Polly po-cket
wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


Trang chủ > truyen teen > truyen teen
Bottom

Bài viết: Đọc Truyện teen - Giấc Mơ Tuyết Trắng

Admin [OFF]
Rất Đẳng Cấp


Giấc Mơ Tuyết Trắng



truyện:giấc mơ tuyết trắng.

tác giả;mình (vanveopt or voimap đều là mình)

thể loại:tình cảm teen,tình cảm gia đình...



Giới thiêu nhân vật chút nha.

Nguyễn Hà My :mẹ mất,bố bỏ hai mẹ con từ lúc nó còn nhỏ nên phải làm con nuôi nhà bố mẹ Huy

Hoàng Huy:đẹp trai ,lạnh lùng chỉ hay cười với My thui,là anh nuôi của My(la hot boy của trường )

Nguyễn Anh Duy:đẹp trai,sát gái,ăn chơi ,sành điệu ,vì là đại công tử của tập đoàn Xuyên Á,học cùng lớp với My.truyện lúc đầu hơi buồn,nhưng sau rất vui,Nó núp sau cô Trân thút thít khóc,cái nỗi đau mà nó phải chịu có lẽ quá lớn đối với một con bé mới có sáu tuổi,đôi mắt ngây thơ của nó sưng mọng _nó có lỗi gì đâu.

-Ai đây mẹ? Con cô Trân hỏi.

-Đây là Hà My ,con bé là con của chị kết nghĩa của mẹ,chị ấy bị tai nạn mất rồi,bố nó thì ***** con nó đi bây giờ cũng chẳng ai liên lạc được .Khổ thân con bé.Bây giờ con bé ở nhà mình con nhớ đừng bắt nạt em đấy.

Thằng bé lạnh lùng đáp:-Vâng!Cô Trân quay sang con bé:-Đừng khóc nữa con,từ nay đây là gia đình của con .Đây là anh Huy anh hơn con 1 tuổi đấy,chào anh đi con.

Nó ngước đôi mắt ậng nước sợ sệt nhìn thằng bé:

-Hic,em..chào.hix anh.

Huy ko thèm liếc con bé một lần,lạnh lùng quay đầu bước đi:-Đồ con gái mít ướt.Nó là một thằng bé cô đơn,lạnh lùng,nó ko thik sự xuất hiện của con nhỏ chút nào vì đơn giản nó ghét bọn con gái ,ghét phải chia sẻ mẹ với người khác.Lúc Huy đang xem tivi chợt nó sợ sệt bước lại gần:

-Anh ơi cho em xem cùng được ko?Thằng nhỏ khó chịu nhìn con bé:-Nói trước tôi hông có xem búp bê với lại mấy cái hoạt hình con gái đâu đấy.

Nó ngoan ngoãn:-Vâng,em biết rồi.Huy càu nhàu:-Thiệt là phiền phức.

Cô Trân gọi:-Huy ơi lên xem em tắm xong chưa bảo nó xuống ăn cơm đi.

-Sao con lại phải đi gọi nó,đúng là con gái đến ăn cũng phải hầu.Nói vậy thui nhưng nó vẫn lên.Nó gõ cửa :

-Ê,xuống ăn cơm.Ko thấy tiếng con bé trả lời ,nó đâm cáu:-Điếc rùi hả,Vẫn hok trả lời ,nó bực mình đẩy cửa bước vào,nó thấy một cảnh tượng con bé đang ngồi ôm con gấu trong xó tường khóc nức nở,tự nhiên Huy lại thấy thương con bé.Nó bước lại gần:

-Nín đi .Con bé vẫn hok ngừng khóc

-Sao lại khóc?Nó nấc nghẹn:

-Em nhớ mẹ hic..mẹ ơi hu hu mẹ về với con đi,bố ơi bố ở đâu ,bố mẹ ơi hu hu hu..Cái hạnh phúc gia đình của nó đã tan vỡ rồi chẳng bao giờ tìm lại được ,chẳng lẽ nó đủ lớn để phải chịu đựng những vết thương mãi mãi ko bao giờ lành lại được,nó đâu có tội j đâu.Huy lau nước mắt cho con bé,thì thầm:

-Em nín đi,tí nữa anh cho kẹo.Nó ngước đôi mắt tròn xoe nhìn thằng bé:-Anh ơi,người ta bảo mẹ lên thiên đàng rồi,nếu em ngoan sẽ được gặp mẹ phải hông anh,?

-Thật chứ ở đấy đẹp lắm,chỉ cần em ngoan sau này nhất định sẽ gặp được mẹ em.Bây giờ xuống ăn cơm nhá.

_Vâng ah.Từ hôm đó Huy hok còn ghét con nhỏ nữa nó là một con bé đáng thương.Huy đang chơi xếp hình,My lon ton chạy đến.:-Anh cho em chơi cùng được hok.

-Không!

-Tại sao lại ko? Nó liếc mắt nhìn My:-Vì em là con gái,con gái phiền phức lắm,suốt ngày mít ướt,anh ko thik thế thôi.

Nó nhìn Huy bằng ánh mắt ngây thơ:-Em hứa sẽ ko khóc nữa,cũng ko làm phiền anh,anh cho em chơi cùng nhá.Nó nhìn con bé nghi ngờ:-Thật ko,nào ngoắc tay anh mới tin.Thế là hai đứa trẻ ngoắc tay nhau,từ đấy chúng như hình với bóng vậy.

Hôm nay bạn của cô trân sang chơi,nên bé Thảo cũng đi theo.Thảo chạy ùa lên tầng tìm Huy:

-Huy ơi! Nhưng chẳng may do chạy nhanh quá nên Thảo đã va phải My,cốc nước My đang cầm đổ hết vào chiếc váy của Thảo.

-Đi đứng kiểu gì làm hỏng hết váy người ta rồi.My cúi đầu lắp bắp:

-Em xin lỗi.Thảo quắc mắt lên nhìn My :-Ủa mà đây là ai zaay,ah chắc con cô giúp việc rồi ,người đâu mà hậu đậu vậy ko có mắt ah.

-Cậu thôi ngay đi ,có đổ một tí nước vào mà cũng kêu ,đúng là đồ con gái.Mà đây ko phải con của cô giúp việc mà là em gái nuôi của tớ nên đừng có mà bắt nạt nó.Thảo nín de ko nói câu nào,còn Huy vội kéo tay nó đi vào,ao mà em ngốc thế ,người ta mắng thì phải biết nói lại chứ.Haizz lại phải đào tạo cho một khóa dạy cãi nhau thui.

-Cái anh này..

Mười năm thoắt cái đã trôi qua.Hà My năm nay đã vào lớp mười ,mười năm sống ko có tình yêu thương ,che chở của cha mẹ ,nhưng mà con ko buồn đâu mẹ ah,vì con biết rằng con sẽ gặp lại mẹ thôi,Vì con ko hề cô đơn ,con có mẹ Trân ,có bố Hoàng,có cả anh Huy nữa.Cô Trân gọi với theo:

-My đi học ngoan con nhá!My cười:-Vâng con biết rồi ,mẹ Trân cứ làm như con còn trẻ con ấy.

Huy véo má em:-Thế em tưởng em là người lớn ah,thui đi nhanh lên muộn bây giờ.

Hôm nay là ngày khai giảng trừong rất đong vui nhộn nhịp.

-Anh ơi lớp anh ở đâu thế ,tí cho em lên chơi nhá.

-Không cho ,cho em lên để em phá lớp anh ra ah.Con bé cười giòn tan ,vừa chạy vừa

ngoái đầu lại:

-Lêu lêu em cầm cặp anh này.Huy cười phá lên :-Ha ha đồ ngốc hôm nay khai giảng anh cần cặp để làm gì.Mà cẩn thận kìa.

Con nhỏ nhỏ đâm sầm vào một thằng nhóc.

-Ê đi đứng kiểu gì thế,mắt mũi làm sao thế ko bít.Huy đứng cười xem em chuẩn bị thực hành.Con nhỏ lườm thằng bé ,đứng chống nạnh:

-Bộ cậu tưởng mắt cậu to lắm ah,mà mắt to thế sao còn đâm vào tôi,hay là trông thế thôi nhưng mà bị lé hả.Mà con trai gì mới bị ngã đã kêu trời kêu đất ko bít.Thằng bé bị ăn một hồi liên hoàn cước ko nói được câu nào.

-Thôi tôi đàn ông chân chính ko thèm chấp đồ con gái vô duyên.

-Còn cậu ah,cái đò con trai thối,cãi nhau với cậu chỉ tổ làm hạ thấp tôi thôi.Nói rồi con bé đi về chỗ anh,còn thằng bé ôm nguyên một nỗi giận tư bé đến giờ chưa ai giám nói với nó như thế , khổ nỗi cậu ta nguyên là đại công tử tập đoàn Xuyên Á , lại đẹp trai nên là ước mơ cua biết bao cô gái thế mà lại bị một con nhỏ **** không thương tiếc . My năm tay anh đi tung tăng khắp hành lang mà không để ý bao nhiêu con mắt đang đổ dồn :













-Anh thấy em có được không,ha ha nhìn cái mặt hắn lúc đó thiệt là tức cười nha.

-Ờ công nhận em **** hay ,học trò của anh thì phải thía chú.Con bé ngơ ngác nhìn xung quanh :

-Ủa sao mọi người cứ nhìn mình vậy anh,mặt anh có nhọ đâu ,mặt em có hok?

-Thôi em ko hỉu đâu lũ con gái phiền phức ấy mà.t

-Ê anh nói cái gì đấy bộ em ko phải là con gái ah.

-Em khác.Lúc này nhỏ My mới để ý tiếng thì thào bàn tán.

-Này con bé nào đi cùng với Huy kia.hok phải bạn gái chứ,từ trước giờ cậu ý làm gì thân với đứao nào như thía.

Như đã hỉu ra chuyên nó ,nó véo tay Huy:

-Em bít rùi anh là hotboy chứ giề, người ta tưởng em là bạn gái anh,Ha ha hay quá ,cho anh sướng luôn,nó ôm chặt lấy tay Huy:-Anh iu..

bọn con gái nháo nhào lên,-Trời nó gọi Huy là anh iu kìa.Huy cười :

-Đúng là em tốt của anh

-Cái giề anh ko muốn làm hotboy ah,thui em vào lớp đây

-Ờ ngoan đấy đừng có mà cãi nhau

-Em biết rồi.Nó lon ton chạy đến chỗ con nhỏ bạn thân từ hồi cấp 2

-Phương ơi,mày giữ chỗ cho tao chưa đấy

-Rồi ,bàn ngồi 3 nên mày ngồi giưa nhá tao thik ngồi cửa sổ.Nó giẫy nảy :

-Ứ ừ tao ngồi đầu bàn cơ.

-Ko được đâu có đứa ngồi rồi

-Đâu đứa nào để tao bảo chuyển chỗ.Phương chỉ tay vào thẳng nhỏ:

-Kia kìa.Làm cho cả hai đứa hét toáng lên.

-Là cô ah.

-Cậu...tôi phải ngồi với đồ khỉ mốc nhà cậu sao.Phương ngơ ngáo ko hỉu gì hết trơn:

-Sao thía hai người quen nhau ah,My nó muốn cậu chuyển chỗ cho nó ra ngoài.

Cậu ta cười nham nhở:-He he ko bao giờ ****** thui ah.

-Cậu bảo gì,cậu chán sống roài ah,hôm nay bị sao quả tạ này chiếu rồi,tôi sẽ cho cậu bít tay.Thế là hai đứa dồn nhau khắp nơi,pó tay vừa mới quen.Hai đưa ngồi lườm nguýt nhau,chắc ko lành lặn với con nhỏ bà la sát này rồi.Phương thì thầm:-Mày với Duy có chuyện j thía.My cố nói to:

-Chẳng bít sáng nay mình bước chân trái ra ngoài hay sao ấy tự dưng lại đâm dính một thằng âm,thần kinh bất ổn khổ ghê.Duy tức muốn ói máu,kéo tay thằng bạn bàn trên:

-Này Cường cậu nhìn thấy sư tử Hà Đông bao giờ chưa,sáng nay tớ nhìn thấy rồi đấy.Ban đầu thấy hao hao giống con lợn thui nhưng mà tiếng gầm ko lẫn đi đâu được ha ha.My lộn ruột lên :

-Trên đời dưới đất chưa thấy một khỉ nào khả ố hơn cái thằng cha đấy mày ah.Sao lại thả rông ko bít,phải nhốt vào chuồng thú chứ.Đang tức thì một con nhỏ kéo tay con nhỏ .Nó quát lên:

-Cái giề!!!

-Ơ cho tớ hỏi tí.Nó cười giả lả:-Xin lỗi bạn hỏi gỉ cơ

-À,chị tớ nhờ tớ hỏi cậu có quan hệ với anh Huy vậy.My cười lăn lộn:

-Ôi buồn cười quá ,bảo chị bạn ko phải lo,anh trai mình đấy.Con bé tròn xoe mắt :

-Anh trai! thiêt ah sao chẳng giốn nhau gì cả.Bất giac MY thấy đau tim,mình chẳng có gì hết ,có phải anh trai của mình đâu.Cô bé kia hoảng sợ khi nhìn thấy bộ mặt xám nghoets của con bé.

-Bạn sao vậy?

-Ko,ah anh mình ko thik con gái hiền lành đâu.

-Sao lại thế

-Vì anh ấy bảo con gái phiền phức,lại hay mít ướt nên anh ấy hok thik,mình phải hứ ko bao giờ khóc anh ấy mới cho mình chơi cùng đấy,thấy có hâm ko.

Duy chen vào :-Đúng là anh nào em đấy.My lườm nó:

-Anh mình vừa học giỏi,đẹp trai,tính tình hơi kì quái là việc đương nhiên,nhưng mà một số người đẹp trai hok thấy đâu,IQ chỉ có hai chữ số,mồm mép thì ngang đàn bà thế mà vẫn hâm mới lạ.













Chap tip nè.

Duy cứng họng luôn,còn ai nhìn ra con bé ngây thơ ngày nào hok,người ta mắng cũng hok dám cãi bây giờ thì...

Bên lớp Huy thì:

-Này nhỏ đi cùng mày lúc nãy là ai thía,bồ ah nhìn xinh thật đấy.Huy cười:

-Bạn gái á cứ coi như thế đi ,hì đùa thôi em gái tao đấy.

-Em mày ! con bé xinh thế mà chẳng giới thiệu bao giờ,giới thiệu cho tao đi mày

-Không bao giờ.

Đang ngồi trong giờ dự khai giảng,thì một con

bé cùng lớp nhìn rất xinh,có vẻ như con nhà giàu có,quay xuống chỗ My:

--Ra ngoài nói chuyện một chút được ko.My cười ó chuyện j mà trông nghiêm trọng thế bạn.Hai đứa đi đến một hành lang:-Từ sau bạn đừng ăn nói với Duy kiểu đó.Con nhỏ tên Trang vênh mặt lên nói.

-Tại sao tôi lại phải làm thế,tôi thích nói những gì ,nói với ai ,bạn ko có quyền gì để quan tâm.

-Vì tôi thik Duy,tôi ko muốn bạn lăng mạ cậu ấy.

-Nhưng mà cậu ta chẳng là gì với tôi hết.Con nhỏ Trang tức tối:-Cậu thật ko bít điều ,có biết cậu ấy là đại công tử của tập đoàn Xuyên Á ko hả?

My nhếch môi cười:-Thế thì sao,nhà giàu à,hẳn nào nhìn ngông nghênh thế.

-Cậu là cái đồ con gái gì vậy,cha mẹ cậu ko dạy cậu à.

Cha mẹ ,tư nhiên tim con bé nhói lại,tại sao lại cứ đâm vào vết thương đang rỉ máu của nó,dù nó có ra sao thì nó cũng ko muốn ai nói bố mẹ nó như vậy.Nó nhìn Trang lạnh lùng:

-Im đi!

-Tôi nói sai sao.

-Tôi bảo cậu im đi cơ mà,đừng bao giờ nói bố mẹ tôi như vậy.Nói rồi nó vụt chạy đi ,nó muốn khóc thực sự muốn khóc,bao nhiêu sự kìm nén trong suốt mười năm qua bỗng nhiên vỡ òa chỉ vì lời hứa ngoắc tay với Huy,nó đã luôn cắn chặt môi để ko bao giờ khóc,nó nhớ mẹ ,nhớ bố thực sự rất nhớ.Tự nhiên Huy thấy lo,nó nhìn quanh chợt thấy cái bóng nhỏ liêu xiêu của nhỏ My.Huy vội dồn theo:

-My ơi,em làm sao thế ,đứng lại anh xem nào,đừng chạy nữa.Huy dồn kịp con bé ,cậu giữ chặt vai My,nhìn thẳng vào đôi mắt tròn ngây thơ,nhưng mà sâu trong đó là nỗi đau mãi mãi hok bao giờ xóa được.

-Em bình tĩnh đi nói cho anh xem nào có chuyện j vậy.

-Anh ơi em ,em muốn khóc,em nhớ bố mẹ em,tại sao bố ko tìm em ,tại sao hả anh...

-Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi ,đừng như thế này nữa.

-Nhưng còn lời hứa ngoắc tay,em ko muốn là kẻ thất hứa..

-Đồ ngốc ,anh chơi với em ko phải vì lời hứa đó ,mà chỉ vì em là Hà My thôi,hiểu chưa.

-Anh ơi ...My gục đầu vào vai Huy khóc nức nở,bao nhiêu nước mắt kìm nén của mười năm qua bông nhiên trào ra.Huy thật sự thấy đau lòng ,ngày ấy ko phải vì cậu ghét con gái khóc nhè mà chỉ là ko muốn thấy con bé khóc thêm một lần nào nữa,cậu đã quyết tâm phải bảo vệ con bé suốt đời,nó sinh ra chỉ là để cười thôi.Huy lẵng lẽ lau nước mắt cho con bé:

-mười năm rồi anh mới lại lau nước mắt cho em ,vẫn như ngày xưa trông cư như trẻ con ấy.

Câu chuyện đã đc một người vô tình chứng kiến,Duy tự dưng thấy đau lòng đến lạ ,đó có phải con bé đanh đá vừa cãi nhau với mình ko,sao giờ trông hiền lành đáng thương đến vậy.Hai anh em đang trên đường về nhà,thì :

-Huy ơi đợi tớ với.Huy làm bộ ko nghe ,ra sức đạp.My đánh vào lưng Huy:

--Anh Huy dừng lại kìa ,người yêu gọi

-Con nhỏ này tí về chết với anh.

