Teya Salat
wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


Truyen Tiểu thuyết Full


Bà Xã, Anh Yêu Em!


Truyện ngắn tiểu thuyết, Thư viện sách truyện trực tuyến, doc truyen truc tuyen, doc truyen online, tiểu thuyếttruyện ngắn, truyện dài



Truyen-teen-viet-nam-4
Chương 3





Nếu xấu hổ có thể biến thành một ngọn lửa, Nam Tuệ tưởng chính mình đã thiêu rụi bởi chính ngọn lửa đó. Bởi vì đói bụng mà toàn thân cô trở nên vô lực, bị anh ta ôm vào phòng tắm, căn bản là cô không phải đối thủ của anh ta ngay cả khi cô ăn no. Cô là một người phụ nữ phương Đông nhút nhát, làm sao có thể lớn mật như phụ nữ phương Tây, toàn thân trần trụi như hiện tại làm sao có thể đấu lại anh ta bây giờ?

Vì vậy, mặc dù cô đã nói là không cần nhưng kết quả là vẫn không địch lại được sự bá đạo của anh ta, vẫn phải cùng tắm rửa với anh ta. May mắn thay, phục vụ phòng rất nhanh đã đưa cơm lên, làm cho anh ta không thể không rời khỏi phòng tắm, mà cô liền thừa dịp này nhanh chóng tự mình tắm rửa.

Sau đó cô nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi phòng tắm trước khi anh ta trở lại.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô đương nhiên là lập tức hướng bàn ăn đi đến tìm thức ăn, thứ nhất là để bổ sung thể lực, thứ hai là để chuyển đi sự chú ý, để không phải đối mặt với anh ta, làm cho cô nhớ lại sự tình xấu hổ vừa rồi ở trong bồn tắm, làm cô xấu hổ đến cực điểm. Chỉ tiếc rằng dạ dày của cô không phải là cái không đáy, cho nên cô không thể dùng đến phương pháp trốn tránh này. Nam Tuệ đã ăn tới mức không thể ăn thêm được nữa, cô rốt cục cũng dừng lại, ngẩng đầu lên đối mặt với người ngồi ở đối diện cô, cái người kia, đến bây giờ cô còn không biết nên đặt anh ta ở vị trí nào: lão công, sắc lang, địch nhân, tình nhân hoặc hỗn đản gia hỏa.

“Ăn no rồi sao? Có cần phải gọi thêm một phần nữa không?” vừa thấy cô ngẩng đầu lên, Trử Lực Ngự lập tức mỉm cười nhìn cô, làm cô không chút do dự quyết định phải giải quyết chuyện này tại đây.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Nam Tuệ nhìn thẳng anh, cố gắng không để xấu hổ làm mặt mình đỏ lên, mở miệng nói.

“Được, em muốn nói chuyện gì?” Anh mỉm cười hỏi.

Nam nhân này tâm trạng đang cực vui vẻ, thoải mái, chính như vậy mà khiến cho anh ta trông càng đẹp trai hơn. Anh ta mặc áo choàng tắm, khẽ lộ ra vùng ngực rắn chắc, cùng với khuôn mặt cực hài hòa kia, đôi mắt lại mang theo ý cười, đôi môi cũng thỉnh thoảng thấp thoáng nụ cười, thực chính là có thể mê chết người. Kỳ thật lần đầu tiên của cô mà cùng với một người đàn ông như vậy, thật đúng là rất may mắn. Nam Tuệ không tự chủ được, lập tức ngẩn ngơ, rồi thầm mắng chính mình điên, tại sao lại có cái ý nghĩ điên rồ như vậy!

“Quan hệ của chúng ta.” Cô lớn tiếng nói.

“Quan hệ của chúng ta?” Anh nhăn mày, lộ ra có chút biểu tình mê hoặc. “ Không phải là vợ chồng sao?”

“Chúng ta chưa đăng ký trên pháp luật, nên sẽ không được coi là quan hệ đó.”

“Được, vậy hôm nay chúng ta cùng đi đăng kí” Anh mỉm cười.

“Anh căn bản là không xem trọng cuộc hôn nhân này, không cần phải bừa bãi quyết định như vậy!」Cô tức giận trừng lớn mắt.

“Anh không hề không xem trọng cuộc hôn nhân này.”

“Không có mới là lạ.” Cô trào phúng hừ lạnh một tiếng, “Nếu không có, anh như thế nào tại lễ kết hôn của mình, còn không biết được đối tượng kết hôn của mình là ai?”

Trử Lực Ngự nhất thời không nói được gì.

“Được rồi, điểm ấy là anh sai.” Anh hít một hơi, nhận tội trả lời. “Nhưng là người có phạm tội cũng sẽ nhận được khoan hồng, anh đã biết sửa chữa lỗi lầm, cũng nên được hưởng khoan hồng chứ?”

“Tôi chỉ nghe qua, lời đã nói ra không thể rút lại được” Cô chế nhạo nói. Anh ngẩn người một chút, nhịn không được cười to lên. “Em thực rất cứng đầu, nhưng là anh thích như vậy.” Nam Tuệ mặt đỏ lên, càng trừng mắt với anh ta hơn.

“Anh tại sao lại có tật xấu như vậy?” Cô tức giận nói.

“Làm sao có tật xấu?” Anh lặp lại lời của cô, vừa cười càng vui vẻ hơn.

“Anh không được cười!” Cô quát.

“Tại sao?” Trử Lực Ngự mỉm cười hỏi.

“Bởi vì khi anh cười rộ lên trông rất đẹp trai, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và quyết tâm cần phải chán ghét anh của tôi” Cô nghĩ như thế nào liền nói như vậy.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, sau đó cười to ra tiếng, tiếng cười của anh làm cho cô hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình.

Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy!

“Ha ha……” Anh ta vẫn còn cười.

“Anh rốt cuộc đã cười đủ chưa?” Cô nổi giận, lấy khăn trên bàn ném sang phía anh.

Trử Lực Ngự đầu chợt lóe, tránh đi công kích của cô. “Em vì sao muốn chán ghét anh?” Anh cười cười hỏi.

“Anh bỏ đá xuống giếng, lợi dụng Danh Lị, uy hiếp tôi cùng anh kết hôn, vì sao tôi không thể chán ghét anh?” Cô nâng cằm lên, vẻ mặt khiêu khích trả lời.

“Anh nghĩ đó là em tình nguyện mà, anh có cho em quyền lựa chọn, anh thực sự không có uy hiếp em.” Anh ôn nhu thuyết minh.

“Không uy hiếp mới là lạ, anh biết rõ tôi không có khả năng mặc kệ chuyện của Danh Lị, hơn nữa đây rõ ràng là hợp đồng hôn nhân, anh còn……”

Nhớ tới tối hôm qua hai người quan hệ thân mật, cô không tự chủ được mặt đỏ bừng.

“Dù sao anh chính là cái người rất bá đạo, mà tôi ghét nhất chính là bị người khác trêu đùa.” Cô lớn tiếng kết luận.

“Kết hôn rồi em chính là vợ của anh, anh sẽ không trêu đùa vợ của mình.”

“Nói thật là dễ nghe.” Cô hừ thanh trào phúng.

“Em không tin?”

Cô nhún nhún vai.

“Kỳ thật muốn tôi tin tưởng anh cũng không khó, chỉ cần anh cho tôi một trăm vạn.” Cô cố ý làm khó anh.

“Một trăm vạn?” Anh dướn mày.

“Sính lễ đó nha, anh nghĩ rằng tôi không đáng từng đấy tiền sao?” CÔ nâng cằm nói.

