wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


truyen teen , truyen hay , doc truyen teen


Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ


Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2013 đúng không


Truyen-teen-hay-30

Chương 12 

MÀN 4 

ĐÊM DU HÀNH KỲ DIỆU 

Tin rằng trên thế giới này, 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Chuyện gì cũng có thể xảy ra... 

Chương 12 

Mang theo giấc mơ đẹp mà tôi hôm qua mẹ đã mang đến, hôm nay tôi đến trường rất sơm. Ngồi vào chỗ, trong lòng tôi thầm thề rằng, hôm nay cho dù thế nào đi nữa cũng quyết không ngủ gật! Nhưng mà... không thể cưỡng lại nổi... tiếng chuông vào học vừa vang lên, tôi không hề có chút sức phản kháng nào nằm gục trên bàn ngủ ngon lành. Khi A Mộc gọi dậy, tôi đã ngủ mê mệt được một lúc rồi. 

"Tiểu Chí! Không được ngủ nữa, cậu đã ngủ hết 2 tiết rồi!" 

"Hả? Cái gì?" Tôi lật đật chùi mép, "Thế sao cậu không gọi tớ dậy? Chẳng lẽ đợi hoàng tử đến hôn tỉnh tớ hay sao?" 

"Đồ ngốc! Cậu ngủ say như thế mà còn nói cái gì nữa vậy?" 

"Hả? Tớ đâu có nói gì đâu, ha ha, không có gì..." Thật là mất mặt, sao lại nói chuyện trong mơ ra chứ? 

"Thật là chịu không nổi cậu nữa, chả trách nào thành tích lại kém thế." A Mộc trề môi, trừng mắt nhìn tôi. 

"Ậy? Lần này tớ ngủ lâu thế mà thầy không la sao?" 

"Tớ nghĩ là thầy nhất định thấy rằng cậu hết thuốc chữa rồi. Thầy chỉ ngó cậu rồi lắc đầu, tiếp tục giảng bài." 

"Hả? Thầy thật sự thấy tớ hết thuốc chữa rồi sao? Hu hu hu... Thế tớ phải làm sao bây giờ?" 

"Thôi được rồi! Đi. Tớ dắt cậu đi làm tỉnh người một chút, cứ ở trong phòng thế này thì cậu còn ngủ nữa đấy."

Tôi thấy A Mộc nói có lý liền cúi đầu, nắm tay A Mộc kéo ra khỏi phòng học. Vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy một trận hỗn loạn ở ngoài hành lang. 

"Trời ơi! Anh ấy đẹp trai quá!" 

"Người của Ban kịch nghệ sao này sao lại đến khu cấp 2 thế nhỉ? Thật là khó hiểu!" 

"Anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên báo của trường cả trăm lần! Mặc đồ cũng thật là có phong cách!" 

"Nếu anh ấy nói với tớ một câu, tớ chắc chắn là sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ!" 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
... 

Hả? Chuyện gì thế? Sao ngoài hành lang náo nhiệt như ngày lễ thế này? Tôi và A Mộc nhanh chân chạy đến coi. 

Ủa? Không phải là cái tên nam sinh xấu xa gọi là Thiên Xuyên gì đó hay sao? Hắn đến đây để làm gì? Này, xin lỗi nhé, trí nhớ của tôi thật không tốt lắm, hôm qua còn nhớ rõ tên của người ta, bây giờ đột nhiên nghĩ chẳng ra nữa. 

"Tiểu Chí! Mau ngậm cái miệng của cậu lại đi! Chú ý hình tượng của mình, đừng để mất mặt tớ! Anh ấy đi về phía chúng ta kìa!" 

Quả nhiên, trong tiếng kêu gào của đám nữ sinh, cái tên đẹp trai luôn mang nụ cười bí hiểm đang đi về phía chúng tôi. Đương nhiên rồi, nụ cười ấy của hắn trong con mắt của các cô nữ sinh khác nhất định là đẹp trai lắm. 

"Dương Hạ Chí, chúng ta lại gặp nhau rồi." 

"Chào, chào anh..." Mặt tôi ửng đỏ lên, "Anh Thiên Nam đến chơi hả?" 

"Rầm!" Tôi nghe thấy tiếng các cô nữ sinh xung quanh ngạc nhiên đến độ ngã lăn ra đất. Còn tiểu tử trước mặt tôi giống như là buồn quá muốn đi tự tử vậy. 

A Mộc chẳng khách sáo ký vào đầu tôi, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Đồ ngốc! Sao ngay cả tên của anh Thiên Nam Xuyên cũng không nhớ vậy hả? Cậu thật là làm mất mặt! Chẳng trách nào thành tích lại kém thế." 

Ui da! Ghét quá! A Mộc cậu nếu không sửa đi cái câu nói mồm ấy thì tôi sẽ điên lên mất! 

"À... xin lỗi anh Nam Xuyên, trí nhớ của em không tốt lắm, xin lỗi!" Tôi lật đật thành khẩn xin lỗi. 

Tiểu tử đó lại cười đểu: "Được rồi! Lần đầu tiên có người gọi tên tôi thành như thế, nghe cũng khá đặc biệt đấy chứ." 

"Anh Nam Xuyên, anh... anh đến tìm em có chuyện gì vậy?" 

"À, là thế này, anh đến để mời em gia nhập Ban kịch nghệ của tụi anh." 

Nam Xuyên vừa nói xong, bọn nữ sinh xung quanh trong chốc lát nháo nhào cả lên. 

"Cái gì? Cái gì? Ban kịch nghệ trước giờ chưa từng tiếp nhận học sinh cấp 2 mà?" 

"Anh Nam Xuyên cũng trước giờ chưa từng chủ động mời người khác bao giờ?" 

"Cô nữ sinh ấy tớ biết, tên là Dương Hạ Chí, học hành rất kém. Loại người như thế sao có thể gia nhập Ban kịch nghệ được chứ? Phải biết là Ban kịch nghệ trước giờ chỉ thu nhận những học sinh có chiều cao thôi!" 

"Thật là... thật là kỳ lạ quá!" 

... 

Mọi người xôn xao bàn tán, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng. Tôi biết là đội trưởng Ban kịch nghệ chính là Nguyên Dạ, cái tên đó không phải ghét tôi lắm mà? Sao lại đồng ý cho tôi gia nhập Ban kịch nghệ chứ? Hay là tính hại mình? Hưm, không phải do mình biết bí mật của hắn ta cho nên muốn giết người diệt khẩu đây. Tôi không ngốc đến nỗi tự lao đầu vào lửa đâu. 

"Xin lỗi anh, em... Em không muốn tham gia Ban kịch nghệ." 

Tất cả những người nghe câu trả lời này của tôi đều phải lên tiếng kinh ngạc. Ngay cả A Mộc cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì, nắm tôi kéo về một bên: "Cậu ngốc thế? Đó là Ban kịch nghệ đó, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn tham gia cũng không được, sao cậu lại có thể từ chối chứ?"

"Nhưng tớ không muốn tham gia!" 

"Không được! Cậu nhất định phải!" 

"Tại sao?" Tôi không phục. 

"Tớ thông minh hơn cậu! Tin tớ là nhất định không sai!" 

"Nhưng..." 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
"Không nhưng nhị gì hết! Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì lập tức trả lời anh Nam Xuyên. Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, tớ không thèm tốt với cậu nữa đâu!" 

Có cần phải nghiêm trọng thế không? Gương mặt của A Mộc nghiêm túc vô cùng, ngữ khí cũng kiên định... hình như không phải là nói chơi... Nhưng mà, nhưng tôi thực không muốn tham gia Ban kịch nghệ gì gì đó, lại thêm nữa tôi chẳng biết gì về kịch cả. 

Khi còn đang phân vân, bối rối, đột nhiên, có người cú vào đầu tôi cái cóc. Ui da, ghét quá, ai vậy? Bộ hay ho lắm sao? 

Tôi giận đùng đùng quay đầu lại, vừa đúng chạm phải ánh mắt như điện, đẹp đến độ không thể nào đẹp hơn của anh Nam Xuyên: "Dương Hạ Chí, em đừng quên chuyện hôm qua đấy."

Hả? Cái gì? Chuyện hôm qua? Tôi mới định thần trở lại. Hu hu hu, tôi nhớ ra rồi, hình như là mình đang bị người ta nắm mà! 

"Ơ ơ! Anh anh anh... muốn nói gì?" Tôi vẫn còn cầu may lần chót. 

"Hưm, nếu em không tham gia Ban kịch nghệ, anh sẽ nói chuyện bóng rổ hôm qua cho thầy chủ nhiệm thôi." 

"Ui da! Được rồi, được rồi! Em đồng ý! Em tham gia Ban kịch nghệ là được chứ gì!" Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải chịu vậy, cái tên lớp lớn kia thật là xấu. 

"Ngoan lắm! Như thế mới tốt. Thế chiều mai em đến văn phòng Ban kịch nghệ ở khu cấp 3 nhé. Bái bai!" Nói xong, Nam Xuyên đi ra trong tiếng gào thét của bọn nữ sinh. 

Nam Xuyên vừa đi khỏi, tôi liền bị một đám nữ sinh bu quanh. 

"Dương Hạ Chí, cậu thật là giỏi quá! Cậu nói làm sao cậu làm được vậy đi?" 

"Nguyên Dạ mà cậu cũng quen? Có thể giới thiệu anh ấy cho tớ được không?" 

"Dương Hạ Chí! Có thể cho tớ cùng tham gia Ban kịch nghệ được không? Tớ thích biểu diễn lắm, lúc học tiểu học còn đoạt giải nữa đấy!" 

... 