-Lêu lêu có chị Thảo em còn sợ gì,sợ anh chết thui ha ha.Huy vò đầu:-Đi anh roài Thảo mà đến nhà mình thì anh chết,đi đâu cũng đi theo bực mình ko thể tả.mà sao em nặng thế ,mệt muốn đứt hơi.Tiếng Thảo vẫn réo rắt đằng xa.Thảo đuổi đến nơi thở hổn hển:

-Tai cậu có bị làm sao ko vậy ,tớ gọi khản cả cổ,Huy cười xớn xác:

-Hi hi tại con nhỏ này kêu đạp xe nhanh cho mát nên tớ mới..Mà có việc gì hông?(thằng này trông thía mà đểu)My véo thằng bé một cái đau điếng ko dưng bịa đặt cho nó:

-Ko phải đâu chị ơi anh ấy nói dối đấy,ha ha cho anh sướng.Biết ngay mà bà Thảo nhà ta la toáng lên:

-Bộ cậu ghét ghặp tớ lắm sao.Thảo giận dỗi ,chọc đúng điểm yếu của ông Huy nhà ta rồi sợ nhất con gái giận:

-Ai bảo tớ ghét gặp cậu,cậu nghe làm gì lời con nhỏ này.Vừa nói mắt vừa lườm nhỏ My,thì thào:

-Em được lắm tí về chết với anh.My gào tướng lên:

-Chị Thảo ,anh ấy nói dóc thật mà,anh Huy còn dọa tí về anh ấy cho em biết tay nữa cơ.

Thảo mắt rưng rưng :-Mình biết ngay mà.Huy thì tròn mắt đau đớn ,hic bị con bé này cho lên thớt rùi,cứ nghĩ đến viễn cảnh mẹ sẽ cho một bài ca hi vọng rồi bắt đi dỗ Thảo là Huy đã thấy rùng mình ớn lạnht

Huy ngồi trên ghế salong ung dung xem tivi vì đã nghĩ ra kế phục thù con nhỏ,

-Anh Huy anh ko lau nhà à, trời còn chưa nấu cả cơm,anh hứa sẽ làm cho em một tuần mà.Nó chạy đến lôi Huy dậy:-Dậy đi làm mau,anh ko làm rồi biết tay em.

-Nè con nhỏ kia lần trước anh bảo nếu em dỗ con bé Thảo cho anh thì anh sẽ làm việc nhà cho em cả tuần đúng ko.

-Không phải lần ấy em giúp chị ấy hết giận anh rồi còn gì.

-Nhưng mà anh có nói thởi gian đâu nhỉ ,rõ ràng hôm nay em làm Thảo giận anh chứ có giảng hòa gì đâu.Biết mình bị hớ rất nặng:

-Em ko biết anh chơi xấu,anh hứa rồi thì phải làm chứ.Huy véo má nó :

-Ai biểu hôm nay em hại anh cho sướng đời ,đi làm đê ko mẹ về mắng bây giờ.Con bé cười rất chi là gian,nó cầm điện thọa lên ,nói to:

-Haizz em cũng ko muốn làm thế này đâu nhưng mà tại anh

cả thui,đành gọi chị Thảo sang làm cùng cho vui zaay.Nghe thấy Thảo là Huy té ngủa ra ghế ngay lập tức ,sau đó là vội vàng giật điện thoại từ tay con nhỏ:













-Đừng gọi ,anh làm.

-Ai biểu cư bắt em phải ra tay.Ha ha con bé nắm thóp được điểm yếu của ông này ,vì từ ngày bé thấy Huy ở đâu là Thảo phải đi theo như hình với bóng vậy,trốn thì ngay lập tức bà Thảo sẽ nào là khóc nè,dỗi nè ,hậu quả là Huy bị cô Trân mắng tơi bời ,sau đó là bắt đi xin lỗi bao giờ Thảo hết giận mới được về.(khổ ghê)

Hôm nào đi học là My cũng khản cả cổ vì cãi nhau quá nhiệt tình với tên Duy.Tên Duy nhanh chóng đã trở thành hotboy với khuân mặt vốn dĩ rất đẹp trai,nhà lại giàu ,ăn chơi ,sành điệu,nên con nhỏ ngày càng ghét.

-Ê hot dog ko chép bài đi,nhìn thiệt là ngứa mắt.

-Ê lợn thui cô ko nói ko ai bảo cô câm đâu,tôi rất thắc mắc là tại sao cô lại được ưu ái tạo thành từ nhìu động vật đến vậy,này nhé óc thì là óc lợn,người là lợn thui,tay chân của khỉ,tiếng gầm của sư tử ,đúng là sống đến bây giờ mới thấy được một người toàn diện như cô ha ha,

My tức điên lên:-Thật vinh hạnh là đến loài đọng vật như cậu mà cũng biết tôi toàn diện,Cậu có cần tôi cho mượn cái gương để soi lại mình ko,óc thì đúng là óc bò ngu ko thể tả,mặt thì đúng là con khỉ mốc ko sai đi đâu được..hứ



Trận đấu đang đến cao trào thì:

-Hà My ,Duy hai cô cậu giỏi thật dám cãi nhau trong giờ hay hai cô cậu coi thường tôi hả.Đứng lên xem nào.Nhìn cái bộ mặt giận giữ của ông thầy My lý nhí0

-Em xin lỗi thầy ah lần sau em sẽ ko thế nữa.Nhìn đôi mắt tròn xoe ,ngây thơ của con nhỏ ông thầy đang hạ hỏa t,thì nhìn thấy cái mặt tên Duy cứ vavs lên trời nên khói lại bốc tứ tán.:

-Cậu Duy cậu có thái độ gì vậy,hai cô cậu ra ngoài ngay.Thế là con nhỏ đành ngậm ngùi ra đi,hĩ,nó lườm Duy ko thương tiếc:

-Tất cả là tại cậu,đúng là cái đồ sao quả tạ nhà cậu ,sao từ ngày gặp cậu tôi đen đủi thế ko bít.

-Thế cô tưởng gặp cô tôi sướng lắm ah,còn ngồi gần cô nữ thì sớm muộn tôi thủng màng nhĩ,hoặc bị ám sát chết thui,Thui bye nhá tôi đi về đây .Sướng quá được bỏ tiết một cách quang minh chính đai,ông ấy đuổi mình về mà ha ha.

-Cậu bị điên ah ai cho cậu về,bị đuổi ra khỏi lớp còn cười một cách nham nhở,sướng lắm sao.

-Tất nhiên là sướng.Duy rút điện thoại ra:-Cô là cái đồ down tui ko thèm chấp.

-Alo quốc ah,tí bảo đứa nào sang lớp đem hộ tao cái cặp về nhá.Tao đi chơi đây mày cũng trốn về đi ,tao chờ.

-Con bé hôm nọ ah tao đá xong rùi,tại nó cả thôi nhõng nhẽo ghét ko chịu nổi.Mà mày thấy con BMW của tao ngon ko đòi mãi bà già mới mua cho đấy.

My nghe xong từng lời mà thấy ớn,tưởng hắn thần kinh có vấn đề thui ,ai dè lại còn chơi bời hư đôns,thay bồ như thay áo hok thể chấp nhận.My nhìn hắn lắc đầu:

-Đúng là đồ cà chớn,ko coi con gái ra gì ,sao mà chúng nó dại trai thế nhỉ,lại còn gọi mẹ là bà già bao giờ ko.

-Này ko phải việc của cô đừng có xen vào ,Thik lo chuyện bạo động.My quát lên :

-Cậu đúng là chẳng ra gì có mẹ để yêu thương lại còn ko bít quí trọng.

-Cô ko có sao mà phải lắm chuyện.

My giật mình ,đau nhói,mình đâu có được cái hạnh phúc ấy.Nhìn bộ mặt buồn buồn của cô bé làm tên Duy giật mình:

-Cô ko sao chứ.Nó nhớ lại cái sự việc hôm trước đã vô tình chứng kiến,chắc hẳn gia đình cô bé có chuyện gì nên mới vậy.

-Ê lợn thui!

-...............

-Này sư tử!

-Hả ???

-Cô ko bị gì đấy chứ?Ha ha nhìn tướng sư tử Hà Đông của cô ko ngờ lại mít ướt.Chết rồi lỡ mồm chẳng lẽ lại thừa nhận mình chứng kiến hôm cô ta khóc_Duy nghĩ thầm.

-Ai bảo cậu tôi là mít ướt hả..???Duy luống cuống hok bít nói sao:

-Ờ thì ,nhìn cô là biết liền..

-Cái gì cậu có mát dây ko nhìn tôi mà giống mít ướt mà,nhìn lại đê giống đâu mà giống,trông rất là đanh đá cơ mà.t

-Thôi tôi đi đây ko thừa hơi cãi nhau với cô,

-Đồ hotdog ,quả bom biến đê cho khuất mắt tôi.Trên đường về:

-Anh ơi hôm nay em bị ra ngoài vì tội cãi nhau trong giờ,em phải ngồi gần thằng đó nữa chắc em chết,cãi nhau suốt ngày.Huy cười :

-Lại cái thằng hôm em đâm phải chứ gì,thì xin cô đổi chỗ đi có sao đâu.My cười hớn hở:

-Ôi thế mà em ko nghĩ ra ,haizz ko nhìn thấy mặt nó nữa làm sao mà cãi nhau được hj.

-Đồ ngốc!

My đấm thùm thụp vào lưng Huy :-Anh bảo ai ngốc hả,em cho anh bít tay.

-Này anh đang lái xe.













-Bố ơi bố đi đâu đấy?

-À bố đi công tác ,bé My ở nhà ngoan nhé!

-Bao giờ bố về hả bố?Bố về nhớ mua kẹo cho My nha!

-Ờ bố sẽ mau về thôi.

-Bố hứa phải mau về để chơi với My bố nhá.Bố hứa đi.

-Ừ bố hứa.

My choàng tỉnh giấc lại

là giấc mơ đấy,mười năm qua con đã mơ bao nhiêu lần rồi hả bố ,tại sao bố vẫn chưa về,bố hứa rồi cơ mà,mãi mãi nó ko thể nào quên đôi mắt đau khổ ,đẫm nước mắt của mẹ ôm nó vào lòng lúc bố ra đi ,nó ngây ngô nghĩ rằng mẹ buồn vì bố phải đi công tác xa,nhưng nó đâu ngờ ngày hôm ấy là dấu chấm hết cho những ước mơ hạnh phúc gia đình của nó.Mãi mãi!My lặng lẽ ra ngoài,chỉ còn phòng Huy sáng đèn.Chợt Huy đứng trước mặt nó,rồi xoa đầu con nhỏ:

-Em lại nằm mơ ah?Con bé mở tròn mắt:

-Sao anh biết?Huy cười:

-Đồ ngốc mỗi lần My buồn là anh cũng buồn vậy đó.Con nhỏ nghi ngờ:

-Thật ko.

-Tất nhiên thấy anh nói dối em bao giờ chưa.Em đừng buồn anh tin nhất định bố em sẽ về với em thôi.Nó lại khócố nói dối em ,bố ko về đâu .Huy ôm nó vào lòng:

-Em phải tin bố chứ,em còn có bố mẹ ,có anh cơ mà,nhất định anh sẽ bảo vệ em.

-Hic ..hic cảm ơn anh.Cư mỗi lần My buồn là luon có Huy bên cạnh ,đối với nó Huy luon là một chỗ dựa ko ai thay thế được.

Hôm nay Thảo đến nhà Huy ăn cơm nên là thằng nhóc trốn biệt ở trong phòng,cho dù Thảo có năn nỉ tha thiết đến đâu thì nó cũng kêu có việc ko cho vào.hic.Lần gọi thứ mấy chục rồi:

-Huy ơi!

-Đã bảo đang bận rồi mà.

-Cô bảo cậu xuống ăn cơm.Huy đành miễn cưỡng ra mở cửa.Thảo mắt rưng rưng nhìn Huy:

-Cho tớ nói chuyện một chút được ko?

Huy bối rối:-Ừ có chuyện gì ah.Hai đứa đi ra ban công,không khí thiệt là căng thẳng:

-Cậu...cậu ghét tớ thế cơ ah?

huy nghĩ thầm "tiêu rồi bít làm sao đây,My ơi em ở đâu kíu anh..hic hic"

-Tơ đâu có ghét cậu đâu ,chỉ là có việc bận thật mà.Như ko để ý lờ của Huy,Thảo tiếp tục nói,đôi mắt buồn mà thật xa xăm:

-Từ ngày bé cậu đã luôn ghét tớ,cậu luôn tìm cách tránh mặt tớ bằng mọi cách.Bởi vì tớ phiền phức ,tớ hay giận dỗi,nhiều lúc tớ thầm ước tớ được như My,nó cũng đâu phải là anh em nhà cậu nhưng nó luôn đc cậu quan tâm,cạu chỉ cười duy nhất với mình nó thôi.NHưng mà cậu bít là tớ thik cậu đúng ko,tại sao cậu lại vẫn làm thế,Cậu có biết tớ buồn và thất vọng đến mức nào ko.

Huy bối rối:-Tớ..tớ xin lỗi.

Cô bé cười đau khổ:-Xin lỗi! chỉ vì những lời xin lỗi của cậu mỗi khi tớ giận mà tớ đã ngây ngô nghĩ rằng vì cậu quan tâm đén tớ nên mới làm thế.Nhưng mà tớ đã nhầm nếu mẹ cậu ko bắt thì cậu cũng bỏ mặc tớ thôi.

cậu có thể nói thật cho tớ được ko,cậu thik ai rồi đúng ko.Huy giật mình,chẳng lẽ cô ấy biết.

-Ko! làm gì có,sao tự nhiên cậu lại hỏi thế.

-Nhìn cậu là biết đúng rồi ,nhưng dù cậu có thik ai thì mình cũng ko từ bỏ đâu.Chẳng hiểu sao Huy lại gật đầu.

-Ừ mình có thik một cô bé từ lâu lắm rồi.

-Thôi xuống ăn cơm đi ko mọi người chờ.Thảo ko muốn nghe thêm nưa cô ko thể bị nhụt chí được.











Giấc Mơ Tuyết Trắng

Hôm nay MY sẽ xin cô chuyển chỗ,thực ra trong lòng chẳng muốn tẹo nào,tự nhiên đi học ko được cãi nhau với hắn kể cũng buồn,nhưng vì sự nghiệp học tập đành phải hi sinh thui.

-Ê lợn thui sao mặt cô nhìn như cái bánh bao chiều zay.My thở dài:

-Thôi tôi ko thèm cãi nhau nữa cho cậu ra đi mát mẻ,tí nữa tôi sẽ xin cô chuyển chỗ..Chư kịp nói hết câu thì Duy tròn mắt nhìn con bé.

-Cô bị điên ah ,sao tự nhiên lại đòi chuyển.

-Đồ thần kinh nhà cậu,cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng tưởng cậu bảo ngồi cạnh tôi sớm muộn cũng sẽ bị thủng màng nhĩ,mới lại bị ám sát.Duy bối rối:

-Ờ thì đúng thế, nhưng mà...NHưng mà tôi ko thik..Đúng rồi vì tôi ko thik nên cô ko được chuyển đi đâu hết.

-Này tôi chẳng phải là con cậu,cũng hok phải bồ của cậu,việc j toi phải nghe lời cậu,Ah lư luyến tôi quá hả,sợ ko có ai chữa bệnh thần kinh cho chứ gì.

-Cô bị điên nặng rồi,ai lưu luyến cô ,nhà cô bán dưa bở ah.

My lườm hắn:-lại còn chối,thế sao ko muốn cho tôi đi.

-Ai ko muốn cho cô đi..vớ vẩn ,cô di luôn đi ,nhìn cô thiệt là ngứa mắt.Nói xong thì lập tức hối hận ,hic giờ lấy ai mà cãi nhau.

-Cậu tưởng nhìn cậu ko ngứa mắt sao,nhìn cậu thêm nữa chỉ có nước mù hai con mắt iu quí của tui thui.BYE!

Nói rồi nó đứng lên(đang trong giờ sinh hoạt lớp) :-Em thưa cô ,cô cho em với bạn Phương chuyển chỗ khác được ko ah.

-Cô biết rồi ,cô cũng đang có ý định vì cô nghe các thầy cô giáo phản ánh em với bạn Duy rất hay mất trật tự trong giờ.Chợt con nhỏ Trang đứng lên:

-Em thưa cô ,cô cho em với bạn Hương chuyển xuống bàn bạn Duy,cho hai bạn lên bàn em ah

-Được rồi các em chuyển chỗ đi.

Nhìn mặt tên Duy sa sầm lại,ngồi gần con nhỏ Trang cũng là một nỗi kinh hoàng của nó,con nhỏ đó bamd còn dai hơn đỉa ko sợ mới là lạ,gia đình nó lại là chỗ thân thiết với gia đình Duy nên đương nhiên ko dám làm gì.

Ngồi gần suốt ngày cãi nhau nay ngồi xa mới thấy nhớ,hai đứa đứa nào cũng buòn so,mồm ko đc hoạt động thiệt là khó chịu.

-Duy ơi bài

toán này làm thế nào ,bảo tớ với.Nhỏ Trang nói với một chất gịng ngọt xớt,Duy làm bộ ko nghe,bị con nhỏ hành hạ suốt ngày hết làm cái này đến cái nọ.

-Duy! Lại với cái giọng mía lùi làm thằng nhỏ sởn cả da ga,hic nghe tiếng sư tử gầm quen rồi bây giờ chắc ko quen.

-Rồi!bài này cũng ko làm được,phiền phức.

-Duy ơi cho tớ mượn cái bút.

-Đây,khổ quá,nhờ cái gì nhờ một lượt cho xong.

-Duy ơi tớ chưa chép bài kịp cho tớ mượn vở.

-Duy ơi...Duy hét toáng lên:

-Dừng lại,tôi hết chịu nổi cô rồi,còn ngồi gần cô nữa tôi thà chết cho xong.Cả lớp trố mắt ra nhìn,Duy thì mặt tím lại vì tức giận,còn Trang thì khóc thút thít.Tất nhiên cô giáo thì:

-Cậu Duy cậu làm cái gì đấy hả?

Hắn tức tối xách cặp:-Em về luôn cô giáo ko cần phải đuổi nữa,ko thể chịu nổi.Cô giáo tức giận:

-Ai cho cậu về đứng ngay lại.NHưng mà hắn đã đi tận đâu rồi.