“Được, cho anh biết số tài khoản ngân hàng của em, anh hiện tại sẽ kêu người chuyển tiền qua.”

Này nam nhân nhất định điên rồi. “Ai biết anh nói thật hay giả, tôi muốn chi phiếu ngay lập tức.”

“Được, anh hiện tại sẽ kêu người đem chi phiếu tới đây.” Anh nói xong, liền đứng dậy gọi điện thoại, lệnh cho người ở đầu kia điện thoại đem ngay chi phiếu một trăm vạn đến khách sạn, hại cô không nói được lời nào.

“Đại khái cần nửa giờ thời gian.” Anh gác điện thoại, quay lại nói chuyên với cô.

“Thành thật nói cho tôi biết anh rốt cuộc là mang theo suy nghĩ gì tâm khi kết hôn? Anh mới chỉ gặp tôi ngày hôm qua, đột nhiên liền thay đổi chủ ý muốn cùng tôi kết hôn.」 Cô trừng mắt nhìn anh đến nửa ngày, rốt cục nhịn không được chất vấn.

Cô đến bây giờ đều không thể hiểu anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hoặc là có kế hoạch gì?

“Với lại, tôi không phải là người dễ mắc lừa, anh không cần đưa ra những lý do vô lý với tôi.” Nam Tuệ vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở anh.

Trử Lực Ngự nhìn cô, khó có thể không mỉm cười. Anh cũng không biết từ khi nào chính mình lại trở nên hay cười như vậy, luôn không tự chủ được, bị lời nói hoặc những phản ứng của cô mê hoặc, làm cho anh không nhịn được mà muốn cười to, trước đâu anh chưa bao giờ từng có như vậy. Đó là sự thực, trước đây anh chưa bao giờ đối với một nữ nhân mà có cảm giác muốn giữ lấy. Bởi vì anh luôn nghĩ mọi người là độc lập thân thể, có quyền độc lập tự chủ, không có ai có thể chiếm hữu ai, cho nên đối với những người muốn chiếm hữu, anh luôn thấy phản cảm cùng khinh thường.

Nhưng là hiện tại anh muốn giữ cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, cảm giác này thật đúng là quái dị không thể giải thích được. Càng ngạc nhiên chính là, hai người bọn họ thậm chí chỉ vừa mới nhận thức một ngày mà thôi, anh cũng không biết tại sao cảm giác muốn chiếm hữu cô lại phát ra mạnh như vậy.

Đúng ra, anh kỳ thật nên cảm thất bản thân mình thật đáng xấu hổ mới đúng, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy thỏa mãn, tưởng tượng tới lúc có thể danh chính ngôn thuận có được cô, anh liền cảm thấy rất hài lòng.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây? Vì sao cô đối anh lại có ảnh hưởng lớn như vậy? Thật sự là kỳ quái.

“Làm sao anh không trả lời, hay là bây giờ mới nghĩ lý do, không phải là quá muộn rồi sao?” Nam Tuệ hỏi.

“Anh không có nghĩ lý do, chính là đang suy nghĩ em rốt cuộc có cái gì ma lực.” Anh một bộ đăm chiêu trả lời.

“Cái gì ma lực?” Cô không hiểu ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh. Anh ta đang nói chuyện đùa sao?

“Em nghĩ xem có bao nhiêu nam nhân có thể giống anh như tối hôm qua, một buổi tối muốn em vài lần? Cho nên anh đang suy nghĩ em rốt cuộc có cái gì ma lực?” Anh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười. Nam Tuệ ngẩn ngơ, mặt lại ửng đỏ.

“Anh, anh không cần nói nhiều, tôi là đang hỏi anh nghĩ gì khi kết hôn, anh rốt cuộc muốn hay không trả lời vấn đề này?” Cô tức giận.

Trử Lực Ngự gật gật đầu, quyết định trả lời câu hỏi của cô, không hề trêu cô nữa.

“Anh không biết em có hay không nghe nói qua, anh kỳ thật có một đứa con gái, bởi vì bận công tác, anh dường như không có thời gian chăm sóc nó. Anh hội đáp ứng giúp xí nghiệp An thị, cùng với lựa chọn cùng An Dĩ Huệ kết hôn, kỳ thật chỉ có một nguyên nhân, bởi vì nghe nói cô ta đã tốt nghiệp Đại học, anh ngĩ cô ta sẽ đảm nhiệm tốt cương vị của một người mẹ.” Anh nói thật với cô..

“Ý tứ là anh vì con gái nên mới kết hôn?” Cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên không biết nên nhận xét như thế nào về cách tiếp cận này.

“Có thể nói như vậy.” Anh gật gật đầu.

“Vậy mẹ của đứa trẻ đâu?” Cô trầm mặc một chút, nhịn không được tò mò mở miệng hỏi.

“Cô ấy qua đời sau khi sinh đứa nhỏ.”

“Thực xin lỗi.” Cô trừng mắt nhìn, nhanh chóng giải thích, thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp một cái đáp án như vậy. Cô còn tưởng rằng nữ nhân kia là bởi vì không chịu được hỉ nộ vô thường của anh ta nên mới rời đi, không nghĩ tới lại là đã chết.

Đột nhiên trong lúc đó, Nam Tuệ nghĩ đến một sự kiện. “Anh là bởi vì mất đi ái thê, mới trở nên lạnh lùng vô tình như vậy sao?” Cô nghĩ như nào liền nói ra như vậy.

“Trí tưởng tượng của em thực phong phú.” Trử Lực Ngự nói, dở khóc dở cười nhìn cô lắc đầu, nhưng chẳng biết vì sao nụ cười lại có điểm giả.

“Chẳng lẽ không đúng sao chứ?” Nam Tuệ có chút đăm chiêu nhìn anh.

“Không phải.”

Anh chỉ nói có hai chữ chứ không giải thích gì thêm, làm cho Nam Tuệ càng thêm tin tưởng vào cảm giác của chính mình thực không có sai, cái chết của vợ anh ta tựa hồ có cái gì đó ảnh hưởng đến anh ta. Nhưng là là cái gì đây? Cô vốn muốn hỏi, nhưng là nghĩ lại, chuyện này không liên quan đến cô, cô hỏi nhiều làm cái gì?

“Một khi mục đích kết hôn của anh là vì đứa nhỏ, vậy tại sao anh lại phải uy hiếp tôi cùng anh kết hôn? Tôi lại không phải là một người tốt nghiệp đại học.」

“Nhưng em lại có thể vì bạn bè mà hi sinh bản thân, đúng hay không?” Anh nhìn vào mắt cô.

“Là như thế nào?” Cô hoài nghi hỏi anh.

“Người luôn trọng tình trọng nghĩa như thế, chắc chắn sẽ biết yêu thương trẻ nhỏ.”

“Cho nên, đây là lý do anh đột nhiên chọn tôi?” Cô giật mình hiểu ra, lập tức nhíu mày. “Nếu thật sự là như vậy, kia anh liền sai lầm rồi, bởi vì Danh Lị so với tôi càng mềm lòng, càng trọng tình trọng nghĩa hơn.”

“Chỉ tiếc cô ấy là người nhà An gia.”

“Có ý tứ gì?” Nam Tuệ cảm thấy nghi hoặc.

“Người nhà An gia đã lừa gạt anh.”

Nói như vậy cô liền hiểu, anh ta là không có biện pháp tha thứ cho hành vi lừa gạt, cho dù việc này cùng Danh Lị không quan hệ, nhưng là chỉ cần Danh Lị họ An, đối với anh ta mà nói là có quan hệ.

