wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


truyen teen , truyen hay , doc truyen teen


Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ


Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2013 đúng không


Truyen-teen-hay-28

Tác giả: Hà Thiện Thuyên 

MỞ ĐẦU 

ĐÊM MÙA HẠ DIỆU KỲ

tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Đó là một buổi chiều mùa hạ với ánh nắng màu hồng phấn, bạn hãy tưởng tượng ra cảnh ánh nắng lung linh xuyên qua kẽ lá, miên man trên thảm cỏ, vô cùng đáng yêu. 

Đó là một khu rừng xinh đẹp được rải đầy hoa, tiếng chim kêu, tiếng suối chảy róc rách cùng hòa thành một khúc giao hưởng say mê, các loài động vật bé nhỏ đang bay lượn, nhảy múa.

Còn tôi? Diện một bộ váy xinh đẹp của công chúa, đội chiếc nón nhỏ màu đỏ xinh xinh của bà ngoại tặng, tay xách chiếc giỏ tre nhỏ do mẹ tự tay đan cho, tung tăng trong rừng để bán diêm. Hưm… thật chẳng có gì sáng tạo cả! Chẳng lẽ lúc nhỏ mình chỉ xem có hai chuyện cổ tích “Cô bé bán diêm” và “Chiếc nón màu đỏ” thôi sao? Chán thật… 

Tôi đang giới thiệu một loại diêm không khói mới nhất cho một ông cổ thụ già hơn ba trăm tuổi. Đương nhiên rồi! Tôi là một người bán hàng có lương tâm mà, khi giới thiệu cũng đồng thời cảnh báo rằng, đối với một ông cổ thụ nhiều tuổi như vậy, đùa giỡn với diêm là rất nguy hiểm! 

Đột nhiên, từ xa vẳng đến tiếng vó ngựa gấp rút nhưng nghe cũng vui tai. Theo kinh nghiệm của tôi, đó nhất định là hoàng tử rồi, ha ha! 

Quả nhiên, lúc sau, một anh chàng đẹp trai mặc bộ lễ phục thật đẹp, cưỡi con lừa lông trắng muốt xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đang tự hỏi không biết sao con lừa này có thể chạy phát ra âm thanh y như tiếng ngựa chạy, thì chàng hoàng tử hỏi: “Chào cô bé, xin hỏi tiệm Tiện Lợi gần nhất ở đâu vậy?” 

Hả? Tiệm Tiện Lợi? 

Ừ… xem ra không chỉ có con lừa này là kì quái, mà thần kinh của chàng hoàng tử cũng có vấn đề. Thôi kệ, đây là thời đại cổ tích mà! Làm sao lại có tiệm Tiện Lợi được chứ? 

Nhưng tôi cũng vui lòng chỉ cho hoàng tử đường đi đến tiệm quần áo: “Cứ đi thẳng… rồi quẹo trái… quẹo phải… đi thẳng…” 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
“Cảm ơn cô bé nón đỏ.” Nụ cười của hoàng tử thật đáng yêu! Đẹp trai quá! Nhưng, tôi không thích chàng gọi mình là cô bé nón đỏ, cái thói quen thích đặt tên gọi cho người khác như thế là không tốt. 

Hoàng tử cưỡi lừa đi rồi, tôi tiếp tục giới thiệu loại diêm mới cho ông cổ thụ già: “… Đúng rồi! Khi mồi lửa thì không nên để gần quá… Khi gió lớn quá thì không nên mồi lửa, nếu không thì…” 

Chưa kịp nói dứt câu, chàng hoàng tử vừa đi khỏi kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa, lại có vẻ rất giận dữ như muốn giết chết tôi vậy! 

“Cô bé xấu xa! Cô có phải đội viên Thiếu niên không? Có phải là người luôn giúp đỡ người khác không hả? Có lòng công đạo không? Nơi mà cô chỉ là nhà vệ sinh công cộng đấy!” 

Hả? Nhà vệ sinh công cộng? Không thể tin được, chuyện ngốc nghếch này là do tôi làm ra sao? 

“Cô là một học sinh xấu xa! Đi mau, cút ra khỏi đây mau! Nhanh…” 

Hưm? Đây không phải là tiếng của thầy chủ nhiệm sao? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình nằm mơ giữa ban ngày sao? 

Tôi nhảy xuống khỏi bồn cầu, hớt hải sửa lại bộ đồ học sinh, cầm cây chổi chạy ra khỏi nhà vệ sinh. 

“Thầy chủ nhiệm Thượng Quan! Em…” 

Thầy chủ nhiệm giận đến tóe lửa con mắt: “Không cần nói nữa! Học trò Dương Hạ Chí! Phạt em quét nhà vệ sinh mà cõng có thể ngủ được nữa hả? Xem ra em chẳng còn thuốc chữa nữa rồi! Ngày mai kêu bố mẹ em lên đây! Thực là tức chết đi được!” 

“Thầy chủ nhiệm…” 

Thầy chủ nhiệm Thượng Quan chẳng cho tôi cơ hội để giải thích: “Im ngay! Đi ngay vào nhà vệ sinh quét cho thật sạch sẽ rồi mới được vào học! Đúng là một học sinh đáng ghét, chẳng lẽ em đóng tiền vào đây để mượn chỗ nằm mơ hả? Hết thuốc chữa…” 

Thầy chủ nhiệm vừa mắng vừa nhanh chân bước ra ngoài. 

Hơ… 

Tôi sao thế nhỉ? Sao tôi cả ngày lẫn đêm đều cứ muốn ngủ thế này? Chuyện gì thế nhỉ? Hơn nữa còn luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ nữa chứ, thật là mất mặt! Càng tồi tệ hơn là, lại phải phiền mẹ đến trường một chuyến. Thật tội cho mẹ, hy vọng là mẹ sẽ không thất vọng não nề về mình. 

Ừ, thật chẳng hiểu nổi, tại sao cách mà mỗi lần mình xuất hiện đều “kỳ quái” thế nhỉ? Lần này, mình lại “hiện thân” ngay trên bồn cầu nữa chứ, thật là mất mặt. 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Nhưng cũng có cái để mọi người làm quen với mình một chút ấy mà! 

Tôi tên là Dương Hạ Chí, người bạn tốt A Mộc và mẹ tôi đều gọi là Tiểu Chí, năm nay 15 tuổi. 

Tôi học mẫu giáo ở “Trường mẫu giáo Hạ Thiên Hoa Hoa”, lúc đó còn là cô phát thanh nhỏ của lớp nữa đấy. Sau đó đi học ở “Trường tiểu học Chóng Thành Tài”. Trước lớp 3, tôi đều là lớp phó vệ sinh của lớp, sau đó do thành tích học tập ngày càng kém nên bị “cách chức”. Bây giờ, tôi đang học lớp 9 ở Trường trung học Úc Văn, chức danh duy nhất của tôi bây giờ chính là “Người ngủ cả ngày siêu cấp”… 

Dương Hạ Chí? 