Ông Hưng nhìn vợ lắc đầu mệt mỏi:

-Vẫn chưa tìm thấy con bé bà ạ,không biết bây giờ nó ra sao,tôi thật có lỗi với con bé.Ngày ấy tôi và cô ấy

ko được gia đình chấp nhận vì nhà cô ấy rất giàu còn nhà tôi thì rất nghèo,cô ấy đã từ cha mẹ để cùng

tôi chạy trốn ,thế mà cuối cùng thì tôi đã làm gì cho cho cô ấy.Tôi lại đi nghi ngờ vợ tôi yêu người bạn thân

của cô ấy.Nhưng mà tại sao khi tôi nói vậy,Hương lại ko giải thích,cô ấy chỉ nói với tôi đúng một câu"Nếu đã

ko tin được nhau nữa thì tốt nhất là chia tay",tôi là một ông bố tồi,một thằng chồng tồi.

Những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên gương mặt khắc khổ của ông,bao nhiêu năm rồi chưa một phút nào

ông thoát khỏi cảm giác hối hận ,dằn vặt,lúc biết mình đã sai ông đã quay về nhà nhưng mà họ bảo người ấy

đã bị tai nạn qua đời,còn đứa con gái của ông thì đã được một gia đình đưa về nuôi rồi.Mất tất cả!Đau đớn,

ông tưởng mình đã ko còn sống được nũa,nhưng mà bà Trâm Anh đã giúp ông vượt qua những đau đớn để

tiếp tục sống_ngừoi phụ nữ với mối tình đầu nhầm nhỡ phải một mình nuôi con,bà đã tình nguyện theo ông

cho dù biết cả đời này ông chỉ yêu có một người mà thôi.Bà cũng khóc:

-Ông đừng khóc nữa,đối với tôi ông mãi mãi là người chồng tốt nhất cảm ơn ông vì đã yêu thương con trai tôi như con đẻ của mình,nhất định sẽ tìm thấy con bé thôi.

Chợt có tiếng gõ cửa,bà quản gia nói vọng vào:

-Thưa ông bà chủ,cậu chủ đã về,mời ông bà xuống ăn cơm.

-Tôi biết rồi!













Bà Trâm Anh cốc đầu Duy:

-Con giỏi thật biết mấy mấy giờ rồi ko,con đi chơi ở đâu hả?

-Con đi học.

-Con còn n ói dối mẹ,cô giáo gọi diện đến bảo côn nghỉ học cả ngày hôm nay rồi,mà con làm gì mà bác Nga

bảo tại con mà con bé Trang cứ ở trong phòng khóc suốt thế.Duy tí nã thì sặc:

-Con xin mẹ đừng nhắc đến con nhỏ đấy nữa,cô giáo mà ko chuyển chỗ nó đi chỗ khác là con ko đi học

đâu.Con đã nẻ mặt nhà bác Nga ko thèm nói gì thế mà nó hành hạ con,ko chịu nổi.Mẹ mới bác ấy còn định

kết thông gia chắc con đâm đầu vào đâu chết cho nhanh.

Bà Trâm Anh phì cười:

-Thằng quỷ con cứ nói quá ,con bé dễ thương đấy chứ.Nhưng mà ko nói nhiều mai phải đi học nghe chưa,

-Con ko đi !

-Con có đi ko hay để mẹ cho nghỉ đi xe luôn.Duy nhìn bố cầu cứu,ông Hưng cười:

-Bố vô can trong vụ này,ráng chịu nhoa con trai.Duy thất vọng:

-Bố!Thôi được rồi con đi,mẹ ko được đụng vào cái xe của con của con đâu đấy

"hôm nay ko bít tên khỉ đó còn nghỉ nữa ko"-My nghĩ thầm.Vừa nhắc đến Tào Tháo thì đã lù lù xuất hiện

-Ra đây nói chuện với tôi một chút.My nhướn mắt lên:

-Ko,tôi với cậu thì có gì để nói hả.

-Đồ cứng đầu cứng cổ.Nói rồi Duy cầm tay con nhỏ lôi ra ngoài,tạo nên một cnhr tượng hết sức bi hài,thằng bé thì ra sức lôi,con bé thì ra sức giật lại la hét om sòm,khiến ai ai cũng phải ngước nhìn:

-Bỏ ngay cái tay khỉ bẩn thỉu của cậu ra,cậu bị điên ah,tôi cắn tay cậu bây giờ,bỏ ra đồ thần kinh.

Khó khăn lắm mới lôi nó đến được cái hành lang vắng:

-Cô im ngay cái miệng đi ,điếc tai quá,sao người ta ko thuê cô làm còi báo động nhỉ,coi bộ rất có tương lai.

-Đồ khỉ điên hôi hám có chuyện gì,nói mau.

Duy hắng giọng:

-Cô về chỗ đê!

Con bé chống nạnh cườit tươi như hoa,cuối cùng cũng có ngày phải cầu cạnh mình.

-Ko bao giờ,tôi đang ngồi chỗ mới rất vui,ko có hứng đi đâu nữa.

-Tôi bảo cô về đi mà lại.

-Ko ,chẳng việc gì tôi phải nghe lời cậu cả.Biết dùng cương ko đc đành chuyển sang dùng nhu.

-Lợn thui xinh đẹp! về đi năn nỉ mà!

-"lợn thui xinh đẹp" cậu đang nịnh hay đang **** tôi thế.

-Tất nhiên là đang ****...úi quên đang nịnh,tôi đang nịnh rất thật lòng mà.

-He he tưởng ngồi gần bạn Trang xinh đẹp phải sướng lắm.Duy nhìn méo mó khổ sở.

-Ờ sướng,tôi sống đến ngày hôm nay là một kì tích rồi,thà bị cô đánh chết luôn còn hơn bị

nó làm cho sống ko bằng chết,hic,có thấy thương tâm ko,cứu tôi đi mà cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà.

-Uhm,tôi thấy rất chi là...

-Thương tâm đúng ko,tôi biết mà.

-Ko,rất chi là vui mừng ,đuổi tôi đi rồi mời về ko dễ đâu,nhưng mà tôi có thể xem xét nếu cậu thực hiện hai yêu cầu của tôi,ok

-Cô muốn gì tôi cũng đồng ý hết.chỉ cần giúp tôi thoát khỏi con nhỏ đấy thui.

-Uhm,vậy thì thỏa hiệp rùi,điều kiện một là...

-ĂN!Cả hai đòng thanh,nó vỗ vai thằng bé;

-Đúng là kẻ thù thật là hiểu nhau,điều kiện thứ nhất đương nhiên là đi ăn uống.

-Đúng là lợn thui ko sai mà.Còn đk thứ hai,Con bé cười rất chi là gian

-Nghe kĩ nè,cậu phải nói"Chị My yêu quý,em là con khỉ đáng ghét nhất trên đời".Nói đê!

Duy há mồm:-ko ,làm sao tôi nói được.

-Ko thì thôi,ráng chịu nha.Cuối cùng Duy đành phải nói giọng chịu thua:

-Thôi được rồi ,tôi nói,Chị My...

-Tốt,tiếp đê!

Duy hô toáng lên:

-YÊU QUÁI,CÔ LÀ CON LỢN XẤU XÍ NHẤT TRÊN ĐỜI,ha ha.NÓi xong thì nhanh chóng zotj lẹ.

Nhưng mà may cho Duy là nó ko thèm tính toán nên Duy thưa với cô cho nó về chỗ cũ thì nó vẫn đồng ý,

Nhưng mà cô giáo bắt hai đứa phải hứa ko mất trật tự trong giờ nữa,con nhỏ Trang đương nhiên là căm thù My đến tận xương tủy(khiếp)

Hết giờ học:

-Này may cho cậu là tôi rất rộng lượng,ko thèm chấp kẻ tiểu nhân như cậu nhá.Duy nghĩ thầm"Có may

cho cô là tôi đang nhờ vả cô đấy,ko thì chết với tôi rồi,dám nói mình là kẻ tiểu nhân,cô ta là cái đồ cơ hội"

Khó khăn lắm hắn mới nặn ra được một nụ cười:

-Ừ cô rất là rộng lượng,lòng tốt thiệt là bao la vô đáy.

-Hôm nay mới thấy nói được một câu giống người nha.

-Này cô nói vậy thì có nghĩa mọi ngày tôi nói giống vật hả?

-Hê hê đấy là cậu tự nhận,tôi có nói gì đâu.,thui đình chiến tôi muốn đi ăn trong hòa bình,để tôi đi bảo anh tôi về trước đã.

Duy thì thầm:

-Đi luôn đi,còn quay về làm gì nữa.

_cậu nói cái gì đấy hả.

-ko tôi có nói gì đâu.Nó nhủ thầm"thính thế hả giời,nói nhỏ thế mà cũng nghe thấy,thật bái phục thú tính của cô"

My tung tăng chạy đến chỗ hắn:

-Đi thôi.Duy vào xe.

-Cô vào đi,còn đợi tôi rước vào nữa hả.Con bé lắc đầu:

-Tôi ko đi xe với cậu đau,tôi chưa muốn chết,tôi vẫn còn yêu đời lắm,nhỡ cậu cho tôi xuống cái hố nào

thì sao













Duy quát toáng lên:

-Cô bị điên ah,tôi cũng chưa điên đến mức xuống hố cùng cô đâu.Có lên ko thì bảo.

-Thôi được rồi,vì ăn đành liều mạng thui.



Hai đứa đi đến một quán kem rất to và sang trọng,con bé cứ ngó nghang ngó dọc bên trong nhìn rất chi là đẹp.Duy lắc đầu:

-Nhìn cô cứ như mán lên thành phố ấy.

-Kệ tui liên quan gì đến cậu.

Chị phục vụ niềm nở:

-Hai em ăn gì.

-Cho em kem socola đi chị.Nó nói.

-Em cũng thế.Nó quay sang lườm thằng nhỏ:

-Sao bắt chước tôi,

-Ai thèm bắt trước cô,tôi cũng thích chứ bộ.Duy cứ vừa ăn vừa cười ,nhìn con bé ăn hết sức là ngỗ nghĩnh như là trẻ con ấy.Nó nhìn chòng chọc vào Duy:

-Cậu bị điên rồi hả,tự dưng lại ngồi cười trông thiệt là nham nhở.

-Ha hacứ nhìn cô ăn tôi lại liên tưởng đến một cỗ máy xé thịt gà chuyên nghiệp,buồn cười ko chịu nổ,haha nhìn cô kìa ăn gì mà dơ ko chịu nổi dính lung tung rồi kìa.Con bé cuống quýt :

-Đâu ở đâu zaay chỉ tôi với.Hắn thích thú ngồi cười nhìn nó cứ lau tứ tung:

-Tôi ko chỉ cho cô đâu,để thế nhìn cho xinh.

-Đồ hẹp hòi,xấu xa.

-Thui đùa tí thui đưa cái mặt cô đây xem nào.Mà cô gọi trà sữa luôn đi tôi ko muốn nợ nần gì cô đâu.My liếc nhìn đồng hồ rồi la toáng lên:

-Chết rùi,hơn sáu giờ roài tôi phải về đây ko mẹ Trân tôi mắng chết.

-Thế thì cô gọi về đi.Con bé nhếch mép cười,ta phải trả thù vụ chọc quê ta vừa rồi.

Chị phục vụ lại ngọt ngào:

-Em dùng loại gì?

-E hèm tôi phải mua về cho tôi nè,cho anh tôi nè,bố mẹ tôi nè,ah gì tôi nè,chú tôi nè..............

Chị phục vụ giọng đều đều:

-47,48,49

-Mình còn bỏ sót ai nữa ko nhỉ..

-Nào tiếp đê ,cô chơi tôi ah,để tôi xem cô kể được đến bao giờ.

My reo lên:

-Đúng rồi ,còn con Milu nhà tôi nữa.Duy té ngửa:

-Pó toàn thân với cô roài,trần đời chưa thấy đứa con gái nào quái dị hơn cô

Con bé lè lưỡi:

-Tôi cũng chưa thấy một đứa con trai nào khả ố hơn cậu.

Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà,My reo lên:

-A cuối cùng đã về đến nhà thân yêu rồi,cậu biến về đi.

-Thế cô tưởng tôi muốn đến cái chỗ kì quái này lắm hay sao.Thằng nhóc nhìn con bé chạy tung tăng vào nhà và cười rất tươi,chợt Duy kêu toáng lên:

-Ê lợn thui vỏ chuối kìa!.Con bé hoàn toàn ko hỉu,vẫn vừa chạy vừa ngoái đầu lại:

-Khỉ thèm chuối hả,ko có đâu nghen.

-Đồ ngu,trượt vỏ chuối té bầm mặt bây giờ.Nhưng mà con bé đã tiếp đất một cách rất gọn gàng,Duy vội chạy lại đỡ con bé dậy.

-Đầu làm bằng bã đậu hay sao mà ngu dữ vậy.

-Cậu là cái

đồ độc ác,nhắc kiểu quái gì thế làm sao mà tôi biết được,ôi ê ẩm cả người,sao mà từ ngày gặp cậu tui đen thế hả giời về đến tận nhà rồi mà vẫn bị ám,đồ quả bom!

-Này tôi có ý tốt nhắc nhở cô mà cô lại **** ân nhân thế hả,thui tôi đi về còn nhìn cô nữa thì cô sẽ làm cho quãng đời tươi sáng của tôi trở nên đen kịt mất.

-Cậu cút về điđồ quả bom nguyên tử xấu xí,đểu giả.

My vừa vào nhà cô Trân đã sốt sắng:

-Sao con về muộn thế làm mẹ lo quá.

-Con xin lỗi.Huy chen vào:

-Tí nữa đi ngủ sớm đi mai về quê đấy!Con nhỏ tròn xoe mắt,xong rùi là nhảy cẫng lên chạy lung tung khắp nơi:

-Về quê! ôi sướng quá được về quê thật hả mẹ,con đi tắm đây,sướng quá!Cả nhà ai cũng phải phì cười.,Huy cốc đầu nó:

-Làm gì mà em vui dữ vậy,chỉ khổ anh thui.Cư nghĩ đến mỗi lần về quê,Huy lại thấy oải thể nào cũng bị con nhỏ lôi đi khắp nơi đến thân tàn ma dại ,hic

Sáng hôm sau,cả nhà lên đường sớm.Quê của Huy là một vùng quê nghèo hẻo lánh,ở đó có rất nhìu rừng,đồi núi,đồng ruộng,nói chung là sẽ rất thú vị.Vừa xuống xe,My đã chạy ào đến chỗ ông bà.

-Con chào ông bà ah,cháu chào bác bá,cháu chào chú thím,em bé đâu hả thím cho cháu bế với.Bà xoa đầu nó:

-Ghớm con bé này chưa thấy người đã thấy tiếng rồi,thế hè có ở đây với ông bà ko con.Nó nhõng nhẽo:













-Con muốn ở đây với ông bà lắm nhưng mà con phải học hè.A! con ra cho cái Chi bà nhá.

-Ừ chạy vừa thôi kẻo ngã đấy con.My chạy ào đến chỗ nhỏ Chi,nhà bà Chi ở sát vách nhà ông bà My,hai đứa lại cùng tuổi nên chơi rất thân với nhau.

-Ui tao nhớ mày qua,dạo này khỏe ko mày.

-Ờ khỏe,sao mà mày vẫn như trẻ con thế,bệnh nói nhiều vẫn ko hề thuyên giảm.

-Con nhỏ này,mày á mày thì vẫn xứng danh" hoa khôi sở điện lực"(cái hình đầu lâu xương chéo ở cột điện ý mà có nghĩa là nhỏ này rất gầy).Thấy Huy đi đến,nhỏ Chi quay ngoắt 180 độ đang từ hằm hè chuyển ngay sang dịu dàng:

-Em chào anh Huy ạ!

-Ừ chào em.

My bĩu môi:

-Cái đồ thấy anh Huy là mắt sáng lên,đá bay bạn bè ko thương tiếc,đồ chết vì giai.Chi bịt mồm con nhỏ lôi đi chỗ khác:

-Anh đừng nghe con nhỏ này nói lung tung.

-Ừ!( sao mà tiết kiệm lờ quá zay)

Hai con bé lôi nhau ra một góc thì thầm to nhỏ,rồi đi thẳng đến chỗ Huy nhìn như sắp làm chuyện mờ ám vậy.Nó lôi tay Huy:

-Anh Huy đi làm cái này với bọn em.

-Ko nói đi đâu là anh ko đi đâu.

-Anh nói nhìu đi rồi khắc biết.Huy đứng lại:

-Phải nói đi đâu đã ,nhỡ em lôi anh đi làm chuyện xấu thì sao.

-Ờ thì đúng thế.Đi ăn trộm!Huy gào lên:

-ĐI ĂN TRỘM!hai đứa có nhầm ko,anh ko làm đâu,mà ăn trộm cái gì?ở đâu?mà tại sao phải ăn trộm?

My bịt mồm thằng nhỏ lại:

-Trời ơi đi ăn trộm mà anh lại gào tướng lên thế.Chi giật tay nó raỏ ngay tay mày ra.Sau đó là quay sang Huy ngọt ngào:

-Bọn em đi ăn trộm xoài xanh ở nhà bà em,bà em ko cho ăn xanh đâu,mà đi ăn trộm mới vui.Anh Huy đi cùng đi mà !

-Cái giề,đi ăn trộm ở nhà bà mình,hai đứa ko hâm đấy chứ,anh thần kinh rất bình thường anh ko đi đâu

My cũng giở giọng nịnh nọtt

-Đi mà anh Huy ,anh chỉ việc ngồi trông cho bọn em thui mừ anh Huy.

-Anh Huy!

-KO! hai đứa đừng nói nữa đau đầu lắm.túm lại là anh ko đi đừng năn nỉ vô ích.

My quay đi cười rất chi là đểu"anh chưa thấy quan tài chưa rơi lệ hả"tất nhiên là con bé nắm rất rõ yếu điểm của thằng bé trông lạnh lùng thế thôi nhưng mà cực sợ con gái giận luôn nhat là nó.Nó kéo tay nhỏ Chi đi:

-Thôi đi anh ấy ko muốn thì thôi, ko cần anh nữa,em ghét anh lắm.Hai con mắt còn long lanh mới ghê chứt

-Thôi được rồi,đừng giận nữa.My cười tươi rói.

-Ui anh yêu quý anh đúng là số dzach.Sau đó là quay sang nhỏ Chi thì thầm:

-Thấy tao siêu ko?

-Ờ siêu hum nào truyền cho tao ít bí quyết đối phó với anh Huy nha mày.

-Còn lâu ,mơ đi em













Vườn nhà bà Chi với vườn nhà ông bà Huy chỉ cách nhau cái tường rào nên nhiệm vụ của Huy là ngồi trên bờ tường canh chừng cho chúng nó hành động,hic(khổ thân lần đầu làm chuyện xấu)

-Cái gì anh phải ngồi trên này hả,nhỡ có ai đến anh biết làm sao

-Thì anh kêu là anh ngồi đây chơi,xong thì báo động cho bọn em chạy,đơn giản lắm mà.