Tuy tôi bị bọn nữ sinh bu lấy đến chẳng còn không khí mà thở, nhưng mà họ cũng còn được coi là tốt, rốt cuộc cũng thân thiết với tôi đấy chứ! Nhưng, cũng có một số nữ sinh không tốt lành như thế, tôi thấy rất nhiều ánh mắt không đẹp đang liếc xéo về phía tôi, lại có người còn giơ nắm đấm nữa?... Thật là đáng sợ! 

Lúc ấy, A Mộc gắng sức chen vào đám đông, vừa kéo tôi ra ngoài vừa la: "Được rồi! Được rồi! Tránh ra! Đại minh tinh tương lai Dương Hạ Chí của chúng ta cần phải nghĩ ngơi. Đừng có kéo cậu ấy nữa!... Bắt đầu từ hôm nay tớ là người quản lý của cậu ấy! Có vấn đề gì muốn hỏi thì sau khi tan học gặp tớ để tư vấn!" 

Hả? Người quản lý? Người quản lý là cái gì? Cậu ấy biến thành người quản lý tôi? 

Oa! A Mộc thật khỏe quá, tôi bị cậu ấy lôi đi như thế khá xa. Cuối cùng thì cũng thoát khỏi vòng vây của cái đám điên khùng ấy. 

"Chúc mừng cậu Tiểu Chí! Từ hôm nay cậu không cần phải nhíu mày thở dài nữa! Hi hi!" A Mộc cười. 

"Ừ..." Tôi không nói gì, chỉ hít thở thật sâu. Bởi vì tôi có một linh cảm không hay, gã Nguyên Dạ nhất định không để cho tôi sống thoải mái đâu. 

"Có một việc tớ thật không hiểu, sao cậu quen với anh Nam Xuyên vậy? Anh ấy làm sao để cậu gia nhập Ban kịch nghệ chứ? Hơn nữa nghe ngữ khí mạnh mẽ của anh ấy hình như cậu bị anh ta nắm cán phải không? Trả lời mau!" A Mộc giống như một trinh thám liên tiếp đặt ra cho tôi một đống câu hỏi. 

"Ừ... Đừng nhắc nữa, chính là hôm qua đó, tớ và cậu phản bội trường đi qua cổ vũ cho trường Thanh Phong bị anh ta phát hiện, kết quả là như vậy." 

"Hả? Thế sao anh ấy không phát hiện ra tớ?" 

"Lúc ấy cậu đuổi theo anh Hàn Vũ, trốn đi kịp lúc." 

"Ui da! Bỏ qua một cơ hội tốt! Thật là đáng tiếc!" 

Tôi muốn xỉu! Bị người ta nắm cán mà còn bảo là tốt? Thật là khó hiểu. 

"Ơ?..." Sau một hồi, A Mộc lại bắt đầu thẩm vấn tôi, "Nhưng vẫn kỳ quái quá, thế sao anh ấy để cậu gia nhập Ban kịch nghệ chứ?" 

"Ừ! Đừng nói là cậu, ngay cả tớ cũng cảm thấy kỳ lạ nữa, không hiểu nổi." 

Dáng vẻ của A Mộc cứ như là một đại thám tử đang điều tra một vụ án vậy, "Như thế xem ra, quả thực là có vấn đề... Sự việc không đơn giản như bề ngoài của nó... Nhưng, Tiểu Chí này, có thể gia nhập Ban kịch nghệ rốt cuộc vẫn là điều tốt. Như thế chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội xâm nhập vào nội bộ của nhóm các anh đẹp trai rồi. Tiểu Chí, cậu nên biểu hiện thật tốt. Cố gắng lên! A Mộc tớ mãi cổ vũ cho cậu!" 

Hả? Cái gì mà "xâm nhập vào nội bộ nhóm các anh đẹp trai" chứ? Cái cậu A Mộc này, muốn bồi dưỡng tôi thành đặc vụ à? Ai da, thật là bái phục cậu đấy!

Chương 13 
Sự việc trên thế giới này quả thực kỳ lạ, Dương Hạ Chí tôi từ khi còn học mẫu giáo là một học sinh chẳng ra gì, không ngờ bây giờ lại trở thành người được tin cậy của khu cấp 2, mỗi lần tan học đều được mọi người vây lấy. May mà có A Mộc thông minh bên cạnh, nếu không chắc tôi bị đè chết mất. Tuy cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa biết được người quản lý có nghĩa là gì, nhưng hình như cũng có ích đấy chứ. 
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết
Còn 10 phút nữa là tan học, nhưng tôi và A Mộc đã sớm thu dọn sách vở. Chúng tôi nghĩ, khi chuông vừa reo lên sẽ là người chạy ra đầu tiên, như thế mới không bị đám nữ sinh vây lấy. 

Thế là, tôi và A Mộc căng thẳng ngồi chờ tiếng chuông vang lên. Thầy giáo đáng kính của chúng tôi hôm nay không dạy trễ giờ, lúc ông vừa cho tan học, tôi và A Mộc nắm tay nhau chạy ào ra khỏi phòng học. Khi chúng tôi chạy đến sân thể dục, cả một sân thể dục to lớn chỉ có hai đứa chúng tôi. Ha ha! Xem ra quả thực chúng tôi là hai người đầu tiên chạy ra rồi! Tôi và A Mộc nhìn nhau, ôm bụng cười. 

Đương lúc chúng tôi đang vui vẻ vô cùng, đột nhiên, trước mắt xuất hiện hai gương mặt quen thuộc. Một trong hai người đó là một nữ sinh cao 1,7 mét, cô ta chẳng phải Nhã Mỹ đó sao? Còn cô gái đi phía sau là người mà chúng tôi gặp ở tiệm kem hôm bữa. Lúc này, tôi và A Mộc không cười nổi nữa. 

"Cô chính là Dương Hạ Chí?" Gương mặt chẳng chút biểu cảm, Nhã Mỹ hỏi tôi. 

"Dạ vâng, chào chị!" Tôi ấp úng. 

"Còn đây là ai?" Nhã Mỹ nhìn sang A Mộc hỏi. 

"Chào chị! Em là bạn tốt kiêm người quản lý của Dương Hạ Chí, Mục Mộc." A Mộc này thật là vô duyên quá! 

Lúc này, cô gái đứng phía sau nói: "Thế thì tốt, chúng tôi thuộc Ban thông tin trường, muốn phỏng vấn các cậu một chút." 

"Phỏng vấn?..." Tôi và A Mộc không hẹn mà cùng đồng thanh kêu lên. 

Không chờ chúng tôi kịp có phản ứng gì khác, từ phía sau nhảy ra một đống người lôi tôi và A Mộc vào phòng phỏng vấn của Ban thông tin. 

Má ơi! Cái này giống như bắt người ta đi vậy. Chớp mắt hai cái máy chụp hình giống như hai khẩu pháo được dựng lên trước mặt chúng tôi, hai cô nữ sinh xấu xí tự cho mình là thợ trang điểm bận rộn lượn qua lượn lại, khiến chúng tôi không ngớt than van, còn bốn cái đèn chiếu cao cao kia như muốn nướng chín người ta vậy, tình cảnh thật là đáng sợ! 

"Họ, họ làm cái gì thế?" Tôi bắt đầu hoảng lên, mắt đục ngầu hỏi A Mộc. 

"Đồ ngốc! Đừng sợ, đây là phỏng vấn, chúng ta sắp trở thành người nổi tiếng của trường Úc Văn rồi!" 

Hả? Người nổi tiếng? Tôi chẳng cần. Tôi chỉ muốn được sớm về nhà thôi, ở đây thật không quen. 

Lúc ấy, hai cô gái hồi nãy ngồi vào hai bên cạnh chúng tôi. "Hai cô bé lớp nhỏ, thả lỏng một chút đi, đây không phải là truyền hình trực tiếp đâu, mà là ghi hình. Tôi là người chủ trì tiết mục phỏng vấn hôm nay, gọi tôi là chị Tiểu Ưu là được rồi." 

"Chị Tiểu Ưu ơi! Mấy tiết mục phỏng vấn lúc trước không phải đều do chị Ngô Nhã Mỹ làm sao?" A Mộc nói chen vào. 

"À, ha ha, lúc trước thì đúng, nhưng hôm nay giọng của trưởng ban Ngô Nhã Mỹ không được tốt, cho nên chị làm thay." 

Hả? Tôi nhìn về phía Nhã Mỹ đúng bên cạnh, chị ấy cũng đang trừng mắt nhìn, ánh mắt ấy thật đáng sợ, tôi vội quay đầu lại. 

Bắt đầu phỏng vấn. 

"Chào mọi người, tôi là Mạc Tiểu Ưu, người chủ trì của Ban thông tin trường. Hoan nghênh mọi người đón xem tiết mục vàng Chuyện bất ngờ Trường học của Ban thông tin trường Úc Văn." 

Ha ha, thật là vui quá, giọng của chị Tiểu Ưu sao đột nhiên lại thay đổi hẳn đi? Tôi nhịn không được bật lên tiếng cười. Chị Tiểu Ưu vẫn đứng, dùng mũi giày đá nhẹ tôi (ôi chao, chiêu này làm sao mà luyện được vậy? Thật là cao cường quá!), sau đó tiếp tục nói: 

"Ngày mai, ở khu cấp 2 trường chúng ta sẽ diễn ra một sự kiện kỳ lạ, bạn Dương Hạ Chí đang học lớp 9 đột nhiên được mời vào Ban kịch nghệ cực kỳ nổi tiếng của trường Úc Văn. Đồng thời, theo manh mối của chúng tôi, người đích thân đi mời bạn Dương Hạ Chí tham gia Ban kịch nghệ chính là phó trưởng ban Nam Xuyên. Từ khi trường chúng ta thành lập đến nay, Ban kịch nghệ chỉ thu nhận những học sinh ưu tú của cấp 3, nhưng lần này có hành động tiếp nhận bạn Dương Hạ Chí, quả thật đáng kinh ngạc. Về việc này, người phụ trách Ban kịch nghệ vẫn chưa có lời giải đáp. Hôm nay, chúng ta vô cùng phấn khởi mời được người trong cuộc của sự kiện này là bạn Dương Hạ Chí và người bạn tốt kiêm luôn người quản lý cho bạn Dương Hạ Chí, bạn Mục Mộc. Hy vọng họ có thể giúp chúng ta giải đáp được phần nào sự bất ngờ này." 

