wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


truyen teen , truyen hay , doc truyen teen


Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ


Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2013 đúng không


Truyen-teen-hay-29

Chương 5 

MÀN 2 

NHỮNG KỴ SĨ LẠC ĐƯỜNG 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Họ là những kỵ sĩ anh dũng nhất. 

Nhưng ai cũng đều sợ sức cuốn hút khi tình yêu đến gần... 

Chương 5 

Hết một ngày xui xẻo, cả người tôi giống như rời ra từng mảnh, đứng cũng không vững nữa, vừa về đến nhà là ngã ngay vào chiếc giường nhỏ của mình, há miệng hớp lấy không khí giống như là cá vậy. Nhưng mẹ nói đó là cách giải phóng áp lực rất tốt! 

Tôi ngủ thiếp đi trong cái tư thế "hớp hớp không khí" ấy, quên luôn cả thay quần áo, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái nữa chứ... 

NGÀY HÔM SAU: PHÒNG THỂ DỤC TRƯỜNG ÚC VĂN 

Phòng thể dục trường Úc Văn mới vừa được xây xong hồi tháng trước, lần đầu tiên chúng tôi được đến đây, bên trong bài trí thật là sang trọng. Lúc đầu do xây phòng thể dục này, học sinh toàn trường đều phải góp tiền, tôi cũng góp hết 5 đồng (không biết viên gạch nào là tiền của tôi biến thành nữa). Nhưng A Mộc lại nói, 5 đồng tiền của tôi chẳng mua nổi nửa viên gạch? 

Hôm nay trong phòng thể dục đông như kiến, đặc biệt là đội nhí nhố của trường Úc Văn, chiếm hết hai phần ba khán đài phía trên. A Mộc nói đó là ưu thế của đội nhà. Oa! Thật là có khí thế! 

Đột nhiên, A Mộc ngồi kế bên tôi ôm bụng la lên: "Ui da... Đau quá!..." Thấy vẻ mặt đau khổ của A Mộc, tôi quả thực phục sát đất tài diễn xuất của cậu ấy. 

"A Mộc, cậu sao thế?" Tôi vội "quan tâm" hỏi. 

"Đau... đau bụng... Ui da... Đau bụng quá!..." 

Tôi vội vàng kêu lớp trưởng đang ngồi sau một dãy ghế: "Lớp trưởng! A Mộc bị đau bụng! Tớ dẫn cậu ấy đến phòng bác sĩ xem xem thế nào?" 

Lớp trưởng hốt hoảng vò đầu đứng dậy: "Hả?... Thôi, được rồi, cậu mau đưa cậu ấy đi đi!" 

Được sự cho phép của lớp trưởng, tôi vội vàng đưa A Mộc vẫn còn rên rỉ bắt đầu chen ra khỏi khán đài chật ních người. Vừa chen ra chúng tôi vừa cố nén cười. 

NHÀ VỆ SINH LẦU 1 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
"Ha ha, A Mộc giả thật khéo! Xem ra dì cho cậu đi học lớp biểu diễn cũng hay đấy chứ?" 

"Được rồi, đừng có nịnh nữa! Nhanh trùm cái này lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi!" A Mộc nói. 

Tôi nhìn chằm chằm vào cái khăn trùm đầu to đùng mà cậu ta đưa cho: " Ủa? Sao lại trở thành như vầy? Không phải đã nói là đội nón và đeo kính đen là được hay sao?" 

"Đồ ngốc! Đội nón và đeo kính đen sẽ gây sự chú ý của người khác, không an toàn!" A Mộc la. 

"Nhưng cái này khó coi quá!..." Tôi nói. 

"Cậu có đội không? Cậu không đội thì tớ đi một mình!" A Mộc nói xong, đội cái khăn lên đầu, chỉ chừa hai mắt và lỗ mũi thôi, và dợm bước ra khỏi nhà vệ sinh. 

"Ê, chờ chút! Tớ đội lên là được chứ gì." Tôi miễn cưỡng đội cái khăn ấy lên đầu, nhưng cũng hoài nghi: có thực là sẽ chẳng có ai nhận ra chúng tôi không? Có phải là quá hoang mang rồi không? Cuối cùng, tôi cũng tin ở A Mộc, cậu ấy luôn đúng mà, cậu ấy nói không có vấn đề, thì nhất định sẽ chẳng có vấn đề gì. 

Tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn theo sau A Mộc chạy về phía sân bóng rổ. A, mặc dù là vì người yêu trong mộng Hàn Vũ, nhưng hành vi này của chúng tôi không hay cho lắm, dù sao cũng là phản bội lại trường mình, nghĩ đi nghĩ lại thực cảm thấy cũng có lỗi. 

Vào lại sân bóng rổ, chúng tôi như bị tiếng cổ động như sóng dậy làm cho ngất đi, thì ra đội viên của trường trung học Thanh Phong đã vào sân rồi. 

Tôi và A Mộc vội vã trùm kín đầu, liều mạng chen vào đội ngũ của trường Thanh Phong. Chết thật! Trước mặt chúng tôi chính là đám nhí nhố của trường Úc Văn, tôi sợ họ nhận ra hai tên phản đồ là tôi và A Mộc, như thế chúng tôi sẽ chết chắc. Nhưng A Mộc nói, muốn làm được việc lớn thì phải có tinh thần không sợ hy sinh, cho nên cậu ấy bây giờ như có được sự thong dong của một vĩ nhân. 

Còn tôi thì sao? Chẳng thể nào thong dong cho được, vấn đề là ở chỗ bây giờ tôi chẳng biết là mình phải làm "việc lớn" gì, chẳng lẽ cổ vũ cho Hàn Vũ là một "việc lớn khó bì" hay sao? Ừ, tôi cũng không biết nữa, cho nên trong lòng còn chút lo lắng. 

Oa, chẳng trách đội trường Thanh Phong từ trước tới giờ vẫn được mọi người hoan nghênh như thế, thì ra cả đội đều đẹp trai! Chẳng giống gì với trường chúng tôi, chỉ là một đoàn quân xấu xí, cho nên từ chỗ của chúng tôi nhìn ra, thấy nữ sinh trường Úc Văn đang đứng với vẻ mặt sầu não. Thật đáng thương. 

Ngôi sao hàng đầu, chủ lực của đội trường Thanh Phong, hoàng tử trong mộng của nữ sinh toàn thành phố chính là Hàn Vũ, bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng không khí trên sân bóng đã nóng lên rồi. Những vận động viên đứng bên sân đều làm vài động tác khởi động, nhìn lên những cô nữ sinh hâm mộ mình đang hét lên. Tôi ở trong số đó cũng cảm thấy rất vui. 

"Đám nữ sinh vô tích sự này, chỉ là mấy anh chàng đẹp trai thôi mà, làm gì mà hét lên ghê thế? Thực chẳng có từng trải chút nào." A Mộc trề môi nói. 

"Nhưng mấy anh chàng này quả thực cũng đẹp trai mà!" Tôi nói. 

A Mộc vẫn dẩu mỏ: "Đồ ngốc! Đẹp trai thì sao nào? Một thục nữ chân chính phải có cử chỉ đúng mức, xử sự đường hoàng. La hét om sòm như bọn họ thực chẳng ra thể thống gì, chỉ có cái là làm mất mặt nữ sinh chúng ta thôi." 

Oa! Tôi giương đôi mắt tôn sùng nhìn A Mộc. Cậu ấy quả không hổ là thần tượng của tôi, thật là có khí phách, nếu mình có chút xíu nào thì tốt quá. 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
"Nhanh nhìn này! Hàn Vũ đến rồi kìa!" Không biết ai đột nhiên la lớn lên như thế. 

Cả sân bóng đột nhiên như dừng hẳn lại, do kích động quá độ nên trở thành yên ắng. Hai giây sau, bỗng náo động trở lại! Có vô số nữ sinh do tim đập nhanh quá mà ngất xỉu, âm thanh vang từ miệng của những cô gái hâm mộ như muốn phá vỡ trần nhà. 

Trời ơi! Hàn Vũ đến rồi kìa!

Anh ấy thật là đẹp trai quá! Còn đẹp trai hơn cả trong tivi và hình trên báo chí nữa! Hôm nay, anh ta mặc bộ đồ thể thao màu trắng, phối với mái tóc màu hạt dẻ, thực giống như "thiên sứ" vậy! Mắt anh ấy sao mà sáng thế, dường như có thể thấy được ánh sáng phát ra từ đó vậy! Vẻ mặt anh ấy thật là ung dung, xem ra anh ấy đã quá quen với cảnh này rồi. 

Tôi phải hết sức khống chế sự kích động của mình. A Mộc nói, cần phải nhu mì dịu dàng, không được để mất mặt! Um, tôi nhất định làm được. Mặc dù tôi rất muốn la lớn lên, rất muốn làm mấy cái động tác si cuồng kia, nhưng vì không để A Mộc mất mặt, vì muốn có khí phách giống như A Mộc, tôi quyết tâm chịu đựng. 