-Đơn giản,nhỡ có ai phát hiện chắc anh chết vì xấu hổ mất,hic.Nói rồi đành ngậm ngùi trèo lên bờ tường,hai con nhỏ trèo qua sang vườn nhà bà Chit.Vừa ngồi được một lúc thì có một người lù lù đi đến,làm ruột gan Huy lộn tùng phèo,hic sao ông trời bất công zaay đáng nhẽ lần đầu con đi ăn trộm phải cho con thuận buồm xuôi gió chứ.Bà Chi mới đau chứ.

-Huy ah,sao lại ngồi đấy hả con ngã bây giờ vào nhà bà chơi đi,mà con bé My với cái Chi đâu rồi,hai con tiểu quỷ này.

-Cháu ...chào ..bà ah!(run lập cập)Sau đó là nhớ ra nhiệm

vụ của mình,huy gào tướng lên(khéo lại giấu đầu hở đuôi):

-A HÔM NAY TRỜI ĐẸP BÀ NHỈ!

Bà nhìn Huy thắc mắc:

-Ừ,nhưng sao mà phải nói to dữ vậy con,Hai con bé nghe thấy tiếng Huy liền vội vã tẩu thoát,My vội vàng lao đến chỗ bà(con này có nhiệm vụ cầm chân bà để cho nhỏ Chi đem xoài tẩu thoát)(các bạn làm lần nào chưa,cái vụ này là sự thật đấy mình cũng đã từng bị mấy đứa bạn thân lôi đi ăn trộm xoài xanh nhà chính bà nó và cũng bị bà hỏi thăm)My ôm ngay tay bà Chi,tình cảm thía:

-Cháu chào bà ah,

-Sao biết bà ở đây mà ra hả,con bé này lớn tướng rồi,nhưng mà chỉ lớn được người thui,từng này tuổi rồi mà vẫn như trẻ con ấy.

-Con mà giống trẻ con á bà,con rất là người lớn mà.Phải ko anh Huy ,em làm sao mà giống trẻ con được,ko giống một tí nào đâu.Huy ôm bụng cười ngặt nghẽo:

-Ha ha em mà đòi là người lớn,haha anh mới là người lớn này.(ông này tự sướng kiểu này bít ngay cũng là đồ trẻ con).Sau vụ này Huy được tha cho một lúc,sau đó thì con bé lại vác cái mặt bí xị đến chỗ Huy,haizz bít ngay là điều ko hay ho gì rùi.

-Anh Huy đi chèo thuyền với em,nhỏ Chi bị mẹ bắt về trông em rồi.Anh ko được từ chối,đứng lên đi luôn đi nha.Huy biết chối cũng hok được nên tốt nhất là đi luôn cho đỡ tốn hơi.Hai đứa chèo thuyền trên cái hồ ở làng,nó cũng khá rộng và sâu,My thích thú nghịc nước:

-Nước mát quá,a !anh Huy trèo thuyền qua chỗ bông sen kia đi,đẹp quá!

Bông sen lại mọc trong chỗ người ta quây rào để nuôi cá nên là phải với tay vào mới lấy được.

-Trời sao lại quây rào vào đúng chỗ này zaay.Nó với tay cố với lấy bông sen,nhưng mà dòng nước đẩy cái thuyền ngày một xa bông sen.

-Cẩn thẩn ko ngã đây!Huy nhắc nhở.Nó vẫn cứ cố để với.Huy gào lên:

-My ơi! nó trượt tay té thẳng xuống nước,nhưng mà nó ko bít bơi.Nó vùng vẫy sợ hãi:

-Cứu em với!Huy vội lao xuống,may cho con nhỏ là huy biết bơi.

-Bình tình nào,Huy đưa con nhỏ vào gần thuyền rồi đỡ nó lên.

Chợt chân Huy giật mạnh,đau buốt,toàn thân như tê liệt-Nó Bị CHUỘT RÚT.( eoo bị chuột rút đau lém)

My hoảng sợ:

-Anh Huy anh bị sao thế,anh đừng dọa em.Huy cố vùng vẫy,hok còn một chút sức lực nào hết.Con bé vội gào lên kêu cứu,may là có mấy bác làm đồng ở gần đó nên đã vội bơi ra.Nó khóc:

-Anh ơi,anh đưa tay cho em,anh ơi,Huy cố lắc đầu:

-Lật... thuyền.Nó lo nếu kéo nó lên thì thuyền sẽ bị lật,Anh đã hưa bảo vệ em rồi mà.

-Em xin anh mà anh đưa tay cho em,anh ko được chết hu hu,anh làm ơn đi mà anh Huy.

Nước mắt tuôn rơi nhạt nhòa,tim nó đang rất đau,đau muốn vỡ tan ra mất,nó sợ,nó ko muốn người nó yêu thương lại rời xa nó,có cái gì đó bóp nghẹt trái tim"Anh ko được chết bởi vì nếu anh chết em cũng ko muốn sống nữa đâu,anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời cơ mà".

Huy cư chìm dần,chìm đần.Mấy bác nông dân đã bơi ra đến nơi,My gào lên:











Giấc Mơ Tuyết Trắng

-Ko,anh Huy ơi đừng làm em sợ,hu hu,bác ơi cứu anh cháu,anh ơi huhu.Còn gì đau khổ hơn nhìn người mình yêu thương phải vật lộn giữa sự sống và cái chết mà ko biết làm gì,nó ngàn lần muốn đây chỉ là một cơn ác mộng,khi tỉnh giấc sẽ ko sao hết,sẽ ko thấy đau tim như lúc này.

Chợt một bác kêu lên:

-Thằng nhỏ đây rồi,nó ko sao.Rồi đưa huy vào bờ.Con bé ôm chặt lấy Huy :

-Anh ơi anh mở mắt ra đi,huhu,em xin lỗi.

-Con nhỏ này ồn ào quá,để cho anh thở chút đi.My cười:

-Anh ..anh ko sao rồi,em sợ huhu em xin lỗi.

-Thôi mà nín đi,đừng có nói cho bố mẹ nghe.

-Em bít rùi.Rồi nó quay sang chỗ mấy bác:

-Cháu cảm ơn các bác.

-Ờ từ sau phải cẩn thận nghe chưa!

-Vâng ah.



23h30 phút đêm có một người vẫn lăn qua lăn lại ko tài nào ngủ được ,ko bít lý do là gì nhỉ?

Duy bật dậy tức tối:

-Sao lại ko ngủ được thế này,ko bít cả ngày nay lợn thui làm gì nhỉ,chắc giờ cô ta ngủ rồi.

Tự nhiên hắn giật bắn mình:

-Mình bị cái quái gì zay sao tự nhiên lại nghĩ đến cô ta.Hay..hay mình nhớ cô ta,Duy lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó:

-Không thể nào,mình làm sao mà nhớ cô ta được,cô ta đáng ghét thế mà,chắc chắn là cô ta ám mình,đúng rùi phải đi ngủ thui.

5 phut sau:Hắn lại bật dậy ôm đầu,trông rất tôi nghiệp:

-Ông trời ơi,tại sao cái mặt con lợn thui đó lại ko chịu rời khỏi đầu con,nhất định là cô ta ám cỏnoif,ông nhớ trừng phạt cô ta nghe ông,con sẽ phúng vái ông đầy đủ mừ.tHaizz bây giờ phải đi ngủ.

10 phút sau khổ thân thằng nhỏ ghê hok làm sao ngủ được.

-Sao mà lại ko ngủ được thế này,hic,đúng rồi phải nói chuyện với cô ta thui,hỏi số điện thoại của cô ta trước đã.

-Alo,ai đấy có biết bây giờ là mấy giờ ko hả?

-Xin lỗi,tôi Duy nè,cậu có biết số điện thoại nhà hay là số di động của con nhỏ lợn thui ko?

-Ờ biết,số di động của nó nè 01656690742.

-Cảm ơn nha,bye.

Duy hí hửng gọi ngay cho nhỏ My,chợt

hắn khựng lại"Ủa nhỡ cô ta hỏi mình gọi làm gì thì biết nói sao,hok lẽ lại bảo cô ta nhớ cô ta đến nõi ko ngủ được.A đúng rồi,mình bảo mình phá hok cho cô ta ngủ,ố la la mình thiệt là thông minh"(nham hiểm chứ thông minh nõi gi)

My mắt vẫn nhắm nghiền,cua quạng cái điện thoại,lòng đang trào dâng một nỗi niềm căm hận kẻ đã phá giấc ngủ của ta.

-Alo,ai đấy.Ko biết bây giờ là mấy giờ ah,bộ bị đui ko nhìn được đồng hồ hả?

-Cô đúng là đồ con gái thô lỗ,ko biết con người ta là ai cũng ****.Bổn công tử nè.

-Là thằng nào?

-Cái giề,cô ko nhận ra cả giọng nói cao quý của tui sao.Dậy,dậy mau,con lợn thui ngủ gì mà ngủ.

Nghe tiếng nói "cao quý"của hắn đã giúp nó tỉnh cả ngủ,con nhỏ căm hờn gào lên:

-Cảm ơn đã làm cho tôi tỉnh ngủ,bây giờ thì cậu chết chắc với tôi rồi.Đồ khỉ điên thần kinh ko ổn định.Mà đừng nói với tôi là bệnh của cậu nặng tới mức mà nửa đêm gọi điện cho tôi chỉ để cãi nhau đấy nhá.

-Ờ thì tôi ko muón cho cô ngủ,hehe,có tức ko?

-Tôi ko tức,.Cậu được lắm tôi sẽ chơi với cậu đến cùng để xem ai sẽ phải thức trắng đêm,mai mắt cậu sẽ thâm quầng như gấu trúc cho xem,mà nếu cậu có ngủ được thì mong gặp thiệt nhiều ác mộng vào hờ hờ.

-Này cô ko thể dịu dàng như bọn con gái khác hả,với cái bản tính sư tử Hà đông của cô thì mai sau cô ế chồng là cái chắc.

-Tôi ế chòng hay ko ko khiến cậu phải lo,đồ nhìu chuyện,Mà cậu tưởng cậu ko ế vợ chắc,đưa nào lấy cậu thì chỉ có bị điên thôi,ờ há cậu nghĩ xem hai vợ chồng nhà cậu kể cũng hợp nhau đấy nhỉ.

-Cô nói đúng nghen,mai sau nếu tôi ko lấy được vợ thì tôi đành hạ mình lấy cô thui cô bị điên rất nặng mà,phải hông.

-Cậu ...được lắm,nói với cậu thật là ức chế,tôi khuyên cậu dù có điên đến mức nào thì cũng đừng làm nghề bác sĩ nha,ko thì bệnh nhân bị cậu làm cho đau tim ngỏm tỏi hết cả lượt luôn đó.

-Tôi ko có ý định làm bác sĩ,mà nếu có làm thì nhất định tôi sẽ chữa bệnh cho cô,dể xem ai ngỏm tỏi,mà cô làm nghề mổ lợn rất hợp đấy.

Hai đứa cãi nhau chí chóe đến gần hai giờ sáng thì nhỏ My ko thể bám trụ đã lăn ra ngủ mất tiêu.

-Lợn thui,cô ngủ rồi hả,Lợn thui!

Duy đành ngậm ngùi tắt máy,thỏa mái hơn nhìu rồi,nhưng mà cơn ác mộng bây giờ mới đến.Gậy ông đập lưng ông,hắn thao thức đến sáng mới ngủ được,đang lang thang trong giấc mơ thì bị một tiếng gọi như xé vải kéo về thực tại đau khổ hic.

-Duy!có dậy ngay ko,sắp muộn giờ học rồi.

-Con ko dậy đâu,con ko đi học đâu,con buồn ngủ lắm.

-DẬY MAU!













-Ko!

-Con có dậy ko,mẹ đánh con bây giờ.

-Mẹ có đánh chết con cũng ko dậy đâu.

-Ờ con cư ngủ đi,mẹ xin lại cái xe nghe cưng!

Nghe thấy thế hắn liền lồm cồm bò dậy

-Híc ở trường một con sư tử chư đủ hay sao,sao về nhà cũng có vậy



Duy «m hai con m¾t th©m quÇng nh­ gÊu tróc nghÜ ®Õn c¶nh My sÏ ngåi c­êi h¶ hª biÕt sao giê.

Võa vµo líp th× mét mét tóm con trai ®ang ngåi bu«n chuyÖn:

-Nµy chóng mµy thÊy líp m×nh nhá nµo ®­îc nhÊt?

-Th× nhá Trang ®ã,võa xinh ,l¹i lµ tiÓu th­,tr«ng rÊt sang träng ,kiªu k×.

-Trêi tao chóa ghÐt lo¹i con g¸I kiªu,nhá My ch¼ng ®­îc h¬n sao,võa xinh,võa nghÞc ngîm ,®¸ng yªu.

C¶ bän ®ång t×nh:

-ê,c«ng nhËn,nhá My dÔ th­¬ng h¬n.

-Nµy th»ng Minh h×nh nh­ thÝch My,®ang t¸n nhá sao ®ã.

Duy trßn m¾t nh­ng mµ vÉn tiÕp tôc l¾ng nghe.

-Th»ng Minh lµnh nh­ côc ®Êt Êy cã mµ ®åi t¸n nhá,nhá nghÞc ngîm thÕ chØ hîp víi nh÷ng ng­êi nghÞc ngîm nh­ tao thui.haha

-SÆc,mµy cã mµ ®ßi.

-ThËt hok nÕu tao t¸n ®­îc nhá mµy mÊt tao c¸I g×.

Duy mÆt h»m h»m,®Ëp tay ®¸nh rÇm xuèng bµn:

-Tao cÊm chóng mµy ®éng ®Õn nhá My nghe ko!

Th»ng Dòng ®øng lªn:

-Mµy lµ c¸I g× cña nhá Êy mµ mµy cÊm tôi tao.

-Th× nhá My lµ bå cña tao,®õng cã mµ ®éng vµo.

-ThiÖt ko ®ã,®Ó tao x¸c minh c¸I ®·.

Bän con g¸I x«n xao bµn t¸n,cßn con nhá Trang th× tr«ng y nh­ nói löa s¾p phun trµo ®ã.May mµ nã ch­a ®Õn.

-Em vÒ líp ®©y!

-õ,häc ngoan nh¸!

Hai anh em võa chia tay ë cÇu thang,®ang tung t¨ng ®Õn líp th× cã mét ng­êi l¹ ho¾c gäi nã l¹i.

-Em lµ My em g¸I anh Huy ph¶I kh«ng?

-V©ng,cã chuyÖn g× ko chÞ?

ChÞ ta ch¾c häc líp 11,nh×n rÊt xinh.ChÞ Êy rót bøc th­ trong cÆp giói véi vµo tay My.

-ChÞ lµ Nga,em ®­a giïm bøc th­ nµy cho Huy ®­îc ko/

Nã c­êi:

-V©ng em biÕt råi.

Tõ ngµy vµo tr­êng nã ®· trë thµnh ng­êi ®­a th­ bÊt d¾c dÜ cho Huy mçi ngµy,l¹i cßn bÞ tra kh¶o ®ñ thø vÒ «ng Huy n÷a chø,nªn quen råi.

Nã võa ch¹y vµo líp th× mäi con m¾t ®Òu ®æ dån.

-£ ,sao l¹i nh×n t«I k× zËy ,mÆt cã nhä sao.

Duy th× ®ang chuÈn bÞ tinh thÇn s½n sµng ¨n ®Ëp,hic.

Minh mÆt ®á bõng,ch¾c võa nghe bän kia nãi,nã hái My:

-My ¬I ,b¹n lµ b¹n g¸I cña Duy µ?

My trßn m¾t t­ëng m×nh nghe lÇm:

-T«I ¸!Cã nhÇm ko,t«I mµ lµ b¹n g¸I cña con khØ ®ã h¶,ha ha chuyÖn zí zÈn,ai b¶o Minh thÕ?

-Th× chÝnh Duy b¶o chø ai,vËy lµ ko ph¶I µ,tèt qu¸!

My l­êm h¾n b»ng ¸nh m¾t cßn h¬n dao c¹o,ai ai ®Òu

ph¶I ín l¹nh:

-Sao cËu d¸m nãi ví vÈn thÕ h¶?

-Th× v× c« chø ai.

Nã ®ang ®Þnh tiÕp tôc th× con nhá Trang ®· cong cín:

-Ai ®Æt ®iªï cho cËu,ko ph¶I cËu mong ®­îc thÕ l¾m sao.

-T«I mong!t«I còng ch­a ®iªn nh­ mät sè ng­êi,t«I nãi cho cËu biÕt tr­íc sau chóng t«I ®Òu lµ b¹n,cËu cã cho kh«ng c¸I t×nh yªu cña cËu t«I còng ko thÌm.

Con nhá Trang tøc ®Õn tÝm mÆt:

-B¹n µ,th«I c« ko ph¶I gi¶ vê,ko ph¶I c« lóc nµo còng b¸m lÊy Duy hay sao ,®å con g¸I tr¬ trÏn.

-C« muèn ®­îc nh­ t«I l¾m chø g×,nh­ng mµ c« nªn biÕt ®èi víi c« cËu ta cã thÓ rÊt quan träng ,cßn ®èi víi t«I cËu ta ch¼ng lµ g× hÕt,nªn tuú c« th«I c« muèn nghÜ sao th× nghÜ.

Duy s÷ng ng­êi nh×n con nhá,cã thËt t«I ch¼ng lµ g× víi c« ko?

-Sao ..sao c« d¸m nãi nh­ thÕ tr­íc mÆt Duy.

-§Ó c« khái ph¶I ghen tu«ng víi lo¹i con g¸I tr¬ trÏn nh­ t«I ®­îc ch­a,

-C«…c«.BèP ..con nhá Trang vung tay t¸t nã.

Duy qu¸t Çm lªn:













-C« lµm c¸I g× thÕ,sao c« d¸m t¸t lîn thui.

Minh còng g¾t lªn:

-Sao c« l¹i t¸t My,cã sao ko My.

Trang khãc,n­íc m¾t giµn giôa:

-C« ta nãi Duy nh­ vËy sao Duy cßn bªnh c« ta.

-Kh«ng ph¶I viÖc cña c«.

Nãi råi h¾n quay sang hái th¨m nã,mÆt nã ®á bõng bõng:

-Cã sao ko lîn thui.