Chết rồi! Chị này thật là biết ăn nói! Cứ thao thao bất tuyệt. Tôi và A Mộc nghe mà đầu óc cứ như ngơ ngẩn. Lúc này, cô ấy đột nhiên quay lại phía chúng tôi: "Bạn Dương Hạ Chí, bạn Mục Mộc, chào các bạn. Hoan nghênh hai bạn đến với tiết mục Chuyện bất ngờ Trường học." 

"Chào chị". Chúng tôi ngớ người chào lại. Chắc là vô duyên lắm nhỉ, vì tôi có cảm giác là gương mặt của mình lúc đó, cứ ngờ nghệch làm sao ấy. 

"Bạn Dương Hạ Chí, xin hỏi bạn có quen biết với bạn Nam Xuyên của Ban kịch nghệ không?" 

"Hả?" Vấn đề đầu tiên đã khiến tôi muốn ngất xỉu. Làm sao bây giờ? Làm sao mà trả lời được? Nếu mình nói quen, chị ấy nhất định sẽ hỏi tiếp là làm sao quen, tôi phải trả lời thế nào đây? Phù, thôi đi, nói thật cái là xong. Nghĩ đến, tôi gắng nở một nụ cười và trả lời: "Ha ha, chúng tôi, chúng tôi không quen biết." 

"Ồ? Nhưng chúng tôi nghe người lấy tin tức của Ban thông tin bảo rằng là, bạn Nam Xuyên đột nhiên gọi thẳng tên của bạn, hơn nữa còn mau chóng nhận ra bạn, xem ra các bạn đã có quen biết mới đúng chứ!" 

Tôi thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Cái người lấy tin đáng ghét của Ban thông tin này thật làm mình tức chết! Hắn ta nằm vùng à? Hay là gian tế? Thật đáng ghét! Thôi rồi, tôi phải làm sao đây? 

"Chị Tiểu Ưu, Tiểu Chí do quá căng thẳng nên nói nhầm, thực ra chúng em và anh Nam Xuyên có quen biết. Bởi vì vào hôm tổ chức thi đấu bóng rổ, chúng tôi có nhặt được chiếc điện thoại di động của anh Nam Xuyên, sau đó đem điện thoại trả lại và làm quen với anh ấy, em còn nhớ lúc anh Nam Xuyên còn khen em và bạn Dương Hạ Chí không tham của rơi nữa. Chính là như thế đó." 

Oa. A Mộc giỏi quá! Tôi thật sự yêu cậu quá! Lợi hại quá! Nói dối cứ y như thật vậy! Cao cường quá, dù họ có tin hay không, vấn đề này coi như được vượt qua. Phù... Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra... 

Chị Tiểu Ưu khinh thường nhìn tôi rồi nói: "Bạn Tiểu Chí, Ban kịch nghệ trước giờ chỉ tiếp nhận những học sinh có thành tích xuất sắc thôi, nhưng theo điều tra của chúng tôi, kết quả thi học kỳ một năm lớp 8 của bạn xếp hàng thứ nhất từ dưới đếm ngược lên, thành tích của học kỳ sau xếp thứ 9 từ dưới lên; sang năm lớp 9, kết quả thi học kỳ một lại tiếp tục xếp hạng chót. Tôi nói không sai chứ?" 

Á, không phải chứ? Sao họ có thể điều tra được thành tích học tập của mình nhanh như thế được chứ? Thật là... Tôi đã rất cố gắng để nâng cao thành tích, nhưng sao tôi không thể kềm được cơn buồn ngủ của mình? Tôi quả thực đã cố gắng rồi! Tôi... 

"Tiểu Chí trước giờ vẫn rất cố gắng, chủ nhật nào cũng chủ động sang nhà tôi để học thêm! Học thêm chút đỉnh ấy mà! Tôi là lớp phó học tập mà! Tôi nghĩ chúng ta không nên chỉ xem xét thành tích bề ngoài của một cá nhân, điều quan trọng là sự nỗ lực đằng sau những thành tích ấy. Có người bẩm sinh trí tuệ không cao, giống như bạn Tiểu Chí của tôi đây, chỉ số thông minh của cậu ấy thấp đến độ không thể thấp hơn được nữa, nhưng chỉ cần cậu ấy luôn cố gắng thì cũng đáng để cho chúng ta tôi trọng! Cho nên, chúng ta không nên vì cảm thấy thành tích học tập của bạn ấy thấp kém mà cho rằng bạn ấy không có tư cách gia nhập Ban kịch nghệ!" A Mộc nói một cách quyết liệt, những người làm việc tại hiện trường bỗng nhiên vỗ tay cổ vũ một cách nhiệt tình như xuất phát từ nội tâm của họ.

Nhưng mà, Nhã Mỹ chỉ gầm mặt xuống "hừ hừ" hay tiếng, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại. 

A Mộc thân yêu của tôi ơi! Cậu quả thực là người đáng yêu nhất trên thế gian này! Dương Hạ Chí tôi có thể kết bạn với một người bạn như thế quả là hạnh phúc lắm lắm! Tuy cậu nói là trí tuệ của tôi thấp kém, nhưng lần này tôi không hề giận tí nào, vì tôi biết rằng cậu không có ý hạ thấp tôi. Tôi quả thật yêu cậu đến chết đi được! Cậu thật là tuyệt vời! 

Chị Tiểu Ưu trầm ngâm một hồi lâu mà chẳng nói được lời nào. Tôi biết, chị ấy giận đến độ muốn đuổi chúng tôi ra khỏi chỗ này ngay. Ha ha! 

"Bạn Tiểu Chí, còn một vấn đề nữa khiến cho mọi người rất quan tâm. Bạn có quen biết với trưởng Ban kịch nghệ Đằng Nguyên Dạ hay không ?" 

Nghe đến Nguyên Dạ, tôi bất giác lạnh cả người, những cũng vẫn quyết tâm tiếp tục bịa chuyện: "Không, không quen." 

"Nhưng có tin nói rằng, bạn đã từng đeo đuổi Nguyên Dạ. Đúng không?" 

Tôi đứng phắt dậy: "Hả? Ai nói bậy thế? Tin nhảm nhí! Đúng là tin nhảm nhí!" 

Trời ơi! Có còn công lý gì không? Tôi nhìn thấy mặt cái tên "mù đường" đó cũng chỉ có hai, ba ngày thôi mà. Tôi theo đuổi hắn ta hồi nào? Cái gương mặt hung tợn đó tôi ghét còn không hết nữa là... Ai mà thèm đeo đuổi hắn ta chứ? Thật đáng ghét! Chẳng thể ngờ Dương Hạ Chí mình lại bị dính vào mấy cái tin nhảm nhí này! Thật là tức chết đi được! 

Oa! Lần này A Mộc quả thực đã đứng lên ngay để minh oan cho tôi một cách mạnh mẽ: "Tôi có thể chứng minh Tiểu Chí trước giờ chưa từng đeo đuổi Nguyên Dạ. Hơn nữa, tôi có thể bảo đảm chắn chắn rằng Tiểu Chí trước giờ chưa từng đeo đuổi ai, chưa từng yêu đương bao giờ. Cho nên, các anh đẹp trai xem tiết mục này nếu thích Tiểu Chí thì có thể lập tức liên hệ với tôi theo địa chỉ..." 

Tôi muốn xỉu. A Mộc định biến tiết mục này thành Tìm bạn bốn phương trên truyền hình à? Nhưng, chẳng qua cậu ấy dũng cảm đứng ra để thanh minh cho tôi, tôi cũng nên cảm ơn cậu ấy từ tận đáy lòng. 

"Câu hỏi cuối cùng là..." 

Nghe đến mấy từ câu hỏi cuối cùng, tôi thở ra một hơi dài thườn thượt. 

"Câu hỏi cuối cùng cũng là vấn đề mà toàn trường chúng ta đều quan tâm, một Tiểu Chí không có mặt nào tốt quả thực sẽ tham gia Ban kịch nghệ hay không?" 

"Tôi..." 

Tôi chưa kịp, A Mộc đã giành nói: "Tiểu Chí nhất định tham gia! Tiểu Chí của chúng ta nhất định sẽ khiến các bạn có cái nhìn khác! Cho dù đó là những người hoài nghi cậu ấy hay là ủng hộ cậu ấy. Tóm lại, chỉ cần có người quản lý A Mộc tôi bên cạnh, tôi nhất định ủng hộ hết mình cho Tiểu Chí trở thành một thành viên xuất sắc nhất của Ban kịch nghệ!" 

"Bốp bốp bốp..." Những người làm việc tại đấy lại bất giác nổi lên một tràng pháo tay dữ dội. Lúc ấy, tôi nhìn thấy một nụ cười kỳ quái hiện lên trên gương mặt cứng đờ của Nhã Mỹ đang đứng bên cái máy chụp hình, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh run. 