Rất nhiều người nói cái tên này giống tên con trai, chắc bạn cũng rất kỳ lạ là tại sao tôi lại có cái tên này chứ gì? Hà hà, đó là bởi vì tôi được sinh ra vào một ngày Hạ chí, là ngày có thời gian ban ngày dài nhất trong năm. Nghe nói là đêm có nhiều thiên thần xuất hiện, sẽ nhỏ một giọt nước thuốc vào mắt bạn, giúp bạn sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy chính là… Hô hô, lãng mạn chưa! 

Nhưng sao trước giờ tôi đâu có gặp chuyện lãng mạn như thế bao giờ đâu? Ừ, nhưng mà nếu nói là có một ngày nào đó, có phép màu thì tôi lại rất tin tưởng, bởi vì mỗi lần vào ngày Hạ chí, tôi đều cực kỳ thích ngủ. Đặc biệt là Hạ chí năm nay, dù là ngày hay đêm, tôi vẫn cứ buồn ngủ híp cả mắt, chỉ cần đầu tựa vào bất cứ chỗ nào không sắc nhọn là tôi lập tức ngủ ngon lành, cả ngày còn mơ thấy một loạt những giấc mơ kỳ lạ. Ừ, chẳng hiểu nổi nữa… 

“Đồ ngốc! Cậu có biết tại sao cả ngày cậu đều mơ như thế không? Đó chính là triệu chứng của tình yêu đó! Chứng tỏ là chàng bạch mã hoàng tử của cậu sắp xuất hiện rồi đó! Đúng thật, cái gì cũng không hiểu, chẳng trách thành tích kém như thế!” Cô bạn tốt A Mộc an ủi tôi như thế đấy. 

Bạch mã hoàng tử? Là thật sao? Nếu lời A Mộc nói là đúng thì tốt rồi. Tôi cũng đã là học sinh trung học rồi, nhưng cho đến giờ thì chưa từng yêu đương gì cả, tôi… muốn có bạn trai… 

(Lời bình: Ui da! Cậu muốn yêu sớm hả? Hư người lắm đó! Nói như thế mà cũng nói được!) 

Thực ra, trong lòng tôi đã sớm có Bạch mã hoàng tử của mình rồi. Anh ấy tên Hàn Vũ, là đội trưởng đội bóng rổ lớp 9 của trường Trung học Thanh Phong gần trường tôi. Ha, anh ấy đẹp trai lắm, đến nỗi bạn không thể trực diện nhìn thẳng, bởi vì vẻ đẹp trai của anh ấy sẽ khiến mắt của bạn nóng đến bỏng mất! Điều đáng tiếc là anh ấy lại không thuộc về tôi, anh ấy dường như là Bạch mã hoàng tử của tất cả những cô gái trong thành phố này. A Mộc cũng chết mê anh ấy nữa chứ, cho nên, anh ấy chẳng qua chỉ là thần tượng siêu cấp của tôi mà thôi, hơn nữa, đế ngay cả sự tồn tại của một người như tôi, anh ấy cũng chẳng hề biết đến nữa là. 

Thở dài thườn thượt… 

LỚP HỌC HONEY 

“Lớp học Honey” hôm nay bắt đầu khai giảng. 

Đốt pháo, đốt pháo lên! Chờ chút, đốt thêm một dây to nữa đi, hi hi hi! 

Môn đầu tiên sắp bắt đầu, nhanh ngồi vào chỗ nào, tay đặt lên đùi! 

Người giảng bài hôm nay là người tự xưng là có phép thuật, sinh ra vào một đêm mùa hạ, nhưng thực sự là một học trò trí tuệ kém cỏi: Dương Hạ Chí. 

(Ghét A Mộc ghê! Ai lại giới thiệu như thế bao giờ kia chứ?) 

Cậu ấy sẽ giảng với mọi người “thế nào là Hạ chí”, vì cậu ấy sinh ra vào ngày Hạ chí mà. 

Tôi thì lại không thích một nữ sinh ngốc nghếch như thế giảng bài cho mọi người chút nào đâu! 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Dương Hạ Chí đến rồi. Mọi người chú ý nghe giảng, nể mặt tôi một chút đi mà! 

TIỂU CHÍ: 

Hưm! Hưm! Mọi người chú ý, bây giờ bắt đầu lên lớp! (Oa! Sao ăn mặc thế nào? Lại còn đeo một đôi kính gọng đen nữa chứ, thật giống bà già quá!) 

Hạ chí thông thường là vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6 âm lịch hàng năm. Tôi chính là được sinh ra vào ngày 22 đấy, nghe nói rằng những cô bé sinh vào ngày này có phép màu mơ mộng ghê lắm. Vào ngày này, mặt trời chiếu thẳng theo hướng Bắc, cho nên vào ban ngày ở Bắc bán cầu sẽ dài nhất trong năm, còn những nơi khác ở phương Nam, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn dài khoảng 14 giờ đồng hồ. 

Do ban ngày dài như thế, nên mọi người nhất định nghĩ rằng là ngày hôm đó rất nóng? Không phải như thế đâu, ngày Hạ chí tuy thời gian ban ngày dài nhất, mặt trời có độ cao cao nhất, nhưng lại không phải là thời gian nóng nhất trong năm. Bởi vì… bởi vì… cái đó… ơ… vào ngày Hạ chí, trời đất chịu sức nóng mãnh liệt, đối lưu không khí dữ dội, buổi chiều và tối thường hình thành mưa giông (Có đúng không nhỉ? Sao lại nói là không có khí thấp nhỉ?) 

Xong rồi, tôi giảng xong rồi, mọi người hiểu hết chứ? Tôi phải nhanh chóng biến đi thôi, chào tạm biệt! 

Chương 1 

MÀN 1 

HOÀNG TỬ LẠC ĐƯỜNG 

Chúng tôi bị lạc trong khu rừng này. Do không tìm được tình yêu, nên bị lạc mất phương hướng... 

Chương 1 

Thời tiết hôm nay thật tuyệt, gió biển mát rượi nhè nhẹ thổi khắp thành phố, làm tan đi bầu không khí nóng bức, ngột ngạt. 

Hôm qua mẹ đi công tác, chỉ có mình tôi bị bỏ lại ở nhà. May mà tối hôm qua tôi đã hẹn giờ cho 3 cái đồng hồ, nếu không hôm nay chắc chắn là sẽ ngủ đến trưa luôn. Nhanh nhẩu đánh răng, rửa mặt, thay đồ, sau đó tôi cầm ổ bánh mì "ngồm ngoàm" đi ra khỏi nhà. 