Lúc ấy, Hàn Vũ cởi áo khoác ra, để lộ ra chiếc áo đồng phục của đội bóng rổ trường Thanh Phong mang số 22 cùng cơ thể với những đường nét hoàn mỹ và cơ bắp rắn chắc. 

Oa... Anh ấy ăn cái gì mà lớn và thân hình đẹp đến thế? 

Tôi dường như nghe cả tiếng nuốt nước bọt của cô nữ sinh đứng phía sau. Hu hu, tôi cũng muốn nuốt nước bọt nữa đây này! Hàn Vũ ơi! Bạch mã hoàng tử trong mộng của tôi ơi! Anh quả thực muốn trái tim em nhảy vọt ra ngoài sao? Tôi không thể nào nhịn nổi nữa phải kêu... 

"A... Hàn Vũ đẹp trai quá! Người anh sao đẹp quá! Hàn Vũ, em yêu anh!!..." 

Ủa? A... Có nhầm không vậy? Tôi vẫn chưa kêu lên mà! Thế thì là ai chứ? Âm thanh sao mà lớn thế? Thật điên cuồng! Thật là... 

Tôi ngất xỉu! 

Nhưng vẫn còn kịp thấy A Mộc đứng kế bên, một tay giữ chặt chiếc khăn trùm đầu, tay kia huơ huơ lon Coca khổng lồ chạy bổ nhào về phía lan can bảo vệ. Tôi thề là cái lon Coca kia tuyệt đối là cái lon to nhất ở đây! Chẳng biết A Mộc lấy nó ở đâu ra nữa, rõ ràng cậu ấy không mang theo mà. Lại còn cái giọng của cậu ấy nữa chứ... Hỏng bét, còn điên cuồng hơn cả so với cái bọn điên cuồng kia nữa. 

Tôi giận lên: "A Mộc! Cậu làm sao thế? Cậu không cho tớ hét lên, còn cậu sao lại hét to thế? Không phải cậu nói như thế là mất mặt lắm sao? 

A Mộc trừng mắt nhìn tôi: "Đồ ngốc! Cậu không biết thế nào xoay xở sao? Hành vi của con người phải tùy lúc mà thay đổi! Chẳng trách thành tích của cậu kém thế!" Nói xong, A Mộc liền xoay đi vừa la hét vừa vẫy vẫy cái lon Coca. 

Hừ? Tôi động não... "Xoay xở?" Hình như là rất có lý... Nhưng sao A Mộc cứ nói mấy câu lằng nhằng thế không biết. Thật chẳng hiểu nổi. 

Thôi, dù sao làm theo A Mộc chắc chắn là không sai. Nghĩ đến đây, tôi liền la hét giống như A Mộc vậy. Hi hi! Có thể hét lớn để cổ vũ cho thần tượng như thế quả là đã thật đấy! 

Hàn Vũ của chúng ta sao mà đẹp trai thế... Mỗi cử chỉ của anh ấy hấp dẫn cứ như là một ngôi sao. Chúng ta có được một thần tượng như thế là rất tự hào đó! Chúng tôi yêu hết mọi thứ của Hàn Vũ: tài hoa này, kỹ thuật chơi bóng này, thân hình cường tráng này, khí phách này, nụ cười mỉm và cả số áo 22 của anh ấy nữa... 

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, liền hỏi lớn: "Oái! A Mộc ơi, sao số áo của Hàn Vũ là 22 nhỉ?" 

A Mộc khinh khi liếc: "Sao cậu cái gì cũng không biết hết vậy? Chẳng lẽ cậu không biết ngày sinh của anh ấy là ngày 22 à? 22 tháng 12 đấy? Đồ ngốc ạ!" 

Tôi như ngớ ngẩn, lảm nhảm nho nhỏ: "Ờ... thì ra là thế... Ái... mình cứ cho là Hàn Vũ lợi hại như thế, phải chi ngày 1 là tốt hơn..." 

Bụp! A Mộc không hề nương tay nện cái lon Coca quá khổ kia vào đầu tôi. 

"A Mộc! Đau quá!" 

Chỉ thấy gương mặt cậu ta lộ vẻ bất nhẫn, buồn bã nói: "Thôi đi! Cậu có phải vô tri đến thế sao? Cậu không phải cố ý giả ngốc trách móc tớ chứ? Trong đội bóng làm gì có số 1." 

"Hả? Không có số 1? Sao thế được?" Tôi ngạc nhiên gương mắt nhìn. 

lắc đầu: "Thượng đế ơi!... Cậu quả thật là cái gì cũng không biết thật? Chẳng trách thành tích lại kém thế! Chắc tớ phải lên một lớp bồi dưỡng kiến thức cho cậu quá!" 

LỚP HỌC HONEY 

Vào lớp đi! Vào lớp đi! 

Người giảng bài hôm nay là học trò A Mộc, một người thông minh xinh đẹp, ai nhìn cũng thích, xe nào nhìn cũng muốn chở đi? Chính là tớ đây! 

Vỗ tay cổ vũ cái coi nào! Ha ha ha. 

(Tiểu Chí: Tự giới thiệu mình sao mà dễ nghe thế! Còn lúc giới thiệu tớ thì lại biến thành xấu xa như thế! Tức chết đi được!) 

Nội dung chủ yếu của tiết học hôm nay chính là bổ sung kiến thức về bóng rổ, được thiết kế đặc biệt dành cho học trò dốt siêu cấp Dương Tiểu Chí. 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
(A Mộc hư, tớ đâu có kém cỏi đến thế chứ?) 

Tất cả những người nào yêu thích bóng rổ và yêu thích anh chàng đẹp trai Hàn Vũ hãy vào đây mà nghe giảng! 

Mọi người có bao giờ nhìn thấy các đội viên mang số hiệu 1, 2, 3 trong các cuộc thi đấu bóng rổ chưa nào? Không có đâu, muốn biết tại sao không? Hi hi hi, để tớ giải thích cho mà nghe. 

Bởi vì trong thi đấu bóng rổ, nếu khi cần phạt ném bóng 2 lần, trước khi vào lần ném phạt thứ nhất, trọng tài sẽ giơ hai ngón tay lên, có nghĩa là được ném phạt 2 lần. Vào lần phạt thứ hai thì ông ta chỉ giơ 1 ngón tay lên, có ý là chỉ còn 1 lần phạt nữa. Ngoài ra, nếu vận động viên phạm luật trong 3 giây, trọng tài sẽ đưa 3 ngón tay để biểu thị. Khi đội bóng đổi người hay cầu thủ phạm luật, trọng tài cũng sẽ giơ các ngón tay lên để biểu thị số áo của đội viên. Như thế, nếu cầu thủ mang số 1, 2, 3 thì sẽ rất dễ dẫn đến hiểu lầm trong thi đấu. Cho nên, số áo của các cầu thủ bóng rổ là từ 4 đến 15. 

Nhưng ở giải NBA (Liên đoàn bóng rổ Mỹ) là ngoại lệ. Họ có thể cho phép cầu thủ chọn bất kỳ số áo nào sau số 4 cho mìn, nhưng không được vượt quá con số 55. Dennis Rodman là người đầu tiên dám dùng số áo 91 cho mình, nhưng để có thể khoác chiếc áo này, anh đã bị NBA phạt khá là nhiều tiền. 

Hi hi! Sao nào? Có thú vị không? Có phải là tớ hiểu biết cũng nhiều nhiều đấy chứ? Bây giờ bắt đầu ngưỡng mộ tớ rồi phải không? Ha ha ha... 

(Tiểu Chí chua chát: nói xong rồi thì xuống mau đi chứ, còn đứng đó mà tự khen mình nữa, che hết chỗ mọi người xem sách này!)


Chương 6 
Trong lúc những fan cuồng nhiệt của đội trường Thanh Phong la hét, người chủ trì hội trường bắt đầu phát biểu: "Các bạn học sinh, hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt cổ vũ cho các bạn trường Úc Văn vào sân đi nào!" 

Giọng của người chủ trì thật là kích động, nhưng mà, ngoài những tiếng vỗ tay rời rạc thì chỉ có tiếng xì xào mà thôi. 

Ừ, điều này thật khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ đội bóng không có anh nào đẹp trai phải chịu sự đối đãi này hay sao? Thật chẳng nên chút nào? Nhưng mà... hãy nghĩ đến mình kìa, chẳng phải cũng vì mấy anh đẹp trai của trường khác mà phản bội lại đội bóng của mình hay sao? Ừ... xấu hổ quá... Tôi nghĩ. 

Đột nhiên, có người hét lớn lên: "Oa, Úc Văn năm nay có anh đẹp trai kìa!" 

"Đúng đấy! Nguyên Dạ và Nam Xuyên đấy!" 

"Thế sao Ngô Nhã Mỹ không thông báo là năm nay có hai hoa khôi của trường mình tham gia chứ? Cô ấy thật là xấu quá!" Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. 

