nghệ loại ra. Thực ra, chỉ có ma mới thèm tham gia cái Ban Kịch nghệ đó, chẳng qua là mình bị anh Nam Xuyên nắm cán mà thôi, muốn từ chối cũng không được! Nếu lần này không qua, nếu quả thật bị đá ra khỏi Ban Kịch nghệ, anh Nam Xuyên nhất định không tha cho mình. Đáng sợ quá! Như có một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua.
Nhưng ở trong Ban Kịch nghệ thật là khó chịu, tuy phần lớn mọi người đểu coi như thân thiện với mình, nhưng Nguyên Dạ và chị Lai Tử hình như rất ghét mình, hễ sơ suất làm sai chút xíu gì là bị mắng ngay. Mấy người này thật chẳng có tình người, không hiểu chút xíu nào tâm tư của người ta, làm như mình cố ý làm sai vậy! Mình cũng muốn làm cho tốt lắm chứ, nhưng đâu có dễ dàng gì đâu, chỉ nghĩ đến việc phải học thuộc lòng mấy lời thoại là lòng tôi lại nhưng héo úa đi.
Ui da! Chút nữa là quên mất! Chiều nay còn phải tập kịch nữa, nếu nhớ sai lời thoại thì thế nào cũng bị mắng nữa cho mà coi! Nhưng mình cũng nên tranh thủ thời gian học thuộc cái đã, không nên lãng phí một chút xíu thời gian quý báu nào! Nghĩ đến đấy, tôi lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ. Hi hi, thấy tôi biết tính toán không nào! Tôi đã ngồi viết lại mấy lời thoại trọng tâm vào tờ giấy này hồi sáng sớm, hơn nữa còn mang theo bên người nữa, nếu có thời gian là lấy ra học ngay. Tôi tin là người có chí ăt thành công, ông trời nhất định sẽ cảm động cho sư tận tâm này của mình, không chừng sẽ cho mình một chỉ số thông minh cao nữa chứ! Hả? Không được! Tự nhiên biến thành quá thông minh như thế thì e rằng mình không kịp thích nghi. Hi hi...
"... Nếu... em được sống trong trái tim anh... là một nơi tuyệt diệu nhất... Trời đất, thật là chói tai quá, ha ha... Ở đó, người khác không thể nhìn thấy em... không có ai... không có có thể khinh khi tình yêu... của chúng ta... Chết chưa, mấy người này nói chuyện trực tiếp quá, hễ động đến là yêu với đương, ha ha, làm mình nổi da gà...Thật ghê quá!" Tôi vừa học thuộc lời thoại một cách vụng về vừa không nhịn được cười. (Lời bình: Cái cậu Dương Hạ Chí này, những lời thoại kinh điển này mà cậu nói là "chói tai"? Thật hết thuốc chữa!)
"Cô...mới... ghê... ấy!"
"Á! Hú hồn!" Tôi bị một âm thanh đáng ghét không biết từ đâu bay đến làm sợ muốn chết. Vứt cái gậy thông sang một bên, nhảy lên ngồi trên bồn cầu. Trời ơi! Ban ngày ban mặt, trong nhà vệ sinh nữ sao lại có tiếng con trai chứ? Chẳng lẽ trong nhà vệ sinh nữ có ma? Oa, sợ quá!
"Này, cô thích ngồi bồn cầu thế kia à? Làm gì mà ngồi trên đó hoài không chịu xuống thế?" Cái giọng này sao nghe quen quá vậy ta? Chẳng lẽ?...
Tôi nuốt nước bọt, thò đầu ra ngoài nhìn xem. Chỉ thấy Nguyên Dạ đang ôm vai khinh khỉnh đứng dựa ngoài cửa nhà vệ sinh. Hu hu... Tuy tôi có ngốc chút đỉnh, nhưng ông trời cũng đừng có giỡn tôi như thế chứ? Ngay cả việc mình dọn nhà vệ sinh cũng để cho cái gã Nguyên Dạ miệng mồm nhìn thấy nữa. Anh ta thế nào cũng bêu xấu mình cho đến chết cho mà xem!
"Sao... Sao anh lại ở đây?" Tôi đỏ mặt, nhảy xuống khỏi bồn cầu. Nghe tôi hỏi như thế, không ngờ mặt Nguyên Dạ cũng đột nhiên đỏ lên, nhìn tôi với vẻ hung tợn.
Chẳng lẽ anh Nguyên Dạ lại lạc đường nữa? Chết thật, anh ấy thật đáng thương, không, thật là thê thảm. Ừ, con người sống trên thế gian này cần có dũng khí...
"Ui da! Anh Nguyên Dạ sao lại đánh em thế?" Thật là tức quá, tôi còn đang xót thương mà anh ta lại ra tay đánh tôi?
"Cô đang nghĩ gì thế hả? Đang vui mừng lắm hả? Đầu cán chổi!"
Hả? Tôi vui mừng? Tôi làm gì mà vui mừng? Thật kỳ quái, một nữ sinh như tôi đang tiết học mà bị phạt quét nhà vệ sinh mà vui mừng nỗi gì?
"Không có, Nguyên Dạ, em đâu có vui gì đâu, anh hiểu lầm rồi..." Tôi dịu giọng nói.
"Thế thì tốt! Mau dọn dẹp đi rồi đưa tôi qua khu cấp 3. Nhanh lên!" Hừ, cái gã này sao thích nói chuyện lớn lối như thế nhỉ? Thật là... Chẳng lẽ mỗi lần anh ta nhờ người khác đều giở cái giọng đó ra hay sao? Đáng ghét...
Tôi nói: "Cái gì? Còn phải đưa anh đi nữa hả? Lần trước đưa anh đi rồi mà? Sao anh chẳng có chút ấn tượng nào thế? Anh thật khiến người ta nhức cả đầu. Em chưa từng qua bên khu cấp 3 mà còn có thể tìm được, còn anh đã ở đó 2 năm rồi, sao lại chẳng biết đường? Hơn nữa, anh Nam Xuyên chẳng phải đã nói với anh rồi à, sau khi hết tiết không được đi lung tung. Anh sao lại... Ui da! Anh..."
Ngày hôm nay mình thật là xui xẻo, chỉ mới có chút xíu mà bị Nguyên Dạ gõ đầu hai cái. Cuộc đời sao đen đủi!
"Cô bé, hình như cô thích nói lắm nhỉ? Vậy sao lúc nhắc vở lại chẳng lưu loát hả? Đồ ngốc!"
"Không phải mà! Mấy cái lời thoại đó kỳ quái như tiếng nước ngoài ấy, cho nên... Ui da! Anh sao lại đánh người ta?"
"Tốt nhất là đừng đứng trước mặt tôi mà kể lể khóc than nữa! Đừng quên, lúc đầu cô nhất định đòi gia nhập Ban Kịch nghệ đấy!"
Hu hu... Tôi muốn điên lên rồi nè, anh thật sự nghĩ mình muốn ở lại cái nơi chết tiệt đó hay sao?
"Mau đưa tôi đi ngay! Nếu không, tôi không tha cho cô đâu!"
Thật là xui xẻo! "Biết rồi! Anh tránh ra một chút, em rửa sạch sàn nhà xong rồi đưa anh đi!" Tôi vô cùng bất mãn trề môi kéo anh ta sang một bên, rồi buồn bã kéo ống nước, mở vòi, vừa rửa sàn nhà vừa len lén nhìn anh ta.
Đúng là một con người đáng ghét vô cùng, tuy sống đến mười mấy tuổi đầu rồi mà ngay cả đường đi cũng không biết thì cũng đáng thương thật. Nhưng cái dáng vẻ hung tợn, đáng ghét đó thật khiến người ta chẳng thể nào đồng tình! Hừ, thật không hiểu nổi loại người như thế sao có thể làm trưởng Ban Kịch nghệ được chứ? Mà lại còn là thần tượng của mọi người được chứ? Tôi thấy anh ta chẳng đẹp trai bằng anh Hàn Vũ, cũng không dễ thương bằng người ta. Đến ngay cả anh Nam Xuyên có chút xấu bụng kia cũng hơn anh ta gấp trăm lần! Cái đồ đáng ghét, nhìn cái vẻ kênh kiệu đáng ghét chưa kìa! Thật là bất công, rõ ràng thấy mình đang cực khổ lau sàn nhà thế này mà có thể thảnh nhiên khoanh tay đứng nhìn như thế, chẳng chịu đến giúp dùm một tay nữa? Cái gã này...
"Này?"
Hết hồn!
Mắt Nguyên Dạ đột nhiên long lên, hung hăng nắm lấy tay tôi lôi sang một bên: "Cô đang nói xấu tôi đấy hả?"
Đáng ghét! Bộ trong đầu tôi nghĩ gì anh đều đoán được hết sao? Thật là đáng sợ!
"Ai bảo cô nói xấu tôi?"
"Làm gì có! Tôi chỉ đang nghĩ trong lòng... chút chút thôi mà..." Chết rồi! Sao lại tự thú nhận thế này.
"Đồ ngốc." Anh ta nói tiếp
Hả? Mình thật là ngốc, coi cái điệu kênh kênh của tên đó kìa, chỉ một chút mẹo nhỏ thôi mà mình cũng mắc bẫy nữa! Mình sao lại ngốc thế!
Tôi vừa tức giận hét lên vừa vùng tay ra khỏi anh ta: "Anh mau tránh ra, tránh ra đi! Tránh ra! Anh đang cản trở tôi rửa sàn đây này! Tránh qua một bên!"
"Cái gì? Cô cẩn thận một chút chứ! Nước văng trúng tôi đây này biết không? Đáng ghét..."
Hừ! Chẳng thèm quan tâm đến anh ta làm gì! Tôi đụng, đụng, đụng nè!
Hơ... Tôi vẫn còn ấu trĩ thế nhỉ, cách báo thù thế này thế nào cũng bị A Mộc cho là đồ trẻ con. Nhưng bây giờ tôi đang rất muốn đụng anh ta, tốt nhất là đụng cho anh ta ngã xuống sàn luôn. Ha ha ha...
Đang suy nghĩ như vậy, nào ngờ tôi đạp phải cục xà bông còn để quên dưới sàn, lập tức cả người trượt dài trên sàn nhà vệ sinh: "Á, cứu tôi!..." Tôi hốt hoảng.