Người ở trạm xe đông quá. Một đoàn người rồng rắn. Điều này không khỏi khiến cho người xếp cuối cùng như tôi phải nổi nóng. 

A! Xe buýt đến rồi! 

"Nhanh lên! Mọi người cố chen vào, đừng bỏ lại một mình tôi chứ! Chen vào. A! Phù phù! Cố lên! Cố lên!" 

Tôi vừa hô hoán khẩu hiệu, vừa liều mạng chen lên phía trước. 

Hả? Có nhầm không vậy? Chỉ còn lại mình tôi sao? "Chú tài xế ơi! Đừng đóng cửa! Cho cháu đi với!" 

"Chờ chiếc xe sau thôi, cô bé! Nhanh thôi mà!" 

"Hả? Không được, không được! Cháu trễ mất! Cho cháu đi với! Cháu chỉ cao có 1.58m, 40Kg thôi mà! Cháu không chiếm nhiều chỗ của mọi người đâu! Á, chờ cháu với! Không được đâu!..." 

Thật xui xẻo, ngay cả chiều cao và cân nặng mà mình chẳng muốn nói ra cũng đã nói rồi, chú tài xế lại chẳng chút tình cảm nào cứ cho chiếc xe buýt to tướng đó ầm ầm chạy mất. Mấy người "xấu xa" trên chiếc xe buýt đó còn cứ nhìn tôi mà cười cười nữa chứ. Thật đáng ghét, có gì đáng cười đâu chứ? Chưa từng thấy người trẻ tập thể dục buổi sáng sao? 

Á! Thời gian không còn nhiều nữa, xem ra chỉ còn cách dùng hết số tiền lẻ hôm qua mẹ để lại cho. 

Oái! Ví tiền đâu rồi? Không... phải... chứ...? Không phải xui xẻo như thế chứ? 

... Hết cách rồi, chỉ còn cách gọi điện cho A Mộc để cầu may đi nhờ xe cậu ấy thôi. 

Tôi cầm chắc chiếc thẻ điện thoại, ép sát vào người, chạy ra xung quanh tìm buồng điện thoại. Kỳ quái thật, cái thành phố này bị điên rồi chắc, mấy cái điện thoại này ghét thật, sao lại hư hết rồi? Chẳng lẽ mấy người khác thường gọi điện thoại bằng cách đập chúng hư hết hay sao? À, không cần nói nữa! Cái điện thoại phía trước bị một anh chàng cao cao độc chiếm kia chắc chắn là cái duy nhất còn sử dụng được trong cái khu rộng mấy trăm mét vuông này. Hay quá! 

Tôi mừng rỡ chạy ngay đến, đứng ngay sau lưng anh chàng đang gọi điện thoại ấy. 

Ủa? Chiếc xe bóng loáng cao cấp kia là của anh ta sao? Cũng chắc lắm à! Từ phía sau mà nhìn, y phục của anh ấy toàn là đồ hiệu, rất hợp với chiếc xe đó. Nhưng mà (tôi nhíu mày giận phừng phừng) anh ta có nhiều tiền như thế, mắc gì lại giành điện thoại với tôi? Chẳng lẽ anh ta không có điện thoại di động à? 

"... Cậu đừng có lảm nhảm nữa! Điện thoại của tớ bị rơi xuống nước rồi! Còn nói ba cái chuyện thừa thãi đó làm gì?" 

Hả? Gã này thật đáng ghét! Có điều cũng ngốc nghếch, ha ha, điện thoại mà cũng làm rớt xuống nước, xem ra anh ta cũng chẳng thông minh gì lắm. Hố hố hố... Tôi cố nén cười nhón chân rướn người về phía trước, muốn nghe xem cái anh chàng này nói cái gì? 

"... Gọi...? Gọi cái gì nữa?..." (Trời, tôi bắt đầu hoài nghi cái anh chàng đứng trước tôi không phải là người trái đất). "... Còn đưa tiền nữa à? Cậu cũng biết là tớ ra đường không mang theo tiền mà!" (Đồ chết bầm! Anh ta không mang tiền, mang vàng theo chắc?)... "Nam Xuyên? Cậu không hiểu tớ nói gì sao? Đừng có giở cái mặt đùa giỡn ra đó! Dù sao bây giờ tớ đang ở bên đường... Đúng rồi! Là một con đường!... Hả? Tớ làm sao biết được con đường này tên gì? Nó đâu phải do tớ sinh ra chứ!... Tóm lại là lạc đường rồi! Trong vòng 2 phút, cậu phải xuất hiện ra đây cho tớ! Nếu không thì..." 

Trời ơi! Già đầu mà ngốc thế à? Nói cái gì mà con đường này không phải do tôi sinh ra? Tôi vốn luôn cho rằng, học lực của tôi kém lắm rồi, xem ra anh chàng này còn ngốc hơn cả mình nữa, tức cười thật! 

Tôi nén không nổi, cuối cùng cũng bật lên thành tiếng cười lớn. Thôi chết! Bị anh ta nghe thấy rồi! Chỉ thấy sau lưng anh ta rung lên, sau đó từ từ quay người lại. Ưm ưm, tôi có một dự cảm không hay. Tệ thật! Chỉ thấy một gương mặt ngăm đen, đầy sát khí chìa ra ngay trước mặt tôi. 

"Cô đang nghe trộm tôi nói điện thoại?" Giọng anh ta đầy khủng bố, giống như muốn ăn tươi tôi vậy. Tôi sợ đến nỗi nuốt ực cả nước bọt. 

"Cháu... chỉ qua đường..." 

"Qua đường? Thế cô cười cái gì? Hả?" Tôi quả thực không thể nào chịu nổi cái mặt đen thui đó nói gằn từng tiếng một. Nếu tôi có bệnh tim, nhất định sẽ bị anh ta dọa đến phát khiếp. Ôi, sao tôi lại vô ý chọc ghẹo vào phần tử khủng bố kia chứ? Anh ta không nện cho tôi một trận chứ? 

"Chú à... cháu... cháu đâu có cười..." 

"Còn dám nói láo hả? Xung quanh đây chỉ có mình cô! Cô dám nói là giọng cười khó nghe đó không phải là do cô phát ra hay sao? Chẳng lẽ là quỷ à?" 

Hả? Tiếng cười của tôi khó nghe? Có nhầm không vậy? Hồi còn học mẫu giáo, tôi còn là trụ cột của trạm phát thanh trong lớp mà? Đáng ghét! Chẳng qua tôi không muốn tranh cãi với hắn, mặt hắn đầy nét khủng bố! Ừ, thật đáng tiếc, nhìn phía sau có vẻ đẹp trai thế, nào ngờ quay đầu lại thì biến thành con ếch xanh, thật mất hứng! 