"Chuyện gì vậy?" Tôi hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào một nam sinh cao ráo đang ngồi uống Coca trong khu nghỉ ngơi. Ủa? Anh ta không phải cái tên xấu xa bị bệnh "mù đường" hay sao? Sao anh ta lại là vận động viên của đội bóng rổ trường Úc Văn được chứ? 

A Mộc đứng bên cạnh tôi bất mãn nói: "Ui da! Thật là quá đáng! Phòng tin tức làm cái quái gì chứ? Ngay cả cái tin quan trọng thế này mà cũng chẳng thông báo gì cả! Nếu biết trước là Nguyên Dạ và Nam Xuyên tham gia thì mình đâu có quyết định phản bội trường mình chứ!" 

Tôi quay người qua, năm chặt lấy vai A Mộc: "Hả? A Mộc, cậu nói là Nguyên Dạ và Nam Xuyên? Hai hoa khôi của trường mình?" 

"Đồ ngốc. Cái anh đẹp trai đang uống Coca đó là Nguyên Dạ đấy, còn anh chàng đẹp trai tóc đỏ bên cạnh là Nam Xuyên." 

Cái gì? Tôi lật đật dụi mắt. Mẹ ơi, A Mộc nói cái anh đẹp trai đang uống Coca đó chính là cái tên "mù đường" sao? Sao anh ta là Nguyên Dạ đại danh đỉnh đỉnh kia chứ? Sao lại có chuyện thế này? Nam Xuyên? Thôi chết, chẳng trách cái tên nghe quen quen... thì ra chính là thần tượng được mọi người yêu thích của trường mình, thật chẳng thể ngờ được. 

"Tiểu Chí, chẳng lẽ ngay cả Nguyên Dạ và Nam Xuyên cậu cũng không biết?" A Mộc nhìn tôi. 

"Hả? Không phải... Tớ biết! Chỉ là... chỉ là không biết số thôi..." Tôi lí nhí đáp lại. 

"Ừ, cái này cũng khó trách, rất ít người nhìn thấy được mặt thật của Nguyên Dạ và Nam Xuyên. Ai bảo học sinh cấp 2 chúng mình không được vào khu cấp 3 làm chi! Khu cấp 3 tuy có thể qua bên khu cấp 2 của mình, nhưng họ chưa từng qua đây. Thật là mất hứng..." 

Hả? Chưa qua đây? Ha, cái tên "mù đường" đó lần trước còn quờ quạng chạy nhầm qua bên khu cấp 2 mà? Nhưng mà, đây là một bí mật, Dương Hạ Chí tôi dù không phải là người vĩ đại gì nhưng cũng biết giữ chữ tín (mẹ từng nói là, làm người thì phải có lòng tin và biết giữ chữ tín). Tôi đã hứa là giữ bí mật cho anh ta thì nhất định sẽ không nói ra, chỉ cần anh ta không dọa nạt, ngay cả người bạn chí cốt A Mộc tôi cũng không nói ra. (Lời bình: Trời! Không cần cho mình là vĩ đại như thế chứ, rõ ràng là sợ người ta trả thù mà.) 

A Mộc lại nói tiếp: "Người ngồi kế bên chính là Nam Xuyên, đã làm cho biết bao cô nữ sinh phải si mê đấy. Anh ấy là sát thủ thiếu nữ, chẳng cô nào có thể thoát khỏi ánh mắt của anh ta. Nghe nói họ là bạn thân từ nhỏ, luôn như bóng với hình." 

Bạn thân? Nhưng sao mình lại cứ luôn nghe họ chửi nhau thế nhỉ? Chẳng thể hiểu được... 

"Cậu đang nghĩ gì thế? Trận đấu bắt đầu rồi kìa!" A Mộc đẩy tôi. 

"À! Biết rồi!" Đột nhiên, tôi nhớ đến một chuyện: "Này, A Mộc, thế bây giờ cậu quyết định cổ vũ cho ai?" 

"Đồ ngốc! Đương nhiên là cổ vũ cho Hàn Vũ rồi! Hai đứa mình đang đứng trong đội cổ động của đội trường Thanh Phong, nếu cổ vũ cho đội trường Úc Văn thì sẽ bị đánh đấy!" 

Ừ... hình như là tôi quả thật rất khờ khạo. Ngốc thật! 

Sau tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu. 

Oa! Hàn Vũ giỏi thật! Quả nhiên là một thiên tài bóng rổ. Anh ấy xung trận đến 24 phút, còn được toàn bộ các cô nữ sinh trong khán đài cổ vũ nữa. Đặc biệt là tiếng hét của toi, thật lớn nhất ở đây, đến ngay cả A Mộc cũng bị vượt qua. Hi hi, ai bảo Hàn Vũ là thần tượng của tôi làm chi? 

Nguyên Dạ và Nam Xuyên chơi ở vị trí tiên phong của đội trường chúng tôi, tuy cũng khá lợi hại, nhưng rõ ràng là kỹ thuật không cao siêu bằng Hàn Vũ. Nhưng dù vậy, hai cái gương mặt đẹp trai "chết người không đền mạng" của hai anh ấy cũng đủ khiến các cô nữ sinh phải la hét điên cuồng. Chính vì thế, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thi đấu bóng rổ của hai trường khác nhau mà hai đội đều được sự cổ vũ của nữ sinh cả hai bên. Lúc thì cổ vũ cho Hàn Vũ, lúc thì cổ vũ cho Nguyên Dạ và Nam Xuyên. Cả sân bóng sôi động cực độ. 

Ừm? Thật kỳ lạ, cái gã Nguyên Dạ kia sao cứ vừa chơi bóng vừa nhíu mày nhìn qua phía bên này là sao? Giống như là đang tìm ai vậy, thật là kỳ lạ... Ui da! Anh ta không phải đã phát hiện ra mình chứ? Hưm hưm... Không phải đâu, không phải đâu! Chúng tôi đã cải trang hết rồi mà? (Lời bình: Đồ ngốc... Thế mà cũng gọi là cải trang à?) Anh ta sẽ chẳng nhận ra mình đâu... Kệ anh ta, cứ tiếp tục cổ vũ cho anh Hàn Vũ "yêu dấu" của mình thôi!
Hiệp 4 vừa mới bắt đầu, Nguyên Dạ do vấn đề về thể lực nên đã được đổi vào nghỉ, mọi người đều có chút tiếc nuối. 

"Thật đáng tiếc, nếu có thể đấu hết trận này thì hay biết mấy! Vẫn còn muốn nhìn anh ấy thêm chút nữa!" A Mộc nói. 

"Thể lực không tốt thì còn chơi bóng gì nữa? Thật không biết tự lượng sức... Ui da! A Mộc, cậu làm gì mà đánh vào đầu tớ thế?" 

"Cậu nói nhảm cái gì thế? Nguyên Dạ là học sinh giỏi nhất, hiếm có của trường Úc Văn mình trong mấy mươi năm nay đấy! Cậu không biết cái gì mà còn nói bậy nữa!" 

Hả? Cái tên không biết đường này mà là học sinh giỏi... giỏi... giỏi nhất? Tôi chỉ thấy anh ta có cái mặt đẹp trai thôi. 

A Mộc nói tiếp: "Nguyên Dạ còn là trưởng Ban kịch nghệ nổi tiếng của trường mình đấy. Hơn nữa, thành tích học tập cực kỳ giỏi nữa, từ trước đến giờ luôn là tấm gương học tập của trường. Nguyên Dạ không phải thể lực không tốt, mà là ít tham gia tập luyện bóng rổ của đội mà thôi, vì anh ấy vốn không phải là người trong đội bóng. Lần này tớ nghĩ chắc là do đội trưởng lôi kéo anh ta vào để thu hút mọi người. Ừ đúng rồi, đội bóng rổ và Ban kịch nghệ là chung một nhóm mà." 

"Oa! A Mộc, cậu hiểu nhiều về Nguyên Dạ quá đấy chứ!" Tôi ngẩn người lắng nghe. 

"Đồ ngốc! Toàn bộ nữ sinh trong trường đều biết anh ấy. Lý lịch cá nhân của Nguyên Dạ là bài học tất yếu phải nhớ của tất cả các cô nữ sinh trường Úc Văn đấy! Còn cái cô nàng này, chẳng trách nào thành tích kém cỏi thế!" 

Hả? Thật đáng ghét quá! Cứ lặp đi lặp lại hoài, học lực của tôi kém cỏi thì có liên quan gì đến lý lịch của Nguyên Dạ chứ? Nhưng thực không thể ngờ được, cái gã "mù đường" ấy học hành thế mà giỏi, quả thực nhìn người không nên nhìn bề ngoài. 

LỚP HỌC HONEY 

Các bạn thân mến, thiên tài A Mộc tôi lại đến đây, có nhớ tôi không nào? 

Nội dung của tiết học ngày hôm nay được thiết kế đặc biệt về IQ (chỉ số thông minh) của Dương Hạ Chí. 