Nã nh×n h¾n tr©n tr©n,m¾t long lanh-nã khãc:

-ê,nhê ph­íc cña cËu t«I vÉn ch­a chÕt.

Nã quay l­ng bá ®I,h¾n véi ch¹y theo.

-Lîn thui ah,t«I xin lçi.

Nã võa ch¹y,võa bÞt tai,n­íc m¾t r¬I l· ch·:

-T«I ko muèn nh×n they cËu n÷a ,cËu cót ®i.

-T«I xin lçi mµ.Duy ®uæi kÞp nã.

-C« khãc µ,t«I ko cè ý mµ,thùc ra lµ t¹i tôi th»ng Dòng c­îc nhau ®Ó t¸n c« nªn t«I míi nãi vËy,t«I cã ý tèt mµ.

H¾n véi lau n­íc m¾t cho nã,nh­ng mµ nã g¹t ngay tay h¾n ra:

-§õng cã ®éng vµo t«I ,t«I ghÐt cËu l¾m!

-hu hu ,anh ¬I ,anh b¶o mçi lÇn My buån anh còng buån c¬ mµ.

Duy nghe hok hØu:

-Anh nµo?anh trai c« h¶.?

-Hu hu ,anh ¬I anh ®©u råi.

-Th«I mµ nÝn ®i!

Trong líp,tù nhiªn Huy thÊy nãng ruét.

-Líp tr­ëng ¬I ,cho tí ra ngoµi tÝ nh¸.

-õ!

Huy véi xuèng líp My,biÕt chuyÖn Huy ch¹y to¸n lo¹n ®I t×m.

-Kia råi! Huy mõng thÇm,võa nh×n thÊy My ,nh­ng tù nhiªn Huy khùng l¹i v× em ko chØ cã mét m×nh,Em ko cÇn anh lau n­íc m¾t n÷a µ?.Huy b­íc tíi:

-Em l¹i khãc µ?

My ng­íc lªn ,ng¹c nhiªn:

-Anh!sao anh biÕt.

-Th× anh cã nãi dèi em bao giê ®©u.

Con bÐ gôc mÆt xuèng vai Huy khãc nøc në:

-Anh ¬I, h¾n b¾t n¹t em

-ê,anh biÕt råi.

Duy lÆng nh×n con bÐ khãc,lÇn ®Çu tiªn nã thÊy ®au lßng khi nh×n thÊy mét ®øa con g¸I khãc.Mäi khi mçi lÇn nã ®¸ mÊy nhá,nhá nµo còng khãc ghª ghím l¾m vËy mµ nã còng hok m¶y may ®éng lßng.

My ®Êm bïm bôp ko ngõng nghØ vµo con khñng long b«ng cña Huy:

-§å con khØ chÕt toi ,xÊu xa,®ª tiÖn.Ta sÏ tr¶ thï ng­¬i.

Huy giËt véi con khñng long khái tay nã,hic,khæ th©n r¬I vµo tay bµ nµy chØ cã tµn ®êi chø cßn g×.

-Em nh×n cho kÜ,®©y lµ con Cubi cña anh chø ko ph¶I th»ng nhá ®ã ®©u.

-Anh ¬I gióp em tÝnh kÕ phôc thï nã ®ª!

-Ko,anh ko tham gia,em tù tr¶ thï nghen.

My xô mÆt xuãng lÐn lót cï lÐc Huy.

-Cho anh s­íng nÌ,ko gióp em nÌ.ña sao anh ko buån µ.

Hic tõ bÐ ®Õn giê Huy chuyªn m«n cï lÐc con nhá cßn con nhá th× ch­a lÇn nµo cã c¬ héi nªn ko biÕt.Huy c­êi:

-Ha ha anh ko cã bÞ buån ®©u ,cßn em th× cã ®Êy!

My ch¹y to¸n lo¹n,gµo lªn Çm Çm:

-Kh«ng,tha cho em,mÑ Tr©n ¬I cøu con!

Sau khi ®· dån nhau mÖt phê r©u hai anh em nã t¹m ®×nh chiÕn.

-MÖt qua! µ anh ¬I cã chÞ Nga nµo ®ã göi cho anh th­ nÌ.

-Anh ko ®äc ®©u,em muèn lµm g× th× lµm.B¶o em ®õng nhËn rïi mµ.

-Sao l¹i thÕ,ng­êi ta göi th× ph¶I ®äc chø.

-Th«I ®I em ¹,anh ®· d¹i dét nghe lêi em vµ ko bøc th­ nµo ®äc ®­îc ®Õn dßng thø 5 v× qu¸ sÕn,mµ anh th× ghÐt nhÊt c¸I ®Êy råi.

Chît Huy nh×n th¼ng vµo m¾t con bÐ dß xÐt:

-Em thik gióp ng­êi ta göi th­ cho anh l¾m µ?

Nã vÉn th¶n nhiªn:

-V©ng,em thik gióp ng­êi kh¸c mµ(Pã tay víi con nµy råi).§»ng nµo anh ch¼ng vøt ®I nªn em nhËn cho hä ®ì buån.,anh ghÐt con g¸I l¾m mµ.

Huy luèng cuèng:

-ThËt ra th× còng ko h¼n..

Nã trßn m¾t:

-Hok lÏ anh thik ai?

-ThËt ra th×..anh cã thik mét c« bÐ..

Nã lÆng ng­êi,m¾t ®¨m ®¨m vµo bøc th­ ®ang më,sao l¹i thÕ h¶ anh?Nã lu«n nghÜ r»ng anh Huy ghÐt tÊt c¶ nh÷ng ng­êi con g¸I kh¸c trõ nã,nªn nã lu«n vui vÎ gióp chÞ Th¶o hay bÊt cø ai thik Huy.,giäng nã buån buån:

-Ai vËy anh?

Huy g·I ®Çu g·I tai,nh×n rÊt lµ khæ së:

-C« bÐ ®ã h¶,anh ko nãi ®­îc,bao giê cã c¬ héi anh sÏ nãi cho em.

Nã nãi ®Òu ®Òu mét c¸ch v« thøc:

-C« Êy cã hay khãc,cã ®anh ®¸ ko anh?

-Ko ®©u ngµy tr­íc c« Êy ko bao giê khãc ®©u,nh­ng d¹o gÇn ®ay thØnh tho¶ng còng cã,cßn ®anh ®¸ th× cùc ®anh ®¸ lu«n,nh­ng mµ rÊt ®¸ng yªu.

Nã l¹i tiÕp tôc:

-ThÕ th× ®óng mÉu ng­êi anh thik råi cßn g×.Nh­ng mµ t¹i sao em ko bݪt c« Êy.

-Em biÕt mµ,h«m nµo em ch¼ng gÆp(Nh×n qua g­¬ng Êy mµ).Nã s¾p khãc tíi n¬I råi,hok chÞu ®ùng ®­îc n÷a ®©u.

-Anh cã yªu c« Êy nhiÒu b»ng em ko?

-TÊt nhiªn! Mµ c«ng nhËn em lµ con bÐ ngèc nhÊt mµ anh tõng biÕt ®Êy.

-ThËt µ,lóc nµo anh nhí nãi cho em biÕt ®Êy,em vÒ phßng ngñ ®©y buån ngñ qu¸,t













Ông Hưng liếc nhìn đồng hồ,sắp muộn giờ họp rồi mà lại tắc

đường.Ông đưa mắt nhìn bâng cua về phía bên đường.

Một cái bóng nhỏ thân thuộc!

Đôi mắt ông sợ hãi ,sợ cái bóng dáng ấy sẽ ko còn ở đó nữa.!

Ông lao ra khỏi xe,tim đập thình thịch."có phải con đó không?Người lái xe giật mình:

-Ông chủ!ông sao vậy.

Ông nhìn khắp con đường,cô bé có đôi mắt tròn xoe ấy đi mất rồi,ông khóc!

-Con đâu rồi My ơi?bố xin lỗi,con làm ơn về với bố đi con!

Người lái xe vội đưa ông Hưng vào xe,giọng hoảng hốt:

-Ông chủ bị sao vậy?

Ông lặng thinh ko trả lời,đêm nào bố cũng mơ thấy đôi mắt ngây ngô của con ,con biết ko,bao giờ mới lại được thấy con cười hả My?

Hôm nay trường nó lao động,lớp nó phải khiêng ghế đá mới chuyển vào những gốc cây.

-Ê lợn thui !

Mấy đứa con gái huých tay nó:

-Kìa My,Duy gọi!

Nó giật mình:

-Hả???

-Ôi trời,bà này tâm hồn treo ngược cành cây mất rồi,Duy gọi kìa.

-Cô bị điếc ah,sao tôi gọi mãi ko thưa.

My bĩu môi:

-Ủa,sao hôm nay hotboy chuyên trốn lao động lại đi lao động zaay,chuyện lạ nha,mấy bà cẩn thận tí có mưa lớn đấy.

-Ai kêu cô là tôi trốn lao đông,vớ vẩn

-Mà có việc gì.

-Tôi..tôi..

-Làm sao,bộ ăn dính nấm độc sao mà ko nói ra lời zaay.

-Có cô thì có,tôi chỉ là nhìn thấy việc chướng tai gai mắt nên đành ra tay.

-Thế thì cậu lo mà về rút gai ra nhá,ở đây chỉ tổ làm vướng chân mọi người thui.

-Nhìn lại cô xem ,khiêng ghế đá nhìn có nhếch nhác ko,tránh ra ngay cho tôi khiêng t

-Ờ tốt quá,hôm nay đồ tiểu nhân lại ra tay nghĩa hiệp,he he.

Vừa nói xong thì một con kì đà to đùng đã xuất hiện,Minh chứ ai:

-My để tớ khiêng hộ cho.

Bọn con gái xúm vào chọc Minh làm nó đỏ bừng cả mặt:

-Ông thiên vị vừa thui,sao khiêng hộ nhõn bà My.Mà bà My sướng nhá được cả hai anh tranh nhau.

-Tất nhiên,tôi đâu có *** tài như mấy bà!

Duy mặt hằm hằm,đẩy nó ra:

-Cô tránh ra chỗ khác xem nào.Minh ngơ ngáo:

-Tôi khiêng hộ My cơ mà.

-Cậu tránh ra luôn đi.

-Tôi ko tránh.

Nó tức giận hét tướng lên:

-Hai ông bị hâm ah,ăn nhầm đồ ăn ôi thiu ah,ai khiến đâu mà cãi nhau.Tốt nhất là tránh hết ra!

Hai đứa liền nín de,nhìn cái bộ mặt tức xì khói của nó-Cười!

-Nhìn tôi tức vui lắm sao mà cười.

-Ờ rất vui,nhìn mặt cô như quả cà chua thật tức cười ha ha

Nó giẵm một cú trời giáng vào chân hắn.

-Cho chết này.

-Cô làm cái quái gì thế?

Duy ngồi bó gối xem thằng quốc tưới cây cảnh cho bố.Khổ bị phạt bắt làm xong mới được đi chơi.

-Ông già tao thật ******,lại còn dọa chết cây nào thì tao đừng hòng yên thân chứ.Ko phải ông yêu quý lũ này hơn cả con thì tao đã cho đi hết rồi.

Duy thở dài..

-Ê sao mày cứ thở dài hoài zaay.Mà sao nhìn mặt mày như cái bánh bao thiu thía?

-Tao đang nghĩ làm sao để tỏ tình!

-CÁI GIẾ! kinh nghiệm cua gái bao nhiu năm mà giờ mày phát biểu một câu xanh rờn,bị hâm hả?

-Tao có cần cua đâu toàn tự đổ đấy chứ,nhưng lần này khác nhỏ đó ghét tao.

-Ghét mày? có nhầm ko,có phải cái con bé hay **** nhau với mày hok?

-Thì đúng thế,tuy có hơi dữ một chút nhưng rất đáng yêu.Có cách gì giúp tao đii mày.

Quốc đặt vòi nước xuống đi đến chỗ hắn:

-Mày cứ yên tâm ,có tao đây rồi-một bầu trời kinh nghiệm.

-Nổ vừa thôi bố ah!

-Đối với những con nhỏ kiểu này,dùng nam nhân kế ko ăn thua,phải dùng chiêu anh hùng cứu mĩ nhân.

-Là sao?

-Sao mày ngốc thế,có nghĩa là mày sai mấy thằng đàn em giả vờ trêu nhỏ đó,xong thì mày xông ra cứu,kiểu gì chẳng đổ,

-Được hok đó,nhỏ này hung dữ lắm,mà mày bảo chúng nó đừng có mà động vào một sợi tóc của My nhá ko tao đập thiệt đó.Mà tao nghi My mà biết tao bày trò chắc xé xác tao ra mất.

-Kinh khủng thế cơ ah,mày cứ yên tâm tao sẽ ngầm đi thêo nếu có gì tao sẽ ra tay.Mày cứ yên tâm kiểu gì chẳng thành công,tao làm mãi rồi.T

Bước 1:

-Lợn thui ơi tí nữa cô rảnh ko?













-Sao?có thì sao mà ko thì sao.

-Thì tôi định mời cô đi ăn kem để xin lỗi cô việc hôm trước.

-Ờ!

-Yeah!(Bước 1 thành công)

Bước 2:

-Này cô đợi tôi ngoài cái ngõ kia nhá,để tôi đi lấy xe.

-Ờ!

Con nhỏ vừa xem đồng hồ thì ngước lên đã thấy một toán con trai,nhìn toàn dân ăn chơi,đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ chắc hok phải người tử tế,bọn chúng cười rất nham nhở:

-Ê cô em sao đứng đây một mình thế này?

-Nhìn em xinh thế,đi vũ trường với bọn anh đi.

Chúng dồn con nhỏ vào tường.

-Các ông ghê thiệt ,giữa đường giữa chợ mà dám trêu con gái nhà lành,các ông có tin là tôi hét lên một cái là mấy ông chết chắc ko0.

-Sao em dữ thế,ngoan ngoãn một chút bọn anh tha cho.

-Việc gì tôi phải ngoan còn lâu tôi mới sợ mấy ông nhá!

Bọn chúng thì thầm:

-Hic,anh Quốc nói ko sai sư tử thiệt mày ah,lúc đầu tao còn ko tin.

Duy hí hửng chạy ra,từ xa đã nghe thấy tiếng con nhỏ thất

thanh:

-Cho chúng mày chết nè!BỐP Duy lắc đầu ngao ngán;

-Là sao?Ra đến hiện trường thì choáng toàn tập,nó thì ko mảy may thương tích,ko ngừng **** rủa,còn bọn đàn em thì nằm la liệt mọt đống.Khổ thân bọn này ko dám phản lại theo chỉ thị của ông Quốc nên mới ra nông nỗi này.

-Cái gì thế này,cô là con gái sao mà khủng khiếp thế,đáng nhẽ phải chờ tôi đến chứ,hỏng hết cả kế hoạch.

-Kế hoạch gì???

-Ko,tôi nhỡ mồm."Quá đau lòng người ơi anh quá đau lòng,hic"

Trong quán kem.

Hắn ngồi gãi đầu gãi tai :

-Lợn thui này à ko My này tôi muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng.

Nó vẫn ko rời khỏi ly kem,thản nhiên đáp:

-Cứ nói đi !

-Tôi bảo là tôi muốn nói chuyện với cô, ít nhất cô cũng phải ngẩng mặt lên nhìn tôi chứ.

Nó vẫn kiên cường bám trụ:

-Tôi có điếc đâu mà cậu phải lo(con này chỉ ăn với uống)

-Trời ơi sao tôi lại đến nông nỗi này hả giời.

-Thôi được rồi cô ko ngẩng mặt lên cũng được nhưng phải nghe cho rõ đấy.

Tôi muốn nói với cô là tôi.. tôi..

-Nói tiếp đi

-Tôi..thik My,My làm bạn gái tôi được ko?Nó vẫn ko có phản ứng,hok rời khỏi ly kem:

-Ừ thì sao.

Duy tròn mắt:

-Cái gì!cô có nghe rõ ko đấy.

-Trời tôi thông minh lắm ko dễ bị lừa đâu mà cậu phải bày trò.

Duy té ngửa:

-Ai đùa,tôi nói thật lòng mà,thông minh quá mất(ngu hok thể tả)ko thể tưởng tượng cô lại ngốc nghếch tệ hại như vậy.

-Thôi đi ,mà hôm nay có phải ngày cá tháng tư đâu.

-Trời,tôi nói là tôi thik My là thật lòng,tôi ko có nói đùa.

Lúc này nó -miệng ngậm cái thìa ngước lên nhìn hắn:

-Bị hâm hả,mới lúc trước còn rất ghét tôi cơ mà,hay là bị ngộ độc cái gì ?

-Tôi có ghét My đâu,My có đồng ý ko?

-Tôi xin lỗi nha,ko được đâu.

-TẠI SAO???

-Tại..tại tôi thik người khác rồi.

-Sao cơ ,My có bạn trai rồi?,thằng đó là thằng nào sao tôi ko biết,nó học lớp nào?có đẹp trai,nhà giàu,đáng yêu như tôi ko?

-Anh ý đẹp trai hơn cậu kia,nhà tuy ko giàu lắm nhưng mà rất tốt.

Duy lặng thinh nhìn đôi mắt vui vẻ,tự hào của nó khi kể về người ấy......











Giấc Mơ Tuyết Trắng

My vui thế cơ ah?

-Sao cơ?

-Khi My kể về hắn nhìn My rất vui,tôi thực sự chẳng là gì đối với My đúng ko?

-Sao cậu lại nghĩ thế chẳng qua hum đó tôi giận quá nên mới nói vậy thui,cậu là bạn thân của tôi mà.Nhưng tôi thưc sự hok hiểu làm sao mà tự nhiên cậu lại thay đổi như vậy với lại tôi cũng có gì đâu mà cậu lại thik tôi.

Duy cười đau đớn:

-Nếu có một người khiến My cười thực sự,vui thực sự và yêu thực sự thì My có thik người đó không?

Mặc My nói sao tôi ko muốn nghe đâu,coi như tôi chưa nghe My nói gì nhá.Thôi đi về đi !

(Haizz đúng là Thiên thu vạn cổ yêu là khổ

Vạn cổ thiên thu khổ vẫn yêu)

-My ơi!

-Dạ!!!

-Sao con ngồi ăn cơm mà cứ như người mất hồn ấy,có chuyện gì ko con?

-Không ah!

Cô Trân quay sang chỗ Huy:

-Huy này,mẹ với cô Nga bàn nhau rồi con với cái Thảo chơi với nhau từ nhỏ,con bé lại rất ngoan,mẹ với cô Nga lại là chỗ chị em kết nghĩa ,hj nên mẹ sẽ làm mai mối cho con với Thảo,chịu ko con ?