"Tiếng đó là do tôi phát ra, nhưng tôi đâu có cười! Xin lỗi nha! Chú nhầm rồi chú ơi..." 

Mắt anh ta đột nhiên dựng lên: "Còn dám ngụy biện nữa à? Đúng là đầu con thỏ không biết lễ độ! Nhìn tôi này..." 

Hả? Đầu con thỏ? Anh ta nói gì thế? Thôi chết rồi! Sao lại để người ta đặt cho mình cái ngoại hiệu khó nghe đến thế? 

Anh ta vừa muốn nắm lấy tôi, đột nhiên, trong ống nghe vang lên âm thanh rất ồn: "A Dạ! A Dạ! Sao không nói chuyện? Đồ ngốc này không phải bị người ta đem bán đi rồi chứ ? Tớ chỉ nói chơi thôi!... A... Dạ!..." 

"Không cần gọi nữa!" Anh chàng này hầm hầm hét vào ống nghe. 

Đột nhiên, anh ta quay đầu nheo mắt nhìn tôi đang lúng túng, rồi chẳng hề nương tay, nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo đến bên điện thoại. 

"Chú ơi chú! Chú làm gì thế?" 

"Cho cô một cơ hội! Mau nói địa chỉ ở đây nhanh lên! Nói không rõ ràng tôi sẽ không tha cho cô!" 

Ngất đi... Có nhầm không vậy? Tự mình không biết đường thì ngoan ngoãn mà học hỏi! Có đâu lại hung tợn như thế? 

"Ui da! Xin chú nhẹ tay chút đi! Để tôi nói là xong thôi chứ gì!" 

Tôi quả thực xui xẻo, mới sáng sớm đã không thuận lợi như thế, đặc biệt là gặp phải anh chàng đáng ghét này, thật là thảm quá! Quay vẻ mặt thê thảm sang ống nghe, tôi hét vào: "Này! Ông chú kia nghe rõ này! Ông chú này đang ở..." 

Tôi ba la bô lô nói địa chỉ qua một lượt, nghĩ rằng, cái tên Người Dơi này dù sao cũng nên cảm ơn mình một chút chứ! Ai ngờ anh ta "cạch" một tiếng gác điện thoại xuống, ngay cả nhìn tôi cũng không thèm, xăm xăm chui tọt vào trong xe. 

Hừ! Đúng là chẳng có lễ phép gì cả! Hung dữ cái gì? Dọa nạt cái gì? Tôi nguyền rủa anh lạc đường cả đời luôn! Thôi bỏ đi, loại người này tốt nhất không thèm để ý đến (mẹ nói là gặp phải loại người không đáng tin thì nên tránh xa một chút). Tôi còn phải nhanh chóng tìm A Mộc đến cứu mạng nữa chứ, nếu không hôm nay sẽ bị phạt mất. 

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho A Mộc: "A Mộc à? Không xong rồi! Không xong rồi! Mẹ tớ không có ở nhà! Tớ bỏ tiền và chìa khóa trong nhà rồi, giờ chẳng có tiền đi học nữa! Mau đến cứu tớ với... Cái gì? Cậu hôm nay trực nhật à? Đã đến trường rồi? Ừa... thôi được rồi! Để tớ tự mình nghĩ cách... Bái bai, A Mộc..." 

Ừ, thật là xui xẻo! Đi học trễ nữa rồi, đành vậy thôi, xem ra chỉ còn cách chạy bộ! Trễ ít phút sẽ bị phạt ít một phút! Đừng do dự nữa, chạy đi nào! 

Phù phù! Tôi bắt đầu ôm cặp chạy trối chết về trường học! Đương nhiên rồi! Lúc sắp đi, tôi không quên liếc qua chiếc xe đó! Hừ! Anh ta thật đáng ghét, chẳng thèm nhìn mình! Chẳng lẽ tôi quả thực tệ lắm sao? Đồ trời đánh đáng ghét! 

Chạy chạy chạy... Chạy được mười phút rồi, hai cái chân sắp gãy ra rồi, trường vẫn còn xa... 

Tội nghiệp cho mình quá. Thời tiết tốt thế này, tôi lại là một cô nữ sinh lương thiện, rốt cuộc lại phải chịu cảnh này? Nếu bây giờ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng (chỉ sợ lại là lừa trắng) đột nhiên xuất hiện, ra tay "anh hùng cứu mĩ nhân" mang tôi đi theo thì tốt biết mấy? 

Tôi còn đang suy nghĩ vớ vẩn thì lúc đó, một chiếc xe hơi xinh đẹp lướt qua bên người tôi. Ủa? Không phải là chiếc xe của anh chàng xấu xí đó sao? Sao thế? Cái người gọi là Thiên Xuyên gì gì đó đã đến đón anh ta rồi sao? 

Thật là quá đáng! Anh ta cùng đường với mình mà chẳng thèm chở mình đi một đoạn! Một chút lòng cảm ơn cũng không có nữa! Thật là hết thuốc chữa!...
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Chương 2 

Tôi đến trường lúc gần hết tiết một. Phù... Thở nặng nhọc, tôi chạy lên cầu thang vào lớp, vừa đúng lúc đụng ngã thầy chủ nhiệm khả kính của chúng tôi. Ôi! Trên thế gian này cũng còn có người xui xẻo hơn tôi sao? 

"Học trò Dương Hạ Chí! Đây là em cố ý báo thù phải không? Thật là đáng ghét!" Thầy chủ nhiệm vừa ôm sườn vừa như hung thần ám sát nhìn về phía tôi. 

Hả? Báo thù? Tôi thực muốn khóc: "Thầy chủ nhiệm Thượng Quan! Không phải thế đâu! Là hiểu nhầm thôi!" 

"Không cần chối cãi nữa! Em thật là một học sinh ương bướng! Lần này phạt em... phạt em... thật đáng ghét! Tất cả những hình phạt đều phạt em hết rồi! Thực chẳng còn biết phạt em cái gì nữa bây giờ!" 

Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống, trong lòng thầm cầu xin: Đã phạt hết rồi thì không cần phạt nữa, hờ hờ, em thực sự biết lỗi rồi mà... 

"Thôi được rồi! Buổi trưa em đi lau cho thật sạch chiếc đồng hồ lớn trong đại sảnh! Nếu không thì gọi mẹ em đến thêm lần nữa! Có nghe chưa?" 

"Hả? Ờ... Dạ..." Tôi trả lời trong nước mắt. 