"Đồ ngốc." Anh Nguyên Dạ giận phừng phừng la lên, sau đó chụp lấy cổ áo tôi, nhưng lúc đó tôi đã không còn giữ được thăng bằng nữa, ngã đè lên người Nguyên Dạ. Hơ... May mà có Nguyên Dạ làm đệm dưới lưng, nếu không thế nào cũng bị ê ẩm cả người!
"Đáng chết! Mau lui ra!" Anh Nguyên Dạ kêu lớn, làm tay chân tôi rối loạn, càng muốn đứng lên thì càng bị trượt ngã, cái ống nước trong tay không chịu nghe lời phun tới tấp vào tôi.
"Lấy cái ống nước ra! Văng trúng tôi đây này!"
"Hu... Anh đừng có kêu nữa, anh không thấy là tôi cũng bị phun tùm lum hay sao?" Tôi càng kêu càng căng thẳng, không thể nào nắm chặt được cái vòi nước đang nổi điên kia. Chẳng biết làm sao, tôi chỉ còn cách ném vòi nước đi, cố gắng đóng van nước lại.
Phù... Cái vòi nước cuối cùng cũng được khống chế, còn tôi và Nguyên Dạ thì lại biến thành hai con gà mắc mưa. Trên đầu Nguyên Dạ còn nhỏ xuống từng giọt nước, hai mắt anh ta như hai họng súng ngắm vào tôi, thật đáng sợ.
Tôi lau nước trên mặt, gượng một nụ cười: "Hi hi, không có sao hết... Đứng ngoài cửa sổ cho gió thổi một lát là khô..."
Trời, những lời ngu ngốc thế mà mình cũng nói được, đúng là ngu ngốc!
Nhưng lúc này, Nguyên Dạ dường như nghe được tiếng gì đó, vội chạy lại cửa nhà vệ sinh xem xét. Tôi không biết xảy ra chuyện gì, cũng chạy vội theo anh ta: "Anh Nguyên Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyên Dạ nhíu mày: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Toi ngoáy ngoáy nước trong lỗ tai: "Âm thanh? Âm thanh gì? Em chẳng nghe thấy gì cả!"
Anh Nguyên Dạ nhìn tôi hậm hực: "Không biết đầu cô mọc hai cái lỗ tai để làm gì?"
Sao anh ta lại có thể nói thế chứ? Chẳng lẽ là học lớp lớn thì có thể sỉ nhục tôi như thế hay sao? Chắc là do việc mình làm ướt người anh ta nên anh ta mới bực mình nói như thế.
Anh Nguyên Dạ hung hăng nói: "Này! Cô còn ngớ người ra đó làm gì? Mau đưa tôi về bên khu cấp 3 đi! Còn nữa! Chuyện hôm nay không được để cho người thứ ba biết. Nếu không thì..." Anh Nguyên Dạ dùng tay vạch ngang cổ làm tôi lạnh cả người...
Chương 39
III
BUỔI CHIỀU
"Reng reng reng..."
Oa! Không phải chứ? Tiết tự học sao đến nhanh thế? Thế có nghĩa là mình phải đi sang Ban Kịch nghệ để tập kịch? Thấy Nguyên Dạ với cái mặt đáng sợ đó? Cứu mạng...
"Đồ ngốc! Cậu ngồi đây nhăn mặt nhíu mày làm gì thế?" A Mộc đáng ghét này, không hiểu được người ta chút nào cả, tôi đang phiền muốn chết, cậu ấy còn đá vào tôi, hình như là cậu ấy thành thói quen rồi.
"Làm gì vậy? A Mộc, sao lại đá tớ?"
"Cậu không nghe tiếng chuông báo tiết tự học hay sao? Tập kịch ở Ban Kịch nghệ sắp bắt đầu rồi kìa, đi mau đi! Còn ngồi thơ thẩn cái gì nữa? Đừng làm tớ phải mất mặt!"
"Hả? A Mộc, tớ đến trễ thì làm gì mà cậu mất mặt? Đâu phải cậu đến trễ đâu?"
"Đồ ngốc!" A Mộc lại gõ lên đầu tôi. Gần đây, không biết tại sao những người xung quanh thích gõ lên đầu tôi như vậy? Người ta đã đủ ngốc rồi, bây giờ lại còn bị tổn thương tế bào não nữa, mấy người này thật chẳng có lương tâm.
"Bây giờ cả trường này đều biết tớ là người quản lý của cậu. Cậu mất mặt thì cũng chính là làm tớ mất mặt, biết không?" A Mộc nói.
"Thế thì cậu đừng làm người quản lý cho tớ nữa. Chẳng biết việc làm của cậu có gì hay không?" Tôi trề môi.
"Dương Hạ Chí, A Mộc tôi là bạn tốt của cậu nên mới giúp đỡ cậu. Bây giờ cậu đã là minh tinh rồi, sau này có thể làm đại minh tinh nữa, bên cạnh không có người quản lý làm sao được? Cái gì cậu cũng không biết, chả trách thành tích lại kém thế?"
Hả? Đại minh tinh? Hơ... Sao A Mộc lại trở nên thành thật thế nhỉ? Cả đời tôi cũng chẳng thể trở thành cái đai minh tinh gì đó, cả đời cũng chắc chỉ là người nhắc vở...
A Mộc vẫn nghiêm túc nói tiếp: "Còn nữa! Cần phải tập luyện nghiêm túc, không được lười biếng, nếu không thì không tha cho cậu đâu!" Nói xong, A Mộc lại đá vào tôi, không biết cái đá này là lần thứ bao nhiêu rồi. Thật thê thảm cho tôi quá! Ở đây thì bị A Mộc, bên kia thì bị Nguyên Dạ ăn hiếp...
Hết cách, tôi đành cúi đầu thở dài lê bước đến khu cấp 3.
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Chương 40
IV
BUỔI DIỄN TẬP CỦA BAN KỊCH NGHỆ
Hi hi, tôi cần phải nhắc lại một lần nữa, vị trí của người nhắc vở quả thật là một chỗ đặc biệt để xem kịch đấy! Không những có thể nhìn rõ mồn một những hóa trang của mỗi diễn viên trên sân khấu, mà ở cái ô này mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, gió không thể thổi đến, mưa không thể tạt vào, thật là thoải mái!
Đương nhiên rồi, nếu không cần cứ phải ngước lên nhìn, và kế bên có thể để một lon Coca bự và một bịch khoai tây chiên thì hay biết mấy.
"Dương Hạ Chí! Dương Hạ Chí!"
Hả? Có người kêu mình kìa! Chết lại lơ đễnh nữa rồi!
"A... chị, chị Lai Tử..."
Tôi còn đang nghĩ là có thể mang mấy cái gối ở nhà đến lót sau lưng thì thoải mái biết bao, nào ngờ bị chị Lai Tử đứng mé bên phải trên đầu nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi nhìn về phía anh Nam Xuyên ở mé bên trái, cũng thấy anh ta cũng đang lắc đầu.
Hả? Chẳng lẽ mình lại làm sai chuyện gì sao?
"Dương Hạ Chí! Cô làm cái gì thế hả? Cô không thấy tôi quên lời thoại rồi à? Còn ở đó mà đứng mơ mộng giữa ban ngày! Thật là đáng ghét!" Chị Lai Tử nói.
Chết rồi, tôi còn nhớ là nãy diễn tập tôi còn đọc một hơi gần hết những lời thoại của chị Lai Tử, lưỡi muốn đơ ra luôn. Tưởng nãy giờ co thể nghĩ ngơi một chút, ai ngờ cái chị Lai Tử này vẫn cứ ba câu thì quên hết hai rồi.
Chán thật, tôi cứ nghĩ là trí nhớ của mình kém lắm rồi, nào ngờ người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của trường Úc Văn lại kém trí nhớ hơn cả tôi nữa. Thật không biết trí nhớ kém như thế thì làm sao mà làm diễn viên được chứ?
Nhưng mà cũng kỳ, bình thường ngay cả học một từ tiếng Anh thôi cũng khiến tôi buồn ngủ muốn chết, nhưng lại học thuộc lời thoại nhanh đến thế? Xem ra mình không phải là không còn chỗ nào xài được, không chừng sau này mình còn có thể làm một người nhắc vở nổi tiếng nữa!
(Lời bình: Trời, A Mộc nói không sai mà! Lý tưởng của cậu luôn nhỏ bé như thế!)
"Ơ... Em..." Tôi mới vừa định mỉm cười giải thích, nào ngời chị Lai Tử chẳng cho cơ hội, quay về phía anh Nam Xuyên tỏ ra vô cùng oán trách, "Nam Xuyên..."
Úi... Nghe giọng chị ta mà nhột cả người, gai ốc nổi lên...
"Anh tìm đâu ra con bé này thế? Thật là dở hơi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu! Hại mọi người phải bắt đầu lại từ đầu!"
"Cô luôn nói cô ấy làm gì? Một đứa trẻ mà bị mắng cả ngày không tốt cho sự phát triển, cô có biết không? Cô xem cô ấy kìa, 15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy! Cô là chị lớp lớn không thể đối xử với cô ấy tốt hơn một chút sao?" Anh Nam Xuyên nói.
Tôi trề môi đứng cúi đầu trong cái ô đó, tôi hy vọng mình có thể ẩn thân như nhẫn giả vậy, chẳng ai có thể nhìn thấy... Nghe anh Nam Xuyên đang bênh vực tôi, nhưng không biết sao mấy lời nói tốt của anh lại khiến tôi buồn thêm: "15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy"
"Nam Xuyên, em cũng muốn tốt với cô ta lắm chứ! Nhưng anh nhìn kìa, lớn đầu thế này rồi mà cứ nằm mơ giữa ban ngày thôi hay sao ấy. Ngay cả chuyện có chút xíu ấy thôi mà cũng không xong, thật chẳng hiểu để cô ta lại đây làm gì nữa? Người như thế này sao không sớm đuổi khỏi Ban Kịch nghệ đi cho rồi?" Chị Lai Tử bất mãn nói.
Anh Nam Xuyên chỉ vào trán chị Lai Tử, giận đùng đùng: "Còn cô thì sao? Lớn đầu thế này, chỉ có mấy câu thoại thôi mà cũng không thuộc, thật chẳng biết để cô làm nữ chính để làm gì nữa?"