Vấn đề là vì sao lại là cô đây? Anh ta muốn tìm một người mẹ cho con của anh ta, hoặc là muốn làm cho An gia mất mặt, vấn đề là tại sao lại phải kéo cô vào chuyện này? Với điều kiện của anh ta, anh ta có thể kết hôn với bất kỳ một người phụ nữ nào khác cơ mà?

“Em đang suy nghĩ cái gì?” Cô trầm mặc làm cho anh khó hiểu.

“Anh có rất nhiều đối tượng để lựa chọn, làm sao phải kéo cái ngưoif qua đường vô tội như tôi đây vào cuộc?” Cô hỏi

“Người qua đường vô tội?” Anh nghĩ cách nói này rất thú vị.

“Chẳng lẽ không đúng sao chứ?”

“Không biết ngày hôm qua là ai khí thế trùng trùng chĩa vào mũi của người ta mắng hỗn đản, có người qua đường nào hung hãn như vậy không?” Câu trả lời của anh rất giống như đang chế giễu cô.

Nam Tuệ tức giận trừng anh.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều đã kết hôn, gạo đã nấu thành, tại sao chúng ta lại đi thảo luận mấy cái vô nghĩa này chứ? Vợ yêu.” Anh mỉm cười nói.

Cô trợn mắt. “Ai là vợ của anh? Tôi đã nói, còn không có đăng kí thì chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng”

“Vậy em muốn đứa nhỏ trong bụng không có ba ba sao?”

“Cái gì đứa nhỏ trong bụng?” Cô há mồm, trừng mắt nhìn anh.

Anh nhìn cô cười nói. “Ngày hôm qua chúng ta thân mật nhiều như vậy, khả năng mang thai cũng rất lớn, vợ yêu à.”

***

Cô trốn khỏi Trử Lực Ngự đã ba ngày.

Trong ba ngày này, Nam Tuệ chỉ có ở trong nhà, không đến quán bar đi làm, cũng không tiếp điện thoại.

Bởi vì Trử Lực Ngự không có phong tỏa tin tức ở hôn lễ cô dâu được đổi là người khác với giới truyền thông, vì vậy, Nam Tuệ mà rời khỏi sẽ có phóng viên chụp hình.

Danh Lị cũng đến tìm cô vài lần, nhưng cô thật sự không còn mặt mũi nào đẻ gặp cô ấy nữa, nên cũng không tiếp. Còn có hai cuộc điện thoại lạ, cô đoán tám phần là của Trử Lực Ngự gọi đến, cho nên cũng không tiếp.

Tóm lại, trước khi suy nghĩ rõ ràng chính mình nên làm thế nào, cô không nghĩ sẽ gặp bất kỳ ai.

Cho nên ba ngày này, cô không hề ra ngoài, trừ ăn, ngủ, phiền não tới thiếu chút nữa phát điên muốn chạy ra ngoài, còn kiểm tra「 an toàn kì」 cùng「 nguy hiểm kì, sau đó khóc không ra nước mắt vì phát hiện ngày đó vừa vặn là「 nguy hiểm kì」của cô

Cô mang thai sao? Đáp án còn không chắc chắn, nhưng là cơ suất rất cao. Điều này làm cho cô càng không có mặt mũi gặp Danh Lị, cho nên mới tránh ở trong nhà, không đến quán bar đi làm, sợ Danh Lị chạy tới tìm cô. Đương nhiên, Danh Lị cũng có thể sẽ chạy đến nơi ở của cô, nhưng chỉ cần cô không trả lời, cũng sẽ đồng nghĩa với việc không có ai ở nhà.

Sự thật đã chứng minh, hai ngày qua Danh Lị có đến tìm cô, nhưng khi cô ấy bấm chuông thì cô đều không có trả lời.

Đó cũng là lý do, cô đang cân nhắc suy nghĩ có nên ra ngoài để đi chợ hay không? Bởi vì thức ăn ở trong nhà có thể ăn đều đã bị cô ăn hết rồi.

Do dự một chút, Nam Tuệ mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông cùng một chiếc quần jeans, lại tìm thêm cả chiếc mũ lưỡi trai rồi vén hết tóc lên đội vào đầu, soi gương, xác định hiện tại mình đã có thay đổi nhiều so với hình dáng cũ, mới có dũng khí bước ra khỏi, tới siêu thị gần nhất để mua đồ.

Chính là cô không thể nào nghĩ tới, lúc cô mở cửa bước ra ngoài. Càng không nghĩ tới cô thậm chí còn chưa kịp đến siêu thị để mua đồ, cũng đã bị Trử Lực Ngự bắt lấy. Anh ta tựa như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên lôi cô vào một chiếc xe ở ven đường.

Cô rất ngạc nhiên đến ngây người, chỉ trong một khoảnh khắc cô bị người nào đó túm lấy, tiếp theo sau đó, cả người cô bị nhét vào trong xe.

Cô đã bị bắt cóc.

“Em thật sự rất thích trốn.” Trử Lực Ngự không cười nhìn cô nói.

Nam Tuệ khiếp sợ tới mức không biết nên nói cái gì, sau nửa mới dám mở miệng hỏi: “Anh vì sao lại ở chỗ này?”

“Đuổi bắt người vợ bỏ trốn.” Anh nghiến răng trả lời.

“Còn chưa có đăng kí, tôi còn không phải!”

“Câm miệng!” Anh đánh gãy lời nói của cô, “Chúng ta hiện tại liền đi đăng kí!”

Nam Tuệ ngạc nhiên mở to hai mắt, muốn mở miệng kháng nghị, nhưng anh lại không cho cô cơ hội.

“Đây là một trăm vạn em muốn làm sính lễ.” Anh lấy ra từ trong túi một tấm chi phiếu nhét vào tay cô, “Còn có, xí nghiệp An thị, đang chờ đợi vào khoảng tiền đầu tư của anh, nếu ngày hôm nay họ không nhận được tiền, ngày mai cổ phiếu của công ty họ sẽ rớt giá.”

Cô còn chưa kịp phản ứng với một trăm vạn, đã bị lời nói của anh ta làm cho giật mình.

“Anh uy hiếp tôi?” Cô khó có thể tin trừng mắt nhìn anh.

“Em buộc anh phải làm thế” Anh cắn răng, vẻ mặt cố gắng kiềm chế tức giận. “Em một tiếng không nói đã bỏ đi không thấy bóng dáng, không gọi điện thoại, không có gì liên lạc để tìm được em, em chẳng lẽ không biết như vậy sẽ làm cho người khác lo lắng sao?”

“Ai hội lo lắng?”

“Ai hội lo lắng!” Anh rít gào ra tiếng, hung ác trừng mắt nhìn cô, thở mạnh do quá tức giận.

Xem tới trên cổ anh gân xanh tựa hồ như muốn nổ tung, Nam Tuệ đột nhiên nghĩ thấy chính mình trong ba ngày vừa rồi mất tích có chút quá đáng.

“Thực xin lỗi” Cô nhìn anh giải thích, “Em chỉ là muốn một mình bình tĩnh suy nghĩ mà thôi.”

“Một mình bình tĩnh suy nghĩ mà thôi?” Anh cắn răng nói ra tiếng,”Vậy tại sao phải làm giống như là mất tích, không thấy bóng dáng đâu, đến điện thoại cũng không tiếp là sao ?”

Cô cúi đầu trầm mặc một chút, quyết định nói sang chuyện khác.