Trời ơi, chiếc đồng hồ để bàn lớn này vừa đủ cao gấp đôi mình, hơn nữa hình như là từ hồi mình đi học ở trường này đến giờ chưa có ai lau chùi nó bao giờ. Đây... đây chẳng phải là muốn lấy mạng của mình sao? Thật là thê thảm... 

TRONG PHÒNG HỌC 

Cả tiết học, tôi dùng bút chì chống hai mi mắt lên, nếu không thì ngủ là cái chắc. Tiếng chuông nghỉ giữa tiết vừa vang lên, tất cả học sinh đều ào ào ra như điên, tụm lại tám chuyện, chỉ có tôi là chẳng có tinh thần gì cả. 

A Mộc người bạn ngồi chung bàn và luôn bạn thân của tôi, nói: "Đồ ngốc! Buồn rầu để làm gì? Không phải là do chùi một cái đồng hồ mà buồn chứ! Đến ngay cả bồn cầu cũng chùi rồi thì còn sợ gì nữa? Không chừng mình sẽ giúp cậu..." 

Tôi cảm động quá: "Hả? Thiệt không đó A Mộc? Cậu thật là tốt quá! Đúng là bạn tốt mà... A Mộc ơi, yêu cậu chết được! Có người bạn tốt như cậu là niềm hạnh phúc lớn nhất cả đời Dương Hạ Chí này đấy!" 

"Thôi đi! Đừng có nịnh nọt nữa! Chỉ cần sau này cậu nghe lời một chút là được rồi!" 

"Ờ! Tớ nhất định nghe lời cậu mà! Hi hi..." 

Xem đấy, như thế mới gọi là bạn! Thật không uổng công mình kết phe cánh từ hồi còn mẫu giáo. Thực là khiến tôi cảm động quá chừng. 

"Tất cả yên lặng nào! Mau mở tivi lên! Có thông báo quan trọng!" 

Lúc ấy, lớp trưởng vĩ đại của chúng tôi vừa nói lớn vừa chạy từ ngoài hành lang vào. Vậy đấy, cậu ấy là lớp trưởng mà thần kinh cứ luôn kích động như vậy, dáng vẻ như thế thì làm sao mà làm chủ soái được chứ? Thật là đau đầu! 

(Lời bình: Cậu còn có thời gian đau đầu vì người khác sau? Bản thân cậu cũng đủ khiến cho người khác đau đầu rồi!) 

A Mộc đúng gần tivi nhất liền mở nó lên: gương mặt của Ngô Nhã Mỹ, bị mọi người xem là đồ ác độc, xuất hiện trên màn hình. Chị ấy làm chủ trì chương trình thời sự của trường được một năm rồi, tuy là không thể không công nhận chị ấy rất xinh đẹp, nhưng cả năm cứ nhìn cái mặt như oan phụ đó hoài, ai mà chịu nổi chứ? Mặt của chị ấy như miếng gỗ khắc vậy, trước giờ chưa thấy nở một nụ cười, thực chẳng biết chị ấy có thâm thù đại hận gì với những người xem tivi nữa? 

Nét mặt nghiêm túc của Ngô Nhã Mỹ xuất hiện trên tivi: "Toàn thể học sinh chú ý! Ngày mai diễn ra trận thi đấu bóng rổ giữa Trường trung học Úc Văn và Trường trung học Thanh Phong, địa điểm ở phòng thể thao trường Úc Văn. Đề nghị tất cả nữ sinh lớp 9, 10. và 11 đến để cổ vũ cho đội bóng của trường chúng ta! Đây là cuộc thi đấu vinh dự cho trường Úc Văn, chúng ta là các thành viên của trường. Cho nên, không ai được phép vắng mặt, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm! Thông báo kết thúc!" 

Nhã Mỹ vừa biến mất khỏi màn hình tivi, bọn học sinh bên dưới liền bàn tán xôn xao. 

"Có nhầm không vậy? Ngày mai là chủ nhật mà?..." 

"Đúng đó! Đội bóng rổ trường mình kém thế, còn cổ vũ cái gì nữa kia chứ?..." 

"Đội bóng của chúng ta chẳng có anh nào đẹp trai. Thật chẳng hiểu nổi, một đội bóng rổ mà chẳng có anh nào đẹp trai thì làm sao mà được coi là một đội bóng rổ được chứ?..." 

"Nhưng mà Đội trưởng của đội bóng rổ trường Thanh Phong là Hàn Vũ đấy! Mình thích anh ấy lắm!" 

"Đúng rồi! Có Hàn Vũ là đáng để mình hy sinh ngày chủ nhật rồi! Nhưng tiếc là mình không thể cổ vũ cho anh Hàn Vũ... Hu hu... Thật buồn quá..." 

... 

Trời, đám học sinh này nói chuyện thật đúng với tâm trạng mình quá. 

"Làm sao đây A Mộc? Tớ cũng muốn đi cổ vũ cho Hàn Vũ nữa!" 

"Đáng ghét! Đội bóng của chúng ta vốn chẳng có anh đẹp trai! Để bọn nữ sinh dễ thương như chúng mình đi cổ vũ cho một đám ếch xanh thì thật là lãng phí!" 

"Hu hu... đúng thế..." 

Điều này khiến cho tôi và A Mộc nhức cả đầu. Một bên là thần tượng của mình, một bên là đội nhà, chúng tôi phải làm sao đây? 

Một lát sau, A Mộc đột nhiên lấy ngón tay khều khều tôi, nheo mắt nói: "Hi hi! Có cách rồi!" 

"Hả? Thật không? Ha! Tớ biết là cậu nhất định có cách mà!" Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy A Mộc thân yêu. 

Hi hi, A Mộc thông minh nhất mà, quỷ kế cũng nhiều nhất, chỉ cần cô ấy nói có cách thì nhất định là không thành vấn đề nữa! Oa, tuyệt quá! Tuy việc lau đồng hồ vẫn còn khiến tôi khó chịu, chỉ có điều nghĩ đến ngày mai được gặp thần tượng thì tự nhiên phấn chấn cả lên. Ha ha.

Chương 3 

Để tranh thủ thời gian, buổi trưa tôi và A Mộc nhanh như bay đến nhà ăn nuốt vội cơm, nhặt lấy tấm vải rồi chạy đến đại sảnh. 

Đứng trước cái đồng hồ cao nghệu, hai chúng tôi như hoa cả mắt... cái đồng hồ này cao đúng 2 mét! Thường ngày học sinh chúng tôi đi nhà vệ sinh, ít khi này đi qua đại sảnh, chẳng ngờ cái đồng hồ này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, phải nhìn lên gần 90 độ mới nhìn thấy đỉnh! 

"A Mộc, làm sao đây?" Tôi đưa vẻ mặt thê lương nhìn A Mộc. 