"Các bạn học sinh, cảm ơn bạn Dương Hạ Chí và bạn Mục Mộc đã tham dự cuộc phỏng vấn này của chúng tôi. Trước mắt, tại sao bạn Dương Hạ Chí được nhận vào Ban kịch nghệ vẫn là một bí mật. Rốt cuộc là bạn Dương Hạ Chí có quan hệ thần bí gì với các thành viên trong Ban kịch nghệ? Hay đó là một sự vướng mắc về lợi ích nào đó? Chúng tôi không cần nói cũng biết. Nhưng từ một góc độ khác, việc một học sinh cấp 2 với thành tích học tập cuối năm xếp hạng chót như thế gia nhập vào Ban kịch nghệ cũng đủ chứng tỏ một Ban kịch nghệ phong độ thuở nào đang trên đà xuống dốc. Cảm ơn các bạn đã đón xem Chuyện bất ngờ Trường học hôm nay. Xin chào tạm biệt!" 

Nghe mấy câu nói cuối cùng của chị Tiểu Ưu mà tôi mụ mẫm cả người, chị ấy nói cái gì là "Ban kịch nghệ đang đi trên con đường dốc" chứ? Buồn quá! Sao tôi lại trở thành "con đường xuống dốc" chứ? Thật chẳng biết tôi gây thù chuốc oán với ai, một Ban kịch nghệ thôi cũng đủ phiền quá rồi, bây giờ lại thêm Ban thông tin trường nữa. Buồn quá...

Chương 14 

Ngày hôm sau, Ban thông tin quả nhiên phát hình cuộc phỏng vấn này, tôi và A Mộc chỉ trong một đêm đã trở thành người nổi tiếng. Tôi thì trở thành trò cười cho mọi người, còn A Mộc, trong chốc lát biến thành thần tượng của các bạn học sinh. Nhưng buồn cười nhất là, tôi còn nhận được mấy lá thư tình nữa chứ! 

Cả buổi chiều tôi đều cảm thấy buồn bã không vui. Thật là phiền phức, lát nữa vào tiết tự học rồi, mình có nên đi qua Ban kịch nghệ không nhỉ? Nhưng cuối cùng, bị A Mộc "uy hiếp" nên tôi cũng đi đến tòa nhà của khu cấp 3. 

Chú gác cổng ngăn tôi lại, tôi nói rõ ý định của mình, chú ấy nhìn khắp người tôi như muốn thẩm định sự thật trong lời nói của tôi, sau đó còn gọi điện hỏi xác nhận lần nữa, rồi mới cho tôi đi vào. Hưm, thật là phiền phức! 

Tòa nhà của khu cấp 3 đẹp hơn của bên cấp 2 của chúng tôi nhiều. Nhà trường thật là thiên vị, tòa nhà của khu cấp 3 cao hơn bên khu cấp 2. Ừ, xem ra mình cần phải cố gắng thêm nữa, chỉ cần cố gắng thi đậu vào cấp 3 thì mới có thể lên lớp ở tòa lầu cao thế này. 

Tôi men theo cầu thang leo lên đến tầng 4, nhìn xa xa thấy tấm biển văn phòng của Ban kịch nghệ rất đẹp treo ở đằng kia. Hơi lo lắng, nhưng tôi cũng lê từng bước đi về phía cánh cửa văn phòng. 

Hít thở, hít thở... thật sâu vào, chẳng có gì đáng sợ cả, chẳng phải cũng chỉ là gặp Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên thôi hay sao, có gì đâu chứ? Hơn nữa, lần này là do họ mời mình đến mà, căng thẳng làm gì kia chứ? Thật là... 

Tôi hít thở thật mạnh để bớt căng thẳng, vừa định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau ầm ĩ. Ủa? Hình như là tiếng của Nguyên Dạ? 

"Cậu làm cái gì thế? Ai cho phép cậu tự ý quyết định? Tóm lại là sự việc này tớ không đồng ý!" 

"A Dạ à! Cậu vẫn cứ cố chấp như thế! Tớ đã nói là chuyện này có ích cho cậu mà!" 

"Không cần nói như thế với tớ! Chuyện của tớ tự tớ biết làm! Không cần cậu dạy đâu! Tóm lại, quy định của Ban kịch nghệ không thể tùy tiện mà phá vỡ!" 

"Cậu đừng có kích động như thế được không? Chẳng lẽ cậu không muốn giữ bí mật của cậu à, không muốn trị khỏi chứng bệnh của cậu à?" 

... 

Bên trong tạm thời yên ắng lại một chút. 

Họ đang nói chuyện gì thế? Nghe không rõ lắm, mình cứ nghĩ họ là bạn tốt, sao lại cãi nhau tợn đến thế kia chứ? Tôi còn đang hiếu kỳ thì đột nhiên cánh cửa trước mặt mở ra khiến tôi giật mình. 

"Sao lại đứng đây? Bộ thích nghe lén lắm hay sao? Đồ cái đầu chày gỗ!" 

Hả? Anh Nguyên Dạ sao lại muốn người ta trở thành thứ tầm thường thế kia? Thật là đáng ghét! 

Tôi nổi cáu: "Ai nghe lén đâu? Chẳng qua mới vừa đi tới đây thôi mà! Còn nữa, em cảnh cáo anh lần nữa, đừng có tự tiện đặt ngoại hiệu lung tung cho người khác, được không? Thật là quá đáng!" 

"Là tớ bảo cô ấy đến đây!" Lúc này, anh Nam Xuyên đi ra. Thấy tôi, anh ấy lập tức nở lại nụ cười: " Đừng để ý đến anh ta, cứ hay hung hăng như vậy đó. Vào đi em!" 

Tôi vừa giận vừa đi theo anh Nam Xuyên vào trong. 

"Sao lại bảo cô ta đến đây?" Nguyên Dạ đóng cửa lại, thở phì phì đứng trước mặt tôi. Anh Nam Xuyên cười nói: "Đương nhiên là kêu cô ấy đến để gia nhập Ban kịch nghệ của chúng ta!" 

"Cái gì? Cậu quả thật muốn chúng ta trở thành trò cười cho Ban thông tin hay sao? Cái cô đầu rơm này học hành thấy mà ghê!" 

Hả? Thật là đáng ghét! Rõ ràng mới gọi người ta là cái đầu chày gỗ mà! Sao bây giờ lại trở thành cái đầu rơm chứ? Anh ta có trí nhớ không vậy? 

"Ban kịch nghệ cần có diễn viên thuộc nhiều loại mà, tớ cảm thấy cô ấy có thể làm được." Nam Xuyên nói. 

"Tớ nói không được là không được! Đừng có lải nhải nữa!" Nguyên Dạ cáu gắt. Anh Nam Xuyên đột nhiên đứng dậy, kéo mạnh Nguyên Dạ về một góc, nói nhỏ cái gì đó. Tôi cố gắng giương tai lên nghe nhưng không nghe được họ nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh ta kỳ lạ lắm. Ha? Chuyện gì thế này? Sao mình cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm? Hay là mình suy nghĩ nhiều quá? 

Giọng điệu Nguyên Dạ đột nhiên thay đổi hẳn, chẳng còn đáng sợ nữa, nhưng nhìn vào mắt anh ta, xem ra vẫn còn giận dữ. 

"Thôi được rồi! Nếu như cái đầu hạt dẻ này có thể thi đạt chuẩn ở tất cả các môn vào kỳ thi sắp tới, tớ sẽ đồng ý cho cô ấy tham gia Ban kịch nghệ. Nhưng mà..." Anh ta nhìn tôi như khinh thường: "Trước kỳ thi đó, cô cũng chỉ là dự bị thôi!" Nói xong, hầm hầm đi ra cửa, biến mất. 

Chuyện gì thế này? Rõ ràng là mình được người ta mời đến, sao lại trở thành mất mặt thế? Làm như mình đến xin xỏ cho mình vào tham gia cái Ban kịch nghệ đáng ghét này hay sao ấy! Hừ! Có cho tiền thì mình cũng chẳng thèm tham gia nữa là! 

"Này cô bé, đang nghĩ gì thế? Không vui à?" Anh Nam Xuyên đến ngồi kế bên tôi. 

"Anh Nam Xuyên này. Em không muốn gia nhập Ban kịch nghệ đâu. Hơn nữa, thành tích học tập của em kém thế không xứng đáng là thành viên của Ban kịch nghệ được." 

"Ha ha, em giận A Dạ hả? Cậu ta lúc nào cũng khó chịu như thế đấy, mặc kệ cậu ta." 

"Ừ. Anh ấy thật sự rất đáng ghét! Nhưng em không muốn gia nhập Ban kịch nghệ không chỉ vì ghét anh ấy! Mà cơ bản là em không muốn tham gia." 

"Sao vậy? Học sinh toàn trường ai cũng mơ được vào Ban kịch nghệ mà?" 

"Thế anh đi tìm người khác đi. Dù sao thì em cũng không tham gia đâu! Cứ như thế nhé, em đi đây. Chào anh!" Nói xong, tôi kiên quyết đứng lên đi ra cửa. 

"Học sinh Dương Hạ Chí phản bội lại trường mà trà trộn vào đội cổ vũ của trường Thanh Phong, cổ vũ cho đối phương, hơn nữa, tiếng cổ vũ đặc biệt to hơn cả, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chủ lực tiền phong của đội nhà, khiến cho..." 

Ui da, mẹ ơi! Anh Nam Xuyên thao thao nói cái gì thế? Anh ta định hại chết mình hay sao?Tai mắt của Ban thông tin chỗ nào cũng có! Sao anh ta lại có thể lớn tiếng như thế chứ!
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Tôi lật đật chạy tới bụm miệng anh ta lại: "Xin lỗi anh, em sai rồi! Anh đừng bao giờ nói chuyện này ra đó. Em biết sai rồi. Em tham gia là được rồi chứ gì? Em tham gia mà..." 

Anh Nam Xuyên ấn tôi ngồi xuống ghế: "Thế mới được chứ! Ngoan đấy. Tin anh đi. Em nhất định sẽ thích Ban kịch nghệ thôi." 

"Dạ..." (Thích mới lạ đó?) 

