Tình yêu giản dị như "xe đạp ơi" rồi đến tình yêu thương mại theo kiểu "Dylan ơi".
Tình yêu - giống như ăn cơm. Ăn một mình thì chán, không đổi món cũng chán, nhưng thiếu thì không thể sống được...
Tình yêu - giống như một ly café sữa, có vị ngọt của sữa, vị đắng của cà phê và nếu để lâu thì đá tan ra sẽ không uống được...
Tình yêu - giống như là một giọt sương. Khi chúng ta lại gần thì nó là một viên kim cương và khi chúng ta cầm vào nó thì nó là những giọt nước mắt.
Tình yêu - giống như chiếc điện thoại di động, có người chỉ thích đơn giản, nhìn được và có đủ ''chức năng cơ bản'' như mấy cục gạch; có người lại thích máy tầm trung, đa dạng mẫu mã và chức năng hơn; còn mốt bây giờ lại phải là điện thoại thông minh, mẫu mã đẹp và cho phép ''cảm ứng đa điểm'' (chạm và cảm nhận).
Cái cục gạch đơn giản nhưng bền. Smart phone đẹp và "hot" nhưng cũng đắt giá và khó gìn giữ. Nhưng vấn đề là điện thoại luôn là người bạn bên cạnh ta, kết nối ta với thế giới tươi đẹp bên ngoài. Ai chẳng gọi điện thoại là ''dế yêu'' phải không nào?
Tình yêu - giống như một que kẹo mút. Kẹo mút thì có nhiều chủng loại: kẹo trái cây, golia, starburst, chupachup hay topitop... Tình yêu cũng vậy, muôn màu muôn vẻ. Tình yêu trong sáng cũng có, mà tình yêu trong "tối " cũng có. Tình yêu giản dị như "xe đạp ơi" rồi đến tình yêu thương mại theo kiểu "Dylan ơi"...
Yêu mà chẳng có lý do gì cả, tại sao không nhỉ? (Ảnh minh họa)
"Muốn mút kẹo" tất nhiên bạn phải cầm cái que, không thì làm sao bạn có thể nghỉ... mút khi đã mỏi miệng. Tình yêu cũng thế. Cần phải có khoảng trống để bạn có thể là mình khi bạn cảm thấy hơi mệt mỏi. Có như vậy bạn mới thích tiếp tục... yêu nữa chứ. Thế nhưng có một điều ở kẹo mút mà tình yêu không có. Kẹo mút có mút hoài vẫn ngọt ngào như ban đầu nhưng tình yêu thì có đắng cay, chua xót cho dù ban đầu có "ngọt" như thế nào. Đó là lý do tại sao mình vẫn thích kẹo mút hơn tình yêu.
Tình yêu - giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy". Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!", và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.
Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau". Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi. Và...
Tình yêu - giống như trò chơi đuổi bắt, người ta cứ mải miết theo đuổi một bóng hình ở phía trước mà không một lần ngoái lại để thấy có một bóng hình hiện hữu luôn ở bên và sẵn sàng nâng bước khi mình vấp ngã.
Vậy đấy, tìm một định nghĩa lý tưởng cho tình yêu, yêu đơn giản là yêu và được yêu. Yêu mà chẳng có lý do gì cả, tại sao không nhỉ? Người ta không tìm cho mình một câu trả lời về tình yêu vì thực ra chẳng có gì quá cao siêu như người ta vẫn nghĩ, chỉ đơn giản yêu là yêu mà thôi.