“Có đôi khi tình yêu tìm đến gõ cửa trái tim bạn, nhưng bạn lại không dám đón nhận nó, không dám đón nhận một người nào đó bước vào cuộc đời mình để xáo trộn tất cả. Bởi vì trái tim bạn còn nhút nhát và quá mong manh”.
- Anh à. Anh có biết khi người ta yêu nhau điều gì là khó nói nhất không? Không phải là nói EM YÊU ANH vì em đã nói ra điều đó với anh rồi... dù với em, câu nói đó khó khăn biết bao nhiêu...
Ngân Hoa bấm từng nút trên bàn phím điện thoại một cách nặng nề, từng hơi thở cũng nặng nề với cái cảm giác mệt mỏi trong lòng. Cô đang cố nhắn tin cho người cô yêu một lời cuối cùng, có biết bao điều mà cô giữ trong lòng nhưng cô lại chẳng thể nói ra, bởi lẽ cô vẫn còn thương Duy Anh rất nhiều. Yêu thương của bây giờ, không phải là yêu thương như ngày xưa nữa.
- Mình yêu nhau, đâu có gì mà phải ngại. Em hãy mặc người đời nói gì thì nói, chỉ cần nghe theo trái tim mình, nhắm mắt lại và yêu thôi nha.
Cô mường tượng ra câu nói ngày nào của Duy Anh với ánh nhìn chân thành đến tha thiết. Duy Anh đã từng là một chàng trai lãng tử với rất nhiều những mối tình chóng vánh qua đi cũng chỉ bởi vì sự ngông nghênh lãng mạn, sống phóng khoáng mà không để tâm đến trách nhiệm.
Duy Anh dễ thích, dễ chán thế nhưng nhiều những cô gái vẫn cứ ao ước được trở thành nạn nhân của Duy Anh.... đơn giản vì Duy Anh là trung tâm thu hút mọi cô gái, đẹp trai, galant, con nhà giàu và rất biết cách cư xử với con gái, Duy Anh là một Don-Juan chính hiệu.
Trái với Duy Anh, Ngân Hoa là một cô gái nhút nhát với vẻ thuần khiết của vùng thôn dã. Cô là sinh viên đại học năm thứ nhất, ở thành phố này cô chỉ biết đến 3 nơi duy nhất giảng đường - kí túc xá - thư viện. Thế nên khi Duy Anh theo đuổi Ngân Hoa, mọi ánh nhìn đổ về cô như một khám phá mới với đủ những lời xì xào bình phẩm "không biết Duy Anh nhặt được con bé này ở xó nào". Biết được những tai tiếng về Duy Anh, thế nhưng Ngân Hoa vẫn cứ thương, cứ yêu mặc dù chẳng dám tin. Sức hút của Duy Anh quá lớn, cuốn Ngân Hoa vào trong những cảm xúc, hình ảnh của Duy Anh nhấn chìm lý trí của Ngân Hoa mà cô không sao cưỡng lại nổi.
Có đôi khi tình yêu tìm đến gõ cửa trái tim bạn, nhưng bạn lại không dám đón nhận nó, không dám đón nhận một người nào đó bước vào cuộc đời mình để xáo trộn tất cả. Bởi vì trái tim bạn còn nhút nhát và quá mong manh.
Qua bao nhiêu lần trăn trở và đắn đo trao đi nụ cười, Ngân Hoa nhận lời làm bạn gái của Duy Anh và nói lên 3 từ EM YÊU ANH đầy thiêng liêng ấy....
Cô thở dài, nặng nề bấm tiếp từng phím bấm một cách khó khăn mỏi mệt:
- Điều khó nói nhất không phải là nói EM XIN LỖI ANH vì những câu nói đó dù có làm em đau đớn đến kiệt sức thì đã có hơn một lần, em phải nói ra cùng anh....