SẶC!!!một đứa thì sặc một đứa thì mắc nghẹn.Còn chú Hoàng thì ngồi cười ha hả.

-Anh cười cái gì mà cười,thế ko tốt sao.

-Ha ha con bé Thảo mà làm vợ thằng Huy chắc thằng bé thân tàn ma dại quá.

-Mẹ nói hay quá ha,con với nhỏ Thảo ah,KO BAO GIỜ,mà đúng là mấy bà mẹ con cái còn bé tí mà đã bày đặt mai mối.

-Mẹ thik thế đấy,thì sao nào,mà con bé Thảo thì có làm sao,vừa xinh,vừa hiền,ngoan ngoãn,nó lại thik con từ nhỏ chứ.

-Sao..sao mẹ lại biết.

-Vì mẹ là mẹ của con ông tướng ah.

-Con ko biết đấy chứ mẹ con là quân sư quạt mo chuyên nghiệp đấy,mẹ con giúp cô bạn mẹ tán bố hok hỉu sao mẹ con mai mối kiểu gì cuối cùng bố lại lấy mẹ con chứ hok phải cô bạn.

-Mẹ chuyên nghiệp quá ha,haha

Cô xoa đầu My:

-Con về phe mẹ phải hok,con phải khuyên anh nghe con,nó chỉ nghe lời mỗi con thôi.

Nó cười trừ:

-Vâng ah..!

Bây giờ tên Duy thay đổi 180 độ,nói năng rất tử tế,lại còn hay cãi nhau với Minh vì nó chứ nhưng nó hok thik thế tí nào.

-Này cậu bình thường lại đê,uống nhầm thuốc thì cũng đừng hâm thế chứ.

-Con gái gì mà kì cục ,sao cũng được,My đi chỗ này với tôi hok có cái này hay lắm.

-Cái gì?nhưng phải về sớm đấy.

-Yên tâm,đi thôi.!

Hai đứa đi ra tít ngoại ô,những ngôi nhà cao tầng,sự náo nhiệt của thành phó xa dần,chỉ còn tiếng gió nhảy múa trên những rặng cây ven đường,thiên nhiên luôn làm người ta có một cảm giác thật bình yên.

-Sắp đến nơi chưa,sao lâu thế?

-Còn một tí nữa thôi.

Kia rồi!

Hai đứa dừng chân dưới một quả đồi.

-Ở đây hả,tôi thấy có gì hay đâu.

-Cứ bình tĩnh ,để tôi bịt mắt My lại cho bất ngờ.

Nó bước dần lên cao,gió ở đây thổi mạnh đến mức nó có cảm giác như đang bay vậy.Nó từ từ mở mắt.

-Wow!,nó cười,thích thú chạy nhảy lung tung,nó đang đứng giữa

một rừng lau,những bông lau cao đến vai nó nhẹ nhàng đu đưa theo gió,mềm mại mà thật tinh khôi,xung quang còn đầy những bông hoa sim màu tím thẫm,hoa mua,hoa muối trắng tinh rất đẹp.

-Đẹp quá!sao cậu biết chỗ này hay vậy.

-Lúc nào buồn tôi thường ra đây,ở đây rất thoải mái,nhưng chưa hết đâu My ngồi xuống đây tôi chỉ cho cái này hay hơi nhiều.

Nó ngồi xuống bên cạnh hắn,thắc mắc:

-Còn cái hay hơi sao?

-My nhìn lên trời thử xem.

Nó reo lên thích thú:













-Mặt trời lặn đẹp quá!

Mặt trời đang từ từ xuống ngọn núi đằng xa,to đến mức như có thể với tới vậy,cả bầu trời nhuộm một sắc vàng trầm buồn,nhưng đến khi mặt trời gần như mất dạng thì những đám mây lại có màu hồng rất đẹp,thỉnh thoảng lại có những cánh chim chiều vội vã bay về tổ,nó cười hồn nhiên như một đứa trẻ hok giống cách nó vẫn thường tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ để che giấu đi vẻ yếu đuối của mình.

-My có một nụ cười rất hồn nhiên ,tại sao khi trên lớp My lại hok cười như thế?

-Tôi cũng ko biết nữa.Tôi tưởng cậu là người thích ồn ào?

-Tôi cũng tưởng mình là một người ồn ào,nhưng khi đến đây rồi tôi mới niết mình thực sự thích cái cảm giác bình yên này.

-Anh tôi bảo ai cũng cố tạo cho mình một vỏ bọc,cậu thì là một tên công tử nghỗ nghịc,chơi bời,còn nếu tôi bảo ngày trước tôi là một con bé rất hiền,hok biết gì cả cậu có tin ko?

-Tất nhiên là tôi tin,nhưng tại sao phải làm thế hiền lành ko dễ thương hơn sao.

Nó ngước lên ,nhìn về một phía xa xăm,nơi thiên đàng,thật buồn cười nếu nói rằng nó đã sống suốt những năm tháng tuổi thơ vì tin vào một lời nói dối,tin rằng nếu nó ngoan thì mẹ sẽ trở về.

-Tôi đã từng chỉ có một mình thôi nhưng mà lúc đấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ,tôi đã tưởng sẽ hok thể vượt qua nhưng anh Huy bảo tôi phải mạnh mẽ bởi vì nếu tôi ngoan thì tôi sẽ được gặp mẹ tôi,từ lúc ấy tôi hok bao giờ khóc nữa,gần như là vô cảm vậy đó,chính anh Huy dạy tôi cãi nhau đấy.

Duy rất thắc mắc về chuyện gia đình nó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn của nó duy lại thôi.

-Thôi đi về đi ,muộn quá rồi,chắc mẹ Trân mắng tôi chết.













My vừa chạy vào nhà đã đụng ngay phải ông Huy,huy dí đầu nó:

-Em về muộn sao ko bảo anh,em hư quá!

-Em xin lỗi mừ,bố mẹ đâu anh?

Huy nén cười phải trêu con này một vố,thực ra bố mẹ Huy có việc ra ngoài cả rồi.

-Em chuẩn bị vào mà nghe cải lương đi,bố mẹ nổi trận lôi đình luôn,em chết chắc rồi!

Nó sợ xanh mặt,bám chặt lấy tay Huy sợ sệt nhìn vào trong:

-Thật hok anh,chết em rồi cứu em với anh ơi.

-Em tự chịu đi dám làm dám chịu chứ,em ko biết đâu mặt mẹ hết sức kinh khủng trông như núi lửa ấy,còn bố thì thôi rồi khói bay tứ tán,haizz em bị xử lí là cái chắc ,anh bị lãnh chưởng rồi thừa sống thiếu chết luôn!

mặt nó giờ chuyển sang màu xám ngoét,nó mếu máo:

-Anh đừng dọa em,hic em sợ lắm,hic

Huy ko nhịn nổi cười khi nhìn cái mặt thảm thương của nó,đúng là đồ con nít:

-Ha ha em bị lừa rồi ngốc quá,haha nói thế mà cũng tin sái cổ.

-Anh lừa em hả?

-Ha ha bố mẹ ra ngoài kòn lâu mới về,nhìn mặt em xám ngoét kìa buồn cười quá.

Nó đứng chống nạnh.tức giận:

-Anh được lắm,em sẽ cho anh biết tay.

-Ấy bình tĩnh,em định làm gì?

--Ko biết hả đồ ngốc,em đánh anh chứ còn gì.

Hai anh em nó dồn nhau khắp nhà,chợt nó bị vấp ngã,Huy cuống cuồng chạy lại đỡ nó dậy.

-Có sao ko?ai biểu dồn anh làm chi,đau ko anh lấy dầu xoa cho nhá!

Nó nghĩ thầm"Phải chơi lại một vố mới được".Nó giả vờ khóc:

-Hu hu tại anh đấy,ko biết đâu đau quá hu hu.

Lần này thì Huy hoang mang thực sự:

-Đau lắm à?anh xin lỗi đừng khóc mà.

-Em cứ khóc ,anh bắt nạt em hu hu.

Con này đúng là chuyên nghiệp,ăn vạ mà nước mắt phải nói là thôi rồi,tầm tã luôn,vô cùng lâm li bi đát.

-Sao em cứ khóc hoài vậy,lớn rồi mà cứ như con nít thế.(Ông này đang định dùng chiêu khích tướng cho nó nín khóc nhưng mà còn lâu đê,đúng là kẻ cắp gặp bà già rùi)

-Kệ em liên quan gì đến anh,con nít thì sao,mà anh là loại người lớn gì mà đi bắt nạt trẻ em hic hic

Đối với Huy lúc này chỉ có hai chữ bất lực.

-Nhưng anh xin lỗi rồi mừ,phải làm thế nào thì em mới nín hả?

-Hu hu anh phải lau nhà cho em một tuần hu hu

-Ừ,có thế mà ko nói sớm,giờ thì nín đi.

-Ko,chưa hết,đấy là tội làm cho em ngã,còn đây là tội anh lừa em anh phải xin lỗi em thế này cơ"Em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình"hic anh nói đi.

Huy tròn mắt:

-Sao em đểu thế.

-Hu hu ko nói thì thôi,Huhu bố mẹ ơi anh Huy bắt nạt con .Nó gào lên thống thiết.

Huy đành nói giọng chịu thua:

-Thôi được rồi,nhưng mà anh nói xong thì phải nín ngay nghe hok ,

-Biết rồi!

-Em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình.hic.

Nó ôm bụng cười lăn lộn,vừa khóc vừa

cười,trước khi Huy nhận ra mình bị lừa nó đã nhanh tay véo tai,đấm đá đủ kiểu,Huy ngớ ra.

Nói diễn lại y chang câu nói của Huy lúc nãy:

-Ha ha anh bị lừa rồi,ngốc quá,haha nói thế mà cũng tin sái cổ.lêu lêu.

Nó lè lưỡi chọc ông Huy đang điên tiết ko ngờ bị nó lừa cho một vố đau đớn.,lại còn phải lau nhà một tuần nữa chứ,đau nhất là phải kêu nó bằng chị hic.

-Em được lắm.

Nó lại tiếp tục nhái lại:

-E hèm,em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình,haha em Huy ngoan quá,

-Lần này thì em chết chắc rồi.

Hai anh em nó lại đánh nhau tóe khói,hai anh em con này vui ghê ha



CHẠY TRỐN QUÁ KHỨ

Duy liếc nhìn cái ô tô ở ngoài cổng:

-Lại có khách à?

-Mẹ ơi con đói quá!

-Con về muộn thế,xem ai đến chơi này.

Duy chưa kịp hiểu ra thì Trang đã đứng lù lù trước mặt:

-Sao cô lại ở đây?

-Trang sang chơi với mẹ ,bác bảo tớ ở lại ăn cơm luôn!

Mẹ hắn gọi vọng ra:

-Con đi tắm nhanh lên rồi xuống ăn cơm.

Hắn tức tối:













-Con ko ăn đâu,ko đói!

Trang thấy rất buồn vì hơn ai hết nhỏ hiểu mình chính là nguyên nhân.

Cốc..cốc..cốc:

-Ai đấy?

-Trang!Duy mở cửa ra đi!

-Tôi đã bảo tôi ko muốn ăn rồi mà!

-Bác bảo Trang đem cơm lên cho Duy.

Hắn đành miễn cưỡng ra mở cửa:

-Được rồi để đấy cho tôi!

Trang đứng nhìn hắn trân trân,Duy nhướn mày:

-Sao cô còn chưa ra ngoải?

Nhỏ ngước đôi mắt đen long lanh nhìn thẳng vảo đôi mắt lạnh băng của hắn,biến mất ko còn giấu vết đến cả đôi mắt cũng ko còn như xưa:

-Tại sao Duy lại thay đổi như thế?cậu bé luôn cười với Trang,luôn bảo vệ Trang đâu rồi?làm ơn trả lại cậu ấy cho Trang được ko?

Duy thoáng bối rối:

-Cô nói cái gì vậy?

-Duy hiểu mà đúng ko?nhưng mà Trang ko hiểu tại sao lại đối xử voqia Trang như vậy,chẳng lẽ tình bạn bao nhiêu năm qua Duy quên rồi?

Nếu nói hai người này đã từng là bạn thân liệu có ai tin hok?

Trang ngước đôi mắt chờ đợi,

-Phải,tôi quên rồi!

Khóc!cô bé cũng ko biết là mình đang khóc,lại là nước mắt ,sao mãi mãi vẫn chỉ là nước mắt,có ai hiểu

được cảm giác thất vọng thế nào khi nghe câu nói đó hok?Hai đứa đã từng là bạn rất thân từ hồi nhỏ,Trang

chỉ có duy nhất một mình Duy là bạn thân,nhỏ lại rất cô đơn bố mẹ lúc nào cũng chỉ có công việc nên việc hắn

luôn bảo vệ nhỏ,đi đâu cũng cho đi cùng khiến cô bé coi hắn như người thân vậy,chẳng ai thay thế được.

Nhưng tất cả mọi việc đã thay đổi kể từ khi Trang nói với hắn về tình cảm của mình,Duy trở nên vô tình,lạnh

lùng,ghét bỏ Trang mà hok cần có lí do gì hết.

Duy nhìn cô bé lạnh lùng nói:

-Cô đừng bám theo tôi nữa,tôi thik người khác rồi.

-Duy vẫn thường thay bạn gái mà,

-Sao mà cô vẫn ko chịu hiểu,tôi nói là thật lòng.

Có lẽ chẳng bao giờ Trang biết tại sao Duy lại làm như vậy vì nó có thể làm tổn thương bất cứ đứa con gái nào nhưng bạn thân nó thì không,vì ko muốn Trang hi vọng nên Duy mới trở nên như vậy,chỉ mong nhỏ sẽ ghét mình,nhưng mà dường như đó là một sự lựa chọn sai lầm cuối cùng người tổn thương vẫn là cô bé.

Nhỏ Trang nói trong hai hàng nước mắt:

-Có phải con nhỏ My ko?có phải ko?

Duy gật đầu:-Giờ thì cô ra ngoài đi!

Cô bé run rẩy:

-Cuối cùng..cuối cùng thì cô ta hơn Trang cái gì?

-Vì cô ấy có trái tim rất đẹp ,và vì tôi ghét cô!

Đau đớn!hok lẽ quá khứ chỉ là giả dối

-Tại sao khi người ta lớn người ta lại thay đổi,nếu là ngày xưa Duy sẽ ko bao giờ đối xử với Trang như thế!

Cô bé quay đầu chạy ra khỏi phòng,bà Trâm Anh hoảng hốt:

-Con làm sao thế Trang,sao lại khóc thế này thằng Duy nó bắt nạt con ah?

-Con chào bác con về!

Duy lặng lẽ nhìn bóng con bé khuất dần.Xin lỗi! vì tôi là một thằng tồi,tôi ko đáng để Trang phải khóc nhiều như vậy....



"Có một nấm mồ ko đáy thời gian

Có một nỗi buồn ko tan trong thời gian ko đáy"



-Này Duy sắp đến sinh nhật con rồi đấy,lần này con phải mời nhiều bạn bè vào nghe ko!

Duy vừa ăn kem vừa làu bàu:

-Sinh nhật sinh nhẽo gì,con hok tổ chức đâu.

-Mẹ bảo làm là phải làm cấm cãi,hj mẹ vừa học cách làm bánh sinh nhật xong nên mẹ sẽ làm cho con.

-Haizz hóa ra là lấy con ra làm thí nghiệm,nhưng may mà mẹ nói sớm để con bảo tụi nó chuẩn bị sẵn Becbolin,ko nhỡ đau bụng cả laotj thì con chết.

Bà T.Anh nhéo tai hắn:

-Ái đau!mẹ làm cái gì đấy.

-Con trai gì mà ko bao giờ nịnh mẹ được câu nào,dám chê mẹ nấu ăn dở tệ hả?

Cũng hok có gì là khó hiểu,bà là tiểu thư con nhà giàu lại là đứa con độc nhất nên từ bé đã được nuông chiều hok phải làm gì cả suy ra là bà nấu ăn cực tệ.

-Mẹ tự nói đấy chứ,nhưng chính mẹ dạy con phải luôn nói thật đúng hok sự thật mất lòng mà mẹ,ha con còn nhớ nguyên văn mặt bố sau khi thưởng thức món sườn xào chua ngọt của mẹ,phải nói là kinh đến già luôn.

-Con nói hay quá ha,được rồi đã thế từ nay mẹ sẽ nấu

ăn.

Hắn shock toàn tập:













-Mẹ nói gì kì zaay,ai mà ăn nổi món cơm trên sống dưới khê tứ bề nhão nhoét của mẹ,thôi mà đừng giận nữa mẹ con nói đừa cho vui thôi mừ.

-Mẹ có thể tha vụ nấu ăn nhưng mà mẹ nhất định sẽ làm bánh sinh nhật cho con cấ,con cấm được chối nếu ko mẹ sẽ ko đùa cho vui đâu ha.

Hắn lại giở giọng nịnh nọt:

-Mẹ ơi,mẹ à,con chỉ nói đùa thui mừ đừng trút giận lên con thế!

-Đừng có nịnh mẹ vô ích thui,muộn rồi con trai ạ!

Hắn hậm hực bỏ lên phòng,tất nhiên việc đầu tiên hắn nghĩ đến là phải mời nhỏ My.

-Alo,My ah?

-Uk,có chuyện gì thế?

-Ờ,tối thứ bảy đến sinh nhật tôi được hok?

-Sinh nhật cậu á?tôi cũng hok biết được,chưa chắc bố mẹ đã cho đi đâu.

-Bảo cả anh My nữa chắc là đựoc đi chứ?

-Nếu có anh tôi đi thì được.

-Được rồi,bảy giờ tôi đến đón nha!Bye

-Uk bye!

Cả nó và hắn đều ko biết rằng bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó lại là bắt đầu của một chuyện buồn,cũng có thể là niềm vui đoàn tụ nhưng hạnh phúc sẽ chỉ đến vào lúc sau cùng mà thôi.

7h30,ngày thứ bảy:

-Đến nơi rồi,hai người vào nhà đi!

Bà Trâm Anh vội chạy ra:

-Về rồi hả con,Ơ cháu là?

My vội nhanh nhảu:

-Con chào bác ah!

-Con là bạn cùng lớp của Duy à?bác ko biết con,con tên là gì thế?

-Con tên là My ,con là bạn cùng lớp với Duy

Bà thoáng giật mình:

-Tên đầy đủ của con là gì?

-Dạ,Nguyễn Hà My ah.-

-Thế bố mẹ con làm nghề gì hả My?