Thật là mất mặt quá! Học ở trường Úc Văn hai năm rồi, mà đến ngay cả Nguyên Dạ nổi tiếng của trường chúng ta mà cũng không biết nữa? Thật chẳng biết cậu ấy còn mặt mũi nào mà tự xưng nữ sinh trường Úc Văn nữa! 

(Tiểu Chí tủi thân: có cần phải thổi phồng lên thế không?) 

Đây là bản đính kèm về lý lịch cực kỳ tường tận về Nguyên Dạ, mời tất cả những "Dạ Oanh" (tên gọi tóm tắt của những người yêu thích Nguyên Dạ) xem qua. 

HỒ SƠ HOÀN CHỈNH TUYỆT ĐỐI VỀ ĐẰNG NGUYÊN DẠ 

Chủ tịch câu lạc bộ Dạ Oanh Hồ sơ số... 

Họ tên: Đằng Nguyên Dạ 

Tên tiếng Anh: Edison 

Giới tính: Nam 

Tuổi: 17 

Chiều cao: 183cm 

Cân nặng: 75 kg 

Sinh nhật: Ngày 2 tháng 2 

Mạng: Thủy Bình 

Nghề nghiệp: Học sinh 

Trường học: Lớp 11 Trường Trung học Úc Văn 

Màu tóc: Màu hạt dẻ rất đẹp, lấp lánh dưới ánh nắng, thật sáng ngời! 

Ngoại hiệu:... (Nghe nói có một ngày, tất cả những Dạ Oanh tập hợp lại với nhau, bàn bạc cả một tuần lễ vẫn không tìm ra được từ nào xứng đáng với Nguyên Dạ cả. Bởi vì trên thế gian này chẳng có từ nào có thể diễn tả được nét anh tuấn, phong thái lịch lãm, khí chất kiên cường, sự bình thản... của anh. Nên đến giờ, Nguyên Dạ vẫn chưa có ngoại hiệu). 

Sở trường: chỉ cần bạn là Dạ Oanh thì chắc chắn phải biết, Đằng Nguyên Dạ không có gì là không làm được! (Tiểu Chí tôi phản đối: Cái gì cũng làm được? Nhưng đến ngay cả đường đi anh ta còn không biết? Mấy người bị cái mặt đẹp trai của hắn mê hoặc cả rồi!) 

Tính cách: Lạnh nhạt vô tình, từ trước đến giờ không cười, nhưng một khi đã cười thì có thể thành một luồnt điện giật chết hết những sinh vật giống cái trong phạm vi mấy trăm mét vuông! 

Kinh nghiệm yêu đương: Cho đến giờ thì vẫn chưa có, cũng có nghĩa là mối tình đầu vẫn còn bỏ ngỏ. A ha, nếu như, nếu có thể có mối tình đầu đẹp như mơ với Nguyên Dạ thì hay biết mấy? Mới nghĩ không thôi mà tôi cũng đã muốn như bay lên mây rồi. 

Ôi, xin lỗi nhé! Tuy hồ sơ này đã được nhóm Dạ Oanh sưu tầm và biên tập hết cả năm trời nhưng vẫn còn có chỗ chưa được vừa ý lắm. Bởi vì thật sự anh lớp lớn Nguyên Dạ của chúng ta quá ư là thần bí.


Chương 7 

Trận thi đấu kết thúc trong tiếng hoan hô cổ vủ vang trời của cả sân bóng. Kết quả thật ngoài dự đoán, đội trường Thanh Phong được 7 điểm, thắng trường của chúng tôi. Nhưng dù sao thì những nữ sinh của trường cũng chẳng thất vọng gì, vì được ngắm biết bao nhiêu là anh đẹp trai trong suốt trận đấu rồi còn gì, ha ha, còn có lời nữa chứ! 

Sau trận đấu, đội viên của cả hai đội đều trở về phòng giải lao để nghỉ ngơi. Cả đám fan chúng tôi tụ tập đứng chờ ngoài cửa phòng thay đồ, hy vọng là có thể nhìn thấy thần tượng của mình ở cự ly gần nhất. 

"A Mộc, nhiều người quá! Chúng ta không nên chen vào trong." Tôi vẫn cứ khư khư giữ chặt chiếc khăn trùm đầu, nói với theo A Mộc đang bạt mạng chen vào trong. 

"Đồ ngốc!" (A Mộc xấu xa, sao cứ kêu người ta là đồ ngốc hoài thế?) "Bây giờ không chen vào trong, lát nữa anh Hàn Vũ ra rồi thì không còn cơ hội nữa đâu! Cậu xem mấy cô nữ sinh kia giống như điện vậy kìa!" 

"Nhưng ngay cả hoa tươi chúng ta cũng đâu có chuẩn bị đâu? Cậu xem, người ta còn mang cả quà tặng theo nữa kìa!" 

"Xì! Tặng quà thì thường quá! Chút nữa tớ sẽ tặng cho anh Hàn Vũ một cái hôn, anh ấy thế nào cũng sẽ nhớ đến tớ!" 

Muốn xỉu! Cậu ấy nói thật không vậy nhỉ? Nếu thật A Mộc tặng cho Hàn Vũ một nụ hôn, chẳng những anh ấy sẽ nhớ cậu ấy mà nữ sinh cả trường cũng sẽ nhớ đến A Mộc. Lúc đó thì thật là xui xẻo đấy! 

"Kìa! Ra rồi kìa! Ra rồi kìa! Hàn Vũ ra rồi kìa! Anh ấy đẹp trai quá!" Một nữ sinh đứng gần nhất phía trước đột nhiên hét lên. 

Tiếng hét của cô ấy thì chẳng nói gì, nhưng mà tất cả nữ sinh đều như điên, la hét ào ào xông lên phía trước! Tôi sắp chen được đến phía trước rồi thì bị đám nữ sinh điên khùng ấy đẩy ra ngoài. Tức quá! 

"A Mộc... A Mộc... Kéo tớ với!" 

Nhưng A Mộc chẳng thể nghe thấy tiếng gọi của tôi nữa rồi, chính xác là chẳng biết A Mộc bị đẩy đi đến đâu nữa? Thất bại quá! Mới vừa chen đến chỗ tốt như thế để nhìn thấy anh Hàn Vũ. Thôi cũng được, bây giờ mình leo lên ghế đứng, không biết chừng có thể nhìn thấy anh ta. 

Không được! Mình phải tận lực chen vào trong! Mẹ nói là làm người thì cần phải có dũng khí, mình cần phải kiên trì, không được nản lòng! 

Nghĩ đến đấy, tôi cột chặt hơn chiếc khăn trùm đầu, sau đó nắm chặt chéo váy bắt đầu chen vào trong. Đột nhiên, chẳng biết tên xấu xa nào từ đằng sau lôi mạnh tôi trở ra, kéo một mạch đến một góc khác. Thật là đáng ghét! "Đáng ghét! Ai đó?" 

Tên đó cuối cùng cũng nới tay ra, tôi mới có thể đứng vững quay người lại. "Hả? Sao lại là cái anh ngốc này?" 

Lần xoay người lại này, điều đáng nói, trước mắt tôi là hai con mắt như giết người đang chằm chằm nhìn. Chẳng phải của ai khác, chính là của Đằng Nguyên Dạ! Đứng đằng sau anh ta còn có một anh đẹp trai khác tóc màu đỏ, dáng người cao cao, đó chẳng phải Nam Xuyên mà A Mộc từng nói sao? 

Nguyên Dạ vừa nghe tiếng của tôi xong liền nhíu mày, sau đó kéo tuột cái khăn trùm đầu của tôi ra. Phát hiện ra tôi, mắt anh ta trợn ngược lên: "Thì ra là cái đầu con chuột này?" 

Hả? Cái gì? Đầu con chuột? Hu hu hu... Tôi quả thực bị cái gã này làm cho tức chết được! Lần đầu thì gọi tôi là đầu con thỏ, lần thứ hai gặp mặt thì gọi tôi là đầu con lừa khó nghe, lần này hắn lại gọi tôi là đầu con chuột mới chết chứ! Chết thật! Chẳng lẽ cái tên lớp lớn này lấy đầu tóc tôi ra làm trò đùa hay sao? Chẳng lẽ hắn ta luôn không ngừng thay đổi ngoại hiệu cho người khác để thể hiện sự hiểu biết của mình hay sao? Thật đáng ghét quá! 

Nhưng đối diện với cái hung bạo, mẹ dặn là không được khuất phục, cần phải "lấy răng cắn lại răng", tôi nói: "À! Hôm nay biết đường rồi à? Đại "mù đường"? 

Nghe tôi nói tới hai tiếng "mù đường", mặt của Nguyên Dạ biến sắc hẳn, anh ta giận đến nỗi chút nữa ngất đi luôn. 

"Cái gì? A Dạ, cô ấy là cô bé đó hả?" Tên Nam Xuyên nãy giờ vẫn đứng phía sau, đột nhiên nói. 

Nguyên Dạ giận phừng phừng gật đầu, xem cái điệu này lát nữa hắn sẽ ăn tươi tôi mất! Hu hu hu! Tôi thật là hối hận khi gọi hắn là "mù đường", tôi manh động quá rồi! 