Cô cảm thấy nghẹn ngào, muốn trào ra đôi hàng nước mắt thế nhưng cô lại không sao khóc nổi. Tình yêu với Duy Anh đã để lại trong cô quá nhiều kỉ niệm sâu sắc mà cô biết là khó có thể nào phai nhòa. Tình yêu đó làm cho cô hạnh phúc bao nhiêu thì cũng lại làm cho cô đau khổ bấy nhiêu.
Duy Anh đòi cưới Ngân Hoa ngay khi cô mới chỉ là sinh viên năm thứ 2, Duy Anh sợ đánh mất cô. Và điều đó tạo ra một làn sóng phản đối dữ dội trong gia đình anh. Chuyện tình yêu cô rơi vào bi kịch giống như cuốn tiểu thuyết CON HỦI của Helena Mniszekmà cô đã từng đọc qua.
"Con hủi" là một chuyện tình thơ mộng, đắm say, trong sáng và vô cùng mãnh liệt nhưng lại rất bi thương của một đôi trai tài gái sắc, họ chống lại những ràng buộc của đẳng cấp quí tộc để đến được với nhau và bảo vệ hạnh phúc họ đã lựa chọn. Chàng, đại công tước Valdemar Mikhorvxki, là là một thanh niên quí tộc thuộc một trong những dòng dõi danh giá nhất nước. Còn nàng là Xtefchia Rudexka, chỉ là con gái của một điền chủ nhỏ.
Họ đã vượt qua sự hiểu nhầm đầu tiên để cảm nhận được giá trị đích thực của nhau và đến với nhau. Trải qua bao gay go với gia đình, xã hội và cả bản thân, tình yêu của họ đã đến ngày đơm hoa kết trái,tưởng như tình yêu đã chiến thắng và có được một kết thúc đẹp. Nhưng rồi Xtefchia đã gục ngã trước những ngón đòn đê hèn của giới quí tộc trước ngày cưới. Nàng chết để cho tình yêu được sống, như nhân ái vẫn luôn chiến thắng mọi cái ác trên đời này"
Khi Ngân Hoa rơi vào trong tấm bi kịch như nàng Xtefchia, cô cũng đã nghe theo con tim mình mách bảo, chiến đấu với tình yêu của đời mình. Cô đã chịu đựng để cho lòng tự trọng của mình bị tổn thương, cô đã chịu đựng cả những lời lẽ sỉ nhục để được ở bên Duy Anh nhưng cuối cùng, chính Duy Anh là người không chịu đựng nổi khi nhìn Ngân Hoa đau khổ. Vì tình yêu, anh đã rời xa cô. Anh nhẫn tâm ruồng rẫy, xua đuổi cô và nói với cô những lời tổn thương chỉ mong cô có thể quên.
Ngân Hoa mở lại phần soạn thảo tin nhắn viết tiếp trong khi dòng nước mắt lã chã: Điều em cảm thấy khó nói nhất lúc này chính là vì tình yêu đó trong trái tim em đã không còn nữa. Em hết yêu anh rồi... Cô lại xóa đi và viết lại:
- Em biết là anh sẽ đau khổ rất nhiều. Em thực sự muốn yêu anh mãi mãi nhưng em không thể làm như thế được. Em cần phải dứt bỏ quá khứ để hướng tới tương lai, em cần phải sống một mình, thoát khỏi hình bóng và đau đớn đã qua. Anh cho em quên anh đi nhé...
Cô lại xóa đi và viết một tin nhắn khác:
- Anh à, anh hãy quên em đi. Em không thể giữ lời hứa với anh được. Em không thể đau khổ được nữa. Chúng mình cắt đứt với nhau hoàn toàn anh nhé.
Càng cố gắng tỏ ra lạnh lùng, Ngân Hoa lại càng cảm thấy đau đớn, cô vẫn không đủ can đảm để gửi dòng tin đi. Bàn tay cô lại xóa đi những dòng chữ, bỏ lại màn hình tin nhắn trống trơn như chính lòng cô lúc này. Trống trải và cô đơn.