Tuy A Mộc cứ luôn gọi tôi là đồ ngốc, hơn nữa còn cả ngày cứ lấy thành tích kém cỏi của tôi ra mà kể, nhưng cậu ấy dù sao cũng là người bạn rất có nghĩa khí. Giống như chuyện hôm nay vậy, cậu ấy có thể không đến giúp tôi, nhưng lại hy sinh thời gian nghỉ trưa để đến giúp tôi lau đồng hồ, nếu là người khác thì chẳng tốt đến như thế. A Mộc quả thực khiến tôi cảm động quá, tôi thề từ nay về sau nhất định sẽ tốt với A Mộc, cậu ấy bảo làm gì cũng làm! Chị em tốt mà... 

"Này! Đồ ngốc! Cậu còn đứng đó ngơ ngẩn cái gì thế? Nhanh làm việc đi! Vào tiết học không chừng tớ chẳng thể giúp cậu nữa đâu!" 

"Ờ! Biết rồi!" Tôi nhanh chóng trải tấm vải ra và bắt đầu lau. 

Thật là xui xẻo, ngày thường ít ai đi qua đại sảnh, nhưng tại sao hôm nay lại có nhiều người đi qua đi lại thế không biết? Nhiều người còn có ý đứng nhìn chúng tôi lau đồng hồ nữa chứ. Thật là mất mặt quá! 

"Ha ha! Tức cười quá! Cậu nhìn xem hai cô ấy đang làm gì thế?" 

"Ủa? Cái cô mập mạp đó hình như là học lớp kế bên mình đấy! Ha, cô ấy cả ngày cứ bị thầy chủ nhiệm phạt. Thật là ngốc quá!" 

"Đi ra! Đứng ở đây nhìn cái gì? Cái đám người chưa từng trải kia! Đi mau! Nếu không A Mộc tôi không khách sáo đâu đấy!" 

Oa! A Mộc lợi hại thật, cái đám người "nhí nhố" đứng cười xung quanh chúng tôi chẳng mấy chốc tản đi hết. 

"Ừ... Xin lỗi A Mộc, đều là do tớ không tốt, còn liên lụy đến cậu nữa." Tôi ngại ngùng nói với A Mộc. 

"Đồ ngốc! Sau này học hành thông minh một chút là được rồi!" 

"Ờ..." 

Trời ơi, thế mới biết lúc trước thầy chủ nhiệm phạt mình lau nhà vệ sinh là ưu đãi với mình lắm rồi. Bây giờ tôi mới nghĩ lại là, bất kỳ cái bồn cầu nào cũng đều dễ lau hơn cái đồng hồ này. Lớp bụi tích tụ bao đời trong mấy cái khe cứ bám chặt vào trong, nếu muốn lau sạch cái thứ dơ bẩn này, chắc cũng mệt chết người mới xong. 

Thời gian trôi qua, chúng tôi đã lau được một tiếng rồi, tiết học buổi chiều sắp bắt đầu. Lúc ấy, tôi và A Mộc đã lau đến mặt mày lấm lem chẳng ra hình người nữa, nhưng vẫn chưa xong nửa cái đồng hồ nữa. 

"Tiểu Chí", A Mộc thở phì phò nói, "Tớ không xong rồi! Mệt quá! Tớ phải vào lớp thôi, cậu cũng biết là trước giờ tớ chưa bao giờ cúp tiết cả. Cậu từ từ chùi nhé, dù sao thì cậu vào lớp cũng chỉ ngủ thôi, cũng chẳng khác gì nhau." 

Tôi muốn ngất đi... Có cần nói trực tiếp như thế không? "Hả? A Mộc! Cậu đi thật à? Bỏ mình tớ lau thật à? Tớ..." 

"Đồ ngốc! Đừng có làm ra vẻ tội nghiệp với tớ! Tớ còn thê thảm hơn cậu nữa! Cả váy cũng bị rách rồi nè! Thôi, cậu từ từ chùi đi! Bái bai!" Nói xong, A Mộc như làn khói chạy biến đi mất.

Hu hu hu... Hết rồi, A Mộc đi rồi, ở đây chỉ còn có một mình mình, làm sao bây giờ? Cái đồng hồ to thế này, chẳng lẽ Tiểu Chí mình phải chết vì cái đồng hồ này sao? 

Bọn bạn học đã về lớp hết rồi, bây giờ, cả đại sảnh to lớn thế này mà chỉ có mình mình, đến ngay cả một người hiếu kỳ đến xem cũng không có nữa. Hu hu hu... tội nghiệp cho mình quá... Nhưng chẳng còn cách nào khác, tiếp tục chiến đấu thôi! Mẹ nói là người có chí nhất định thành công, chỉ cần mình cố gắng không nản lòng, nhất định mình sẽ chùi sạch cái đồng hồ này. 

Tôi ngáp dài một cái, chỉ còn nước leo lên mới chùi sạch phía trên thôi. Ôi! Chẳng còn cách nào khác! Leo lên! Nghĩ đến đấy, tôi la lớn lên thành tiếng, "Khốn kiếp!" Sau đó, đặt một chân lên phần đế chắc chắn, hai tay dùng hết sức nắm chắc phía trên. Tốn hết cả đống sức lực, tôi mới leo lên đến đỉnh đồng hồ. Vật lộn với cái đồng hồ cổ quái này một hồi, tôi mới đặt chân an toàn lên chỗ nhô ra phía sau đồng hồ. Hay thật. 

Lúc tôi đang hết sức chùi cái đồng hồ, đột nhiên, một anh chàng cao cao, đồng phục chỉnh tề, cúi đầu đi đến chỗ tôi. Anh ta hoàn toàn không chú ý, chính xác là không nhìn thấy tôi. Ha! Chỗ này của tôi thật có thể là nơi ẩn nấp tốt đấy! 

Anh chàng này lén lút quay nhìn xung quanh mấy vòng, sau đó buồn bã đứng trước đồng hồ, giống như đang gặp chuyện buồn gì đó. 

Ui da! Từ chỗ tôi đang đứng nhìn xuống, thấy anh chàng này cũng đẹp trai quá! Đẹp trai... Hả? Sao lại quen mắt thế? Chẳng lẽ mình gặp qua rồi?
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Chương 4 

Trong lúc tôi đang mơ hồ nghĩ ngợi anh ta móc điện thoại di động trong túi ra gọi: "Đáng chết! Nam Xuyên chết thối! Tớ không bỏ qua cho cậu đâu!" 

Ủa? Cái giọng hung tợn này?... Cái cách nói chuyện gằn từng chữ này?... Cái thân hình đẹp đẽ này?... Cái đầu tóc thật đẹp này?... 