Anh Nam Xuyên cười thật tươi, đi về phía tôi: "Xin chào! Lần trước may nhờ em giúp A Dạ mà chưa có dịp cảm ơn." 

Hả? Giọng nói của anh ấy nghe hay quá! Cười cũng đẹp nữa chứ. Điều quan trọng nhất là rất biết điều. Là tốt hơn nhiều so với cái gã Nguyên Dạ mặt mày gì mà lúc nào cũng hằm hằm. 

Mặt tôi ửng đỏ lên: "Hi hi, là em... Không, không có chi..." 

"Thật là phiền đến em quá, lần sau anh nhất định mời em đi ăn kem nhé." Nam Xuyên nói. 

Hơ hơ hơ... anh ta đẹp trai, dễ thương quá... Tim tôi đập thình thịch. 

"À, đúng rồi, các anh tìm em có gì không ạ?" Tôi đột nhiên nhớ lại lúc nãy bị Nguyên Dạ kéo đến đây, vẫn còn chưa biết chuyện gì mà? 

Nam Xuyên lại cười lên: "Ha! Lúc nãy trong lúc thi đấu, A Dạ nói bên đội cổ vũ của trường Thanh Phong có một nữ sinh đội khăn trùm đầu hét lớn quá chừng, hét đến độ cậu ấy khó chịu, không thể đấu được nữa, các anh muốn xem đấy là ai, không ngờ lại là em." 

Tôi... thật muốn tìm cái kẽ nào đó chui xuống cho rồi. Chẳng trách trong lúc thi đấu, Nguyên Dạ cứ nhíu mày nhìn về phía bên tôi ngồi. Tôi thật mất mặt quá! 

Nguyên Dạ giận phừng phừng kêu lên: "Chờ chút! Cái cô nhỏ này! Cô chẳng phải học sinh trường Úc Văn hay sao? Sao lại trà trộn vào đội cổ vũ trường Thanh Phong cổ vũ cho họ?" 

"Hả? Em..." Chết rồi! Lần này bị phơi trần ra rồi! Anh Nam Xuyên cũng đột nhiên chú ý đến vấn đề đó, nheo mắt nhìn tôi. Hết cách rồi, nếu để họ biết mình mê mấy anh đẹp trai trường kia mà phải bội lại trường mình, tôi chết rồi cũng còn mất mặt... 

"Nam Xuyên! Mau kêu thầy chủ nhiệm đến đây! Cái loại học sinh này nên bị đuổi học!" 

Hả? Cái gì? Chẳng lẽ hắn ta thích mách lẻo thế hả? Thật là thấp hèn! 

"Hu hu hu... Tha cho em đi... Xin các anh mà... Lần sau em không dám nữa..." 

"Phản bội là hành vi nhục nhã nhất! Trường Úc Văn không thể có một học sinh như vậy!" Cái tên thối tha kia làm ra vẻ một người chân chính vĩ đại lắm ý! Hu hu hu! Tên quỷ này nhất định là kiếm cớ đuổi mình đi đây mà! 

Đối mặt với "thế lực đặc biệt ác độc", tôi quyết định dùng chiến thuật mềm dẻo: "Không được đâu! Lần sau em thật sự không dám nữa đâu! Van xin các anh mà..." 

"Thôi, A Dạ, lần này tha cho cô ấy đi." 

"Hu hu hu... Đúng rồi! Tha cho em một lần đi mà..." Anh Nam Xuyên quả là tốt thật, là ân nhân cứu mạng của mình. 

"Không được! Tuyệt đối không được tha thứ!" Nguyên Dạ nói lớn. 

"Thôi được rồi A Dạ, chuyện này để tớ đứng ra giải quyết cho." Anh Nam Xuyên nói xong, lại nheo mắt nhìn tôi cười, "Này, cô bé, anh là Thiên Nam Xuyên, kêu bằng anh Nam Xuyên là được rồi. Em tên gì?" 

Tôi lau nước mắt: "Em, em là Dương Hạ Chí." 

"Tên thật là dễ thương! Được rồi, lần này tha cho em đấy, nhưng có một điều kiện." 

"Hả? Điều kiện gì?" 

"Hi hi." Anh Nam Xuyên cười, nhưng tôi có cảm giác nụ cười đó có chút không tốt lành. "Em, Dương Hạ Chí, sau này phải nghe lời anh. Nếu không, anh sẽ nói cái chuyện em phản bội lại trường cho Ban thông tin đấy! Ha ha ha..." 

Hả?... Được thôi! Trời ạ! Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thế nào là nụ cười ẩn chứa lưỡi dao rồi. Cứ nghĩ rằng anh Nam Xuyên là người tốt, ai dè còn nham hiểm hơn Nguyên Dạ: uy hiếp mình cái gì cũng phải nghe lời anh ta. Chẳng lẽ anh ta bảo mình phải lấy anh ta làm chồng mình cũng phải nghe sao? Hưm... Đương nhiên là điều này không thể được, anh ấy dù thế nào cũng không thể thích mình được, thích A Mộc thì có thể... 

Tóm lại, hôm nay tôi quả là thê thảm, bị hai tên xấu xa cột chặt, còn bị nắm dao đằng lưỡi nữa chứ! Sao lại thê thảm thế này? 

"Được rồi, các anh nhớ em rồi, hi hi... Bây giờ em có thể đi được rồi đó." 

"Nhưng mà..." Tôi còn muốn tranh luận, lúc ấy, chỉ thấy một đám nữ sinh ôm hoa tươi và sổ ký tên hét lên, "Nguyên Dạ ở đây này!" "Anh đẹp trai Nam Xuyên!" Rồi ào ào kéo đến, kết quả tôi bị đám fan điên khùng này đẩy ra ngoài. 

"Tiểu Chí! Cậu làm gì thế?" A Mộc chẳng biết chui ra từ đâu, làm tôi giật cả mình. "Tớ..." Tôi định khóc lóc chuyện vừa rồi với A Mộc, nhưng nghĩ lại nên thôi, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cần phải biết là cái miệng của A Mộc nhiều chuyện như thế nào.
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
"Nhanh đi! Còn ngẩn người ra đó, mau chen vào xin chữ ký Nguyên Dạ và Nam Xuyên đi!" A Mộc nói. 

"Hả? Thôi đi! Tớ chẳng cần chữ ký của họ đâu! Cậu đi một mình đi!" Tôi cằn nhằn. 

"Hả? Cậu sao thế? Sao lại kỳ quái như thế?" A Mộc hỏi. 

Tôi miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: "Tớ... Hơ hơ... Không có gì. Mệt một chút ấy mà. Ờ đúng rồi, cậu hôn được anh Hàn Vũ rồi chưa?" 

"Đồ ngốc! Nếu hôn được rồi, bây giờ tớ còn có thể sống hay sao? Sẽ sớm bị bọn nữ sinh kia băm nát ra rồi còn gì! Cái đám nữ sinh này quả thật là mạnh bạo, đẩy tớ ra xa đến hai mươi mét, ngay cả phía sau đầu anh Hàn Vũ tớ cũng chẳng thấy rõ. Hừ! Nhưng mà tớ thề, sớm muộn gì cũng có cơ hội cho tớ và anh Hàn Vũ tiếp xúc thân mật một lần!" 

"A Mộc, tớ tin cậu nhất định làm được mà! Thế bây giờ cậu còn muốn chen vào trong nữa không?" Tôi hỏi. 

A Mộc phấn khởi: "Đương nhiên rồi! Nguyên Dạ và Nam Xuyên cũng được xem là đẹp trai hiếm có mà! Tớ không thể lãng phí cơ hội đâu! Tiểu Chí, cậu ở đây chờ nhé. Tớ xin chữ ký của Nguyên Dạ và Nam Xuyên xong sẽ mời cậu đi ăn bánh kem!" Nói xong, A Mộc liền xông vào đám đông chen vào trong. 

Tôi thật sự tội nghiệp cho A Mộc và cả đám nữ sinh kia nữa. Hai tên tiểu tử ấy có gì tốt mà tôn sùng kia chứ? Một tên thì cả ngày vác cái mặt lù xù, chết khiếp được (lại còn thích đặt ngoại hiệu lung tung cho người khác, đường đi đã không biết mà còn hung tợn thấy ghê). Còn tên kia lúc nào cũng cười cười, dùng nụ cười dễ nhìn của mình mà mê hoặc các cô thiếu nữ lương thiện, hơn nữa còn thích sửa lưng người khác nữa thì phải? Hừ! Hai gã này ngoài bộ mặt đẹp trai ra thì chẳng còn chỗ nào tốt lành gì cả, đáng để cho các cô nữ sinh phải tôn sùng như thế sao? Thật là tội nghiệp cho họ. 

Nhưng... tội nghiệp nhất vẫn là tôi! Hu hu hu! Bị họ nắm đuôi! Thật là xui xẻo quá! 

NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ 

Tôi năm nay là một thiếu nữ 15 tuổi, cái tuổi mà hễ gặp mấy anh đẹp trai là trái tim lại đập rộn ràng. 

Bên cạnh tôi có rất nhiều bạn nữ đã có bạn trai, nhưng hễ khi thấy mấy anh đẹp trai khác thì vẫn rung động trong lòng. Có rất nhiều cô bạn (giống như A Mộc vậy) lúc thì thích cái này, lúc thì thích cái kia. Tóm lại, là chỉ cần đẹp trai là thích. 

Ừ, xem ra, con gái cũng háo sắc đấy chứ. 

(Nhật ký tẩy xóa của Tiểu Chí). 

Mỗi ngày đều mới mẻ.


Chương 8 

MÀN 3 

CON MA ĐÊM CỨNG ĐẦU 

Trong đêm giữa mùa hạ. 

Tôi làm bạn cùng gió, nhảy múa với những thiên thần... 

Chương 8 

A Mộc cũng giữ chữ tín. Sau khi xin được chữ ký, cậu ấy dẫn tôi đi ăn bánh kem thật, nhưng tiếc là, cậu ấy lại không mang theo tiền. Tôi tin là A Mộc không cố ý, bởi vì nhà cậu ấy rất giàu, chẳng cần gạt tôi mấy đồng xu ít ỏi ấy làm gì, vấn đề là cậu ấy luôn quên mang theo tiền, thật là khiến tôi đây nhiều khi chịu không nổi. 

"Hừ! Tớ buồn quá..." A Mộc đang chống cằm tư lự. 

Tôi nhét đầy một miệng bánh, ngước nhìn cậu ta: "Hả? Buồn? Cậu có gì buồn chứ? Cậu vừa xinh đẹp vừa học giỏi, nếu tớ là cậu thì chết cũng sướng. Hi hi!" 

"Đồ ngốc! Tớ không nói mấy cái ấy!" 

"Hả? Thế cậu buồn chuyện gì? Có phải vì không xin được chữ ký của anh Hàn Vũ không? Ừ, tớ cũng muốn có một chữ ký của anh Hàn Vũ lắm chứ, nằm mơ cũng muốn nữa." 

A Mộc giương mắt nhìn tôi: "Cái gì? Mục tiêu của cậu sao mà nhỏ tí thế? Chẳng trách nào thành tích kém thế..." 

Ghét quá! Sao lúc nào cũng lôi thành tích của người ta vào đây? "Ừ! Tớ nhỏ tí đấy! Thế cậu nói xem cậu có gì vĩ đại nào?" 

A Mộc nói: "Này! Mục tiêu cuối cùng của tớ là trong ba người đó phải theo đuổi thành công được một người!" 

Hả? Tôi kinh ngạc đến nỗi muốn phun cả kem ra ngoài, "Ba người? Cậu nói ba người nào? Cậu nói là anh Hàn Vũ, Nguyên Dạ và Nam Xuyên hả? Trời ơi! Mấy người đó đều được cả vạn người mê mệt đấy! Là thần tượng siêu cấp mà! Ai mà dám đeo đuổi chứ? Nhưng mà, hình như cậu cũng có hy vọng lắm đó. Cậu xinh đẹp thế kia, lại học giỏi, hơn nữa lại là lớp phó học tập và là học sinh ba giỏi nữa... Còn tớ thì chẳng có hy vọng chút nào cả... chỉ có ăn bánh là được thôi!" 

"Ừ! Còn phải nói nữa! Tớ rất có lòng tin với mình đấy! Nhưng mà... điều làm tớ băn khoăn bây giờ là theo đuổi anh nào đây..." A Mộc ngơ ngẩn. 

"Tớ xỉu đấy! Chẳng lẽ bản thân cậu thích anh nào cậu cũng không biết sao?" 

"Ơ... tớ... anh nào tớ cũng thích cả!" 

Tôi muốn té từ trên ghế xuống đất. Trời ơi, cái cô nương A Mộc này cũng mê trai quá thể? Nếu điều kiện của tôi tốt thì cũng sẽ chẳng như thế, thật là... 

"Tiểu Chí này, cậu chú ý giùm tớ nhé!..." A Mộc năn nỉ. 

"Hả? Ba cái chuyện này tớ không thèm quan tâm đâu!" Tôi tiếp tục nhét bánh kem vào miệng. 

"Cậu đừng có cái vẻ chẳng ra bạn bè gì như thế chứ! Chỉ biết ăn... ăn... ăn không thôi hà! Không cho ăn nữa!"

"Sao lại không cho ăn?" Tôi lập tức dùng hai tay giữ chặt lấy mấy cái bánh. 

"Tớ mời cậu đi ăn mà!" A Mộc nói. 

"Nhưng là tiền của tớ!" Tôi cự lại. 

"Tớ không cần biết! Dù sao cậu chỉ cần chú ý giùm tớ được rồi, nếu không thì không là bạn bè nữa!" 

"Sao cậu cứ dùng cái câu ấy uy hiếp tớ hoài vậy?" 

Trong lúc chúng tôi đang tranh cãi, đột nhiên từ ngoài cửa đi vào hai cô nữ sinh xinh đẹp có dáng người cao ráo. Trong đó một người mặc váy màu xanh, chẳng phải là Ngô Nhã Mỹ trưởng ban của Ban thông tin, tối ngày cứ xuất hiện nửa thân trên trên cái tivi trong trường đó sao? 

Thấy cô ấy đến, chúng tôi lập tức im lặng, không dám nói nhiều. Cũng không biết tại sao mà ai cũng sợ Ngô Nhã Mỹ như vậy, tôi nghĩ có lẽ là vì từ trước đến giờ cô ấy không cười, lúc nào cũng có vẻ nghiêm trọng. Ừ, một nữ sinh như cô ấy, nếu dịu dàng một chút, thêm nụ cười dễ thương nữa, nhất định sẽ khiến bao chàng trai theo đuổi, đến lúc đó cũng chẳng cần phải biến thành "Nấm đại tràng". 

(Lời bình: Hả? "Nấm đại tràng"? Có nghĩa gì thế? Chẳng ai hiểu gì cả!) 

LỚP HỌC HONEY 

Hơ hơ! Do xuất hiện một từ mới lạ hoắc, 

Nên chúng ta hôm nay mở lớp học lâm thời, 

Dưới đây, xin mời người quản lý Tiểu Chí của tôi đến giúp mọi người giải quyết vấn đề khó khăn này. 

TIỂU CHÍ: 

Ha ha ha! Các cậu đã đọc thấy "Nấm đại tràng" trong đoạn văn trên rồi à? Có ai biết đó là gì không? Hi hi, không biết phải không? Cái này chỉ có mình tớ là một công chúa đầy phép thuật, có sức tưởng tượng và sáng tạo vô cùng thì mới có thể xem và hiểu được thôi. 

Cho các bạn biết nha, "Nấm đại tràng" chính là "Đoàn quân già đầu, lâu nay chẳng ai thèm"! Người phát minh: bạn học Mục Mộc, một nữ sinh xinh đẹp chưa từng thấy, lại có tài, tự xưng là Thiên hạ vô địch sát thủ trai đẹp! 

Rầm rầm rầm... Tiếng gì thế? Ủa? Sao chẳng có ai vậy, thật là, đi hết mà cũng chẳng thèm chào tạm biệt nữa. Hừ! Tôi cũng đi đây.


Chương 9 

Ngô Nhã Mỹ là người nổi tiếng trong trường chúng tôi, tôi và A Mộc hiển nhiên là biết cô ấy. Đương nhiên rồi, mấy người chẳng có tiếng tăm như chúng tôi, cô ấy nhất định là chẳng quen biết rồi. 

Họ ngồi xuống cái bàn bên cạnh chúng tôi. 

"Trưởng ban này, trận đấu bóng rổ hôm nay lại nhờ người của Ban Kịch nghệ ra mặt! Thật là tức quá! Hừ, cái đám nữ sinh tối ngày mê đẹp trai kia thật làm mất hết phong thái của trường Úc Văn rồi!" 

Nhã Mỹ chẳng nói gì, nhưng từ bên chỗ tôi nhìn qua, thấy mặt cô ấy lạnh lùng ghê. 

"Không ngờ không công bố tin họ thi đấu thì lại gây nên cả đống lộn xộn như thế, thật là mất mặt trường Úc Văn quá!" Cô gái ấy nói tiếp. 

Ồ! Thì ra chúng tôi không biết được tin Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên ra thi đấu là do bị người của Ban thông tin dấu nhẹm đi. Tôi và A Mộc không hẹn cùng trề môi ra. 

"Thôi được rồi, không cần nói đến mấy chuyện ấy nữa, bây giờ chúng ta nghĩ xem nên bước tiếp theo là làm gì nào." Nhã Mỹ lạnh nhạt nói. 

"Trưởng ban, cậu nói thử xem học kỳ sau có tuyển cử không?" 

Nhã Mỹ gật đầu khẳng định: "Ừ! Lần này chúng ta nhất định không thể thua!" 