“Anh như thế nào biết em ở trong này?”

“Em nghĩ sao?” Anh lạnh giọng hỏi lại, vẫn còn giận dữ. Cô lại trầm mặc một chút, chần chờ vài giây mới thấp giọng nói: “Anh đi tìm Danh Lị, đúng hay không? Chỉ có cô ấy mới biết em ở nơi nào.”

“Một khi đã biết làm sao còn hỏi?”

Cô không có trả lời vấn đề của anh, chính là lại trầm mặc suy nghĩ.

“Em muốn nói cái gì?” Trử Lực Ngự nhìn thẳng vào mắt cô.

“Danh Lị cô ấy có nói cái gì không?” Nam Tệ do dự nhưng vẫn thấp giọng mở miệng hỏi.

“Em là muốn hỏi cô ấy có phản ứng gì với chuyện anh cùng em kết hôn sao?”

Nam Tuệ gật đầu.

“Em cho rằng cô ấy sẽ nói cái gì?” Anh tò mò hỏi.

“Em không biết.” Cô tái nhợt mặt, thì thào nói, có điểm thất hồn lạc phách.

Xem cô như vậy, anh làm sao còn có biện pháp sinh khí đối với cô nữa đây? Trử Lực Ngự than nhẹ một hơi, đưa tay nâng mặt cô lên.

“Cô ấy nói chúc chúng ta hạnh phúc.” Anh ôn nhu nói.

Sự thật là An Danh Lị cảnh cáo anh, nếu anh dám đối xử không tốt với Nam Tuệ, hoặc là đối với Nam Tuệ có một chút to tiếng, anh cho dù có chạy tới chân trời góc biển, cô ấy cũng sẽ tìm được được để trừng trị! Nam Tuệ sắc mặt trong nháy mắt trở nên càng tái nhợt. Cô rất hiểu Danh Lị, biết rằng cô ấy mà biết chuyện chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tuyệt đối không có khả năng chúc phúc cho cô.

Danh Lị mà nói như vậy, có nghĩa là đang châm chọc cô, cô ấy nhất định là tin những người An gia vu khống cô. Việc cô lo lắng đã xảy ra.

Nhưng mà cho dù như thế, chẳng nhẽ những chuyện mà cô làm đều vô ích sao?

Không, cô tin tưởng rằng hiểu lầm với Danh Lị sẽ sớm có thể giải thích rõ ràng, hiện tại trọng điểm là cô phải giúp xí nghiệp An thị vượt qua khó khăn.

“Làm sao vậy?” Trử Lực Ngự lo lắng hỏi.

“Chỉ cần cùng anh đi đăng kí, anh xác định nhất định sẽ giúp xí nghiệp An thị vượt qua khó khăn?” Cô nhìn anh hỏi.

“Anh có thể thề với trời.” Thanh âm của anh trở nên thực nghiêm túc.

“Em hi vọng anh sẽ giữ lời.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh nói được thì sẽ làm được.” Anh nhìn cô, đột nhiên hít một hơi, dứt khoát mà quyết định nói: “Vậy đi thôi, chúng ta đi đăng kí, kết thúc thủ tục cuối cùng.”

***

Nam Tuệ chính thức trở thành Trử phu nhân, việc làm đầu tiên chính là chuyển nhà.

Cô đã kết hôn với một người chồng tốt lắm, anh cùng đi về nhà cũ để chuyển đồ, sự thật là cô hoài nghi anh là lo lắng cô sẽ lại mất tích một lần nữa, cho nên mới cùng chính mình đến đây, nhưng cô cũng không có hỏi tùy nam nhân kia trông thật cao hứng.

Kết quả đi vào trong nhà, không đến năm phút, cô liền hối hận, bởi vì sau khi anh ta xem qua đồ vật trong nhà, cái gì cũng đều không cho cô mang đi, nói là đến nơi sẽ mua mới.

Ba ngày sau, thời gian của cô cơ hồ toàn ở tại bách hóa, mua quần áo, mua đồ nội thất nhỏ, mua máy tính xách tay mới,…. mỗi ngày đều bị anh ta kéo đi mua đồ, kháng nghị hoàn toàn không có hiệu quả.

Được rồi, dù sao anh ta cũng là đại gia có nhiều tiền. Cô cứ ngoan ngoãn hưởng thụ là đủ rồi. Ba ngày lại đi nhà hàng ăn, ba ngày lại mang cô đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, nói là tạm thời công việc ở công ty đang bận rộn― nên anh không thể dẫn cô đi nước ngoài du lịch được, nếu sớm biết rằng cô dâu sẽ là cô, anh nhất định sẽ chuẩn bị kế hoạch.

Trong thời gian ở chung, làm cho bọn họ có rất nhiều chuyện phiếm để nói với nhau, cũng làm cho bọn họ càng thêm hiểu rõ về đối phương hơn.

Trử Lực Ngự biết được cô là cô nhi, mà cô thì biết được anh là con trai của Trử gia.

Anh hỏi đến công việc mà cô đang làm, cùng với nội dung của công việc là gì, vừa nghe cô nói cô làm việc tại quán bar, ngay lập tức anh muốn cô phải xin nghỉ việc, trừ khi nào đi cùng anh, còn đâu không cho phép cô vào quán bar, thật bá đạo khinh khủng.

Chẳng qua trừ việc bá đạo đó ra, anh cũng là một nam nhân rất được― được rồi, phải nói là rất hiếm mới có một nam nhân tốt như vậy mới đúng.

Anh tuấn, điều này thì khỏi cần phải nói, anh cũng thực hào phóng, cùng nữ nhân đi mua sắm cũng rất kiên nhẫn, không để ý việc phải trở thành người khuân vác, hơn nữa lại rất nhiệt tình và ôn nhu đối với cô.

Nói ra có điểm thẹn thùng, nhưng là cô phải thừa nhận, cơ thể anh và cô rất ăn nhập.

Anh thực sự rất tốt, nếu muốn tìm ra điểm nào không được, thì đó chính là anh đối với tiểu Đình Hoan quá mức lạnh lùng, điểm ấy thật sự làm cho cô thấy bối rối.

Tiểu Đình Hoan con gái của anh, là một tiểu cô nương xinh đẹp như búp bê.

Nếu cô nhớ không lầm, anh lúc trước có nói muốn tái hôn là vì muốn tìm một người mẹ cho con gái mình. Đối với chuyện như vậy, bất luận kẻ nào nghe xong đều sẽ nhận định anh tuyệt đối là một người rất yêu thương con gái, là một ba ba rất tốt, nhưng kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy.

Anh đối với con gái thái độ gần như là thờ ơ, không chủ động cùng đứa nhỏ nói chuyện, cũng sẽ không ôm đứa nhỏ.

Mặc dù ai người cùng ở trong một không gian, nhưng lại tự sống ở trong thế giới của chính mình, nước sông không phạm nước giếng.

Đây chính là vấn đề, hơn thế nữa nó còn là một vấn đề rất lớn.

Rõ ràng ông trời sẽ không tự nhiên để cô lấy được một nam nhân tốt như vậy, đúng là vẫn còn muốn cô trả giá chút gì đó.

Trên đời này quả nhiên không có cái gì gọi là cho không ai bao giờ.
..................................................
Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Wap.Sh chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 4





Buổi sáng tỉnh lại, Trử Lực Ngự đã đi làm. Nam Tuệ càng ngày càng có thói quen ngủ ngon giấc tại phòng có điều hòa nhiệt độ ấm áp này. Cô liếc mắt sang bên giường nhìn đồng hồ, phát hiện thế mà đã mười hai giờ rồi.