Thôi chết rồi! Anh ta chẳng phải là tên "xấu xa" mà mình vừa gặp hồi sáng ở buồng điện thoại đó sao? Sao lại ở trường học này? Hơn nữa lại còn có điện thoại mới rất nhanh nữa? Oa! Hóa ra anh ta đẹp trai đến thế cơ à? Thế sao mỗi lần giận lên lại "khủng bố" như thế chứ? 

"Đáng ghét! Cuối cùng lại bỏ tớ ở cổng trường! Cậu không muốn sống nữa à? Tớ không cần biết lý do gì? Mau đến đây đón tớ đi!... Tớ cũng không biết bây giờ ở đâu nữa... Hình như là đại sảnh, bên trong có một cái đồng hồ lớn cao khoảng..." Tên đó bắt đầu chầm chậm ngước lên nhìn ước lượng chiều cao của cái đồng hồ... 15 độ... 30 độ... 45 độ... 75 độ... Chính ngay lúc này tôi cũng đang đứng phía trên thò đầu ra. 

Anh ta thấy thế liền "A," lên một tiếng, rồi cúp máy điện thoại, hốt hoảng nhảy ra xa. Đáng ghét quá! Tôi đáng sợ đến thế sao? Lớn tiếng như thế bộ muốn kêu thầy chủ nhiệm đến đây hay sao? 

"Này! Suỵt..." Tôi khẩn trương ra hiệu cho anh ta nhỏ tiếng một chút. "Anh không được la, nếu không thì..." Chưa nghĩ ra câu tiếp theo, lúc căng thẳng chân đứng không vững, cuối cùng tôi té từ trên cái đồng hồ xuống. Hu hu hu, đau chết đi được! Sao tôi lại xui xẻo thế này? Sao lần nào gặp cái tên tiểu tử này mình cũng bị xui xẻo thế không biết? 

"Ủa?" phát hiện tôi rớt từ trên đồng hồ xuống, tên tiểu tử mặt đen đó nhào đến, nắm lấy cổ áo đồng phục của tôi kéo lên, và đẩy tôi vào góc tường. "Đáng... chết!" Lúc ấy, gương mặt đẹp trai của anh ta lại biến thành khủng bố vô cùng, hơn nữa còn đứng gần tôi như thế. "Lại là cô? Sao lại nghe trộm tôi nói điện thoại? Ai phái cô đến đây? Trốn trên đó làm gì? Cô tưởng cô là điệp viên 007 hả?" 

"Tôi..." Oa, cái gì là 007 với 008 chứ, ra vẻ đáng sợ như thế để làm gì? "Hu hu hu... tôi có làm gì đâu! Tôi chùi đồng hồ trên đó mà!" 

"Cái gì? Thợ đồng hồ? Cô tưởng tôi là đồ ngốc chắc?" Hừ, lỗ tai anh ta là cái gì thế? Đi sửa đi! 

"Không phải! Tôi nói là tôi đang chùi đồng hồ! Anh có biết là sáng nay tôi đi trễ không, cho nên mới bị thầy chủ nhiệm phạt. Là làm thế này đó... Ý? Anh cũng học ở đây à? Hi hi, thật là trùng hợp!" Tôi vội xưng hô thân thiết với tên khủng bố này. 

"Cái gì? Trung học? Đây là trường trung học sao?" 

"Hả?" Tôi trừng hết cỡ con mắt nhìn anh ta, "Đương nhiên rồi! Đây là trường trung học Úc Văn, anh không biết sao?" 

"Đáng ghét thật... Lại nhầm đường nữa rồi... Nam Xuyên, tao không tha cho mày... Đáng chết..." Tên tiểu tử buồn bã tức giận lảm nhảm, bỏ hai tay đang nắm lấy tôi xuống. 

Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cứ ngỡ là anh ta sẽ đánh tôi chứ! Thật là xui xẻo, nơi này không nên ở lâu, nhân lúc gã này còn ngơ ngẩn, mau chuồn thôi. 

"Định trốn à?" 

Ui da! Sợ chết được! Anh ta đâu cần phải dùng gương mặt như quỷ đó để nói chuyện với mình chứ? 

"Đâu có đâu! Ha ha, tôi tùy tiện hoa tay múa chân vậy mà. Ha ha ha..." Tôi liền giả ngơ. 

"Qua đây! Đầu con lừa!" 

Hả? Đầu con lừa? Sức tưởng tượng của anh ta thật tốt làm sao? Mới hồi sáng gọi mình là "Đầu con thỏ" đúng không? Đặt ngoại hiệu cho người ta như thế, thôi thì cũng được đi, sao lại còn thay đổi lung tung thế? Thói quen như thế thật không tốt chút nào! 

Tuy trong lòng cả thấy rất uất ức, nhưng tôi nên xuôi theo anh ta thì hơn, bởi vì anh ta bây giờ trông đáng sợ quá. Thế là, tôi cúi đầu, buồn rười rượi bước qua. 

"Dương... Hạ... Chí..." Anh ta chẳng chút ngần ngừ nắm lấy ngực áo của tôi, "Học lớp 9". 

"Anh... anh muốn làm gì hả?" Tôi có chút hoang mang, vì xem trong tivi, một khi người xấu nào đó nhớ tên của bạn thì sẽ uy hiếp và bắt bạn làm điều gì đó bạn không thích. Đáng sợ quá. 

"Bây giờ! Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm ngay, nếu không thì tôi không nương tay với cô nữa đâu." 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
"Vâng..." Hu hu hu! Tôi nghĩ không sai mà. Tệ hại thật! 

"Mau ném cái mảnh vải rách bẩn thỉu trong tay cô đi! Tôi nhìn là thấy ghét rồi!" 

"Vâng!" Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng ngoan ngoãn, nhắm mắt lại và ném mảnh vải đi. Hà! Cũng chẳng biết là ném nó đi đâu nữa, chán thật! 

"Bây giờ mau dẫn tôi đến lớp 11! Nhanh lên!" 

"Hả? Nhưng tôi là học sinh lớp 9, không được tùy tiện vào bên lớp 11." 

"Tôi nói được là được!" Anh ta gằn giọng. 

"Ờ! Được!" Tôi mau chóng đi trước dẫn đường, không dám nói nhiều. Gã này thật là kỳ quái, sao ngay cả lớp của mình mà cũng không tìm được? Thật chẳng hiểu nổi? 

Dù cấp 2 và cấp 3 cùng chung một trường nhưng ở giữa có một khoảng cách ngắn, giống như tôi với hắn người trước kẻ sau, vừa tức lại vừa buồn cười. 