Nó ngơ ngáo hok biết trả lời sao,Huy vội nói:

-Bố mẹ cháu làm bác sĩ.

-Con là anh trai của My hả?

-Vâng ah!

Duy vội chạy ra kéo nó vào:

-mẹ làm cái gì mà như hỏi cung người ta thế?

Bà thở dài:

-Vậy là ko phải rồi?

-Ko phải cái gì hả mẹ?

-Ko có gì.thôi các con cứ tổ chức đi mẹ lên phòng đây ko các con lại mất tự nhiên.

Bà bước vào phòng thấy ông Hưng đang sửa soạn quần áo chuẩn bị ra ngoài:

-Ông định đi đâu đấy?

-Ở công ti có việc gấp tôi phải đi ngay.

-Ông già rồi làm việc ít thôi,nhìn ông xem mới ngoài 40 mà đã như ông cụ rồi!

-Làm sao tôi bỏ bê công việc được ,thôi tôi đi đây.

----------------------------------------

My kéo tay hắn:

-Này cậu ko gọi bố mẹ xuống à?

-Ko có họ ko phải vui hơn sao.

-Cậu thật là,bố mẹ cậu sẽ buồn đấy,sinh nhật thì người đầu tiên phải nghĩ đến là bố mẹ chứ.

-Tôi...

Nó tươi cười:

-Thôi cậu cứ ở đây với bạn cậu tôi lên gọi hộ cho.

-Ờ,cái phòng to nhất ở giữa đại sảnh ấy,bảo cô giúp việc chỉ cho.Cảm ơn My nhá!

-Ko có gì.

Nó tung tăng chạy đến chân cầu thang,tươi cười ngước mắt lên trên,nó chợt tắt cười ,ánh mắt kinh ngạc!

4 con mắt nhìn nhau!Hạnh phúc và hận thù!











Giấc Mơ Tuyết Trắng

hạnh phúc và hận thù

Dù bây giờ người ấy đã già đi rất nhiều,gương mặt khắc khổ cương nghị của một doanh nhân không giống như người bố hiền lành ,vui tính của nó nhưng mà nó vẫn nhận ra,ngàn lần nhận ra người ấy.

Nó òa khóc như một đứa trẻ,run rẩy nói:

-BỐ!

-My,đúng là con rồi!

Ông xúc động vịn chặt lấy tay cầu thang,con gái của bố ko ngờ đã lớn thế này rồi cơ đấy.

Nó chợt nhận ra có một điều nó chưa từng nghĩ đến trong suốt mười năm qua,bố cũng có một gia đình khác,liệu đối với bố nó có còn là đứa con gái bố yêu nhất trên đời ko,liệu đây có phải lý do bố ko trở về với nó.Nó cố lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó nhưng mà ko thể được:

-Không ,không phải đâu!

Bố lấy người khác rồi,bố cũng có đứa con khác bố không phải là bố con nữa.Con đã phải chịu đựng cảm giác kinh khủng thế nào bố biết ko?Một buổi sáng thức dậy-mất tất cả,ko cha ko mẹ con mới chỉ có sáu tuổi,con đã sợ hãi khóc khản cả cổ mà bố vẫn ko về.

-CON GHÉT BỐ LẮM! Nó hét lên rồi bỏ chạy trước sự sững sờ của ông Hưng,ông vội chạy theo:

-Đứng lại nghe bố nói đi con!

Tất cả mọi người đều chạy lại,ai nấy đều ngạc nhiên:

-Có chuyện gì thế?

Bà T.Anh khẽ nói:

-Cuối cùng thì đã tìm thấy con bé rồi!

Duy nhìn mẹ khó hiểu:

-Con ko hiểu tại sao My lại là con của bố?

-Mẹ chỉ nói cho con bố ko phải con đẻ của con,nhưng bố có một đứa con gái,đứa bé đấy chính là My.

Huy chạy theo kéo tay nó lại:

-Bình tĩnh đi My,nghe bố em nói đã,ko phải em rất mong bố quay về hay sao?

Nó ko nói gì ,lặng lẽ giật tay ra.Huy lại nắm lấy tay nó:

-Tha thứ đi em!

nó hét lên:-Để em yên!em ko muốn nghe!

Huy buông tay nó ra để mặc cho nó chạy,nó cần thời gian,thực ra nó chỉ muốn chạy trốn tất cả,ko muốn nhớ lại quá khứ,ko muốn đối diện với tương lai,chẳng cần gì hết.

Nó dựa vào tường,mặc kệ tiếng khóc hối hận của một người cha:

-Bố xin lỗi!Bố có lỗi với con,tha thứ cho bố được ko con?

Bà t.Anh an ủi:

-Bình tĩnh đi ongcon bé đi rồi,ông phải để cho nó thời gian để suy nghĩ đã!

-Không!con bé ở đây,nó nói nó ghét tôi bà ạ,tôi biết làm thế nào bây

giờ?

Nó gục mặt xuống cố nén tiếng nấc nghẹn,tại sao nó lại như thế,đây ko phải là điều nó vẫn ao ước hay sao.?Bố ở rất gần chỉ cẫn bước ra khỏi bức tường là có thể chạm tới nhưng sao mà xa xôi thế hả bố?

Nhưng mà nó thức sự ko thể quên được ánh mắt đau đớn của mẹ,ko thể xóa được vết thương nó phải chịu đựng suốt mười năm qua,những ước mơ hạnh phúc gia đình của một con bé bỗng nhiên tan biến như bong bóng xà phòng.Mẹ ơi !mẹ có tha thứ cho bố ko mẹ?

Có một hơi ấm rất gần,một bàn tay ấm áp xoa đầu nó,nó ngước mắt lên:

-Anh Huy!

Nó mếu máo:

-Lúc nào anh cũng tìm ra em.

Huy khẽ cười:

-Ngốc ạ,em lớn rồi phải xự sử như người lớn chứ.lúc nào bình tĩnh lại phải nghe bố nói đấy nhá

-Anh ơi bố lấy người khác rồi,bố ko yêu mẹ con em nữa đâu.

-Làm gì có chuyện đó,bố em yêu em nhất trên đời ấy chứ!

-Thật ko anh!













-Anh có nói dối em bao giờ đâu!

Nó lại gục vào vai Huy khóc,nhưng giờ trái tim nó ko còn thấy cô đơn nữa,bao giờ anh Huy cũng ở bên nó lúc nó buồn,mãi mãi là nơi bình yên va ấm áp nhất trong cuộc đời nó,Tại sao lúc nào anh cũng tìm ra em?

-Em biết làm thế nào bây giờ?

-Em là cô bé rất dũng cảm,em có thể dùng trái tim của một người con để tha thứ cho bố mình được ko?

-Em ko biết,em mệt mỏi lắm rồi em ko muốn nghĩ nữa đâu!

-Được rồi ,nếu ko muốn nghĩ thì em đừng nghĩ nứa,chúng ta đi về thôi!

Có một người vẫn đứng nhìn,lúc nào cũng chỉ là người đứng nhìn nó khóc..................



Bây giờ thì tôi đã hiểu người mà My nhắc đến là ai,tôi cũng hiểu rằng tôi chẳng có gì bằng anh ta hết.Vì tôi là một thằng vô dụng lúc nào cũng chỉ biết đứng nhìn bạn ấy khóc mà chẳng biết làm gì,thật buồn cười một thằng cao ngạo ,cái gì cũng cho mình là nhất như tôi mà cũng có ngày cảm thấy bất lực như thế này.Tôi ko muốn quên đi nhỏ ấy nhưng mà tôi ko thay thế được anh ta,tôi thật sự muốn nhìn thấy My cười,thật sự muốn nhỏ ấy sẽ chẳng bao giờ buồn nữa.Tôi biết làm sao bây giờ?

-Duy!anh lại tưởng ai.-Huy nhìn hắn cười.

-Tôi..tôi để tôi đưa hai người về.

Hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của con bé,

-My đừng trách bố,thật ra tôi chỉ là con của mẹ tôi thôi.

Nó ngạc nhiên:

-Cậu nói sao,cậu..

-Phải tôi ko phải con của bố My.

-Tôi xin lỗi,

Duy nhìn nó cười buồn:

-Ko sao,bố trông lúc nào cũng rất buồn,ông ấy cứ lao vào công việc như người sống ko hồn vậy,bố quả thực rất đáng thương nên My hãy tha thứ cho ông ấy được ko?

Nó thở dài:

-Ngày xưa bố tôi rất vui vẻ,suốt ngày cười lúc nào bố cũng làm cho tôi cười được.Mà thôi ko nói nữa tôi hok muốn nghĩ nữa đâu,tôi về đây!

-Để tôi đưa hai người về.

-Ko cần đâu,chúng tôi tự về được.

Cho dù ngày hôm nay có bất hạnh và đau buồn thế nào thì tôi tin hạnh phúc vẫn sẽ chờ đợi ở phía cuối con đường mà thôi!

Ping pong..

Cô Trân vội vã ra mở cửa,hum nay là chủ nhật mà ai đến sớm dữ zaay.

-Anh Hưng!cô ngạc nhiên

-Chào cô!

-Anh vào nhà đi!

Cô tươi cười:

-Anh thay đổi nhiều quá!xém chút em ko nhận ra,anh vẫn khỏe chứ?

-Cảm ơn cô tôi vẫn khỏe.Tôi thật sự ko biết nói gì để cảm ơn gia đình cô đã chăm sóc cháu My giúp tôi,

-Em có nghe cháu Huy nói lại việc hôm qua rồi,nhưng sao anh lại nói thế dù gì My nó cũng là con chị kết nghĩa của em,với lại gia đình em may mắn mới được nuôi cháu ấy chứ con bé dễ thương lắm.

-Cô chú thật tốt quá..

Chú Hoàng nhìn cô Trân rồi cất giọng buồn buồn:

-Nếu được anh có thể cho con bé ở lại với gia đình tôi một thời gian nữa ko,tôi nghĩ là giờ con bé vẫn chưa sẵn sàng với lại gia đình tôi coi cháu như con nên là...

-Tôi hiểu rồi,tôi sẽ ko ép con bé đâu bao giờ nó muốn về với tôi thì tôi mới đón cháu đi cô chú cứ yên tâm.

-Cảm ơn anh!

Cô Trân mừng ra mặt:

-Thôi anh ngồi đây để em bảo Huy nó gọi con bé xuống.

Huy lôi nó ra khỏi đống chăn,hum nay là chủ nhật mừ:

-Đi xuống dưới nhà đi,bố em đang ở đấy.

Nó xụ mặt xuống:

-Em hok muốn xuống đâu,em chẳng biết phải làm thế nào cả.

-Sao em cứ phải suy nghĩ phức tạp mọi chuyện lên thế nhỉ,thích thì bảo là thích ko thì bảo là ko,anh hỏi em em có muốn bố em quay về ko?

-Có chứ!

-Thế em có muốn gặp bố em hok?

-Cũng có luôn,

-Thế thôi,em còn gì phải suy nghĩ nữa nào,đi xuống đi!

-Nhưng mà em....Hay anh đi cùng em

Huy véo má nó:

-Bà phiền phức quá bà ạ,thôi đi đi!

Hai bố con nó đi bộ hết con đường này đến con đường nọ,nó chỉ lặng im chẳng nói câu nào vì đơn giản nó hok biêts phải nói gì cả.

-Con sống có tốt ko?

-Có ạ,gia đình anh Huy rất tốt với con.

-Thế thì bố yên tâm rồi!

-Còn bố thì sao?













Ông Hưng thở dài:

-Cuộc sống của bố chỉ có công việc thôi,Con ..con ghét bố thật hả?

Nó trả lời thản nhiên:

-Con ko biết.

-Bố biết bố ko tốt nhưng mà khi bố quay về

thì con đã đi theo gia đình cô Trân nên bố ko tìm được.

-Nếu đã biết ko tìm lại được nữa sao bố còn bỏ đi.

Ông biết nó chỉ ko muốn tha thứ vì ông đã ***** con nó mà thôi.

-Bố đã sai rồi,tất cả là tại bố,tại bố mà mẹ con phải đau khổ cũng tại bố mà khiến con phải chịu bất hạnh thế này,bố biết bố có làm gì cũng ko chuộc lại được lỗi lầm của mình nhưng bố chỉ xin con để bố được chăm sóc con được ko?

Ngay lúc này nó chỉ muốn quên đi tất cả để tha thứ,nhưng nó lại ko thể nói được:

-Để cho con suy nghĩ được ko bố?

-Ừ,con đừng buồn nữa nhá,bố chỉ muốn nhìn con cười thôi con gái bố cười lúc nào cũng rất xinh.

Nhìn đôi mắt hạnh phúc của bố ,nó đang tự hỏi mình liệu nó có quá đáng ko?Ước gì mọi chuyện đừnh xảy ra,ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng lúc tỉnh dậy nó vẫn là con bé 6 tuồi,mẹ vẫn sẽ làm bữa sáng cho cả nhà còn bố sẽ làm trâu cho nó cưỡi,rồi cả nhà sẽ lại cùng nhau cười vui vẻ.

-Con có sao ko?con lại khóc rồi!

-Con ko sao!

-Đợi bố ở đây một tí.

Một lát sau ông quay về với que kem chuối trên tay.,ông tươi cười đưa cho nó:

-Con ăn đi!ngày bé mỗi lần con khóc chỉ cần mua kem chuối cho là con sẽ nín ngay,con còn thích ăn nữa ko?

Nó cầm lấy que kem,đã mười năm rồi nó chưa từng ăn vì mỗi lần nghĩ đến kem chuối nó lại thấy buồn.

-Con ko ăn đã mười năm rồi,nhưng con vẫn chưa quên vị đâu.Con còn nhớ con rất thích làm nũng chỉ để bố mua kem cho con,sau đó bố sẽ cho con ngồi lên vai vừa đi vừa ăn.

-Bố xin lỗi!

Nó khoác tay ông cười tinh nghịc:

-Sao bố cứ xin lỗi con hoài vậy,con muốn đi công viên ,đi thôi bố!

Hai bố con nó đi chơi đến tận chiều tối,ông Hưng cười hạnh phúc:

-Nhanh thật trời tối mất rồi,bố đưa con về nhé!

-Vâng!

Ánh điện cao áp đã trải khắp con đường,nó liếc nhìn gương mặt của bố ,quả thật khác xưa chỉ có ánh mắt biết cười là ko thay đổi.Có một điều nó rất thắc mắc,tại sao bố lại ra đi,tại sao mẹ nó lại ôm nó khóc và bảo rằng"mẹ mất tất cả rồi con ơi,mẹ chỉ còn có con nữa thôi"

Nó đứng lại,nhìn vào đôi mắt biết cười của bố khẽ nói:

-Tại sao bố lại bỏ đi?

Ông Hưng giật mình:-Con hỏi sao?

-Con muốn biết lí do tại sao bố lại đi,ko phải bố đi công tác đúng ko?

-Vì bố là một người chồng tồi!

-Ko đúng,bố rất tốt bố ko phải là người chồng tồi.Tại sao hả bố?

Ông đau đớn nhớ lại sai lầm của mình:

-Con nghĩ thế thật sao,chỉ vì bố hồ đồ,vì sự ghen tuông vớ vẩn của bố mà..

Nó kinh ngạc,giờ thì nó đã hiểu tại sao mẹ lại nói vậy:

-CÁI GÌ! ghen?bố nghĩ mẹ xấu xa vậy ư,tại sao bố lại nghĩ mẹ như thế,bố có biết mẹ đã buồn thế nào ko,bố ác lắm.

-Bố..

-Được rồi,con ko muốn nghe nữa,con sẽ tự về.

-My ah!

Nó lao qua đường,chợt một ánh sáng chói mắt,tất cả chỉ có vài giây.

Nó cảm nhận được nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn khi chạm xuống nền đường.

Nó chợt nghĩ về mẹ,về bố và cả về anh Huy nữa-những người nó thương yêu nhất trên đời này.Nó nghe thấy tiếng bố nó kêu thất thanh.

-KHÔNG!CON ƠI!

Bố nó ôm nó vào lòng-vị mặn của nước mắt.

-Đừng làm bố sợ con ơi,ai cứu con tôi với!

Nó khẽ cười,lắp bắp:

-Con..ko ghét bố đâu..con yêu.bố lắm!

Rồi tất cả xung quanh nó là một màn đêm thăm thẳm....













Trong cơn hôn mê,nó thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng đầy hoa đẹp tuyệt vời,cả không gian như một tấm thảm màu sắc dệt từ bao nhiêu là loại hoa,có cả tiếng chim hót và những dòng suối chảy róc rách nữa,xung quanh những đám mây trắng xốp đang lững lờ trôi,đẹp đến nỗi nó nghĩ rằng mình đang ở một chốn thần tiên nào đó.

Nhưng thật lạ là tất cả mọi thứ đều có một vẻ lung linh,huyền ảo rất kì lạ,tạo cho người ta một cảm giác như đang đi giữa một màn sương mờ vậy.Nó ngơ ngác:"Đây là đâu mà đẹp dữ zaay".Nó thích thú chạy nhảy tung tăng qua hết chỗ này đến chỗ khác,nó ko còn cảm thấy đau đớn nứa chỉ thấy lòng nhẹ hẫng,thanh thản .Nó khẽ nâng bông hoa hồng đỏ thắm:-Đẹp quá!.Chợt phía sau lưng nó rực sáng,nó giật mình quay lại...

Một luồng ánh sáng rực rỡ ở cuối con đường,nó khẽ nheo mắt.Quầng sáng ấy nhạt dần,giữa luồng sáng ấy một người phụ nữ với đôi mắt nhân hậu từ từ bước ra,dịu dàng nhìn nó mỉm cười.....

......Tất cả mọi người đều đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu,không gian ngập tràn cảm giác lo sợ,rối bời,thời gian chậm chạp trôi qua đã 2 tiếng rồi.Ông Hưng vẫn còn chưa hết shock,ông cứ nói như một người vô thức:

-Tại bố,tất cả là tại bố!

Bà T.Anh sợ hãi nắm chặt tay ông:

-Ông đừng như thế nữa con bé nhất dịnh sẽ ko sao.

Huy gục mặt xuống,khi nghe tin cậu đã lao xe như điên đến bệnh viện,anh vẫn chưa kịp nói với em mà cô bé ngốc ngếch,chưa kịp nói em đặc biệt với anh

đến mức nào...nếu ko được nhìn thấy em cười nữa thì anh biết phải làm sao ?

Hình dáng người phụ nữ ấy ngày càng rõ rệt,nó nghẹn ngào:

-MẸ ƠI! là mẹ đúng ko?

Người phụ nữ ấy lại cười hiền mà ko nói gì cả.THIÊN ĐÀNG!