"Nam Xuyên, anh..." Chị Lai Tử dường như còn tức hơn tôi nữa, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Thật không thẹn là nữ vai chính, chỉ chớp mắt một cái là khóc rồi! Những người làm việc bên dưới vội déo chị Lai Tử qua một bên an ủi.
Ừ... Là con gái xinh đẹp có thể chiếm ưu thế hơn, người đẹp khóc thì đáng thương làm sao, ai cũng thông cảm. Nhưng còn mình sao chẳng có ai xót thương, chẳng ai thèm để ý tới. Trên đời này thật không công bằng, sao Thượng Đế không nặn tôi thành một người đẹp nhỉ? Lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Anh Nam Xuyên đi đến chỗ tôi: "Này, cô bé, đường có buồn rầu nữa. Lai Tử là như thế đấy, được mọi người chiều chuộng mãi nên hư người rồi, miệng lưỡi cũng hơi dữ dội. Nhưng thực ra lòng dạ cô ta cũng không xấu lắm đâu, đừng tính toán với cô ấy làm gì."
Tôi nén lòng lau nước mắt: "Dạ... Em biết rồi..."
"Mau lau nước mắt đi." Nói rồi anh Nam Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi: "Vốn đã phát triển không tốt rồi lại còn khóc nữa thì không lớn lên nổi nữa đâu, thế thì khó coi lắm!"
"Anh Nam Xuyên, mọi người ở đây chẳng có ai thích em cả, chỉ có anh là tốt với em thôi. Nhưng em biết mục đích của anh là gì rồi." Tôi nói.
Anh Nam Xuyên chút nữa té lọt xuống cái ô này của tôi. "Trời ơi! Sao em lại nói chuyện khó nghe thế? Sao lại nói anh có mục đích chứ? Xem ra tốt với em cũng không được nữa. Thế thì em tự lo thân mình đi." Nói xong, anh Nam Xuyên gõ lên đầu tôi rồi bỏ đi.
"Này! Anh Nam Xuyên! Em không có ý đó! Em..." Tôi ngốc thật mà! Đến ngay cả người quan tâm cuối cùng tới mình mà cũng bị mình chọc tức bỏ đi. Dương Hạ Chí ơi! Mày nhìn lại mày đi, quả thật là hết thuốc chữa rồi. Mày đúng là... Cho dù là biết là anh Nam Xuyên muốn lợi dụng mày để trị khỏi bệnh "mù đường" của Nguyên Dạ mới tốt thế này với mày, nhưng cũng đừng nên nói ra chứ! Hu hu... Ngốc! Ngốc quá!
Tôi còn đang hối hận tột cùng thì một luồng gió lạnh thổi qua: "Dương Hạ Chí! Tránh Nam Xuyên xa ra một chút! Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô!"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hả? Không phải thế đâu, chị Lai Tử hiểu lầm em rồi! Chị đừng có đi, nghe em nói nè! Đừng đi..."
Rồi, cả hai người nam nữ chính trong Ban Kịch nghệ mình đều đắc tội, cái gã Nguyên Dạ đó lại chẳng có ấn tượng gì tốt ở mình, những người làm việc khác cũng bị mình hại phải làm lại từ đầu hoài nên cũng trở nên ghét mình, đến ngay cả anh Đa Lâm tốt bụng cũng đành nhìn tôi thở dài...
Dương Hạ Chí à Dương Hạ Chí. Mày chỉ là một con ký sinh trùng trong Ban Kịch nghệ thôi... Mày còn mặt mũi nào mà sống trên đười này nữa chứ... Hu hu hu...
Anh Đa Lâm nói lớn: "Thôi được rồi! Các bộ phận chuẩn bị làm lại, chúng ta làm lại lần nữa. Ok?"
Mọi người chán nản gật đầu: "Được".
"Dạ." Tôi cũng cúi đầu nói nhỏ một tiếng rồi chui người vào cái ô đó.
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Hôm nay, tôi tổng kết lại những nguyên nhân mà mình khiến người ta ghét. Đó chính là do mình không được xinh đẹp.
Nhất định là thế. Coi chị Lai Tử, tính tình thì xấu, trí nhớ cũng kém, lại hay chửi người khác... Nhưng ai cũng thích chị ấy.
Trên thế giới này thật không công bằng, tại sao lại không chia cho tôi chút xíu ưu điểm nào hết vậy? Nếu có thể khiến tôi ngu như trái dưa thì sao không thể ban cho tôi gương mặt đẹp được chứ? Thực ra, yêu cầu của mình cũng đâu có cao đâu, tôi chỉ muốn mặt mình nhỏ đi một chút, lỗ mũi có thể đứng lên một chút, miệng nhỏ lại một chút, mắt lớn một chút, thân người cao cao một chút, ngực lớn lên một chút, mông cao một chút....
(Lời bình: Tớ thấy cậu nên đi thẩm mỹ viện cho rồi).
Chương 41
V
SÁNG SỚM HÔM SAU
"...Ban Kịch nghệ quan hệ nam nữ lung tung... Uyên ương trong nhà vệ sinh... Uyên ương đùa nước? Công nhiên phá hoại kỷ luật của trường!"
"Hả? A Mộc đọc cái gì thế? Mau đưa tớ coi coi!" Tôi giật lấy tờ báo A Mộc đang coi. Trời ơi! Không thể nào tin vào mắt mình, trên báo không những đăng một đoạn bình luận cực kỳ lớn, mà còn đính kèm theo một tấm hình chụp lúc tôi và Nguyên Dạ ước như hai con gà mắc mưa đang ôm lấy nhau.
"Uyên ương đùa nước?"
Mấy từ này bình thường nghe rất lãng mạn nhưng sao bây giờ nghe sao mà nổi cơn lên? Hơn nữa, trong đầu cứ hỗn loạn, không ngừng tự trách mình là một kẻ quá yếu đuối...
Nhớ lại chuyện hôm qua của tôi với Nguyên Dạ trong nhà vệ sinh. Đúng rồi, chúng tôi quả thực rất giống hai con vịt nhúng nước (Trời! Hôm qua mới nói là con gà mà, sao bây giờ lại thành con vịt thế này?), sau đó... sau đó Nguyên Dạ có nghe thấy tiếng gì đó. Chẳng lẽ, có người chụp lén?
Hu hu... Mấy người bên Ban Thông tin sao mà xấu thế? Sao không lên lớp như người ta mà lại chui vào nhà vệ sinh ngồi chụp lén chứ? Không chừng họ bắt đầu theo dõi mình rồi?
Tôi tủi thân ôm chầm lấy A Mộc, nước mắt trào ra như suối: "A Mộc! Có người rình rập tớ!"
A Mộc vội bịt miệng tôi lại, thò đầu ngó ra ngoài: "Nhỏ tiếng một chút. Đồ ngốc. Kêu lớn như thế bộ muốn bị phát hiện à? Tớ vì cậu mà liên lụy rồi đây này, có biết không?"
"Hu hu... Nhưng tớ phải làm gì bây giờ? Chuyện này nếu để mẹ tớ biết được thì bà ấy sẽ rất buồn đấy, A Mộc..."
Mẹ ơi, Tiểu Chí xin lỗi mẹ, học hành đã không ra gì thì không nói, bây giờ lại yêu sớm với anh cấp 3 nữa... Nhưng mà mẹ ơi, mẹ nhất định phải tin con, con thật chẳng làm sai chuyện gì mà! Tuy con rất muốn yêu, nhưng chỉ là trong lòng nghĩ thế thôi! Con thật sự không phải không nghe lời! Hơn nữa, cứ coi như mắt của con có bị mù đi nữa thì cũng sẽ không thích Nguyên Dạ đâu! Mẹ... Mẹ đừng bao giờ tin những chuyện này! Đừng nên thất vọng với Tiểu Chí con! Mẹ...
Nghĩ lại, Dương Hạ Chí mình từ hồi còn học mẫu giáo đến học cấp 2 như bây giờ, học hành tuy không có gì tốt cả, cũng chẳng được thầy cô yêu mến gì, nhưng ít ra cũng chưa từng vi phạm kỷ luật của nhà trường! Bây giờ lại bị truyền ra tin đồn nhảm khó nghe này... Thật khiến mình khó nghĩ quá, càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân càng muốn khóc...
Tôi cứ như thế trốn trong nhà kho của trường với A Mộc khóc cho đã đến khi tan học.
Sự việc là như thế này:
Sáng sớm hôm nay, khi chúng tôi đến trường liền bị vô số truyền đơn, báo chí trường tung lên đầu. Trên tất cả những tờ báo đều đăng hình hôm qua tôi và Nguyên Dạ biến thành hai con gà mắc nước trong nhà vệ sinh, hơn nữa còn vu oan chúng tôi đang yêu nhau nữa. Còn nói tôi có thể gia nhập vào Ban Kịch nghệ là do Nguyên Dạ cho tôi lén lút đi cửa sau...
Tin tức vừa lan truyền, toàn bộ nữ sinh trong trường đều tức giận, sự phẫn nộ của họ lên tới đỉnh điểm cứ như mưa đổ xuống đầu tôi, khiến tôi vô cùng sợ hãi, may mà có A Mộc xuất hiện, cứu tôi ra khỏi. Chúng tôi sau đó phải trốn vào trong nhà kho của trường. Thật đáng sợ.
"Tiểu Chí. Lát nữa mình phải đi qua bên Ban Thông tin tính sổ mới được!" A Mộc nói.
"Hả? Nhưng họ dữ lắm đấy." Tôi băn khoăn.
"Yên tâm đi! Có tớ ở đây. Không thể để họ quá đáng như thế được."
A Mộc, cậu thật là dũng cảm, còn tôi hình như bị chuyện này làm cho mất hết sức lực rồi. Thật không hiểu, Ban Kịch nghệ và Ban Thông tin rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, chẳng lẽ chỉ là tranh tuyển thôi, làm gì mà tuyệt tình đến thế chứ? Thê thảm nhất vẫn là tôi bị cái chuyện này bó buộc vào mình...
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Chương 42
VI
Thoát khỏi vòng vây của bọn nữ sinh, tôi và A Mộc vô cùng khó khăn mới đến được văn phòng của Ban Thông tin.