Thời gian này so với thời gian trước kia cô ngày đêm làm việc mà nói, nên xem như thời gian rời giường rất bình thường, nhưng là hiện tại buổi tối cô đã không cần làm việc tới tận ba giờ đêm! Ân, thời gian quan hệ vợ chồng ở trên giường không thể tính, mỗi ngày cô liền ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, giống như có điểm quá đáng.

Tuy nhiên cô dậy sớm cũng không có chuyện gì để làm, bởi vì mọi việc trong nhà đều do một tay quản gia lo liệu, bao gồm cả việc chăm sóc tiểu Đình Hoan, nhưng là một khi cô đã có chủ ý muốn giải quyết chuyện giữa cha và con gái của bọn họ, dường như cô muốn ngủ dậy sớm hơn, càng mong muốn nghe một câu gọi “Mami” mới được. Đứng dậy xuống giường, cô tắm rửa qua một chút, lúc sau, đi ra khỏi phòng.

“Phu nhân, ngươi đẫ dậy rồi. Hiện tại đã muốn ăn cơm trưa chưa, hay là để tí nữa mới ăn?” Thấy cô, Hứa tẩu lập tức nhìn về hướng cô hỏi.

“Tí nữa đi.”

“Vậy phu nhân muốn uống nước trái cây hay sữa không? Hay là muốn dùng loại thức uống khác?”

“Hứa tẩu, cháu không phải người ngoài, dì không cần tiếp đón cháu như vậy.” Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười.

Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười lung lay đầu. “Dù sao tôi hiện tại cũng không có việc gì làm, thế phu nhân thích dùng đồ uống gì nhất. Cô muốn uống cái gì?”

“Vậy phiền toái nhờ dì cho cháu một ly nước ép trái cây, dì cũng tự làm cho mình một ly đi, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Nghe vậy, Hứa tẩu trên mặt không tự chủ được hiện lên vẻ thận trọng cùng lo lắng.

Phu nhân cùng với bà có chuyện gì muốn tán gẫu, chẳng lẽ là muốn sa thải bà sao?

Bà đã sớm phát hiện phu nhân cùng với vợ trước của tiên sinh hoàn toàn khác nhau, không có khí thế cao ngạo, ra vẻ chủ nhân, lại càng không bao giơ sai việc cho hạ nhân trong nhà, phu nhân là một cô gái trẻ rất dễ thương và dễ tiếp cận. Nhưng là cũng bởi vì thái độ của phu nhân rất hòa nhã cùng với việc không bao giờ sai hạ nhân làm việc, làm cho bà cũng không biết phải làm gì cho phu nhân. Chờ một chút? Chẳng nhẽ từ nay vè sau bà sẽ mất đi công việc quản gia này sao?

Hứa tẩu không tự chủ được lo lắng hết sức, bê khay nước quả đến bàn, đưa cho Nam Tuệ, rồi đặt ở trước mặt mình một cốc trà.

“Ngồi xuống đây” Nam Tuệ thân thiết tiếp đón, bởi vì cô nhìn ra sự bất an của bà, cô nhìn Hứa tẩu mỉm cười. “Không cần khẩn trương, chính là cháu chỉ muốn tán gẫu nói chuyện phiếm mà thôi.”

“Không biết phu nhân muốn tán gẫu cái gì?” Hứa tẩu thật cẩn thận hỏi.

“Dì đã làm quản lý tại nhà này bao lâu rồi?”

“Đã năm năm.”

“Nói như vậy sau khi Đình Hoan được sinh ra, dì mới đến đây?」

Hứa tẩu gật gật đầu. “Lúc tôi đến, Đình Hoan đã được tám tháng tuổi.”

“Đình Hoan liền do dì chăm sóc sao?”

“Khi đó trong nhà còn có mời một cái bảo mẫu chuyên môn chiếu cố tiểu nữ” Hứa tẩu thành thật trả lời.

“Chăm sóc tới khi nào thì thôi?”

“Cách đây hai năm thì thôi.”

“Trong thời gian đó, từ đầu đến cuối chỉ có một bảo mẫu chăm sóc Đình Hoan sao?”

Hứa tẩu lắc đầu. “Không phải.”

“Vậy đã thay đổi mấy bảo mẫu?”

“Này–… Ta cho tới bây giờ không có đếm qua.”

Nam Tuệ có chút kinh ngạc. “Nói cách khác, bảo mẫu thường xuyên bị đổi ư. Vì sao vậy?” Cô nhíu mày, “Chẳng nhẽ bảo mẫu thừa dịp mọi người không chú ý ngược đãi Đình Hoan sao?”

“Có hai người đã làm cái loại sự tình này, bị tôi phát hiện được sau đó nói cho tiên sinh, các cô ấy đương thiên buổi tối liền bị tiên sinh đuổi đi ra ngoài.” Hứa tẩu nhớ tới chuyện đó mà có vẻ rất tức giận.

“Chỉ có hai người bởi vì nguyên nhân này mà bị đuổi đi, vậy những người khác thì sao?”

“Này……” Hứa tẩu đột nhiên trở nên có chút do dự.

“Làm sao vậy, sẽ không phải là những nữ nhân đó đều từng ý đồ câu dẫn tiên sinh, nên mới bị đuổi đi ư?” Cô nói giỡn.

Hứa tẩu gật gật đầu.

Nam Tuệ nhất thời há mồm, mở to mắt. “Cháu là nói giỡn nha, không ngờ kết quả thật sự là như vậy nha?” Cô dở khóc dở cười.

“Tiên sinh bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa lại có nhiều tiền.” Hứa tẩu giải thích

Nam Tuệ lắc lắc đầu, cô hiện tại đại khái có thể tưởng tượng được quá trình trưởng thành của tiểu Đình Hoan, vấn đề là cô vẫn chưa rõ tại sao tình cảm cha con bọn họ lại xấu như vậy. Cô hơi do dự một chút, quyết định trực tiếp hỏi.

“Hứa tẩu, dì có biết cha con bọn họ có chuyện gì không?” Cô thành thật hỏi.

“Tiên sinh cùng tiểu thư làm sao?” Hứa tẩu ngây người một chút, có chút không rõ ràng hỏi lại.

“Dì không thấy tình cảm cha con giữa bọn họ là hết sức lãnh đạm sao chứ?”

“Bọn họ từ trước tới nay đều như vậy.”

“Này không phải rất kỳ quái sao chứ?” Nam Tuệ nhịn không được nhíu mày. “Bọn họ là cha con không phải là người ngoài, hơn nữa dì nói từ trước cho tới nay, dì không thấy rất kỳ quái sao chứ? Đình Hoan hiện tại mới mấy tuổi?” Thật sự là dở khóc dở cười.

Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức nhíu nhíu mày, trả lời, “Tiên sinh từ trước tới nay đều là như vậy cùng tiểu thư ở chung, tiểu thư cũng đã thành thói quen.”

“Hứa tẩu, dì biết chuyện gì có phải không?” Nam Tuệ có chút đăm chiêu cẩn thận nhìn Hứa tẩu, thong thả mở miệng hỏi.

Hứa tẩu cứng người một chút.

“Nói cho cháu biết nguyên nhân được không?”

“Phu nhân……”

“Mấy ngày nay, cháu chú ý tới tiểu Đình Hoan thực dì, cháu nghĩ dì nhất định đối xử rất tốt với tiêu Đình Hoan, có như vậy Đình Hoan mới yêu thích dì như vậy. Một khi đã như vậy, dì cũng là thực hy vọng tiểu Đình Hoan có nhận được sự yêu thương của ba ba, đúng hay không?」

Hứa tẩu khó xử cúi đầu.