Ngày ấy, sau khi chia tay không lâu, vì quá đau khổ khi nhẫn tâm với người yêu mình khi cô đã chịu quá nhiều đớn đau, Duy Anh đã mất cân bằng sống mà lao theo những trò chơi vô nghĩa. Anh mất trong cuộc đua xe vào một đêm lạnh giá.
Với gia đình Duy Anh, Ngân Hoa là thủ phạm gây ra cái chết ấy. Những lời đay nghiến, xúc phạm và nỗi đau đớn tận cùng đã khiến cô rời xa thành phố đến một nơi hoàn toàn xa lạ mong được quên. Nhưng mỗi khi ngỡ là đã quên thì nỗi nhớ và cô đơn lại đến giày vò cô đến thảm thương.
Kể từ khi Duy Anh mất, Ngân Hoa đã như trở thành con người khác, cô khép mình lại, trầm tĩnh hơn, sâu lắng hơn. Cô không cho phép mình yêu thêm một ai khác nữa. Cô tin rằng Duy Anh vẫn ở đâu đó bên mình và nhớ thương đến cô. Càng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cô lại càng trở nên yếu đuối. Càng cố kìm nước mắt, cô lại càng muốn khóc òa. Mà không thể, bây giờ đâu còn có bờ vai ai cho cô dỗi hờn nữa. Mới đó mà đã hơn 4năm trôi qua rồi.
Nhưng trong nỗi nhớ về Duy Anh, đã có hình ảnh của người đàn ông khác xen vào. Người đàn ông đã luôn ở bên cô vào những khi cô cần nhất mặc dù cô chẳng gọi tới. Ngân Hoa cảm thấy có một ánh mắt ấm áp luôn dõi theo mình, không phải ánh mắt của Duy Anh.
Chưa hẳn đã được gọi là yêu, nhưng cô thấy nhớ và mong có người ấy bên cạnh. Người đàn ông có tên Hùng Khải. Cô đã không muốn quên Duy Anh, nhưng càng cố trốn tránh, hình ảnh Hùng Khải càng lấn át khiến cho những kí ức về Duy Anh cứ dần nhạt nhòa.
Cô đã từng yêu Duy Anh hơn cả sinh mạng của mình
Cô đã từng muốn hi sinh và dành tất cả cho Duy Anh, thậm chí là chết vì Duy Anh
Cô đã chỉ luôn nghĩ đến Duy Anh và mong làm Duy Anh hạnh phúc. Bây giờ cô vẫn vậy. Cô vẫn không muốn làm Duy Anh đớn đau, dù chỉ là một chút trong tâm hồn.
Trong mắt cô, Duy Anh vẫn luôn là người đàn ông tuyệt vời, dù người đàn ông ấy đã làm trái tim cô chịu quá nhiều vết thương. Cô vẫn còn yêu Duy Anh, chỉ là vẫn còn yêu không phải là đang yêu. Tình yêu đó đã mất đi rất nhiều phần mà đến khi cô kịp nhận ra để níu kéo chính mình thì tình yêu đó gần như đã không còn nữa.
Chỉ là chút gì đó mong manh. Nhưng nỗi đau trong cô vẫn còn vẹn nguyên và sâu sắc. Cô gục xuống, muốn khóc òa lên mà chẳng có một bờ vai tựa. Để đoạn tuyệt với một điều gì đó, một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức, trở thành một phần thân thể, một phần của cuộc sống sẽ thật là khó khăn biết bao nhiêu. Khi cô chưa đủ dũng khí để làm thế. Cô chưa đủ dũng khí để sống khác.
“Có đôi khi tình yêu tìm đến gõ cửa trái tim bạn, nhưng bạn lại không dám đón nhận nó, không dám đón nhận một người nào đó bước vào cuộc đời mình để xáo trộn tất cả. Bởi vì trái tim bạn còn nhút nhát và quá mong manh”.
Cô không biết được rằng ngay lúc này, Hùng Khải đang đứng phía ngoài cửa nhà cô và nhìn cô áp mặt gục xuống.