"Ngô Nhã Mỹ!" A Mộc mạnh mẽ ghê, đá một cái làm bung cửa của Ban Thông tin, hầm hầm lôi tôi đến trước mắt Nhã Mỹ.
"Hai đứa này vào đây làm gì hả? Không biết gõ cửa à?" Nhã Mỹ chưa kịp mớ miệng nói gì, Tiểu Ưu đứng kế bên đã hét vào mặt chúng tôi.
Hả? Sao cô ta lại ở đây? Tôi thật không hiểu, bên cạnh mỗi nhân vật lớn (à... tôi vô ý gọi Nhã Mỹ là nhân vật lớn rồi) đều luôn có cái đuôi giống như Tiểu Ưu vậy chứ? Chẳng lẽ họ cảm thấy như thế mới oai hay sao? Thật không hiểu nổi.
"Chúng tôi không phải đến đây để tìm chị! Tránh ra!"
Vẫn là A Mộc mạnh mẽ, đẩy Tiểu Ưu dội qua một bên.
"Ui da! Cái con nhỏ này! Đáng ghét mà!" Chị Tiểu Ưu vừa học cách như mấy cô gái trong phim bị thương la lên vừa vội trốn ra sau lưng Nhã Mỹ. Xem ra hình tượng bạo lực của A Mộc đã khắc sâu vào lòng người ta rồi, ngay cả Ban Thông tin không coi ai ra gì cũng sợ cậu ấy nữa.
Nhưng Nhã Mỹ vẫn ngồi đó không nói gì, dường như chẳng sợ gì cả, vẫn cứ cứng đờ gương mặt ra, chẳng đổi sắc. Mẹ nói là, loại người mà mặt không đổi sắc mới đáng sợ, bởi vì bạn sẽ không biết trong lòng họ nghĩ gì. Tôi bây giờ đang có cảm giác này, cảm thấy từ Nhã Mỹ như có luồng gió lạnh thổi đến tôi, thổi đến độ tâm trí tôi rối loạn, có chút sợ hãi nữa.
Tôi sợ sệt kéo vạt áo A Mộc: "A Mộc, nhỏ tiếng một chút..."
A Mộc không để ý: "Ngô Nhã Mỹ! Chị hãy giải thích đây rốt cuộc là chuyện gì?" A Mộc nói xong, dằn tờ báo có tấm hình chụp tôi và Nguyên Dạ "làm dáng" lên trên bàn.
Nhìn thấy tờ báo, Nhã Mỹ hơi mỉm cười, lạnh lùng nói: "Chức trách của Ban Thông tin chúng tôi là thông báo sự thật. Có vấn đề gì sao?"
A Mộc bắt chước theo nụ cười lạnh của Nhã Mỹ: "Sự thực? Hừ, cái mà các người gọi là sự thực đó chính là thất thiệt thì có! Không điều tra rõ chuyện gì đã vội vu khống người ta như thế, các người biết như thế sẽ gây tổn hại bao nhiêu cho người khác không?"
"Tổn hại? Tôi không biết cô đang nói gì?"
Trời ơi! Ngô Nhã Mỹ lợi hại thật. Sao cô ấy có thể giữ mãi nét bình tĩnh được chứ? Nếu là tôi gặp phải chuyện này, nhất định trong lòng sẽ hoảng hốt, toát mồ hôi, hai chân run run, nhưng Nhã Mỹ thì trấn tĩnh như chưa từng làm qua bất cứ chuyện xấu nào. Loại người như vậy khiến người ta khiếp sợ, không phải sao?
A Mộc nghiêm giọng nói: "Không biết? Thế thì tôi nói cho chị nghe nhé! Chính vì bài báo thất thiệt này của Ban Thông tin các người mà dẫn đến bạn Dương Hạ Chí đây của tôi bị tất cả đám Dạ Oanh vây lấy! Nên biết là Tiểu Chí mới bước vào Ban Kịch nghệ, trước sau gì cũng có tiền đồ sáng lạn, nhưng bây giờ chính vì bài báo thất thiệt này của các người mà phá đi tiền đồ của Tiểu Chí! Hành động của các người thật là vô trách nhiệm! Tôi lấy danh phận là một học sinh rất bình thường của cấp 2 mà cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục!"
Oa! A Mộc giỏi thật! Nói hết ra những gì mình nghĩ trong lòng! Nhưng mà, cái gì mà "phá đi tiền đồ..." Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Tôi chỉ là dự bị, làm công việc nhắc vở trong Ban Kịch nghệ tôi, có tiền đồ gì đâu? Điều quan trọng nhất là thanh danh của tôi kìa... Tôi không muốn bị thày cô bạn bè đeo cho cái tiếng là "yêu sớm".
"Bạn Mục Mộc, tôi biết cô là người quản lý cho Dương Hạ Chí, nhất định sẽ bảo vệ cho cô ấy trong một ý nghĩa nào đó, điều này là dễ hiểu. Nhưng mà, nếu cô nói Ban Thông tin chúng tôi báo cáo thông tin thất thiệt thì hãy lấy bằng chứng ra đây. Nếu không có chứng cứ, mời các cô ra khỏi đây ngay." Nhã Mỹ nói.
"Ha! Thật tức cười! Ân oán giữa Ban Thông tin và Ban Kịch nghệ cả trường này ai mà chẳng biết! Các người bày ra chuyện này là muốn phá hoại danh dự của Ban Kịch nghệ, để có thể giành chiến thắng trong cuộc tranh tuyển học kỳ sau chứ gì? Không phải thế sao?"
Nhã Mỹ cười nhạt: "Tùy các cô nói gì thì nói, chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao thì Ban Thông tin vẫn tiếp tục báo cáo."
Nghe nói đến việc vẫn tiếp tục báo cáo, tôi muốn nhảy dựng lên: "Chị thật là quá đáng! Đã nói rõ với chị chuyện này là hiểu lầm rồi, sao chị lại còn tiếp tục báo cáo hả? Các người làm như thế, thật là... thật là không có đạo đức..."
Tôi giận muốn khóc, mà chẳng biết làm sao. Thật không hiểu, mình sao lại xui xẻo thế này, sao lại biến thành con cờ giữa cuộc chiến giữa Ban Thông tin và Ban Kịch nghệ chứ, bị người ta tùy thích lợi dụng? Điều này với tôi thật không công bằng. Dương Hạ Chí tôi trước giờ chưa từng làm qua chuyện tốt gì kinh thiên động địa cả, nhưng cũng chưa từng làm qua chuyện gì xấu xa! Tôi chỉ muốn yên bình, đơn giản sống qua ngày, sao lại thành như thế chứ?
A Mộc lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Chí, đừng có đau lòng!" Sau đó quay sang nói với Ngô Nhã Mỹ, hét vào mặt cô ta: "Các người yên tâm! Âm mưu của các người không thành đâu! Chúng tôi sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của các người, nhất định không để cho các người làm tổn thương bất kỳ ai hay phá hoại danh dự của Ban Kịch nghệ đâu!"
"Oa! Cô bé này nói giỏi hơn cả tôi nữa đấy!"
Hả? Đây là tiếng của anh Nam Xuyên mà.
Chỉ thấy cửa Ban Thông tin mở ra, dáng người đẹp đẽ của anh Nam Xuyên xuất hiện ngay cửa. Ôi chao! Lúc này, anh thật đẹp trai quá! Mái tóc đỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt rạng rỡ sáng ngời, đôi mắt đen láy ánh ra tia nhìn dễ chịu, anh đang mặc bộ đồ nghỉ mát và đôi giày trắng kiểu mới. Quả thật còn đẹp hơn cả mấy người mẫu trong cuốn tạp chí Model nữa. Đẹp quá!...
A Mộc dùng hết sức giật tay tôi, mắng nhỏ bên tai: "Tiểu Chí! Bây giờ là lúc nào rồi hả? Đúng là si cuồng..."
Hả? Đúng rồi! Bây giờ là lúc nào chứ, sao mình lại có thể như thế chứ? Tôi vội thu lại ánh mắt "mê mẩn" của mình, cúi đầu hơi thấp xuống.
"Nam Xuyên! Cậu đến đây làm gì?" Nhã Mỹ hỏi.
Thật kỳ lạ, sao Nhã Mỹ nhìn thấy Nam Xuyên đến đây lại kích động như thế chứ? Nhã Mỹ từ hồi chúng tôi bước vào đến giờ vẫn cứng đờ mặt ra, sao bây giờ mặt ửng tai đỏ thế kia, mắt lộ ra tia nhìn kỳ quái! Chuyện gì thế?
Anh Nam Xuyên cười cười: "Ha, tôi có thể đến làm gì? Đương nhiên là đến để thăm hai cô rồi. Nói thế nào thì chúng ta cũng quen biết đã lâu mà, bây giờ thì người lầu trên người lầu dưới, sao lại không thể đi thăm nhau chứ? Coi như cô không nhớ tôi thì tôi cũng nhớ cô mà..."
"Đáng ghét! Cậu đang nói nhảm gì thế hả?" Nhã Mỹ dường như giận nổi lửa. Nhìn cô ta kìa, hai con mắt đỏ rực như là có thâm thù đại hận gì với anh Nam Xuyên hay sao ấy.
"Đừng có kích động như thế! Làm mấy cô bé lớp dưới sợ rồi kìa!" Lúc này, anh Nam Xuyên quay người qua nhìn tôi và A Mộc: "Hai cô bé còn đứng đây làm gì nữa? Mau về lên lớp đi!"
"Em không lên lớp! Chuyện còn chưa giải quyết xong mà!" A Mộc kích động nói.
"Nếu em có thể giải quyết, thế tôi còn sống làm gì nữa chứ?" Nói xong, anh Nam Xuyên đẩy hai chúng tôi ra ngoài.
"Nhưng mà..."
"Anh Nam Xuyên..."
Chúng tôi rất muốn ở lại cùng nhau giải quyết chuyện này, nào ngờ cánh cửa đóng kín lại.
"A Mộc, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Còn làm gì nữa? Quay về lớp thôi!"
"Ờ..."
Tôi cúi đầu, buồn bã đi theo A Mộc ra khỏi tòa nhà khu cấp 3.
Buổi sáng qua nhanh, chớp mắt đến trưa. Chúng tôi không về lớp mà ghé vào tiệm kem bên đường.
"A Mộc, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Nhã Mỹ vừa rồi không? Hình như cô ấy có thù hận gì với anh Nam Xuyên đấy, đáng sợ thật."