“Hứa tẩu, nói cho cháu xem vấn đề xuất phát từ nơi nào, như vậy cháu mới có thể có cách đối phó, giúp cha con bọn họ, xin dì đấy.”.

“Không cần đâu” Hứa tẩu lại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng mở miệng.

“Vì sao lại không cần?” Nam Tuệ khó hiểu hỏi.

Hứa tẩu lại trầm mặc. “Hứa tẩu?” Cô thúc giục gọi.

“Phu nhân, tôi thấy tiên sinh thực sự rất thích cô, để không nahr hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người, cô tốt nhất là đừng động vào việc này.” Hứa tẩu nâng đầu lên, lấy vẻ mặt thành thật cùng biểu tình thành khẩn nhìn cô nói.

“Bọn họ một người là chồng của cháu, một người là con gái của cháu, cháu không thể không để ý đến.” Nam Tuệ không lui bước, ngược lại càng kiên định, quyết tâm hơn.

“Phu nhân…”

“Nói cho cháu biết.”

Cô dùng vẻ mặt cùng ngữ khí kiên định làm Hứa tẩu nhìn cô tới nửa ngày,lúc sau đầu hàng khẽ thở dài một hơi.

“Cái này không ai dám nhắc tới, nhưng là mọi người kỳ thật đều biết.”

“Biết cái gì?”

“Tiểu thư không phỉa là con gái ruột của tiên sinh”

“Cái gì a” Nam Tuệ ngạc nhiên bật thốt lên kinh hô, hai mắt mở to.

Tiểu Đình Hoan không phải con gái của Trử Lực Ngự, Nam Tuệ thực sự bị dọa đến ngây người. Cái này hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của cô, cô vốn nghĩ rằng Hứa tẩu là nghe tin đồn vớ vẩn mới có thể nói như vậy, không nghĩ tới Hứa tẩu lại có chứng cứ rõ ràng, lại còn có người làm chứng! Người làm việc tại Trử gia công tác gần mười năm. Ông ta đã kể cho Hứa bá nghe, kể lại sự tình từ đầu đến cuối.

Nguyên lai mẹ của Đình Hoan là do trưởng bối làm chủ mới tiến vào trử gia, không phải là do có tình cảm với Trử Lực Ngử, hơn nữa Trử Lực Ngự đối xử với cô ấy còn lạnh lung hơn cả người bình thường, làm cho quan hệ vợ chồng của bọn họ ngay từ ngày đầu đã không có tiến triển tốt, về sau lại càng như biến thành băng.

Kỳ thật mẹ của Đình Hoan rất thích thiếu gia, Hứa bá nói cho cô.

Cô ấy tràn ngập hi vọng khi tiến vào Trử gia, lại bởi vì đã cố gắng rất nhiều những vẫn không được tiên sinh để ý đến, chỉ đổi lại là sự lãnh đạm của tiên sinh, làm cô rất thất vọng cùng oán hận mà tâm tình sinh biến, cuối cùng vì hận quá đã làm ra việc thương tổn chính mình cùng thiếu gia, mà tiểu Đình Hoan chính là kết quả ngoài ý muốn của việc làm đó.

Phát sinh loại sự kiện xấu hổ này, làm cho lão gia cùng phu nhân chẳng biết xử lý như thế nào, cuối cùng lựa chọn chuyển ra nước ngoài, coi như không biết chuyện gì. Mà thiếu gia thì thủy chung lãnh đạm mà chống đỡ. Không ai biết phụ thân của tiểu Đình Hoan là ai, nhưng ai cũng đều biết đó không phải thiếu gia. Tràn ngập oán hận, thiếu phu nhân không muốn li hôn, đổ lỗi cho tiên sinh, sau đó Thiếu phu nhân vì khó sinh mà qua đời, tiểu Đình Hoan liền như vậy lưu lại ở trử gia, cho tới bây giờ.

“Cũng không thể trách tiên sinh đối với tiểu thư lạnh lung” Hứa tẩu nói, “Bởi vì tiên sinh có thể để tiểu thư lưu lại đây, có thể để cho tiểu thư gọi mình là ba ba, cũng đã coi như vậy là rất chiếu cố rồi, kỳ thật cũng đã đủ rồi.”

Hứa bá ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Hứa tẩu, nhưng Nam Tuệ lại không có biện pháp để đồng ý.

“Một khi đã quyết định muốn làm cho của đứa nhỏ, nên dốc toàn tâm toàn sức, nếu không có biện pháp thiệt tình đối đãi đứa nhỏ, không bằng đừng nhận nuôi nó còn hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của chính mình, lại làm cho vợ chồng Hứa bá sợ tới mức cái gì cũng không dám nữa nói.

Cô biết bọn họ nhất định là hiểu lầm ý tứ của cô, nhưng là đầu óc cô còn đang bận suy nghĩ rốt cuộc nên như thế nào giải quyết chuyện này, căn bản là không có dư thừa tâm tư hướng bọn họ giải thích, dù sao về sau bọn họ tự nhiên sẽ biết ý tứ của cô.

Sau bữa cơm trưa, Nam Tuệ ngồi tại phòng suy nghĩ nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu, nên bắt đầu từ người lớn, hay là tiểu hài tử kia đây? Hình như bắt đầu từ tiểu hài tử kia có vẻ dễ hơn. Khóe miệng hơi nhếch, cô suy tư một chút, quyết định hiện tại liền hành động luôn.

“Hứa tẩu, dì có biết cô giáo của tiểu Đình Hoan ở nơi nào không?” Cô đi ra khỏi thư phòng, xuống lầu hai tìm Hứa tẩu hỏi.

“Cô giáo của tiểu Đình Hoan?” Hứa tẩu dừng công việc đang làm lại, lấy ngữ khí không xác định xác nhận lại.

“Đúng, dì có số điện thoại của cô ấy không?”

“Có.” Hứa tẩu do dự trả lời, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Không biết phu nhân hỏi cái này để làm cái gì?”

“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Nam Tuệ mỉm cười trả lời.

“Cái gì?” Hứa tẩu há mồm ngạc nhiên nhìn cô.

“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Cô nhắc lại một lần nữa.

“Phu nhân?” Hứa tẩu bị dọa tới.

“Mau đưa địa chỉ cho cháu, cháu nhớ rõ tiểu Đình Hoan bốn giờ mới tan học đúng không? Bây giờ mà đi xe máy tới đón tiểu Đình Hoan có quá muộn không nhỉ?”

“Đi xe máy?” Hứa tẩu lại bị dọa một lần nữa.

“Đúng rồi, xe máy của cháu vẫn để trong ga ra thì phải? Bây giờ cháu sẽ đi lấy xe, chiếc xe đấy đã nhiều ngày không chạy, không biết có vấn đề gì hay không? Dì ghi cho cháu cái địa chỉ có được không? Cám ơn.” Cô nói xong, cầm cái chìa khóa xoay người đi xuống dưới.

Hứa tẩu hoàn toàn muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, rất muốn đánh điện thoại tới công ti nói cho tiên sinh, nhưng lại băn khoăn tới tiểu thư nhỏ bé sẽ bị liên quan. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm Hứa bá cứu mạng.

Sauk hi ghi địa chỉ trường mẫu giáo xong, vợ chồng Hứa bá cùng nhau đi đến ga ra. Lúc này, Nam Tuệ đã lấy xe máy từ ga ra đi ra, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lấy được địa chỉ là có thể xuất phát.