"Thôi được rồi, em nghe Nguyên Dạ vừa nói gì rồi đó. Ráng mà lo học hành cho tốt. Chỉ có như thế mới có thể là thành viên chính thức của Ban kịch nghệ được." 

"Hả? Nhưng Nguyên Dạ yêu cầu là em môn nào cũng phải đạt chuẩn mới được, khó lắm..." 

"Không sao! Chỉ cần cố gắng thì chẳng có vấn đề gì đâu." 

"Hả? Dạ... vâng..." Hư... Làm gì mà dễ như thế chứ? Nếu ai cũng như anh ấy nói thì tất cả bay lên 9 tầng mây rồi. 

"Bắt đầu từ ngày mai, vào tiết tự học buổi chiều đều phải qua văn phòng Ban kịch nghệ tập luyện." Anh Nam Xuyên nói. 

"Hả? Như thế không được đâu! Ngày nào cũng tập như thế thì thành tích học tập của em xuống dốc đó!" 

"Thì em chẳng phải đã xếp hạng chót rồi sao? Còn chỗ nào cho em xuống nữa đâu?" Anh Nam Xuyên hỏi. 

Đáng ghét! Sao lại đề cập đến chuyện mình xếp hạng chót chứ? 

"Nhưng... Anh Nam Xuyên... Sao anh nhất định bắt em gia nhập Ban kịch nghệ vậy?" Vấn đề này treo lơ lửng trong lòng tôi lâu lắm rồi, bây giờ mới dám hỏi. 

Anh Nam Xuyên với gương mặt đẹp trai cười cười: "Hi hi, bởi vì em là cô nữ sinh duy nhất biết bí mật của Nguyên Dạ." 

Tôi la lên: "Hả? Bệnh "mù đường"? Chính vì như vậy à?" 

Anh Nam Xuyên dùng ngón tay kề vào miệng tôi: "Suỵt... Nhỏ tiếng chút, nhớ kỹ, đây là bí mật. Bây giờ em đã biết bí mật đó rồi thì phải nên cùng anh trị khỏi bệnh này cho A Dạ." 

Tôi ngạc nhiên giương mắt nhìn: "Trị lành bệnh?Anh Nguyên Dạ đi học bao nhiêu năm rồi mà ngay cả trường học ở đâu cũng không biết, làm sao mà trị khỏi được?" 

"Thì cứ thử xem sao! Cũng không thể để anh chàng đó cả đời bị như thế chứ?" 

Tôi thấy trên gương mặt anh Nam Xuyên thoáng có chút lo lắng, lúc ấy, tôi dường như bị tình bạn của anh ấy đối với Nguyên Dạ làm cho cảm động. 

"Anh Nam Xuyên, anh đối với Nguyên Dạ thật tốt... Chịu vì anh ấy mà làm biết bao nhiêu chuyện... Tình bạn thật là vĩ đại quá..." Tôi nói mà mắt cứ đỏ cả lên. Anh Nam Xuyên chớp chớp mắt nhìn tôi, nói thành thật: 

"Hả? Em nói gì cơ? Ai bảo anh làm bao nhiêu chuyện là vì cái anh chàng đó chứ? Này cô bé, anh chỉ vì mình thôi. Cái anh chàng ấy bởi bị bệnh "mù đường", cho nên từ thời mẫu giáo đã quấn lấy anh, chỉ cần rời khỏi anh một bước là lạc đường ngay. Ừ! Tuổi xuân của anh đều bị lãng phí vì cái anh chàng ấy rồi. Bây giờ thì tốt, em cũng biết bí mật ấy, có thể giúp anh làm công việc dẫn đường cho cậu ta. Ha ha, anh có thể dành thời gian hẹn hò rồi. Cứ coi như cả đời cậu ta chẳng trị khỏi bệnh, thế thì gả em cho cậu ta cho rồi. Có như thế thì cậu ta mới không bám theo anh cả đời nữa." 

Tôi ngất xỉu. 

Thì ra là như thế! Chẳng trách nào anh ta cứ bắt mình gia nhập Ban kịch nghệ, chính là vì muốn mình cả ngày đi theo dẫn đường cho cái gã Nguyên Dạ "mù đường" đó? Đáng ghét, thế tôi biến thành cái gì nào? Cái gậy dẫn đường chắc? Thật là tức quá! 

"Không được, không được! Em chẳng có rảnh rỗi dữ vậy đâu! Em còn phải học nữa mà! Em chẳng có thời gian đâu mà làm mấy cái chuyện vô bổ như thế!" Nói xong, tôi đứng dậy định chạy ra ngoài. 

"Học sinh Dương Hạ Chí phản bội lại trường mà trà trộn vào trường Thanh Phong..." Tiếng nói đáng sợ của anh Nam Xuyên lại vang lên. 

"Được rồi! Được rồi mà! Em chịu thua rồi!..." Hu hu hu... Mình quả thực thê thảm quá... Thì ra cái việc bị người ta nắm cán khó chịu đến thế sao? Dương Hạ Chí tôi cả đời làm sai chuyện gì, sao lại thảm hại như thế này? Thật là thê thảm... Hu hu hu... Ông trời ơi! Cứu con với!...


Chương 15 

Tôi vội vàng rời khỏi tòa lầu của khu cấp 3. Sắp tan học rồi, tôi nấp sau thùng rác to gần cổng trường chờ A Mộc. Cứ nghĩ là nơi này có thể ẩn nấp rất kín đáo, sẽ không bị phát hiện ra... 

Nào ngờ cũng bị người ta phát hiện. 

"Bạn Dương Hạ Chí, trưởng ban của chúng tôi muốn gặp cậu." 

Tôi có chút lo lắng và sợ hãi: "Hả? Trưởng... trưởng ban?" 

"Chúng tôi thuộc Ban thông tin, đi theo tôi nào." 

Hả? Lại là Ban thông tin sao? Là chị Ngô Nhã Mỹ muốn gặp mình sao? Không xong rồi, tôi rất sợ chị ấy, người quản lý vĩ đại A Mộc của tôi lại không có ở đây, tôi phải làm sao bây giờ? 

"Nhanh đi, trưởng ban bận lắm." 

Trời! Giống như bị bắt đi ấy! Tôi càng ngày càng cảm thấy Ban thông tin là một nơi rất đáng sợ, chẳng những trưởng ban Ngô Nhã Mỹ rất kỳ quái, mà ngay cả những thành viên trong Ban thông tin cũng lạnh lùng thấy ghê, giống như một tổ chức khủng bố vậy. 

Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ còn biết bấm bụng đi theo mấy chị ấy. 

Ừ, Dương Hạ Chí tôi trước giờ là một cô bé ngoan ngoãn, sống bình yên biết bao, tuy học không giỏi, lên lớp thường ngủ gật bị thầy chủ nhiệm phạt, nhưng rốt cuộc vẫn sống "bình an". Bây giờ thì hết rồi, từ sau khi Nguyên Dạ và Nam Xuyên xuất hiện, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn, nó trở nên... trở nên... Sao lại như thế chứ? Tôi quả thực đâu có muốn thế đâu? 

Văn phòng của Ban thông tin nằm ở lầu 3 của khu cấp 3, ngay bên dưới văn phòng của Ban kịch nghệ. Chẳng lẽ họ nghe được cuộc nói chuyện của mình với anh Nam Xuyên mà bắt mình đến đây để thẩm tra hay sao? Tôi lạnh người rùng mình, thầm cầu mong cho các thiên thần bảo vệ cho mình, Dương Hạ Chí tôi dù sao cũng không phải là người xấu mà... 

"Trưởng ban. Dương Hạ Chí đến rồi." 

"Tốt, cô ra ngoài đi." 

Ui da, làm lãnh đạo thật là sướng, còn là học sinh mà đã có văn phòng riêng của mình rồi, hơn nữa còn được phép không lên lớp nữa, thích thật! 

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ lung tung, phải biết chỉ có mình và chị Nhã Mỹ ở trong phòng, không phải định hạ độc thủ mình chứ? Ngay cả nhân chứng cũng không có. Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ nhỏ bé thôi. 

Ngô Nhã Mỹ lạnh lùng nói: "Mời ngồi!" 

"Dạ..." Tôi run giọng, ngồi xuống ngay cái chỗ mà chị ấy chỉ, chẳng dám sai lệch một ly. 

"Em Dương Hạ Chí, tôi biết là em tuy có thành tích học tập chẳng bằng ai nhưng là một học sinh có lòng cầu tiến, đúng không?" 

Hả? Tôi bắt đầu động não. Chị ấy mới vừa nói với mình cái gì nhỉ? "Thành tích chẳng bằng ai?" Ồ đúng rồi! Nhất định là nói với mình rồi! "Có lòng cầu tiến"? Cái này, cái này không đúng! Mình còn nghĩ ngợi lung tung gì nữa chứ, chị ấy là Trưởng ban Ban thông tin mà, chị ấy đâu cần nịnh nọt gì mình kia chứ? Mình điên thật rồi! 

"Em Tiểu Chí, em có muốn gia nhập Ban thông tin không?" 

Tôi kinh ngạc kêu lên: "Hả? Chị... chị... nói cái gì?" 

"Ban thông tin là nơi mà học sinh nào cũng mơ đến, nhưng không phải ai cũng có cơ hội đâu." 

"Nhưng mà chị ơi, em... em không được đâu!" Chết thật! Thế giới này thay đổi rồi hay sao? Dương Hạ Chí tôi biến thành miếng mồi ngon hồi nào thế nhỉ? Sao ban nào cũng bảo mình gia nhập hết là sao? Tôi thật không quen với cảnh này. 

Nhã Mỹ vẫn lạnh lùng: "Nếu xét về biểu hiện ở trường của em thì em đương nhiên không được. Nhưng mà, chỉ cần em nghe lời chị, em sẽ trở thành phóng viên xuất sắc nhất trường Úc Văn này." 