"Cái này còn phải nói nữa sao? Ngốc cũng nhìn thấy mà!"
"Nhưng... sao lại thế chứ? Chẳng lẽ bởi vì Ban Kịch nghệ và Ban Thông tin có mâu thuẫn với nhau hay sao?"
"Hừ, tớ thấy không đơn giản như thế đâu." A Mộc cười một cách khác lạ.
"Hả? Thế cậu nói xem chuyện gì? A Mộc?"
"Hơ hơ hơ, theo kinh nghiệm của tớ mà đoán, quan hệ hai người này nhất định không đơn giản."
"Không đơn giản?" Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn A Mộc.
"Không sai! Cậu chẳng phải nghe anh Nam Xuyên mới nói đó sao, họ dường như quen nhau lâu rồi!"
"Hả? Thế thì làm sao nào?"
"Cậu thật sự ngốc quá!" A Mộc gõ mạnh lên đầu tôi hai cái. Đau quá! Cậu ấy không nhẹ tay một chút được hay sao?
A Mộc nói tiếp: "Theo tớ thấy, Nhã Mỹ vốn dĩ từng đeo đuổi anh Nam Xuyên, nhưng anh Nam Xuyên không quan tâm tới cô ấy, cho nên mới hận anh Nam Xuyên."
"Hả? Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?"
"Cậu dùng đầu óc suy nghĩ được không vậy? Chuyện gì có thể khiên một người con gái hận một người con trai như thế chứ? Không cần nói, đó nhất định là gặp trắc trở trong tình yêu."
Tôi vô cùng ngưỡng mộ nói: "Oa! A Mộc! Cậu giống chuyên gia tình yêu quá!"
"Cái đó đương nhiên rồi."
Hai đứa chúng tôi nói chuyện người ta sao mà vui vẻ thế không biết, quên hết thảm cảnh sáng nay. Đúng ngay lúc này, mấy đứa học sinh tiểu học mặc đồng phục ào ào đẩy cửa vào, lao nhao cười nói, ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
Chương 43
VII
"Ừ, cái cô bé tên Dương Hạ Chí đó cũng giỏi quá chứ!...
Nghe đến ba từ Dương Hạ Chí, tôi vội gục đầu nấp sau ly kem A Mộc, sợ bị người ta phát hiện! Cũng kỳ lạ thật, việc gì mình phải sợ chứ?
Nhìn lại, tôi thấy A Mộc đang tỏ ra vô cùng thích thú, thò cái cổ ra dài thườn thượt, như muốn thò đến trước miệng người ta không bằng.
"Cái gì? Dương Hạ Chí? Cái tên gì mà khó nghe thế?...
Nghe vậy tôi như muốn ngất xỉu. Trời đất, mây đứa này có phải học sinh tiểu học không? Sao hung hăng, vô lễ thế? Xem ra nền giáo dục bầy giờ quả là gánh nặng đường xa. Nhưng sao chúng lại biết mình nhỉ? Dương Hạ Chí mình trước giờ đâu có tiếng tăm gì đâu?
"Tuy tên có hơi khó nghe một chút, nhưng…... Một cô bé mấp mạp cố hết sức hớp một ngụm to nước chanh, miệng ba hoa nói tiếp: "Nhưng cô ấy có thể cướp đi Nguyên Dạ mà chúng ta yêu mến, nhất định là không đơn giản!...
Trời đất ơi! Cuối cùng cũng biết chuyện gì rồi. Thật không ngờ, đúng là "chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm..., mới hồi sáng này thôi mà bây giờ ngay cả mấy đứa tiểu học cũng biết hết rồi! Có cần thổi phồng lên như thế không? Điều đáng nói ở đây là, đội ngũ của nhóm "Dạ Oanh... đã phát triển đến bọn nhóc tiểu học này rồi! Lợi hại thật!
Một cô bé đeo mắt kính nói tiếp: "Này! Tớ cũng nghĩ thế đấy! Tớ nghĩ cái chị tên là Dương Hạ Chí này nhất định rất đẹp!...
Hơ hơ hơ… phải không? Lần đầu tiên có người "đánh giá... Dương Hạ Chí mình là đẹp đấy!
Tôi còn đang đắc ý thì một cô bé khác nói tiếp: "Đừng có nói bậy! Tớ nghe chị họ nói, cái bà già ấy không đẹp chút nào!...
Hả? Bà già? Đang nói tôi sao?
"Nghe nói chị ấy vừa mập vừa xấu, mặt mày đầy tàn nhang, mắt thì nhỏ như hạt đậu, học hành chẳng ra gì, lần nào thi cũng xếp hạng chót....
Tôi muốn xỉu. Ai phao tin đồn nhảm này thế? Rõ ràng là có ác ý. Tuy tôi không đẹp gì, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí như bọn chúng nói, hơn nữa, ai nói lần nào tôi thi cũng xếp hạng chót? Học kỳ vừa rồi rõ ràng là xếp thứ 9 từ dưới đếm lên mà! Sao chúng có thể nói tôi như thế chứ? Làm tổn thương tôi quá đấy…
Tôi vừa tủi vừa tức, một tay cầm chặt ly kem, tay kia không ngừng cào cào mặt bàn, cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi lã chã. Đến ngay cả dũng khí đi qua bên đó dạy dỗ cho bọn chúng một bài học cũng không có. Bởi vì, tôi sợ chúng biết mình là Dương Hạ Chí. Hôm nay, tôi đã trở thành một cô gái hèn mọn đối với tất cả bọn nam sinh trong trường, là cái đinh trong mắt bọn con gái, là ma nữ trong lòng những "Dạ Oanh.... Lúc này, tôi chỉ muốn biết mất khỏi thế gian.
"Đồ ngốc! Đừng có vô tích sự như thế! Phấn chấn lên!... A Mộc đạp vào chân tôi dưới gầm bàn, mắt mở to trách tôi.
"Ờ…... Phấn chấn? Đâu có dễ thế chứ… Tôi như kiệt sức đáp một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục cào cào cái bàn.
Mấy đứa học sinh tiểu học ấy nhao nhao: "Hả? Xấu xí thế thật sao? Vậy Nguyên Dạ của chúng ta sao lại thích cô ta được chứ? Không được…...
"Đừng có nói bậy! Anh Nguyên Dạ không thích cô ta đâu! Nhất định là bà già Dương Hạ Chí này bám mãi lấy anh Nguyên Dạ thôi....
"Ừ! Tớ tin lời Phi Phi nói, nhất định là như thế! Hừ, tớ ghét Dương Hạ Chí....
"Đúng thế! Tớ cũng ghét!... Lại là cô bé mập ú nói, lần này nó nhét một miệng kem đầy ấp úng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Làm sao để Dương Hạ Chí không tiếp tục đeo bám lấy Nguyên Dạ nữa?...
"Tớ cũng không biết! Nhưng mà, nếu Dương Hạ Chí vẫn còn gần Nguyên Dạ thì tớ nhất định không đến xem Ban Kịch nghệ diễn xuất!...
"Hả? Nhưng tớ cũng đã mua vé xem Ban Kịch nghệ của trường Úc Văn công diễn vào cuối tuần rồi!Cả nhà tớ đều muốn xem....
"Ừ… Tớ cũng mua rồi, nhưng nhất định sẽ trả vé lại! Nếu Dương Hạ Chí không rời khỏi Ban Kịch nghệ, tớ sẽ không ủng hộ Ban Kịch nghệ nữa!...
"Ha ha! Nói đúng lắm! Trả vé! Tớ cũng trả vé!...
"Tớ cũng trả vé!......
...
Những lời nói này của bọn học sinh tiểu học như đâm sâu vào trái tim tôi. Thật không ngờ chuyện này lại gây ra nhiều phản ứng dây chuyền như thế. Không những ảnh hưởng đến cuộc tranh tuyển học kỳ mới của Ban Kịch nghệ, mà bây giờ, ngay cả buổi công diễn vào ngày thứ sáu cũng có nguy cơ bị tẩy chay.
Tôi thật không hiểu, rốt cuộc mình đã làm chuyện gì? Sao lại trở nên như thế này? Tại sao chứ? Tại sao?
"Dư hơi!... Lúc này, A Mộc nhãy giờ chẳng nói tiếng nào đột nhiên giận đùng đùng nhảy dựng lên, đứng chống nạnh trước mặt mấy đứa nhỏ, nhìn chúng chằm chằm, khiến cho bọn chúng ôm nhau hoảng hốt.
"... Chị... Em, em, em, tiền của tụi em mua kem hết rồi... Hu hu hu......
Trời... Bọn chúng tưởng A Mộc muốn cướp tiền của bọn chúng? Mấy đứa nhỏ này ngây ngô quá!
Ôi chao, A Mộc hung dữ lên nhìn cũng khủng bố quá chứ, nếu đổi lại bọn chúng là tôi thì cũng sợ khóc thét lên rồi.
"Mấy đứa bây không ở trong lớp học hành đàng hoàng mà lại chạy ra đây nói bậy bạ cái gì đó hả? Hử? Con nít còn hôi sữa mà bày đặt lo chuyện người lớn rồi, mông của chúng mày chắc đánh đã lắm đấy! Nếu tao mà còn nghe chúng mày nói xấu về Dương Hạ Chí nữa, tao sẽ lấy bùn nhét bít miệng chúng mày cho cả đời không được nói chuyện, ăn kem nữa!...
Vừa nghe mấy lời này, bọn nhỏ khóc òa lên, chạy túa ra như ruồi gặp phải thuốc diệt côn trùng, chưa đầy hai giây sau, một mống cũng không còn.
Tôi lau nước mắt: "A Mộc, đừng có hung dữ với chúng như thế, chúng là con nít mà, chẳng hiểu chuyện đâu... Thôi đi....
A Mộc kiên quyết nói: "Thế sao được? Trẻ con cũng không được hỗn như vậy! A Mộc tớ quyết không cho người nào làm hại đến bạn của tớ!...