“Phu nhân, đi xe máy rất nguy hiểm, tôi lái xe chở cô đi đón tiểu thư có được không?” Hứa bá mở miệng nói.

“Cháu còn muốn tới mấy nơi nữa, đi xe máy sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa trước kia mỗi ngày cháu đều đi xe máy đi làm, kỹ thuật tốt lắm, hai người yên tâm đi.” Nam Tuệ hướng bọn họ cười.

“Phu nhân, hay là cô cứ để Hứa bá đi cùng cô có được không? Hắn biết nhà trẻ ở nơi nào, cô lần đầu tiên đến đó sẽ rất dễ lạc đường, nếu vì lạc đường mà không kịp thời gian đón tiểu thư, như vậy cô không phải tốn công vô ích một chuyến sao chứ?”

Hứa tẩu ôn nhu khuyên.

“Dì nói như vậy cũng có lý.”

“Hứa bá, ông còn không nhanh đi lấy xe ra.” Nhìn cô tựa hồ có chút bị thuyết phục, Hứa tẩu lập tức nắm chắc cơ hội nói với Hứa bá.

“Được được được.” Hứa bá liên tiếp trả lời ba câu, lập tức chạy vào ga ra, trong chốc lát liền đem xe đi ra.

Nam Tuệ bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng biết hai vợ chông bọn họ không chỉ lo lắng cho cô, mà còn lo lắng cho tiểu Đình Hoan là chủ yếu. Quên đi, khiến cho chính mắt bọn họ nhìn xem cô làm cái gì với tiểu Đình, lúc sau bọn họ sẽ biết được chính mình lo lắng căn bản là dư thừa.

“Vậy phiền toái bác, Hứa bá.” Cô tắt xe máy, đổi sang xe của Hứa bá.

Khoảng 20 phút sau thì đến nhà trẻ, Nam Tuệ đã nhận ra được đường đến đây, cô khẳng định lần sau nhất định sẽ tự mình đi xe máy tới đây, tuyệt đối sẽ không lạc đường.

Còn chưa tới bốn giờ, một số ít cha mẹ đến đón bọn nhỏ đang chờ ở cửa, Nam Tuệ nói với Hứa bá một tiếng, rồi xuống xe, ra chỗ cha mẹ bọn nhỏ đứng. Bốn giờ, cửa của nhà trẻ được mở ra, một đám cha mẹ đi vào trong đón đứa nhỏ của chính mình. Nam Tuệ cũng đi theo vào, sau đó phát hiện bọn trẻ con chạy ra được chia làm hai nhóm, một nhóm hướng về phía cha mẹ chạy đến, một nhóm khác lại chạy về phía chiếc xe ô tô, chuẩn bị lên xe. Cô nhìn thấy tiểu Đình Hoan đnag tiến về chiếc xe đó.

“Hoan Hoan.” Cô cất tiếng kêu lên, quyết định về sau sẽ dùng nhũ danh này để gọi con bé.

Cô bước nhanh đi ra phía trước, đi tới bên người tiểu Đình Hoan, vỗ nhẹ tay một chút vào bả vai của con bé.

“Hoan Hoan, mẹ tới đón con.” Cô ngồi xuống, mỉm cười nhìn con bé nói.

Đột nhiên thấy cô xuất hiện, Trử Đình Hoan ngây ngẩn cả người, chẳng biết tại sao lại gặp cô ở đây.

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Thấy một người lạ chưa bao giờ gặp qua tiếp cận học trò của mình, giáo viên mẫu giáo nhanh chóng đi tới quan tâm.

“Xin chào, tôi là mẹ của Đình Hoan, tan học tới đón con bé.” Nam Tuệ đứng dậy, mỉm cười nhìn cô giáo nói.

Nghe thấy cô là mẹ của Đình Hoan, cô giáo không tự chủ được sửng sốt một chút. “Xin chào” nhanh chóng gật đầu chào, cô giáo xin lỗi nói: “Tuy cô nói là đến đón Đình Hoan, nhưng là Đình Hoan từ trước tới giờ luôn luôn đi xe của nhà trường về nhà, tôi chỉ sợ không có biện pháp để cô đón con bé.” Đột nhiên lại có một người lạ như thế đến, ai dám đưa đứa nhỏ cho cô?

Nam Tuệ đang định nói chuyện, một giáo viên mẫu giáo khác trong phòng học chạy ra, hướng về phía cô đi tới. “Cô Lâm” Cô ấy gọi, “Quản gia của Đình Hoan vừa gọi điện thoại đến, nói mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá sẽ đến đón con bé, hôm nay Đình Hoan không ngồi xe của trường đi về.”

Cô Lâm sau khi nghe xong nhìn về phía Nam Tuệ, trong mắt vẫn có chút nghi ngờ cùng phòng bị. “Mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá đến đây sao chứ?”

“Hứa bá đang ở trên xe chờ chúng tôi.” Nam Tuệ gật gật đầu.

“Vậy tôi tiễn hai người ra xe.” Cô giáo Lâm nói xong, chính mình dắt tay Đình Hoan, cùng Nam Tuệ đi ra ngoài

Nam Tuệ khóe miệng khẽ nhếch, cùng đi ra ngoài cửa. Cô biết cô giáo Lâm muốn đưa bọn họ đi ra ngoài là vì muốn xác định Hứa bá có đến đây, mà cô ấy nắm tay Đình Hoan như vậy là phòng bị nhỡ có xảy ra chuyện gì, chính mình có thể bảo vệ cho Hoan Hoan. Cô cũng thực thích một cô giáo cẩn thận như vậy

Đi ra cửa cùng Hoan Hoan và cô giáo Lâm. Hứa bá vốn đang ngồi ở trong xe vừa thấy cô đi ra liền mở cửa xe đi xuống.

“Cô giáo Lâm.” Hứa bá hướng về phía cô giáo gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng Nam Tuệ cung kính kêu một tiếng, “Phu nhân.” sau đó đưa tay tiếp nhận cặp sách của Hoan Hoan đang ở trên tay của cô

“Cám ơn.” Nam Tuệ nhìn ông mỉm cười, bởi vì cái cặp sách này thật sự phải nặng tới mấy kg, không biết bên trong rốt cuộc mang cái gì nha?

Xác định Hứa bá có đến, cùng với cô ấy chính là mẹ của Đình Hoan, cô giáo Lâm yên tâm hướng bọn họ vẫy tay chào, xoay người rời đi.

“Hứa bá, McDonald’s có xa đây không?” sau khi lên xe, Nam Tuệ mở miệng hỏi.

“McDonald’s?” Hứa bá sửng sốt một chút.

“Đúng, cháu đột nhiên muốn ăn khoai tay chiên, còn có kem hình nón nữa.” Nam Tuệ mỉm cười nói, “Sẽ không phiền bác chứ?”

“Không.”

Sau khi xe lăn bánh đi trên đường, Nam Tuệ chuyển sự chý ý hướng đến đứa nhỏ im lặng đang ngồi bên cạnh cô. “Hoan Hoan, con có muốn ăn khoai tây chiên không?” Cô ôn nhu hỏi con bé. Đình Hoan im lặng lắc đầu.

“Hay là ăn kem hình nón?”

Đình Hoan lại lắc đầu.

“Gà rán thì sao?”

Đình Hoan vẫn là lắc đầu.

“Con chưa ăn McDonald’s bao giờ sao?” Nam Tuệ đổi câu hỏi khác, nghĩ rằng một đứa nhỏ thì phải rất thích McDonald’s mới đúng chứ.