"Nghe... nghe lời?" Tôi càng lúc càng căng thẳng hơn, cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Chị ấy nói "nghe lời" có ý gì chứ? 

"Đúng thế. Ban kịch nghệ trước giờ luôn phá hỏng phong thái của trường Úc Văn, làm hư hỏng hết các em nữ sinh, chị không thể nhịn được nữa. Chị quyết không để cho cái gã Nguyên Dạ dùng cái mặt đẹp trai và những lời nói ngon ngọt mà đắc thắng nữa! Chị biết Nguyên Dạ có một số bí mật không thể cho ai biết. Tuy bây giờ chị vẫn không biết rõ đó là bí mật gì nhưng chị tin là nếu những chuyện này bị lộ ra, uy tín của Nguyên Dạ và cả Ban kịch nghệ sẽ giảm sút nghiêm trọng. Cho nên, Tiểu Chí, nếu em chịu vì Ban thông tin mà gia nhập vào Ban kịch nghệ, chị bảo đảm sẽ giúp em trở thành phóng viên nổi tiếng nhất của trường, đồng thời xin cho em không cần thi nữa mà được tuyển thẳng lên cấp 3!" 

"Không... được... đâu!" Tôi kiên quyết lớn tiếng từ chối mà chẳng chút nào do dự! Nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Nhã Mỹ, tôi tự phục mình có dũng khí quá chừng. Đúng thế, tuy Dương Hạ Chí tôi học hành kém cỏi, nhưng nguyên tắc làm người cơ bản thì biết rành lắm. Cái chuyện không có đạo đức này mà tôi có thể làm sao? Thật là mất mặt, tôi không thể làm những chuyện như thế. 

"Chị Nhã Mỹ này, em đã gia nhập Ban kịch nghệ rồi thì không thể làm việc cho chị đâu. Thật xin lỗi chị, em nghĩ chị nên tìm người khác. Em phải đi đây, mẹ em hôm nay bảo em hâm thức ăn, để nguội không ngon đâu. Chào chị!" Không chờ chị Nhã Mỹ trả lời, tôi đứng dậy đi thẳng ra cửa. 

Hú hồn... May quá! May mà chị Nhã Mỹ không kêu mình lại, nếu không mình sợ chết mất! 

Tôi lấy hơi chạy một mạch đến thùng rác gần cổng trường ngồi thụp xuống thở hồng hộc. Cái dũng khí không biết từ đâu nổi lên khi nãy giờ biến đâu mất tiêu, chỉ còn là sự sợ hãi mà thôi! 

Dương Hạ Chí, mày thật là ngốc, không thể từ chối một cách nhẹ nhàng hơn một chút sao? Chẳng lẽ mày chẳng muốn sống nữa hay sao? Lần này thôi rồi! Anh Nguyên Dạ ghét mày! Chị Nhã Mỹ hận mày! Mày đắc tội với cả hai ban mạnh nhất trường, sau này để coi làm sao mày có thể sống yên ổn được nào? 

Ông trời ơi!... Thánh thần ơi!... Ma quỷ ơi!... Cuộc đời Dương Hạ Chí tôi sao lại trở nên đen thui thế này! Ai cứu tôi với! Ai... Ui da! Ai gõ lên đầu tôi thế? 

"A Mộc?" Thấy A Mộc bất ngờ xuất hiện sau lưng, tôi như tìm thấy một phần cơ thể mình, ôm chầm lấy cậu ta, khóc nức nở. 

"Đồ ngốc! Đừng có khóc om sòm ở thùng rác chứ! Thật là mất mặt quá!" Cứ như thế, A Mộc lôi tôi vào tiệm kem bên cạnh trường. 

TRONG TIỆM KEM 

Nghe tôi khóc lóc kể lể xong, A Mộc kinh ngạc la lên: "Cậu nói cái gì? Ngô Nhã Mỹ muốn mua chuộc cậu?" 

Tôi buồn bã gật. 

"Tiểu Chí, cậu làm đúng lắm! Thật là anh hùng! Sao trước giờ tớ không thấy được lòng dũng cảm này của cậu chứ?" A Mộc nói. 

"Hả? Ừ... Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, tớ hối hận lắm rồi!" Tôi lảm nhảm. 

"Đồ ngốc! Có gì mà hối hận chứ? Nếu các anh chị bên Ban kịch nghệ biết cậu có hành động vĩ đại như thế, nhất định sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác đó! Không chừng sẽ bồi dưỡng cho cậu thành nữ vai chính nữa!" 

"Cái gì? Nữ vai chính? Muốn làm thì cậu làm đi! Cậu nghĩ là tớ thích tham gia vào Ban kịch nghệ lắm sao? Tớ thiếu điều muốn trốn..." 

Tôi chưa nói hết câu đã bị A Mộc ký lên đầu, "Nín! Sau này không được nói đến chữ trốn ấy nữa! Tớ là người quản lý của cậu, cậu phải nghe lời. Nhất định phải kiên trì tới cùng. Đừng có quên tìm cơ hội giới thiệu tớ với hai anh trưởng ban đẹp trai đấy!" 

Hừ... tôi biết rồi, câu ấy mới chính là cách nghĩ thực sự của A Mộc. Ừ, thật chẳng biết hai cái anh chàng ấy có cái gì tốt chứ? 

A Mộc đột nhiên đổi sang nét mặt mừng rỡ: "À, đúng rồi, Tiểu Chí! Ngày mai sau khi tan học, đội bóng rổ của trường Thanh Phong tổ chức tập luyện công khai đấy! Đến lúc đó tụi mình đi coi anh Hàn Vũ đi!" 

Hả? Tập luyện công khai? Thế không phải là có cơ hội gặp thần tượng rồi sao? Ha ha! Đã quá! Tôi quên ngay chuyện buồn vừa nãy, nhận lời ngay: "Được đấy! Tuyệt quá!" 

Phù! Sao mình mau đổi tính thế này? Ừ, đúng là bị trúng thuốc mê rồi... 

A Mộc lém lỉnh nháy mắt nhìn tôi: "Hi hi, thế cậu có muốn tiếp cận thân mật với anh Hàn Vũ không?" 

Tôi nhướng mắt lên: "Hả? Tiếp cận thân mật là thế nào? Có cách gì hả A Mộc?" 

A Mộc đắc ý cười: "Đương nhiên. Hãy chờ xem tớ nhé!" 

Oa! A Mộc giỏi thật! Cậu ấy mãi mãi thông minh hơn mình nhiều. Chỉ cần có cậu ấy bên cạnh thì chuyện gì làm cũng được hết! A Mộc muôn năm!


Chương 16 

MÀN 5 

THẦN TƯỢNG NHÚT NHÁT 

Không thích ngẩng đầu lên nói chuyện, 

Nhưng nơi khóe mắt phát ra thứ ánh sáng có thể xuyên qua hàng phòng ngự cuối cùng của con tim bạn... 



NGÀY ĐẦU TIÊN GIA NHẬP BAN KỊCH NGHỆ 

Vở diễn hôm nay mà Ban kịch nghệ cần tập luyện là "Quỷ địa ngục"phải không? Sao ai cũng hóa trang thấy ghê quá vậy? Thật là cổ quái! 

Ủa? Ai lấy cho mình bộ đồ kỳ cục thế này nhỉ? Thì ra là anh Nam Xuyên. Gương mặt anh ấy hôm nay lạ quá, vừa giống như cười mà vừa giống như tức giận. 

Tôi đang định hỏi hôm nay mình sẽ được diễn vai gì thì anh Nam Xuyên đã giống như làn khói biến đâu mất, cứ như là mới luyện xong "Di hình đại pháp"hay sao ấy? 

Tuy là ngày đầu tiên được diễn kịch, nhưng tôi chẳng vui tí nào, bởi vì chẳng thích bộ quần áo mà anh Nam Xuyên lấy cho. Tôi đang nghĩ xem có nên vứt bộ quần áo này đi hay không thì bộ đồ đã được mặc lên người tôi từ khi nào rồi, càng tức cười hơn là trên đầu tôi còn đội thêm hai cái lỗ tai của chó nữa chứ? 

Tôi như muốn khóc: Cái gì? Sao mọi người đều diễn vai người, chỉ có mình tôi diễn vai con chó chứ? Vừa khóc vừa muốn xé nát bộ quần áo ấy đi, lúc ấy, Nguyên Dạ mặc bộ đồ hoàng tử xinh đẹp đứng ngay trước mặt tôi. 

Anh ta đưa cho tôi một sợi dây: "Này! Cột vào. Từ nay về sau cô sẽ là chó dẫn đường cho tôi." 

Hả? Cái gì? Chó dẫn đường? 

"Không được đâu! Tôi không phải là chó! Tôi là người mà! Tôi không muốn làm chó dẫn đường! Tôi không muốn! Tôi không muốn!..." 

... 

"Tiểu Chí! Tiểu Chí! Mau tỉnh dậy! Đừng la nữa, mau tỉnh dậy!"Hả? Saon nghe giống tiếng của A Mộc quá vậy? 

A... Không xong rồi! Lại nằm mơ nữa! 

Tôi ngồi phắt dậy, chỉ thấy một vệt nước miếng của mình trên bàn, xung quanh nổi lên tràng cười chế giễu của các bạn trong lớp. Trước mắt tôi là cô giáo với bộ mặt giống một củ cà rốt màu xanh. 

"Dương Hạ Chí!!"Cô giáo giận dữ hét lên làm cho tôi sợ đến nước mắt chảy tràn. 