"A Mộc...... Tôi nói không thành lời, khóe mắt lại đỏ lên. Cuối cùng tôi đã hiểu, có được một người bạn tốt như A Mộc là một việc hạnh phúc biết bao. Cậu ấy luôn khuyên tôi vững vàng hơn vào những lúc yếu đuối nhất, luôn an ủi vào những lúc tôi đau buồn nhất... Tôi thật không thể tưởng tượng là xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nếu không có A Mộc bên cạnh, không ngừng động viên, khích lệ và giúp đỡ, tôi đã sớm quỵ ngã rồi. A Mộc, cảm ơn cậu đã luôn bên tôi. Cậu là người bạn cả đời này của Tiểu Chí.
"Mạnh mẽ lên! Chúng ta cùng cố gắng, mọi việc sẽ tốt lên thôi mà!... A Mộc vỗ vỗ vào vai tôi, cười tít mắt nói.
LỚP HỌC HONEY
Chào mọi người, người giảng bài hôm nay chính là tôi, Tiểu Chí, là người bạn tốt mãi mãi của các bạn.
Các bạn biết không, hôm nay xảy ra một chuyện khiến tôi khó xử lắm.
May mà, có người bạn tốt A Mộc bên cạnh.
Trong cuộc sống, người mà dùng nhiều thời gian bầu bạn với bạn, cùng vui với bạn, cùng chịu đau thương với bạn nhất,
Không phải là ba mẹ, cũng không phải là người yêu, mà chính là người bạn.
Có thể có được một người bạn đáng để thực lòng tin tưởng chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của một con người.
Hôm nay, tôi sẽ giảng cho các bạn một câu chuyện về tình bạn.
Theo truyền thuyết, ở Ả Rập, có hai người bạn đi trong sa mạc. Một hôm, họ cãi nhau, một người còn đánh người kia choáng váng mặt mày. Người bị đánh cảm thấy bị sỉ nhục, không nói lời nào, viết mấy chữ lên cát: "Hôm nay, người bạn tốt của tôi đánh tôi một bạt tay.... Sau đó, họ tiếp tục lên đường. Cứ như thế, họ đi đến một ốc đảo, quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Người bị đánh hôm trước khát nước, đi đến bờ sông để uống nước, do không cẩn thận trượt luôn xuống sông, may mà có người bạn đến cứu. Sau đó, anh ta lấy dao khắc vào đá một hàng chữ: "Hôm nay, người bạn tốt của tôi cứu tôi một mạng.... Người bạn đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: "Tại sao tôi đánh cậu xong thì cậu viết chữ trên cát, còn bây giờ thì lại khắc chữ lên đá?... Người kia cười nói: "Khi bị một người bạn làm mình tổn thương thì viết ở chỗ nào đó dễ bị xóa đi. Bạn bè làm tổn thương nhau luôn chỉ là vô tình, giúp đỡ nhau mới chỉ là thực tâm. Quên đi những tổn thương vô ý, ghi nhớ lấy những giúp đỡ thật lòng, cậu sẽ thấy trên thế giới này sẽ có rất nhiều người bạn chân thật....
Những người bạn của tôi, bây giờ, các bạn đã hiểu ý nghĩa của tình bạn chưa?
Chương 44
VIII
Đến ngày hôm sau, chuyện tồi tệ đã xảy ra. Chỉ có một buổi sáng thôi mà đã có khoảng gần một trăm người đến Ban Kịch nghệ để trả lại vé. Hơn nữa, những người hâm mộ còn nói rằng nếu Dương Hạ Chí tôi còn ở trong Ban Kịch nghệ thì sẽ mãi mãi không đi xem Ban Kịch nghệ biểu diễn nữa.
Tôi vô cùng buồn bã. Tôi thật không hiểu đó không phải là vì bức ảnh đó chứ? Sao lại có nhiều chuyện thế? Tại sao…
Thực ra, nếu chỉ có mình tôi bị người khác mắng, bị người khác đánh thì chẳng sao cả, nhưng chính bởi vì mình mà liên lụy đến cả Ban Kịch nghệ! Tôi không biết phải ăn nói làm sao với Ban Kịch nghệ đây?
Buổi trưa, tôi đi đến văn phòng Ban Kịch nghệ và nói với anh Nam Xuyên: "Anh Nam Xuyên, em muốn rời khỏi Ban Kịch nghệ."
"Cô bé ngốc, em đang nói cái gì thế?"
"Em không muốn liên lụy đến mọi người. Xin lỗi..."
Anh Nam Xuyên làm mặt quỷ nhìn tôi, thật không thể biết lúc này mà anh ấy làm sao còn có thể thoải mái như thế được: "Ha ha, em đang nói giỡn? Chuyện này không thể trách em được. Muốn trách thì phải trách cái tên tiểu tử kia." Nói xong, anh Nam Xuyên chỉ chỉ Nguyên Dạ đang ngồi ủ rủ bên cạnh nói: "Ai bảo không chịu ở yên trong lớp, chạy loạn xạ ra ngoài làm chi. Kết quả là xảy ra chuyện đó rồi."
"Không! Chuyện này em phải gánh trách nhiệm rất lớn... Nếu em không lên lớp ngủ gục thì sẽ không bị phạt quét nhà vệ sinh... Nếu không bị phạt quét nhà vệ sinh thì sẽ không gặp Nguyên Dạ... Nếu không gặp Nguyên Dạ thì sẽ không xảy ra chuyện này..." Tôi nói một mạch.
"Đừng suy nghĩ lung tung, tóm lại chuyện này không thể trách em." Anh Nam Xuyên vẫn nói.
"Anh Nam Xuyên, anh không cần khuyên em nữa, em biết nếu em không đi thì sẽ có nhiều người hơn đến để trả lại vé... Xin anh cho em đi nhé..." Tôi khẩn cầu.
Nguyên Dạ nãy giờ không nói gì đột nhiên đứng phắt dậy: "Tuyệt đối không thể được! Cái đồ ngốc này! Nếu bây giờ cô ra đi thì có nghĩa là thừa nhận những lời đồn nhảm nhí đó là đúng sao?"
Tôi hốt hoảng: "Hả? Thế... thế phải làm sao bây giờ?"
Anh Nam Xuyên vỗ vỗ tôi: "Đừng lo, chúng ta cùng tìm cách nào!"
"Hu hu hu... Còn cách gì nữa chứ?"
"Anh thấy, việc làm cấp bách bây giờ là mở một buổi họp báo để nói rõ chuyện này."
Nét mặt Nguyên Dạ cực kỳ khó coi: "Nói rõ? Nói dễ nghe quá, nhưng cũng cần có người tin chứ?"
"Thực ra, chuyện này không phải khó khăn lắm."
"Hả?" Tôi và Nguyên Dạ cùng ngạc nhiên nhìn anh Nam Xuyên.
"Các bạn nghĩ mà xem, xảy ra tình hình như thế này, chủ yếu bởi vì mấy fan cho rằng Nguyên Dạ yêu dấu của họ thực sự có bạn gái rồi! Bây giờ, chỉ cần chứng minh là Tiểu Chí không phải bạn gái cậu, thì chúng ta có thể khôi phục lại lòng tin của fan, mà không cần Tiểu Chí phải bỏ đi!"
Anh Nguyên Dạ trừng mắt nhìn tôi, trách móc nói: "Hừ! Mấy người ngu ngốc kia bị mù rồi hay sao ấy! Cô ta có chỗ nào giống bạn gái tôi chứ!"
(Có cần trực tiếp thế không?...)
"Cho nên, chúng ta sẽ nói rõ với giới truyền thông, nói...) Anh Nam Xuyên nói.
"Nói cái gì?" Nguyên Dạ hỏi.
"Nói... Hi hi." Anh Nam Xuyên vẫn cười nói tiếp: "... Nói Tiểu Chí là em cùng cha khác mẹ của cậu!"
"Cái gì?" Tôi và Nguyên Dạ kêu lên.
"Nói đùa kiểu gì vậy? Cậu nói thế bộ muốn bố tớ giết chết tớ hả?" Nguyên Dạ la to.
"A Dạ, cậu bình tĩnh chút đi, chú Đằng Nguyên hối trước phong lưu cả thế giới đều biết m, không có gì đâu. Huống chi, nếu không nói như thế thì ai mà tin chứ?"
Hừ! Anh Nguyên Dạ thì chịu, còn tôi thì không! "Nhưng, mẹ em sẽ không vui!"
"Tiểu Chí, anh biết em từ nhỏ đã không có ba, cho nên nói như thế người ta mới dễ tin chứ! Hơn nữa, chuyện này sẽ không truyền tới tai mẹ em đâu!"
"Nhưng..." Thế này có được không? Sao nghe có vẻ không đảm bảo lắm?
"Không nhưng nhị gì nữa! Bây giờ hết cách rồi!"
"Nam Xuyên! Cái đầu heo của cậu không còn nghĩ ra cách nào khác nữa sao?"
"Cậu nói tớ là cái đầu heo? Vậy tớ sao có thể nghĩ ra cái gì được nữa!" Anh Nam Xuyên nghịch ngợm nói.
"Đáng chết..." Nguyên Dạ quả thật bị anh Nam Xuyên chọc cho tức đến nói không ra lời.
"Được rồi! Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào khác đâu. Chúng ta cần vượt qua khó khăn này là được rồi. OK?"
"..."
"Được! Hai người không nói gì tức là đồng ý rồi. Bây giờ mau chuẩn bị đi!"
"Hả? Chuẩn bị cái gì?" Tôi và Nguyên Dạ cùng đồng thanh hỏi.
"Hai người càng ngày càng giống anh em rồi đấy! Ngốc một đống giống nhau quá. Đương nhiên là chuẩn bị mở cuộc họp phóng viên ngày mai rồi!" Anh Nam Xuyên lắc đầu, khinh khỉnh bỏ đi.
Chỉ còn tôi và Nguyên Dạ đứng đấy nhìn nhau. Đứng xuất thần một hồi, chúng tôi nhìn phớt qua nhau rồi cùng đi ra.
NGÀY HÔM SAU: HIỆN TRƯỜNG CUỘC HỌP BÁO
"Ui da, đừng có lấn tôi chứ, tuy tôi không cao, nhưng đứng ở đây cũng là một con người mà, (Trời, nói cái gì tối nghĩa vậy chứ!) Ui da..."