Đình Hoan ngoài ý muốn gật đầu.

“Con không thích sao?” Cô lại hỏi.

Đình Hoan lúc này không có gật đầu cũng không có lắc đầu.

“Con không thích sao chứ?” Cô hỏi lại một lần nữa.

“Hứa nãi nãi nói đó là đồ ăn rác rưởi, không có dinh dưỡng.” Đình Hoan rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm rõ ràng trong vắt, rất là dễ nghe, chỉ tiếc ngữ khí lại có một áp lực. Nam Tuệ thiếu chút nữa đắc ý cười to. Điều cô nghĩ đến quả nhiên không có sai, không có một tiểu hài tử nào là không thích McDonald’s.

“Hữa nãi nãi nói vậy cũng đúng” Cô nhìn tiểu Đình Hoan gật gật đầu, “Nhưng là chỉ cần không thường xuyên ăn, lâu lâu ăn một chút cũng không ảnh hưởng. Con có muốn ăn không?”

Đình Hoan lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước, nhưng là không dám gật đầu nói muốn, chính là nhìn cô không chớp mắt mà thôi.

“Phu nhân, đến nơi rồi, cô có muốn tôi xuống xe đi mua về đây, hay là hai người xuống xe đi vào trong ăn?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng của Hứa bá hỏi.

“Hứa bá xuống mua giúp cháu nhé.” Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời. Xem tình huống hiện tại, cô không nghĩ rằng sẽ cùng tiểu Đình Hoan xuống xe, đông đúc như vậy vẫn cần một người đàn ông xếp hàng mua đồ thì hơn?

“Được.” Hứa bá gật trả lời.

“Hoan Hoan, con muốn ăn cái gì?” Cô quay sang hỏi con bé.

“Vì sao cô cứ gọi cháu là Hoan Hoan? Cháu tên là Trử Đình Hoan.” Đình Hoan rốt cục nhịn không được nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì mỗi người khi còn nhỏ trừ tên của mình ra, đều còn một cái tên khác rất đáng yêu nha, con không có sao?” Đình Hoan lắc đầu.

“Vậy mẹ về sau sẽ gọi con là Hoan Hoan có được không? Hoan này nghĩa là khoái hoạt vui vẻ, sau này con so với các bạn sẽ nhanh nhẹn, vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều.”

“Thật vậy sao?”

“Thật.” Nam Tuệ dùng sức gật đầu, sau đó nhìn về phía cửa xe. “A, đã đến lượt Hứa bá chọn dồ rồi kìa, Hoan Hoan con muốn ăn cái gì, hay là ăn thức ăn giống mẹ nha?”

“Cháu–…”

“Sao? Không có việc gì đâu, con muốn ăn cái gì cứ nói đi.”

“Cháu có thể ăn cái thứ mà có cả đồ chơi không?” Đình Hoan nho nhỏ giọng nói.

“Có đồ chơi? Thì ra là cơm trẻ em, mẹ biết rồi.” Nam Tuệ mỉm cười, trong nháy mắt, cô nhìn lên phía trước thấy Hứa bá đang nhìn cô và tiểu Đình Hoan qua gương chiếu hậu cười cười, cô mỉm cười với Hứa bá làm ông bối rối quay đi..

“Hứa bá, bác có muốn ăn cái gì không?” Cô hỏi.

“Không có. Tôi đã là một lão già rồi, ăn loại thức ăn này sẽ không quen. Phu nhân cùng tiểu thư cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi.” Hứa bá lập tức lắc đầu.

“Vậy cháu sẽ mua phần của cháu và Hoan Hoan.” Nam Tuệ nói xong mở cửa kính xe, hướng về phía cô phục vụ nói: “Cho tôi một phần cơm trẻ em, một phần khoai tây chiên, và một cây kem ốc quế.”

“Được.” Cô phục vụ mỉm cười hưởng ứng, nhận tiền rồi đưa cho cô một cái phiếu, kêu bọn họ tới phía trước nhận đồ.

Không đến hai phút, 2 phần đồ ăn đã được đưa đến, Nam Tuệ nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh vẻ mặt rất hứng thú, mong đợi nhưng lại không dams lộn xộn, cố nén cười, cô đưa phần cơm trẻ em đến cho tiểu Đình Hoan.

“Đây là phần cơm trẻ em của Hoan Hoan.”

Con bé ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có vẻ yêu thương. Đồ ăn đã ở trong tay con bé, thế nhưng nó còn không dám di chuyển. Con bé còn nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại phải chịu áp lực nhiều như vậy?

“Muốn mẹ giúp con mở ra không ?” Cô ôn nhu hỏi.

Hắn do dự gật đầu.

“Vậy con cầm lấy kem ốc quế này, thuận tiện ăn luôn giúp mẹ một chút được không? Bởi vì cái này mà không ăn nhanh nó sẽ bị chảy nha.” Rồi cô đưa kem ốc quế cho con bé. Đình Hoan chần chờ nhìn kem ốc quế ở trên tay, rồi lại nhìn cô. “ Mau ăn nha.” Cô cổ vũ thúc giục.

Rốt cục, con bé cũng thật cẩn thận cúi đầu, nhẹ nhàng liếm kem ốc quế..

“Ăn có ngon không?” Nam Tuệ hỏi.

Con bé hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu.

Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười. “Vậy ăn nhanh lên, đừng để cho kem bị chảy.”

Đình Hoan lại dùng sức gật đầu, khờ dại cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đáng yêu. Lại một lần, Nam Tuệ phát hiện Hứa bá theo gương chiếu hậu nhìn lén bọn họ, lúc này cô làm như không biết, giúp tiểu Đình Hoan mở phần cơm trẻ em, rồi đưa cho con bé.

“Được rồi.” Cô đưa cho tiểu Đình Hoan nói, con bé dường như đã quên mất phần cơm này rồi.

Đình Hoan miễn cưỡng trả lại kem cho cô, Nam Tuệ biết con bé còn muốn ăn, nhưng trẻ con thì không nên ăn nhiều kem.

“Nhìn cái đồ chơi này xem này.” Cô dùng đò chơi trong phần ăn trẻ em để đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu Đình Hoan, con bé quả nhiên lập tức quên mất sự tồn tại của kem ốc quế. Vui vẻ ăn đồ ăn rồi chơi đồ chơi, ba mươi phút sau thì xe về đến nhà, cô cùng Hoan Hoan đã có điểm quen thuộc, ít nhất hai người đã cùng nhau ăn kem, cô liếm một ngụm rồi lại đưa tới trước mặt con bé cho con bé liếm một ngụm. Hơn nữa con bé cũng đã bắt đầu nói chuyện với cô, cũng sẽ trả lời những vấn đề mà cô hỏi.

Không đến một giờ ở chung, mà đã thu được hiệu quả như vậy, cô đã thực vừa lòng.

Cô tin tưởng rằng sẽ làm cho tiểu Đình Hoan thấy cô như mẹ ruột của con bé, hội đối cô làm nũng, quấn quít lấy cô, thậm chí đôi lúc còn có thể đối cô tức giận, giống như mẹ con bình thường, việc đó sẽ có ngày cô làm được. Cô sẽ chờ đợi ngày đó nhanh đến đây.

phan-1
phan-3
phan-4
phan-5
index



tags : truyen tieu thuyet - Bà Xã, Anh Yêu Em! - Tiểu thuyết Full - wap truyen - truyen hay
Trang chu
onl : 1
bo dem 1 | 570

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game