Ừ! Dương Hạ Chí ơi Dương Hạ Chí! Sao mày lại vô tích sự thế này? Sao lại ngủ thế này? Trước khi lên lớp mày đã nói gì nào? Mày chẳng phải nói là dù quả cân có đè lên mắt đi nữa thì cũng không thể khép mặt ngủ được mà? Mày thật là vô dụng quá! Mày khiến thầy cô thất vọng quá! Mày thật là... 

"Quá đáng! Trước nay em thường xuyên ngủ trong tiết học của cô, cô không nói, bởi vì em ngủ yên lặng, không quấy rầy đến các bạn học khác. Bây giờ lại còn mở miệng la hét om sòm nữa! Em muốn chọc cô tức chết hay sao? Hay là em cố ý làm loạn trong lớp hả?" 

"Thưa cô... em không..."Hu hu hu! Tôi rất muốn kể lại câu chuyện mà mẹ đã kể cho tôi cho cô nghe, nói với cô rằng tôi là "Người đẹp ngủ say”, sau đó dùng phép "Mê hồn đại pháp"khiến cho cô tin tôi... 

"Đừng có ngụy biện nữa! Em là một học sinh hư hỏng! Có phải bởi vì có chút tiếng tăm mà trở nên như thế không? CÒn dám không tôn trọng thầy cô nữa hả? Em cần phải học hỏi ở A Mộc ngồi cùng bàn với em kìa!"Nghe cô nói đến đây, tôi thấy A Mộc đang len lén gửi tin nhắn và vứt vội cái điện thoại di động vào hộc bàn, gương mặt đầy "chính khí"ngồi thẳng người lên. 

"Em xem A Mộc kìa! Tuy qua lần phỏng vấn vừa rồi đã trở thành thần tượng của mọi người, nhung người ta không hề kiêu ngạo, vẫn nghiêm túc ngồi nghe giảng! Em nên học hỏi ở người ta cho nhiều vào! Ngồi xuống đi! Nhìn thấy em là cô buồn ngủ rồi!" 

"Ha... ha..."Cả lớp cười ầm cả lên. 

Tôi thê thảm ngồi xuống. Thật là xui xẻo, mơ một giấc mơ đáng sợ như thế, lại còn bị cô mắng một trận tơi bời, tôi thật là vô dụng! Mà chiều nay là lần đầu tiên tập diễn kịch vớ Ban kịch nghệ nữa, tôi lo lắng quá. 

Chuông tan tiết tự học buổi chiều cuối cùng cũng reo lên, tôi nghe giống như là "tiếng chuông gọi hồn"vậy. Còn A Mộc thì lại tỏ ra vô cùng phấn khích. 

"Tiểu Chí này, hôm nay là ngày đầu tiên cậu tham gia hoạt động của Ban kịch nghệ. Cần phải cố gắng diễn cho thật hay nhe1 Đừng quên kể cho tớ nghe kinh nghiệm gì đó hay hay nhé! Tốt nhất mà mang về tin tức gì đó của Nguyên Dạ hay anh Nam Xuyên gì cũng được. Ha ha!" 

"Ừ..."Tôi đáp mà chẳng hề để ý đến. 

"Đồ ngốc! Phấn chấn tinh thần lên chứ!"A Mộc huých vào sườn tôi. 

"Ui da! A Mộc, cậu làm gì thế? Đau quá!" 

"Làm gì hả? Làm cho cậu phấn chấn tinh thần lên! Cậu xem cái bộ dạng như người chết biết đi của cậu kìa, chẳng giống là thành viên của Ban kịch nghệ tí nào! Chẳng trách gì thành tích kém thế! Thôi được rồi, đừng có lơ ngơ nữa. Mau đi đi, đừng đến trễ đấy. Đi đi!" 

Nói xong, A Mộc đẩy tôi văng ra khỏi cửa. Cậu ấy thật là ác độc. 

Trên đường đi, tôi cứ ngượng ngùng trong ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến của các bạn đọc. Cuối cùng, tôi chẳng muốn tí nào, cũng đã đi đến phòng luyện tập của Ban kịch nghệ.


Chương 17 

II 

TRƯỚC CỬA BAN KỊCH NGHỆ 

"Này! Cô bé. Đến đây!" Đầu anh Nam Xuyên đột nhiên từ trong cửa thò ra, đến khi cả người anh hiện ra trước mặt, tôi muốn ngất đi luôn. 

"Anh..." 

Ái chà! Thật là... đẹp trai quá! Chỉ thấy anh Nam Xuyên mặc bộ đồ kỵ sĩ xinh đẹp nhưng không rườm rà, còn đội chiếc mũ vàng với những sợi tơ màu bạc, kết hợp với màu tóc đỏ và đôi mắt đen sâu thẳm, quả đúng là một vị hoàng tử của vương triều thời Trung cổ. Quả thật là đẹp trai quá! 

"Em làm cái gì thế? Chưa từng thấy anh đẹp trai à? Mình vào đi!" Tôi vẫn còn đang nhìn đến mất hồn thì bị anh Nam Xuyên kéo vào trong. 

Oa! Ban kịch nghệ thật là giàu có! Một phòng tập luyện thôi mà tới 200 mét vuông, hơn nữa thiết kế của sân khấu giống y như ở trong trường vậy. 

Anh ấy nói lớn với những diễn viên trên sân khấu và những người đang làm việc ở bên dưới, tất cả mọi người đều ngừng lại. "Các bạn! Để tôi giới thiệu! Đây là Dương Hạ Chí học cấp 2, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là một thành viên trong chúng ta. Mọi người cùng chào đón cô ấy đi nào!" 

Anh ấy vừa nói xong, cả gian phòng tràn ngập tiếng pháo tay và tiếng cổ vũ, mọi người đều nở nụ cười thân thiện. 

Phù! Tôi hít thở thật sâu. Cũng còn may, xem ra mọi người đều là người tốt. Cảm ơn trời đất. 

"Cảm ơn! Sau này xin nhờ mọi người chiếu cố!" Tôi nở nụ cười ngọt ngào nhất cúi người chào. Lúc này, từ trên không vọng đến một âm thanh vô cùng chói tai: "Đừng quên cô chỉ là dự bị thôi đấy! Đầu trái dưa à!" 

Ui da da! Thật là đáng ghét! Tôi mà là đầu trái dưa à? Cái gã Nguyên Dạ đáng ghét kia thật là xấu xa quá! Tôi phừng phừng đứng thẳng dậy. Hừ! Người vô lễ giống như anh ta vậy thật chẳng đáng để tôi làm lễ chào. 

Ủa? Kỳ lạ thật! Sao cái tên "mù đường" này không hóa trang đi? Điều kỳ lạ nhất là trên tay anh ta còn ôm một con chó nhỏ dễ thương nữa. Anh ta làm cái gì thế? Giả làm bà quý phụ à? 

"Cô bé! Đừng có đứng ngớ người ra đó, mau đến giúp đỡ đi!" 

Anh Nam Xuyên nói xong, kéo tôi qua một bên, cười tít mắt nói nhỏ với tôi: "Bắt đầu từ bây giờ em sẽ là phụ tá cho A Dạ, hôm nay tập vở Trà Hoa Nữ. A Dạ không có vai diễn mà là đạo diễn của vở này, em lo mà nghe lời cậu ta đó." 

"Hả? Không phải nói chơi chứ? Em làm phụ tá cho anh ta? Anh ta ghét em lắm mà." 

"Biểu hiện tốt chút đi, cậu ấy sẽ thích em thôi." Nói xong, anh Nam Xuyên còn gõ đầu tôi: "Đừng có ý định chạy trốn nhé, đừng quên là anh đang nắm cán đấy. Hi hi..." 

Hừ... Thật là khinh người quá đáng. 

"Ờ... Em biết rồi..." Tôi nuốt giận trả lời. 

"Còn một chuyện nữa không được quên này! Sáng ngày mai, anh còn ra sân bay đón chị họ của anh, em thay anh đón Nguyên Dạ đi học nhé!" 

Tôi giật mình nhảy thót lên: "Hả? Anh Nam Xuyên, anh đang nói đùa hả? Ngay cả nhà Nguyên Dạ ở đâu em cũng không biết mà!" 

"Yên tâm đi, địa chỉ này." Nói xong, anh Nam Xuyên cười, bỏ tờ giấy nhỏ viết địa chỉ đã chuẩn bị sẵn vào tay tôi. 

Hừ!... Thì ra là sớm có chuẩn bị trước rồi! Trốn không được rồi... Xem ra cái công việc "dẫn mù" này của tôi bắt đầu như thế đấy, cuộc đời mình ngày càng thảm rồi...
bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Chương 18 

III 

Hôm nay tập luyện vở Trà Hoa Nữ. Tôi nghe A Mộc nói, đó là một tiểu thuyết rất hay, sau khi được cải biên thành kịch sân khấu thì càng mang tính kinh điển hơn. 

Các diễn viên trên sân khấu diễn rất nghiêm túc, tôi còn phát hiện người diễn vai nữ chính trong vở kịch chính là thần tượng của tôi, chị Sát Lai Tử. Oa! Chị ấy thật xinh đẹp, đóng vai Marguerite, còn anh Nam Xuyên đóng vai Duvai. Thật xứng đôi, đúng là Kim đồng Ngọc nữ! Thật là khiến tôi ngưỡng mộ. Xem chị Lai Tử ăn mặc xinh đẹp, tôi quả thật cũng muốn làm một diễn viên. Hi hi, chỉ đóng một vai phụ thôi cũng được, có thể lên sân khấu thôi là được rồi. 

"Cô đúng là đồ dư thừa!" 

Đáng ghét! Tôi đang chìm đắm trong những ý nghĩ tuyệt vời thì bị câu nói chẳng có chút nhân tính ấy như đập cho một cái. Hừ! Chắc chắn là cái gã Nguyên Dạ ăn nói chẳng lựa lời rồi chứ không ai khác. 