Chết thật, tôi lại bị đẩy ra nữa rồi, mấy phóng viên này luyện qua công phu hay sao? Ngay cả khe hở nhỏ như thế mà cũng chui lọt nữa. Thật chịu không nổi, tôi rõ ràng là một nửa vai chính của ngày hôm nay mà? Bây giờ thì ngay cả cửa cũng không chui lọt nữa... Còn A Mộc đáng thương, mới vừa thấy cậu ấy đằng trước mặt, giờ đâu mất tiêu rồi không biết? Cứu tôi với...
Xem cái phòng tội nghiệp chưa kìa, tôi có cảm giác hai bên tường bị nhét đến nỗi phình ra luôn. Bình thường nó hình chữ nhật, bây giờ biến thành hình vòng tròn luôn rồi. Cái phòng này có nổ tung không nhỉ? Nêu mà nổ tung, mấy người này có giống như trong phim "Ma trận" không nhỉ, toàn bộ sẽ bị nổ tung lên trời... sẽ...
Khi tôi còn đang tưởng tượng ra cảnh khủng khiếp thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
"Này này... Anh Nam Xuyên, căn phòng này không chen lọt người vào được nữa, đề nghị anh đổi địa điểm họp báo đi, xem tình hình này thì nên đổi qua phòng thể thao thì hay hơn. Mau thông báo đi, ở đây sắp nổ tung lên rồi. Ui da, ai đạp tôi vậy? Ai vậy? Cái đồ không có mắt!"
Ừ, sao chỉ nghe tiếng mà không thấy người vậy? Tôi ngó đông ngó tây, cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra giọng nói đó.
Chỉ thấy ở cửa căn phòng sắp nổ tung này có một người con trai đầu đầy bụi bặm, áo quần rách te tua, không nhìn ra tuổi tác vừa gọi điện thoại, vừa cố gắng phá vòng vây, nhích từng chút một ra ngoài. Vừa đi người này vừa không ngừng lảm nhảm: "Coi chừng cái chân. Nhìn đường kìa! Có người! Đừng đạp chân tôi chứ!" NHưng dù có la hét như thế cũng chẳng có tác dụng gì, chân anh ta vẫn bị vô số chiếc giày dẫm lân. Ủa? Anh ấy không phải là anh Đa Lâm sao? Sao lại biến thành như thế chứ? Chết thật... Thật không ngờ, buổi họp báo của Ban Kịch nghệ nhỏ nhỏ thôi mà có nhiều fan và đài truyền thông đến thế...
Tôi còn đang cảm thán thì giọng anh Nam Xuyên từ trong lao vọng ra.
"Các bạn giới truyền thông của các trường! Do số người tham dự buổi họp báo lần này vượt quá dự liệu của chúng tôi, địa điểm định trước không thể chứa nổi nữa, do đó địa điểm tạm thời đổi sang phòng thể thao trường Úc Văn. Mời mọi người mau chóng dời qua địa điểm mới! Buổi họp báo sẽ bắt đầu đúng nửa giờ đồng hồ nữa!"
Giọng anh Nam Xuyên vừa dứt, một trận gió lốc thổi ù ù vào tôi. Chết rồi, mau né thôi, nếu không thì bị đạp nát bét mất, tôi né qua né lại, rồi vắt giò lên cổ mà chạy qua một bên với tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng vẫn bị chậm một bước. Bị kẹt vào giữa đám phóng viên như phát điên kia, tôi vừa bò vừa chen đến phòng thể thao, còn kịp nhìn thấy anh Đa Lâm đang cố gắng chen ra lúc nãy bây giờ đang hoàn toàn nằm bẹp dí dưới đất. Thật là thê thảm.
NỬA TIẾNG SAU, PHÒNG THỂ THAO
Cố hết sức qua bao cực khổ, gần cả ngàn người cuối cùng cũng dời qua đến phòng thể thao.
Phù… coi như thoát được rồi, tôi và A Mộc cuối cùng cũng gặp nhau, ngồi yên vị trên bục chủ tạo, cảm động quá.
"A Mộc! Đáng sợ thật! Còn náo nhiệt hơn cả họp báo của đại minh tinh nữa! Đông nghịt người!" Tôi lau mồ hôi chảy đày trên trán, có chút thoải mái nói.
A Mộc vừa buồn rầu ngồi sửa lại bộ đồ nhàu nát vừa nói: "Đồ ngốc! Anh Nguyên Dạ vốn là đại minh tinh mà! Hơn nữa, lần này họp báo về việc tin đồn thất thiệt có liên quan đến anh ấy, sao lại không náo nhiệt chứ? Cậu thật là cái gì cũng không biết, chẳng trách thành tích kém thế!"
Cậu nói cái gì? Sao lúc nào cũng lôi thành tích học tập của tôi vào đây?
Lúc này, anh Đa Lâm nói lớn vào micro: "Xin quý vị hãy yên lặng! Cám ơn mọi người!" Cả hiện trường nhốn nháo bỗng yên lặng xuống.
Ủa? Anh Đa Lâm còn nói chuyện được à? Giỏi thật! Ha ha ha… hay thật!
(Lời bình: Người ta đâu dễ chết thế chứ!)
"Bây giờ, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón Trưởng ban Nguyên Dạ và Phó ban Nam Xuyên lên bục!"
Tiếng anh Đa Lâm vừa dứt, toàn bộ hiện trường nổ ra một trận pháo tay và tiếng hoan hô ầm ĩ. Khi Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên đẹp trai bước lên từ cửa khách quý bên cạnh bục chủ trì, phóng viên khắp phòng thể thao chụp hình lách cách như điên vậy, ngay cả tôi và A Mộc cách họ khá xa mà cũng bị những ánh chớp máy ảnh làm cho lóa mắt. Còn những fan hào hứng hét ầm lên kiến tôi và A Mộc như bị điếc đặc. Chung đụng với mấy tay đại minh tinh này thật chẳng tốt chút nào.
Cuối cùng, anh Nam Xuyên và Nguyên Dạ cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu. Mồ hôi của tôi bắt đầu tuôn ra. Bởi vì vừa mới bắt đầu, đám phóng viên đã hét lên hàng đống vấn đề nhức nhối cho một người đang ngồi ủ rũ, ngớ ngẩn trên bục là tôi đây.
"Bạn Dương Hạ Chí, cho hỏi với tư cách và thành tích của bạn thì làm sao có thể vào được Ban Kịch nghệ? Thủ đoạn của bạn là gì?"
"Bạn Dương Hạ Chí, tôi đại diện cho nhóm Dạ Oanh của trường chúng ta hỏi bạn. Bạn làm sao mà lừa được Nguyên Dạ vậy?"
"Bạn Dương Hạ Chí, hững người hâm mộ Nguyên Dạ của trường chúng ta rất muốn biết bạn cảm thấy có thể xứng với Nguyên Dạ sao?"
"Bạn Dương Hạ Chí, hôm đó bạn lừa Nguyên Dạ đến nhà vệ sinh nữ, sau đó làm ướt hết thân thể mình là có mục đích gì? Để mê hoặc Nguyên Dạ có phải không?"
"Bạn Dương Hạ Chí, bạn mê hoặc Nguyên Dạ như thế là vì muốn làm diễn viên chính trong Ban Kịch nghệ có phải không?"
...
Bọn phóng viên của cả những trường cấp 3 lẫn tiểu học đều đưa ra những câu hỏi ác độc, cay cú liên hồi ào ào đến tôi, tôi chỉ thấy có vô số cái miệng đang há ra trước mắt, vô số những gương mặt xấu xí đang chìa đến, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Trong đầu tôi một mảng trống trơn, không ngừng "ong ong ong"... Có ai cứu tôi với? Sao mọi người đều nhằm vào tôi thế này? Sao lại hỏi tôi, sao lại... Tôi nào có muốn làm diễn viên chính gì đâu, tôi cũng đâu muốn vào Ban Kịch nghệ, tôi cũng đâu có mê hoặc Nguyên Dạ của các người?...
"Tôi... Tôi không có... Tôi không có..." Đầu tôi muốn nổ tung ra, nước mắt tủi thân lại trào ra như hai dòng suối trên má tôi... Tôi không biết phải trả lời làm sao, không biết làm sao để tranh biện. Tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng... A Mộc, tớ làm sao bây giờ?
"Tiểu Chí, kiên cường lên một chút! Không có sao đâu!" Tôi cảm thấy A Mộc đang nắm chặt tay tôi, giọng cậu ấy cũng mạnh mẽ vô cùng, nhưng trong lòng tôi sao vẫn thấy khó chịu quá. Mắt tôi đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi, chỉ thấy một màn nước trắng mơ màng trước mặt.
Anh Nam Xuyên ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy, đi đến trước micro: "Các vị! Nếu mọi người muốn biết sự thật, xin hãy yên lặng một chút, nghe tôi nói." Anh Nam Xuyên nói với giọng rất nghiêm túc.
Không hổ danh là anh Nam Xuyên, hội trường đang ồn ào đột nhiên yên lặng lại một cách nhanh chóng, đến ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng như nghe thấy được. Tôi hít một hơi thở thật sâu, hơi thở đều trở lại một chút, nhưng trong lòng không thể nào bình lặng được.
"Các bạn giới truyền thông, đầu tiên, tôi muốn đại diện cho Trưởng ban Nguyên Dạ và bạn Dương Hạ Chí nói rõ chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh nữ ngày hôm kia."
Anh Nam Xuyên điềm tĩnh nói tiếp: "Ngày hôm đó do bạn Dương Hạ Chí bị phạt dọn nhà vệ sinh, sau đó ống nước bị bể, nước văng khắp người bạn Dương Hạ Chí, còn Nguyên Dạ thì vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe tiếng kêu cứu của bạn Dương Hạ Chí cho nên vội vã chạy vào, giúp bạn Dương Hạ Chí tắt cái ống nước bể ấy đi, do đó toàn thân bạn Nguyên Dạ cũng bị ướt hết... Đó vốn dĩ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng vừa lúc đó bị những người không có chuyện gì làm chụp lén, càng vô duyên hơn nữa, những người lòng dạ xấu xa này muốn mượn chuyện này để gây đả kích cho Ban Kịch nghệ chúng tôi, thật là đáng tức cười!"