"Biết rồi Trưởng ban, chúng ta sẽ cố gắng, tuyệt không để cho Ban Kịch nghệ tung hoành trong trường được, càng không để cho cái bọn Nguyên Dạ phá hoại tác phong của trường Úc Văn được!" 

"Tiểu Ưu này, theo sát từng hành động của Ban Kịch nghệ nhé, tớ tin là, nhất định sẽ tìm ra tin tức bất lợi của họ. Chỉ có như thế, chúng ta mới có cơ hội thắng tuyển, vượt qua Ban Kịch nghệ!" 

"Vâng! Trưởng ban!" 

Thật đáng sợ! Chẳng lẽ là tranh giành quyền lực? Chúng tôi chỉ là học sinh trung học thôi mà? 

Hai người họ nói chuyện khiến tôi và A Mộc không lạnh mà run, cảm thấy Hội học sinh cũng giống như một trận đấu ấy. Trong cái không khí như thế thì ai còn ăn nổi mấy cái bánh ngon lành này nữa chứ? Tôi và A Mộc nháy mắt với nhau, sau đó nhẹ nhàng đeo cặp trên lưng, hóp bụng từ từ rời khỏi căn phòng lạnh lẽo ấy. 

Vừa bước ra khỏi tiệm, chúng tôi đều hít mạnh lấy bầu không khí mát mẻ bên ngoài, nó khác hẳn với bên trong, bên ngoài mới là thế giới đáng yêu mà tôi và A Mộc yêu thích. Chúng tôi nắm tay nhau, trở lại với sự vui vẻ và vô tư vốn có của mình, tung tăng đi về nhà. Hi hi, cái cảm giác này thật là đã. Tuy A Mộc luôn nói tôi là đồ ngốc và còn hay "ăn hiếp" tôi nữa, nhưng ở bên cạnh cậu ấy, tôi thấy thật sự thoải mái, vì mãi mãi cậu ấy là bạn tốt của tôi. 

"A Mộc, cái người của Ban Thông tin ấy nói tuyển chọn cái gì thế? Sao họ lại ghét người của Ban Kịch nghệ thế?" 

"Đồ ngốc! Cậu cái gì cũng không biết sao? Cứ cách một năm là Hội học sinh tiến hành tranh tuyển một lần, do đoàn đội học sinh của lớp 9 và lớp 11 tham gia. Đội trưởng hay trưởng ban của đội nào thắng thì sẽ làm chủ tịch mới của Hội học sinh. Ban Kịch nghệ và Ban Thông tin là hai đội được ưa thích nhất trong trường, mấy năm nay, lần nào Ban Thông tin trong lần thi cuối cùng cũng đều thua Ban Kịch nghệ, cho nên trưởng ban mới của Ban Thông tin là Ngô Nhã Mỹ mới ghét họ đến thế." 

"Ồ, như thế thật là thú vị, giống như người Mỹ tranh cử ấy, ha ha... Nhưng tớ vẫn không hiểu, chủ tịch Hội học sinh thì có gì là tốt chứ, người ta làm gì mà tranh nhau làm kia chứ, thật là..." 

"Đồ ngốc!" A Mộc quả thực bị cái "ngu ngốc" của tôi làm tức chết, "Dương Hạ Chí! Sao cậu cứ khiến tướ bực mình cậu hoài thế? Cậu giống như người ngoài hành tinh ấy. Cần phải biết là, Hội học sinh có thể ngang hàng với Hội đồng của trường đấy, hơn nữa chủ tịch Hội học sinh còn có thể ngồi ngang hàng với Hiệu trưởng. Đó là tượng trưng cho quyền lực, họ đương nhiên là tranh giành nhau rồi. Cậu thật là đồ mù chữ, chẳng trách nào thành tích lại kém thế!" 

Hả? Thôi đi! Đã tỉ lần rồi nha A Mộc! Không phải cậu nói tớ thành tích kém thành thói quen luôn rồi chớ? Thật là tức chết! 

Thế là, tôi và A Mộc cứ vừa đi vừa thao thao bất tuyệt cho đến khi ai về nhà nấy. 

Ha! Cả ngày mệt mỏi cuối cùng cũng về đến nhà, thật hay quá! Ngôi nhà nhỏ thân yêu, mẹ thân yêu ơi, Tiểu Chí của mọi người về rồi đây! Tôi mừng rỡ nhào vào nhà, vứt giày trái một chiếc, phải một chiếc, đùng đùng chạy vào phòng khách... 

A!... Thầy chủ nhiệm!


Chương 10 

Thầy chủ nhiệm vĩ đại đang chiễm chệ ngồi trong phòng khách nhỏ xíu nhà tôi, người mẹ ốm yếu của tôi ngồi bên cạnh ông thầy tốt tướng dường như lại càng có vẻ ốm yếu hơn nữa. Chuyện gì thế này? Rõ ràng hôm nay là chủ nhật mà không lẽ thầy đến thăm nhà tôi? Lần trước thầy chủ nhiệm đã đến thăm nhà tôi rồi mà, sao giờ lại tới nữa? A, chẳng lẽ nhà mình "được hoan nghênh" đến thế sao? 

"Tiểu Chí, sao không mau chào thầy chủ nhiệm đi." Giọng mẹ nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy chột dạ. 

"Chào thầy chủ nhiệm Thượng Quan." Tôi ngoan ngoãn hành đại lễ với thầy. 

"Chào em, Dương Hạ Chí, ngồi đi em." 

"Cảm ơn thầy." 

Ơ? Sao mà mình giống như đến nhà người ta quá? Tôi nhè nhẹ ngồi xuống cạnh mẹ. 

"Mẹ của Dương Hạ Chí, vấn đề chủ yếu của em tôi đã nói xong hết rồi, hy vọng cô dành chút thời gian nói chuyện với con của cô nhé. Hôm nay vốn dĩ không có dự định sắp xếp nhà nào để thăm, nhưng gần đến kỳ thi cuối khóa rồi, tôi không muốn cá nhân em Dương Tiểu Chí ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp, nên quyết định đến nói chuyện với cô. Làm phiền cô quá, thật xin lỗi." 

"Không sao! Tiểu Chí nhà tôi khiến thầy phải lo lắng như thế, tôi làm mẹ thật là áy náy. Người phải xin lỗi là tôi mới phải! Mời thầy ở lại dùng cơm tối với chúng tôi." 

"Không được rồi, thời gian không còn sớm, tôi phải đi về đây. Hai mẹ con nói chuyện với nhau đi nhé!" Nói xong, thầy chủ nhiệm Thượng Quan đứng dậy. 

"Vâng, thầy Thượng Quan. Thật sự cảm ơn thầy đến thăm nhà lần này. Tiểu Chí..." Mẹ nhè nhẹ vỗ đầu tôi: "Mau cảm ơn thầy Thượng Quan đi." 

"Dạ! Cảm ơn thầy chủ nhiệm!" Tôi ngoan ngoãn cúi người chào. 

"Được rồi, thế tôi đi đây, tạm biệt." 

"Thầy Thượng Quan đi thong thả." 

Cuối cùng, tôi và mẹ cùng nhau tiễn thầy ra cửa. 

Quay vào phòng khách, tôi gần như chẳng còn dũng khí nhìn vào mắt mẹ nữa. Tôi nghĩ là mẹ thất vọng hoàn toàn về tôi rồi. Con người ta luôn được các thầy chủ nhiệm khen thưởng, còn tôi: Học hành tệ hại, lại chẳng có sở trường gì, mà còn bị thầy chủ nhiệm thường xuyên đến thăm nhà nữa chứ... Tôi thật là vô dụng! 

"Tiểu Chí, đến đây với mẹ nào." Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, nước mắt tôi rơi lã chã. 

Mẹ của tôi là một người phụ nữ trẻ đẹp, vừa dịu dàng lại hiểu ý người khác. Ừ, tiếc là trên người tôi chẳng thừa hưởng chút ưu điểm nào của mẹ, có nhiều người còn nói tôi không phải do mẹ sinh ra? Thật khiến cho tôi khó chịu. 

Mẹ sinh ra tôi khi bà 18 tuổi, sau đó người bố lớn hơn mẹ 10 tuổi bỏ hai mẹ con chúng tôi. Từ đó về sau, tôi theo họ của mẹ, hai mẹ con cùng sống với nhau đến bây giờ. Tôi nghĩ mẹ tôi là người kiên cường nhất, xinh đẹp nhất trên thế gian này, bà đã không bị sự đối đãi tệ bạc đó hạ gục, mà vẫn sống một cách mãnh liệt. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm... 

Tôi nấc nhẹ một tiếng, đến bên cạnh mẹ: "Xin lỗi... mẹ..." 

Mẹ vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Ngốc à, mẹ đâu có trách con đâu nào. Tiểu Chí, thầy Thượng Quan nói gần đây con vào lớp cứ ngủ gật, phải không?" 