"Dựa vào đâu mà anh nói tôi dư thừa? Anh nhìn con chó anh đang ôm đi, nó mới là dư thừa. Đang giờ làm việc mà mang theo thú cưng làm gì? Anh thật chẳng biết làm gương gì cả!" Tôi quên khuấy đi cái thân phận trưởng ban đáng sợ của hắn, cãi lại một cách hung hăng. Ai bảo anh ta không coi tôi vào đâu chứ? Một người tốt như mình thể nào cũng bị anh ta làm hư hỏng mất. Mà này, tự mang mình ra so sánh với chó thì thật là mất mặt. 

Nguyên Dạ liếc tôi, lạnh lùng nói: "Nó là diễn viên quần chúng hôm nay đấy. Còn cô là cái gì? Là đạo cụ chắc?"

Hả? Diễn viên quần chúng? Chẳng lẽ hôm nay nó cũng có vai diễn nữa sao? Tôi còn đang suy nghĩ thì đột nhiên một nhân viên chạy đến ôm con chó lên sân khấu đưa cho chị Lai Tử. 

Chết thật! Nó đúng là diễn viên quần chúng! Còn được đóng chung với chị Lai Tử nữa chứ. Còn mình... Hu hu hu, lại chẳng bằng được với con chó nữa, mất mặt quá. 

Tôi tủi thân nói: "Không đúng... Em không phải là đạo cụ! Chỉ là... chỉ là anh không cho em vai diễn nào hết chứ bộ. Nếu cho em một vai diễn, dù nhỏ xíu cũng được, em nhất định sẽ diễn tốt hơn con chó nhiều!" Trời ạ! Tôi làm gì mà lại tự đi so sánh mình với một con chó chứ? Dương Hạ Chí, mày thật là ngu ngốc! Đến ăn nói cũng ngốc như thế? Thật là chẳng chịu nổi mình nữa! 

"Đồ điên! Cô khẳng định là mình giỏi hơn con chó đó sao?" Đáng ghét! Cái gã Nguyên Dạ xấu xa đó vẫn đang mỉa mai mình. 

"Ừ! Đúng thế!" Tôi nghiến răng, nhẫn nhịn đáp. 

"Thế được rồi..." 

Nguyên Dạ nghênh nhìn tôi, sau đó quay đầu gọi nhân viên vừa nãy ẵm con chó hồi nãy đến: "Đa Lâm, dẫn cái đầu củ hành tây này đi thay đồ đi!" 

Hả? Thay đồ? Mắt tôi sáng rực lên. 

Anh Đa Lâm bỏ công việc mình đang làm, quay đầu lại hỏi: "Hả? Thay đồ? Cô ấy diễn vai gì?" 

"Prompter!" Nguyên Dạ mặt mày chẳng chút biểu cảm, nói. 

Anh Đa Lâm tỏ ra dở khóc dở cười rất kỳ lạ: "What? Ok! I get it." Nói xong, anh ấy đi về phía tôi. 

Chết thật! Họ nói tiếng Anh đấy! Hâm mộ quá, oai quá! Xem ra mình cũng nên cố gắng học tiếng Anh, nói tiếng Anh với người khác thật là oai nhỉ! 

Hi hi! Còn nữa, tôi không nghe lầm chứ? Anh Nguyên Dạ bảo tôi đi thay đồ? Trời ơi, như thế có nghĩa là cho mình một vai diễn rồi. Mình, Dương Hạ Chí, học sinh chưa học hết cấp 2, mới ngày đầu tiên vào Ban kịch nghệ đã có vai diễn rồi! Ha ha ha, hạnh phúc quá! Nếu mẹ biết được thì nhất định sẽ rất tự hào cho mà coi, A Mộc cũng mừng nữa. Tuyệt quá! Thì ra gia nhập Ban kịch nghệ cũng không đáng sợ như mình tưởng tượng, Nguyên Dạ cũng không đáng ghét lắm. 

Tôi vui mừng đến nói không ra lời, cười một cái ngọt như đường với Nguyên Dạ (Hả? Cười ngọt như đường? Sức tưởng tượng của mình phong phú nhỉ!) Vô cùng cảm kích anh ấy, sau vui như điên đi theo anh Đa Lâm vào phòng thay đồ. 

LỚP HỌC HONEY 

Ha ha ha, các bạn trẻ hãy mau đến đây đi, 

Người hôm nay giảng bài cho mấy bạn chính là người mà tôi tốn biết bao công sức, năn nỉ rách hết mấy cái miệng mới mời được. 

(Trời đất! A Mộc chẳng lẽ có tới mấy cái miệng sao?) 

Đó chính là anh Thiên Nam Xuyên đẹp trai lẫy lừng, chuyên nghề sát thủ các cô gái trẻ! 

(Hả? "Nghề sát thủ"? Ôi...) 

Mọi người hãy mau cho một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất, điên cuồng nhất dành cho anh đẹp trai của chúng ta! 

Ui da, đừng có đạp tôi chứ, chừa cho tôi một khe hở với chứ, tôi cũng muốn nghe giảng nữa mà. 

Nhìn kìa! Anh Thiên Nam Xuyên của chúng ta dùng ánh mắt như dòng điện cao thế nhìn xung quanh rồi mới bắt đầu giảng bài. 

ANH THIÊN NAM XUYÊN: 

Chào các bạn gái xinh đẹp. Rất vui được đến đây để có một đêm thật tuyệt vời với mọi người (Ha ha ha, mọi người ngồi vững nhé, đừng ngã đấy). 

Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với mọi người vở kịch nổi tiếng thế giới "Trà Hoa Nữ" mà Ban kịch nghệ của chúng tôi đang tập luyện. 

Vở "Trà Hoa Nữ" miêu tả sinh động câu chuyện về cuộc đời của một cô gái xinh đẹp, trong trắng và hiền lành như hoa trà bị hủy hoại cho đến khi chết. Tác giả là một người Pháp, tên là Alexandre Dumas, tác phẩm vĩ đại này, ở một góc độ nào đó, là sự miêu tả lại đời sống thực tế lúc bấy giờ mà ông đã trải qua. Bố của Dumas, vì khinh khi thân phận kỹ nữ của người bạn gái ông, tìm cách ngăn cản, bắt Mary phải chia tay với Dumas. Do Dumas không biết sự thật nên đã phẫn uất viết một lá thư tuyệt tình cho cô rồi đi ra nước ngoài du lịch. Đến năm 1874, ông trở về nước, lúc đó mới biết được chân tướng sự việc, nhưng Mary đã bị bệnh qua đời lúc 23 tuổi. Dumas vô cùng đau khổ và hối hận. Bi kịch cuộc sống gây chấn động sâu sắc đối với Dumas, lòng ông tràn đầy sự tiếc thương và nhớ nhung. Ông tự nhốt mình, không giao tiếp với bên ngoài, không tiếp khách, và bắt đầu con đường sáng tác. Vai nữ chính trong truyện Marguerite là hình ảnh phan chiếu của Mary, Duval trẻ trung giàu có chính là bản thân ông, câu chuyện chính là miêu tả lại mối tình đời thật của họ. Một năm sau, cuốn tiểu thuyết "Trà Hoa Nữ" diễn tả một tình yêu vĩnh hằng đã ra mắt thế giới. Lúc này, Dumas mới 24 tuổi. 

Xong rồi, đến giờ tôi đến Ban kịch nghệ tập luyện rồi, các cô gái trẻ xinh đẹp, có muốn biết thêm về chuyện tình cảm động của họ không? Thế thì khi Ban kịch nghệ của chúng tôi bắt đầu công diễn, xin mọi người đến ủng hộ nhé. Bái bai! 

(Oa! Anh Thiên Nam Xuyên quả thật là có khí chất của một nhà nghệ thuật, một nhà văn học gì gì đó, quả thật rất tuyệt vời, giảng bài mà cảm động quá chừng! Các bạn xem cái vẫy tay chào của anh ta kìa! Còn ánh mắt, nụ cười nữa. Trời ơi, không ổn, không ổn! Như có dòng diện mạnh quá, lần này thì tôi xỉu thật đây...)


phan-1
phan-2
phan-4
phan-5
phan-6
phan-7
phan-8
index


» Nhỏ lùn!....Anh yêu em!
» Lười phải yêu anh!
» Bé Ngốc!!!
» Dạy dỗ ác ma
» Nếu tình yêu chưa từng nói dối
» Bản Chất Thật Của Hotgirl ? Full (Tác Giả: Cirela)
» Ép Yêu
» Chuyện Tình Công chúa và Hoàng tử
» Ê ... Hot Boy , Đường Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha (Tanteisenseinhi)
» NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ
» Chúng ta ly hôn đi
» NỤ CƯỜI CỦA NẮNG...
» Quán rượu tình yêu
» Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm
» Khoảng Khắc Dưới Mưa (quynhnuadem)
» Cỏ Xanh - Teen Fiction (Chit)
» TÌNH HỌC TRÒ
» Anh Tan Rồi Đó
» Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
» Bí mật tình yêu phố angel
» Sự thử thách của tình yêu
» Giả Vờ
» Từ " Hiểu Lầm " đến " Hiểu Thiệt "
» Hắn “ Đồ Lạnh Lùng ”
» Thứ Mà Định Mệnh Gọi Là Tình Yêu ( Gốm ♥ Cháo)
» Độc Chiếm Full (Tác giả: Fly)
tags : doc truyen - truyen teen - Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ - wap truyen - kenh truyen , Đọc truyện đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu Đọc tiểu thuyết đoc tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay , truyen tinh yeu tuoi teen , truyen tinh yeu hoc tro , truyen hay , thanhnienvn.mobi
Trang chu
onl : 1
bo dem 1 | 571

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game

Insane