Thật là nhạt nhẽo, tôi quyết định nói chuyện một cách thân thiện với anh ta, có lẽ anh ta sẽ chẳng hung dữ như thế nữa: "Hi hi, anh lớp lớn! Anh biết tên em là Dương Hạ Chí rồi, nhưng em chưa biết xưng hô với anh thế nào đây?" 

Hưm! Cái tên tiểu tử này chẳng hề ngó ngàng gì đến mình? Thật vô lý quá? Cứ tiếp cận, tôi tin là một "người xấu" như thế nào thì cũng có thể cảm hóa được: "Này... anh lớp lớn ơi! Chẳng ngờ là chúng mình học chung trường, nếu biết sớm, hồi sáng này anh nhất định cho em quá giang xe đến trường rồi, phải không anh lớp lớn?" 

Này này, tôi nói như thế là để cho anh ta nhận ra sự vô lý và ngạo mạn của mình đấy! 

"Hả? Tôi làm gì mà cho cô đi nhờ xe chứ? Chúng ta quen thân lắm sao?" 

Trời! Thật đáng ghét! Làm sao có thể có một anh chàng học sinh nào mà lại không có tình người? Tiểu Chí, không được nản lòng! Cảm hóa anh ta, cảm hóa anh ta. 

"Anh lớp lớn, anh chuyển trường đến đây hả? Hi hi, em đoán chắc là anh mới chuyển trường đến đúng không? Nếu như thế thì em phải là sư tỷ của anh đấy!" Ui da, tôi thật là khâm phục mình ghê, nói chuyện thật là hài hước làm sao. Hi hi! Lần này nhất định không sai rồi, nếu không thì làm sao anh ta lại không tìm được lớp của mình kia chứ? 

"Sư tỷ? Tôi xem cô như đồ Chán ngấy thôi!" Anh ta trừng mắt nhìn tôi, "Tôi không phải là học sinh chuyển trường." 

Hả ? Không phải học sinh chuyển trường? Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Thế có nghĩa là anh ta đã học ở đây nhiều năm rồi? Nhưng sao anh ta đến ngay cả lớp của mình cũng không biết? Xem dáng vẻ của anh ta rất giống như người bị lạc đường! Chẳng lẽ... Tôi đột nhiên nhớ lại cảnh hồi sáng bên buồng điện thoại. Trời đất ơi! Chẳng lẽ... 

"Chẳng lẽ anh bị bệnh "mù đường" trong truyền thuyết à?" 

Ba chữ bệnh "mù đường" tôi vừa nói ra miệng, tên tiểu tử kia lập tức phát điên lên, nắm chặt tay tôi kéo vè phía dưới một gốc cây. Mặt anh ta lúc đỏ lúc đen, tôi sợ đến chết đi được, không xong rồi, tôi nhất định là đã nói sai cái gì rồi. 

"Đáng ghét! Sao cô lại biết bí mật đó?" Đột nhiên, anh ta hỏi. Tôi sợ đến nỗi hai chân run lên cầm cập: "Hả? Bí mật? Em... em chỉ nói chơi thôi mà!" 

"A đầu này! Nếu để tôi biết được có thêm người nào nữa biết chuyện này, tôi không khách sáo với cô đâu!" 

"Vâng!" Tôi mau mắn trả lời. 

Hỏng bét... bị bệnh "mù đường" nữa chứ! Dương Hạ Chí tôi hôm nay được mở rộng tầm nhìn. Cứ tưởng chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết, ai ngờ có một anh chàng bị bệnh "mù đường" đang sống sờ sờ đứng ngay trước mắt. 

"Nhưng anh lớp lớn này... Anh quả thực trước giờ không nhớ đường nào hết cả sao?" Không khể khống chế lòng hiếu kỳ của mình, tôi giương mắt hỏi thật anh ta. Anh chàng gầm gừ: "Câm miệng! Lập tức quên đi chuyện này! Cô nghe chưa?" 

Thấy anh ta múa nắm đấm trước mặt, tôi liền gật đầu, "Ờ ờ ờ! Em biết rồi, em biết rồi!" 

Tiểu tử ấy lại cắn răng lảm nhảm một mình: "Thật là xui xẻo quá... Nếu không phải cái tên thối tha kia thì sẽ không có chuyện thế này, đáng ghét..." 

Tôi nhiều chuyện hỏi: "Anh lớp lớn. Thế chúng ta bây giờ... còn đi qua khu cấp 3?..." 

"Nói nhảm gì đó? Đi nhanh lên!" 

Hu hu hu! "Lạc đường" thì sao nào? Tôi đâu có làm gì đâu, hơn nữa còn có ý muốn giúp đỡ anh ta nữa, thế mà anh ta còn dùng cái dáng vẻ hung tợn đó, thật hết thuốc chữa! Hôm nay là ngày xui xẻo nhất từ hồi mới sinh ra cho đến giờ đối với tôi: gặp phải một tên lớp lớn bị khùng. Càng xui hơn là biết được bí mật của anh ta nữa chứ. Hết rồi! Cái gã này hay nổi nóng, không chừng sẽ "giết người diệt khẩu" nữa? 

Hu hu... Tôi vừa rên than vừa buồn bã dẫn đường đi trước, cuối cùng cũng "an toàn" đưa anh ta đến khu lớp 11.


phan-2
phan-3
phan-4
phan-5
phan-6
phan-7
phan-8
index


» Nhỏ lùn!....Anh yêu em!
» Lười phải yêu anh!
» Bé Ngốc!!!
» Dạy dỗ ác ma
» Nếu tình yêu chưa từng nói dối
» Bản Chất Thật Của Hotgirl ? Full (Tác Giả: Cirela)
» Ép Yêu
» Chuyện Tình Công chúa và Hoàng tử
» Ê ... Hot Boy , Đường Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha (Tanteisenseinhi)
» NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ
» Chúng ta ly hôn đi
» NỤ CƯỜI CỦA NẮNG...
» Quán rượu tình yêu
» Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm
» Khoảng Khắc Dưới Mưa (quynhnuadem)
» Cỏ Xanh - Teen Fiction (Chit)
» TÌNH HỌC TRÒ
» Anh Tan Rồi Đó
» Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
» Bí mật tình yêu phố angel
» Sự thử thách của tình yêu
» Giả Vờ
» Từ " Hiểu Lầm " đến " Hiểu Thiệt "
» Hắn “ Đồ Lạnh Lùng ”
» Thứ Mà Định Mệnh Gọi Là Tình Yêu ( Gốm ♥ Cháo)
» Độc Chiếm Full (Tác giả: Fly)
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết đoc tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay , truyen tinh yeu tuoi teen , truyen tinh yeu hoc tro , truyen hay , thanhnienvn.mobi
Trang chu
onl : 1
bo dem 1 | 665

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game

pacman, rainbows, and roller s