"Dạ..." Tôi xấu hổ cúi đầu, "Mẹ, con cũng không biết làm sao nữa, đến cả việc dùng bút chì chống hai mi mắt lên mà vẫn cứ buồn ngủ. Xin lỗi mẹ..." 

"Tiểu Chí, mỗi người có một bệnh riêng của mình, chủ yếu là không được tự ti, cần phải dũng cảm khắc phục nhược điểm của mình." 

"Ủa? Mẹ không giận con à?" Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thấy đôi mắt tuyệt đẹp của mẹ, đột nhiên tôi cảm thấy kỳ lạ là mắt mình sao không được xinh đẹp bằng mẹ? 

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này. 

"Tiểu Chí, con có biết con sinh ra vào ngày nào không?" 

"Dạ, biết chứ, con sinh ra vào ngày Hạ chí." 

"Đúng. Không chỉ như thế, mà con còn sinh ra đúng vào lúc 12 giờ đêm Trọng Hạ. Còn nhớ mẹ từng nói với con chuyện gì không, Hạ chí là ngày có phép thuật, trong đêm hôm đó, tất cả những thiên thần sẽ ra ngoài chơi, lúc đó nếu họ nghe được nguyện vọng của người nào đó, sẽ giúp người này hoàn thành ước nguyện." 

"Hả? Mẹ, thật thế sao?" 

Mẹ dịu dàng mỉm cười: "Đương nhiên là thật rồi. Tiểu Chí, lúc con vừa được sinh ra, mẹ đã cầu xin một ước nguyện." 

"Ước nguyện? Là ước nguyện gì hở mẹ?" 

"Tiểu Chí, con biết chuyện của mẹ và ba rồi đấy. Lúc mẹ 15 tuổi đã yêu ba con, 18 tuổi thì sinh ra con. Bây giờ mẹ hối hận vô cùng, mẹ không muốn tất cả những điều đó lại tái diễn ở nơi con, cho nên, lúc con sinh ra đời, mẹ đã ước rằng: Tôi hy vọng con gái yêu dấu của tôi vào cái tuổi 15 còn nông cạn chuyện yêu đương, hãy biến nó thành Người đẹp ngủ say, chỉ có chàng hoàng tử nào thật lòng cả đời yêu thương nó mới có thể hôn nó tỉnh dậy. Như thế, con gái của mẹ sẽ không mù quáng yêu lầm một người để rồi hối hận cả đời." 

"Hả? Người đẹp ngủ say? Mẹ! Chuyện này thật hay giả vậy? Thầy nói đó là phong kiến mê tín đó!" Tinh thần của mẹ vẫn bình thường mà? Hơn nữa, bà vẫn luôn là người phụ nự thông minh nhất trong lòng tôi, sao hôm nay lại nói ra những câu bất thường thế này? 

Mẹ chỉ mỉm cười: "Yên tâm đi Tiểu Chí, sau khi mùa hè qua rồi, tất cả mọi thứ sẽ tốt trở lại thôi. Đừng có tự ti, mẹ luôn mong có cuộc sống vui vẻ." 

"Mẹ..." 

Hu hu... Thật là một câu chuyện thần thoại đẹp đẽ biết bao, nhưng trong cuộc sống thực tại làm sao xảy ra chuyện ấy được chứ? Tôi nghĩ mẹ nhất định là đang an ủi tôi thôi, nhất định là mẹ bịa ra chuyện này để tôi không quá tự trách mình về việc ngủ gật trong lớp. Ừ, mẹ lúc nào cũng thế, thương tôi lắm. 

LỚP HỌC HONEY 

A Mộc tôi, một cô gái xinh đẹp ai thấy cũng mê, xe nào gặp cũng muốn chở đi. 

Lại đến nữa đây, nhớ tôi gần chết luôn phải không? 

(Thôi nào... Cần phải đổi những từ ngữ ấy đi, lần trước đã giới thiệu như thế rồi mà!) 

Đến mùa hè, mọi người thường nghe người ta nói đến "Trọng Hạ", "đêm Trọng Hạ" không nào? Rất nhiều quảng cáo dùng từ này đấy. Mọi người có biết Trọng Hạ là gì không? Muốn biết thì để tôi nói cho mà nghe. 

Trọng Hạ theo lịch tây bây giờ là tháng 6 (lịch tây hay còn gọi là dương lịch ấy mà). Tính theo tháng chẵn, một năm có bốn mù, màu xuân làm đầu, goi là Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mỗi một mùa (một quý) lại chia thành ba phần, lần lượt gọi là "Mạnh, Trọng, Quý". Ví dụ như mùa hè, tháng 5 gọi là Mạnh Hạ, tháng 6 gọi là Trọng Hạ, tháng 7 gọi là Quý Hạ. 

Bây giờ thì biết rồi phải không? Trọng Hạ là tháng 6 hàng năm, đừng quên đấy! Hi hi, thật khâm phục mình quá, sao mình hiểu biết uyên bác thế này? Reng reng reng... (Mọi người để mặc cậu ấy, cậu ấy thích nhất là mơ mộng mà, để cậu ấy ngớ ngẩn ở đây một mình đi, bây giờ chúng ta đi thôi! Hi hi!)


Chương 11 

Vào đến phòng, nằm trên giường, tôi nhìn ra bầu trời đêm xanh thẫm không gợn mây và những ngôi sao nhỏ như những đôi mắt đang nhấp nháy trên trời, lắng nghe tiếng những con ve sầu kêu rộn ràng ngoài ngoại ô thành phố, còn có cả tiếng ếch nữa. 

Tôi biết, đó chính là những dấu hiệu báo mùa hè sắp đến rồi. Trọng Hạ yêu dấu nhất của tôi gần đến rồi. Qua một tháng nữa là Hạ chí, đồng thời cũng là sinh nhật 15 tuổi của tôi. Trước khi ngủ tôi đột nhiên nhớ lại câu chuyện "Người đẹp ngủ say" của mẹ vừa kể. Bây giờ tôi chỉ có thể gọi nó là "câu chuyện", bởi vì nó quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nếu sau đó, tôi lại hy vọng là những điều mà mẹ nói là có thật. 

Lãng mạn quá! 

Chẳng lẽ vào ngay đêm hôm đó, mình sẽ biến thành "Người đẹp ngủ say" thật sao? Đáng tiếc là tôi không được xinh đẹp gì cho lắm, không thể gọi là người đẹp được. Tôi thè lưỡi, trong lòng thầm nghĩ nếu là A Mộc thì hay biết mấy. Hi hi. 

Có thật là bạch mã hoàng tử sẽ đến hôn tôi tỉnh lại không? Oa, nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt rồi! 

Ừ, nếu trên thế gian này quả thực có kỳ tích, phép thuật nếu có thật thì hay quá, tôi rất hy vọng một người kém cỏi như tôi sẽ có kỳ tích. sẽ biến thành Người đẹp ngủ say thật sự. sẽ được gặp hoàng tử. thật đó. 

Cứ nghĩ, nghĩ, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 

Trong mơ, tôi thấy mình nằm trên một chiếc võng do những bông hoa hồng kết thành. Một hoàng tử đội mũ đỏ cưỡi con bạch mã xinh đẹp, hôn tôi. 

NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ 

Người đẹp ngủ say thật là hạnh phúc, không cần phải đi học, không cần giảm béo, không cần phải dọn dẹp nhà cửa, chỉ cần mỗi ngày đi ngủ thôi thì cũng có hoàng tử đẹp trai đến tìm. 

Thế giới này thật là không công bằng. 

(Nhật ký tẩy xóa của Tiểu Chí).


phan-1
phan-3
phan-4
phan-5
phan-6
phan-7
phan-8
index


» Nhỏ lùn!....Anh yêu em!
» Lười phải yêu anh!
» Bé Ngốc!!!
» Dạy dỗ ác ma
» Nếu tình yêu chưa từng nói dối
» Bản Chất Thật Của Hotgirl ? Full (Tác Giả: Cirela)
» Ép Yêu
» Chuyện Tình Công chúa và Hoàng tử
» Ê ... Hot Boy , Đường Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha (Tanteisenseinhi)
» NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ
» Chúng ta ly hôn đi
» NỤ CƯỜI CỦA NẮNG...
» Quán rượu tình yêu
» Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm
» Khoảng Khắc Dưới Mưa (quynhnuadem)
» Cỏ Xanh - Teen Fiction (Chit)
» TÌNH HỌC TRÒ
» Anh Tan Rồi Đó
» Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
» Bí mật tình yêu phố angel
» Sự thử thách của tình yêu
» Giả Vờ
» Từ " Hiểu Lầm " đến " Hiểu Thiệt "
» Hắn “ Đồ Lạnh Lùng ”
» Thứ Mà Định Mệnh Gọi Là Tình Yêu ( Gốm ♥ Cháo)
» Độc Chiếm Full (Tác giả: Fly)
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết đoc tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay , truyen tinh yeu tuoi teen , truyen tinh yeu hoc tro , truyen hay , thanhnienvn.mobi
Trang chu
onl : 1
bo dem 1 | 545

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game

Polaroid