"Anh Nam Xuyên, giải thích như thế cũng có lý. Nhưng không thể nào giải đáp hết những nghi ngờ của chúng tôi!" Đáng ghét! Lại là Tiểu Ưu, cô ta là người đầu tiên đứng lên gây khó khăn cho chúng tôi! "Thế anh có thể giải thích tại sao bạn Dương Hạ Chí có thể vào Ban Kịch nghệ không? Ai cũng biết là với điều kiện của cô ấy thì không thể nào vào Ban Kịch nghệ được. Nếu cô ấy với Nguyên Dạ không có quan hệ đặc biệt gì đó thì có lý do nào khác nữa không?"
Tiểu Ưu thật là xấu xa. Xem ra, cô ấy không đưa chúng tôi đến chỗ chết thì không buông tay. Không đúng, muốn đưa chúng tôi đến chỗ chết không phải là Tiểu Ưu, mà chính là Nhã Mỹ mặt không đổi sắc đang ngồi cạnh cô ấy! Tại sao chứ? Tại sao một cô gái đẹp như thế mà có lòng dạ độc ác thế? Tại sao?
"Cô gì ơi, tôi rất thích câu hỏi này, còn thích luôn kiểu tóc của cô hôm nay nữa!"
Lúc này là lúc nào, anh Nam Xuyên còn có thể nói đùa vô tư như thế chứ? Thật là phục anh ấy luôn...
"Nói đến quan hệ đặc biệt, vào buổi họp báo hôm nay, tôi muốn nói với mọi người đó chính là..." Anh Nam Xuyên cười một cách thoải mái.
"Hả? Quan hệ đặc biệt? Đó là bí mật mà không thể nói cho người khác biết?"
"Tôi đã nói là quan hệ của họ không đơn giản mà!"
"Ôi chao! Rốt cuộc là quan hệ gì? Hiếu kỳ quá! Ngày mai thế nào cũng có tin hay cho mà xem!..."
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, xem có vẻ hình như rất thích thú.
Hừ... Thời khắc quan trọng đã đến rồi, có thể giải trừ được mối nguy cho Ban Kịch nghệ hay không chính là lúc này! Căng thẳng quá! Nếu lát nữa mọi người không tin lời anh Nam Xuyên nói thì sao? Huống chi chuyện anh Nam Xuyên nói đều bịa đặt, nếu lỡ bị... Nếu thế thì chết chắc rồi...
Mồ hôi của tôi chảy xuống ào ào, hai chân bắt đầu run lên cầm cập.
Lúc này, anh Nam Xuyên không chậm cũng không gấp, tiếp tục nói: "Chuyện này, vốn là một bí mật, ngoài Nguyên Dạ và bạn Dương Hạ Chí ra, chỉ có tôi mới biết thôi. Tôi vốn không muốn công khai chuyện này, nhưng với tình hình trước mắt, không nói không được."
"Hả? Bí mật? Chuyện gì thế? Có vẻ thần bí quá?"
"Anh Nam Xuyên nói có bí mật kìa! Nhất định là chuyện nghiêm túc đó!"
"Trời! Có phải anh Nam Xuyên và Nguyên Dạ có bệnh đồng tính không hả? Quan hệ thường ngày của họ thân thiết lắm!"
"Thật đáng sợ! Phía sau còn có bí mật! Nếu anh Nam Xuyên nói anh ấy mới thật là bạn trai của Dương Hạ Chí thì tôi sẽ điên lên mất!"
"Đúng thế! Rốt cuộc là bí mật gì vậy?"
"Thật là hiếu kỳ quá!"
...
Những người bên dưới bắt đầu ồn ào lên. Nhưng tôi thật cũng bái phục sức tưởng tượng của mấy người này ghê!
"Anh Nam Xuyên, rốt cuộc là bí mật gì? Mau nói ra đi!" Lúc này, Ngô Nhã Mỹ nãy giờ ngồi im lặng bắt đầu ngồi mở miệng. Chỉ một câu này thôi, toàn cục trường lập tức yên lặng trở lại. Trời... xem ra mọi người đều có vẻ sợ Ngô Nhã Mỹ?
Anh Nam Xuyên khẳng khái nói: "Thôi được... chuyện đã đến nước này, tôi chỉ đành nói sự thật thôi! Thực ra..."
Toàn trường yên lặng cực độ...
"Thực ra..." Anh Nam Xuyên cố ý đằng hắng nói tiếp: "Nguyên Dạ và Dương Hạ Chí là anh em cùng cha khác mẹ!"
"A... Anh em?"
"Trời ơi! Sao họ lại là anh em?"
"Họ đâu có giống nhau chút nào đâu! Là thật hay giả đây?"
"Đồ ngốc! Người ta đã nói là cùng cha khác mẹ mà! Không phải một mẹ sinh ra thì làm sao mà giống nhau được!"
"Chưa từng nghe qua chuyện này! Thật không thể ngờ được!"
"Dấu kín bấy lâu nay, thật là lợi hại!"
"Chính là như thế!"
...
Một trận bàn tán nữa lại bùng nổ.
Mấy người chúng tôi trên bục đều căng thẳng chờ đợi phản ứng của mọi người. Tôi lén quan sát thái độ của Nhã Mỹ và Tiểu Ưu: Lúc vừa mới nghe tin này, họ tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó lại trở nên vô cùng giận dữ. Tôi biết họ đang tức giận chúng tôi phá vỡ âm mưu của họ. Bởi vì nếu tôi và Nguyên Dạ là anh em thì âm mưu ly gián Ban Kịch nghệ và những người hâm mộ coi như bị thất bại.
"Xin lỗi!" Đột nhiên Nhã Mỹ không chút biểu cảm đứng lên. Toản bộ lại yên lặng trở lại lần nữa. Cô áy long mắt lên nhìn chằm chằm vào anh Nam Xuyên, lạnh lùng nói một câu: "Đã là anh em, tôi muốn các người đưa ra bằng chứng!"
Hả? Cái gì? "Bằng chứng?" Tim tôi trong chốc lát đau nhói, chút nữa là ngất đi. Là giả mà, lấy đâu ra bằng chứng chứ? Tôi đã sớm nói biện pháp này không được, huốn chi Nhã Mỹ lại gian xảo thế, làm sao có thể gạt được họ? Làn này thì chết chắc rồi!
"Tiểu Chí, đừng có căng thẳng, anh Nam Xuyên nhất định có cách!" A Mộc nắm chặt lấy tay tôi.
Anh ấy có biện pháp sao? Tôi không biết anh Nam Xuyên đang suy nghĩ gì. Tôi đang căng thẳng gần chết rồi, còn anh ấy lại giống như chẳng gặp phải chuyện gì. Thật là tức.
"Các vị!"
Hả? Anh Nam Xuyên muốn làm gì thế? Chỉ thấy anh ấy lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ, bình tĩnh nói: "Mọi người hãy nhìn đi, đây là kết quả giám định quan hệ anh em của bệnh viện!"
"Oa!" Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Hả? Chứng nhận của bệnh viện? Đây... đây là chuyện gì vậy? Trời ơi! Anh Nam Xuyên quả là thần thông quảng đại! Mấy cái thứ này mà cũng làm ra được nữa! Quả là đáng kinh ngạc!
"Cô Ngô Nhã Mỹ này, nếu cô có hứng thú thì xin hãy kiểm tra đi nào!" Anh Nam Xuyên cười mỉm.
Ha ha, Nhã Mỹ nhất định là tức điên lên! Chỉ thấy mặt cô ta từ xanh biến thành đen, trừng mắt nhìn anh Nam Xuyên, không nói gì ngôi trở xuống. Tôi nhìn thấy nét mặt âm hiểm vô cùng của Nhã Mỹ và Tiểu Ưu, giống như đang mưu tính chuyện gì đó. Đúng thế, cứ coi như lần này chúng tôi vượt qua được, nhưng Ban Thông tin cũng sẽ không buông tay, họ nhất định sẽ bày ra nhiều âm mưu, ngụy kế hơn để đối phó với chúng tôi.
Anh Nam Xuyên nói tiếp một cách "đầy thâm tình": "Các vị, quan hệ thật sự giữa Trưởng ban Nguyên Dạ và bạn Dương Hạ Chí nhất định khiến các bạn ngạc nhiên. Nhưng các bạn có biết không, đối với hai người trong cuộc này, tin đó cũng đồng thời cũng khiến họ kinh ngạc như các bạn, mơ hồ, thương cảm... Sau mười mấy năm mới có thể nhận ra anh em, nỗi đau trong lòng họ các bạn khó có thể hiểu được! Chúng tôi mang Tiểu Chí đến với Ban Kịch nghệ chính là để cho anh em họ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Việc Trưởng ban Nguyên Dạ đi sang khu cấp 2, đó cung là vì muốn thăm em của mình một chút. Ai co thể ngờ được, lại bị Ban Thông tin phát hiện, chưa rõ chân tướng sự việc thế nào mà đã đưa ra những thông tin thất thiệt... Tại sao? Tại sao lại như thế?"
Anh Nam Xuyên tiếp tục sắc bén nói: "Tại sao tình cảm giản đơn giữa hai anh em lại không thể có được sự thông hiểu chứ? Chẳng lẽ đó chính là kết quả mà các bạn ngồi ở đây cũng như những người hâm mộ Nguyên Dạ mong muốn nhìn thấy hay sao? Các vị, chúng ta hãy để cho hai anh em mới vừa trùng phùng này có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút. Hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất của cac bạn chúc phúc họ đi nào!"
"Bốp bốp bốp!..."
Bên dưới nổ ra một trận pháo tay long trời nổ đất, có người còn cảm động đến rơi nước mắt.
Thật không ngờ, chuyện vô cùng nhức đầu này đã bị diễn xuất xuất sắc của anh Nam Xuyên hóa giải một cách dễ dàng.
Tuy chuyện này có thể tạm thời lắng lại, nhưng tôi có cảm giác nó không tốt đẹp như bề ngoài. Hình như sẽ có một âm mưu lớn hơn dành cho chúng tôi.
Thôi đi! Đừng nói gở như thế chứ! Chúng tôi cần phải ăn mừng mới phải chứ, vì theo phản ứng của mọi người, chúng tôi đã thành công trong việc hóa giải hiểu lầm của mọi người với Nguyên Dạ, cũng có nghĩa là những người hâm mộ Nguyên Dạ sẽ quay lại với Ban Kịch nghệ, buổi công diễn của chúng tôi có thể tiến hành thuận lợi rồi. phan-1 phan-2 phan-3 phan-4 phan-5 phan-7 phan-8 index