Nó gọi to:

-Mẹ ơi!

Nó vội vã chạy lại,nhưng bàn tay ấp áp ấy lại một lần nữa nắm tay nó lại.Nó cười sung sướng:

-Anh Huy anh nhìn kìa mẹ em đấy!..Ơ,sao anh lại khóc?

Huy nhìn nó lắc đầu:

-Đừng đi! quay về với anh.

-Không!em muốn gặp mẹ,

Huy siết chặt tay nó:

-Anh năn nỉ mà đừng đi!

Nó quay lại nhìn người mẹ của nó,đã bao nhiêu năm rồi hình bóng ấy vẫn luôn ở trong tim nó chưa bao giờ phai nhạt,giờ nó chỉ có một khát khao duy nhất được xà vào vòng tay của mẹ một lần nữa.

-Em xin lỗi! Nói rồi nó giật mạnh tay ra.

-Em ko được làm như thế,chẳng lẽ em muốn tất cả những người yêu thương em phải đau khổ hay sao?

Nó khựng lại,

-Không lẽ đối với em anh chẳng là cái gì hết,không lẽ em nhẫn tâm để người bố đáng thương phải đau đớn suốt quãng đời còn lại hay sao..

Nó lắc đầu:

-Anh rất quan trọng với em,em thật sự ko muốn nhưng em mệt mỏi lắm rồi,hiểu cho em được ko em muốn mẹ em!

Cánh cửa phòng hé mở,cô y tá bước ra,mọi người đều vội vã chạy lại:

-Con tôi có làm sao ko,nó sẽ ko sao chứ..

-Chú cứ bình tĩnh,chúng tôi vẫn đang cố gắng nhưng giờ cô bé vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.Cô bé bị mất máu quá nhiều người nhà bệnh nhân có ai có cùng nhóm máu A ko?

Ông Hưng vội vã:

-Tôi,tôi là bố con bé

Duy khẽ nói:-Tôi nữa,tôi có nhóm máu O

-Được rồi mời hai người đi theo tôi!













Chợt từng người một xuất hiện trước mắt nó.

-BỐ!

-Bố xin lỗi về nhà với bố đi con,con mà có làm sao bố cũng ko sống được nữa đâu.

-Lợn thui ơi ,lợn thui rất dũng cảm đúng ko?

Nó ngạc nhiên:

-DUY!

-Tuy con ko phải con của bố mẹ nhưng mà bố mẹ rất yêu con..

-MẸ TRÂN!BỐ HOÀNG!

Nó khóc:-Nhưng mà mẹ con!

Mẹ nó nhìn nó khẽ cười:

-Mẹ luôn ở trong tim con mà.

-Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm!

-Mẹ yêu con nhất trên đời,con gái ngoan của mẹ mau về đi mẹ lúc nào cũng bên con mà.

Mẹ nó bước dần vào quầng sáng,nó gào khóc:

-KHÔNG,đừng đi mẹ ơi,con yêu mẹ lắm mẹ quay về với con đi mẹ ơi!

Người phụ nữ ngoảnh mặt lại một lần nữa,giọt nước mắt trong vắt như pha lê lăn dài trên má.

-Hãy biết tha thứ và sống hạnh phúc nghe con!

-Không,mẹ ơi!

Ánh sáng đó đã biến mất,...Nó đi theo những người thân yêu của nó về phía mặt trời mọc,nhưng nó ko buồn vì mẹ vẫn sống đúng ko ở trong tim con mẹ ạ!

Huy siết chặt bàn tay nhỏ bé của nó,nó vẫn nằm im lìm trên giường bệnh,nhìn em ngủ trông rất hiền nhưng mà ko nghe thấy em nói thật trống trải.

-Tại sao em vẫn chưa tỉnh,hôm nay ko phải chủ nhật đâu mà em vẫn ngủ nướng thế!

Ko có tiếng trả lời,Huy khẽ vuốt nhẹ đôi mắt của nó:

-Nước mắt?em khóc ,em sắp tỉnh đúng ko.....

Nó từ từ mở mắt,nó thầm nghĩ "Mình chết chưa zaay?",mọi người ddeeuf tập trung quang giường bệnh của nó.

-My tỉnh rùi,thấy con siêu chưa bảo mà lị.

Cô Trân khóc ko ngừng:

-May quá rồi,cuối cùng thì con bé cũng tỉnh lại.

Nó xụ mặt xuống:

-Mẹ Trân định cho con uống nước mắt à?

-Con bé này!

Duy nhìn nó lo lắng:

-Có nhận ra tôi ko đấy.đầu có bị sao ko?

-Chỉ có mắt tôi bị sao thui tui chẳng nhìn thấy cậu đâu cả chỉ nhìn thấy mỗi một con khỉ hôi hám.hóa ra là cậu ah?

-May cho My đang là bệnh nhân đấyhok thì tôi cho biết tay.

Chợt nó cuống quýt ngõ nghiêng khắp phòngố con đâu rồi?

-Mấy hôm nay bố em cho em nhiều máu quá nên giờ phải nghỉ ngơi.

Nó vội vàng định đi đến chỗ bố nó nhưng mà ko được,Duy vội đỡ nó:

-Sao trên đời lại có người ngốc thía ko nhớ là mình đang gãy chân sao.

-Nhưng mà bố tôi,bố ko sao chứ?

-Ko sao đâu,bố chỉ bị mệt một chút thôi mừ với lại có mẹ tôi ở đấy rùi.

-Cậu bảo với bố là tôi ko giận bố nữa đâu được hok?

Mấy ngày qua cuộc sống đối với Duy đúng là địa ngục,giờ lại được nhìn thấy nó cười cậu mới thực sự cảm thấy hạnh phúc,Bây giờ Duy đã biết phải làm thế nào,chỉ cần nó vui vẻ,hạnh phúc mãi mãi thế là đủ.

-Được rồi tôi đi nói ngay đây,đừng có mà đòi đi lại nữa đấy.

-Biết roài.

-----------

Đã 5 ngày ở bệnh viện roài,chân tuy đã đỡ nhiều nhưng vẫn phải đi xe lăn, còn hơi chút thì lại đau đầu đối với một con bé suốt ngày chạy nhảy thì đúng là cực hình.Nhưng mà đây cũng là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với nó,tất nhiên mọi người ai cũng quan tâm đến nó nhất là bố,hai bố con giờ lại vui vẻ như xưa.

-Tèn ten xem anh đem gì đến cho em nè!

Nó vẫn gián mắt vào quyển báo ko thèm liếc sơ:

-Lại cháo chứ gì,em biết tỏng roài có thế mà cũng phải đố.

Huy lấy ra đưa đi đưa lại trước mặt nó:

-Quá ngốc cho một con người ,ngửi thấy mùi gì

chưa?

Mắt nó sáng y như hai kái đèn pha ô tô lun,giật ngay lấy cái bát:

-Chè trôi nước,sao anh ko nói sớm.Mẹ Trân đúng là số dzach,ngon quá đi.











Giấc Mơ Tuyết Trắng

-Nhìn ăn như heo ấy,mà em đã đỡ đau đầu chưa?

Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

-Em đỡ rồi,mà sao hôm nay anh về sớm thía may quá ko thì em chết vì buồn mất.

-Bọn anh trống tiết cuối,ăn nhanh lên xong anh đưa đi dạo một vòng.

Nó đẩy nhanh tiến độ,ăn như vũ bào khó khăn lắm mới nói thành lời

-Đi..chơi..ah.xong ngay..đây!

-Sớm muộn gì thì em cũng nghẹn thôi.

Đang sắp đi thì tên Duy đến.

-Tôi muốn nói chuyện với anh một lát.

Huy quay sang nhìn nó:

-Có chuyện gì quan trọng ko?hay để lát nữa nói đi,bọn anh đang định ra ngoài.

-Tôi muốn nói ngay bây giờ.

My lườm hắn ko thương tiếc:

-Đúng là đồ quả bom suốt ngày phá đám mà có chuyện gì quan trọng hơn việc đi chơi của tôi hả?

-Khổ quá mấy kái cây trong bệnh viện nó có đi đâu mà lo lúc nào ngắm chẳng được.

-Ờ thôi em cứ đọc báo đi,tí về anh đưa đi.

Giờ trông mặt Duy đã trở nên vô cùng nghiêm trọng,hok bít định nói chuyện gì ta.

-Ra ghế đá đằng kia đi!



-Có chuyện gì vậy?-Huy thắc mắc.

-Thật ra tôi chỉ muốn hỏi anh có biết My thik anh ko?

Huy tròn mắt ngạc nhiên(Cha này cũng ngốc chẳng kém lại còn suốt ngày chê người)

-Tôi..tôi ko biết,nhưng ai nói với cậu thế?

-My nói,vậy anh có thik My ko.

Huy khẽ cười:

-Từ lâu rồi,nhưng tôi chưa bao giờ dám nói cho My cả.

Duy ngẩng mặt lên trời thở dài:

-Đúng là hai người ngốc gặp nhau,mà hình như tôi cũng là một thằng ngốc.Tôi sẽ giúp hai người.

-Tôi nghĩ là cậu thik My chứ?

-Nhưng tôi ko thay thế được anh,khi nào My khỏi hẳn tôi sẽ đi du học ở Mỹ,5 năm chắc là sẽ quên tất cả thôi.Anh đừng nói cho My biết đấy.

Huy biết hắn đang buồn đến mức nào:

-Cậu ko sao chứ?

Duy cười:

-Ko sao,tôi muốna thử một lần làm người cao thượng xem sao.

Lại lặp lại kịch bản với My.

-My có biết anh Huy thik My ko?

Lần nay nó còn ngạc nhiên đến độ tròn mắt đến nõi muốn rớt ra lun.

-Ai nói với cậu thế?

-Anh Huy ,hai người giống nhau thật đấy.

Con bé cười tươi như hoa nở,vô tâm ko thềm để ý đến dáng đi thất thểu của Duy,buồn muốn chết mà vẫn phải tỏ ra hok có gì hết.

Kế hoạch tác chiến..

Sáng hôm sau,đang ngồi hát thì bố đưa cho nó một bó hoa hồng nhung rất đẹp:

-Có ai tặng cho con nè,người đưa hoa đến nên hok biết là ai mở bưu thiếp ra đi con xem ai zaay bố tò mò quá!

(hic Ông Hưng đã khôi phục lại hài tính nên rất nhiều chuyện)

Nó vội giở cái thiệp ra.

-Thiệp gì mà toàn trái tim thế kia!

-Bố nhiều chuyện quá!

"Gửi tặng người tôi yêu!Một cô bé ngốc nghếch bị tôi biến từ hiền lành trở thành đanh đá,một cô bé rất hay cười,mà dạo này là hay khóc lắm đấy từ sau đừng khóc nữa xấu lắm.,lại còn cộng thêm tính ham ăn hok ai bằng nhưng mà thế mới đáng yêu.Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi cô bé ạ"(Ông này đúng lần đầu làm mấy trò này)

My cười tuy hok đề tên nhưng nó biết đó là người mà ai cũng biết là ai đó nhỉ.

-Lại còn cười kìa,nói mau xem ai nào.Ông giở giọng đe dọa.

-Bố dọa con ah,còn lâu con mới nói.

-Thui mừ con gái iu quý hok lẽ để bố chết vì tò mò hay sao.

-Ghớm kìa vừa mới vài giây trước vẫn đang đe dọa con thế mà giờ giọng lại ngọt xớt,xin lỗi bố nha thiên cơ ko thể tiết lộ.

1 tháng sau,khi nó đã hoàn toàn bình phục.Giờ My đã chuyển về nhà bố nó .













-Vừa mở mắt cậu đã đưa tôi đi đâu zaay.?

-Đến đồi lau.

-Nhưng bây giờ đâu phải buổi chiều mà ngắm hoàng hôn.

-Thì tôi ngắm bình minh.

Đồi lau đang dần hiện ra trước mắt lâu lắm rồi bây giờ nó mới trở lại,

-Đến rồi!

-My cứ lên đó trước đi,tôi có việc phải ra đây một lát tí tôi về.

-Nhanh lên đấy.

Nó bước dần lên cao,ko khí của buổi ban mai thật là trong lành,nó giật mình vì đằng trước có một người đang ngồi giữa đám lau.Nó bước lại gần:

-Anh Huy sao anh lại ở đây?

-Ơ ,sao em cũng ở đây.Duy nó đưa anh đến đây rồi bỏ đi đâu mất tiêu.

-Em cũng thế nè.NÓ ngồi xuống cạnh Huy.Mặt trời dần lên sau đỉnh núi,bình minh thiệt là đẹp!

Huy hiểu Duy muốn làm gì và cậu biết mình cũng phải làm gì.

-Em còn nhớ cô bé mà anh nói với em ko?

-tất nhiên là em nhớ.

-Thế nếu anh nói cô bé đó là em thì em có tin anh ko?

Nó cười :

-Đương nhiên là em tin ,bởi vì lúc nghe anh bảo anh yêu cô bé đó bằng em em đã khóc suốt đêm luôn,em ko muốn anh yêu ai hơn em đâu.

-Anh biết rồi đồ ngốc ạ!

-Anh ko ngốc hay sao mà chê em,anh ngốc hơn thì có.

-Em ngốc hơn là điều ko phải bàn cãi.

Chợt có một chú đi đến:

-Cậu chủ bảo tôi đến đón hai cô cậu về,cậu ấy nhờ tôi gửi cho 2 người cái này.

Chú ấy đưa bức thư cho My.....













My vội vã mở bức thư"Bye hai người tôi đi nha,tôi hoàn thành nhiệm vụ rùi.Làm ông mối hay ghê bà

con ah.Sống vui vẻ,đừng có quên bạn bè đấy 5 năm sau tôi về lại bảo -Thằng nào đây,tui quen ông ah thì tôi ko tha cho đâu.Đừng trách tôi vì đi mà ko nói tôi ko muốn My tiễn tôi đâu,My nhiều chuyện lắm,thui tôi hết chuyện để viết rồi ,bye."

-Cậu ấy đi đâu?

-Đi du học,cậu ấy bảo anh ko được nói cho em

Huy vội hỏi chú tài xế:

-Chú biết Duy đi lúc nào ko?

-Chắc chỉ còn 45 phút nữa thôi.Đi nhanh lên có lẽ còn kịp.

Nó lại khóc:-Đồ ngốc sao cậu lại làm thế,cậu đi rồi tôi biết cãi nhau với ai.

Tại sân bay.

-Thôi bố mẹ về đi sắp đến giờ rồi.

Bà T.Anh vừa khóc vừa ôm chặt lấy Duy:

-Phải tự chăm sóc mình nghe con,thỉnh thoảng nhớ về nhà với mẹ,lúc nào rảnh rỗi bố mẹ sẽ sang thăm con.

-Con biết rồi ,con có phải con nít đâu mà lo.

-Thôi đi con thì lớn với ai mà chẳng con nít.

Ông hưng vỗ vai Duy:

-Cố lên con ,mà con ko nói với My thật hả.

-Con ko muốn.

-------------

Nó thực sự lo sợ,dù sao cũng coi nhau là bạn thân tại sao đi đến 5 năm mà ko thèm nói một lời.Nó gọi điện cho bố giọng run rẩy:

-Bố ơi con đang ở sân bay,Duy ở đâu hả bố?

-Nhưng mà thằng bé ko muốn con đến.

-Con ko cần biết ,cậu ấy ở đâu nói cho con đi bố.

-Được rồi.....

Duy mỉm cười đi xa khỏi nơi này chắc sẽ quên hết thôi phải ko.

-DUY!!!

Duy giật mình quay lại.

-My,sao..sao

-Trăng sao gì,cậu giỏi thật đi mà ko thèm nói một câu nào,cậu có còn coi tôi là bạn ko hả?

Duy nhìn nó cười lúc nào cái bộ dạng nổi giận của My cũng làm cậu buồn cười.

-Còn cười nỗi gì?

-Nhìn My rất là buồn cười,My ám tôi ghê thật đấy muốn trốn mà cũng ko được.

Huy vỗ vai hắn: -Cảm ơn cậu!

-Có gì đâu.

My mếu máo:

-Tại cậu đấy giờ tôi hết người cãi nhau rùi ko biết đâu.

-Đồ trẻ con

-Ai trẻ con,sang đó giữ gìn sức khỏe đấy nghe chưa

-Thưa mẹ trẻ con biết roài,hj thui tôi đi đây

-Uk,khỉ đi nha!

Giờ Duy cảm thấy vô cùng nhẹ lòng,lúc nào cũng vậy dù buồn đến mấy thì chỉ cần nhìn thấy nó sẽ cười được ngay...

Có một đôi mắt buồn cũng đang nhìn theo bóng Duy,chỉ biết đứng vào một góc xa để nhìn...



BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC!!!

5 năm sau.

Bà T.Anh cứ đi qua đi lại,nhìn khắp nơi:

-Sao mãi chưa thấy đâu nhỉ,tôi lo quá ông ơi!!!

My ôm tay bà an ủi:

-Dì ko phải lo,Duy về bây giờ ý mà.

Chợt Huy vẫy vẫy tay,nói to:

-Duy kìa!!!DUY.mọi người ở đây.

Cả nhà chạy ùa ra thi nhau ôm làm thằng bé ngộp cả thở.

-Ê mọi người làm kái gì zaay,tắc thở bi giờ.

Bà T.Anh khóc ko ngừng:

-Mẹ nhớ con quá,con mà ở đó thêm một năm nữa chắc mẹ dọn qua đó ở luôn mất.













My nhìn hắn dò xét,

-Sao nhìn tui kì zaay,chưa thấy zai đẹp bao giờ hả nể tình bạn bè cứ ngắm thỏa mái đi ko lấy tiền đâu.

-Uk,lần đầu tiên thấy một thằng "đẹp chai " như cậu,he he,cậu cao hơn tui quá nè ,nhìn nam tính hẳn ra.

-Cái giề,ngày xưa tôi ko nam tính sao.

-Sax,ngày xưa cậu khỉ tính chứ nam tính nỗi gì.

-Đồ sư tử hà đông,lợn thui,bà la sát.

Huy chen vào:

-Thôi hai kái người này,suốt ngày cãi cọ .

Duy khoác vai nó với Huy:

-Hai người tốt ghê,quyết tâm đợi tôi về rùi mới kết hôn hả???

-Hj,làm sao mà quyên ông mối được,ông của bọn mối nhỉ!!!

-My được lắm tí rùi bít tay tôi.

-Làm gì được tui.

-Thôi chúng ta đi về thôi..

Thời gian sẽ làm nhiều thứ thay đổi,nhưng cũng có thứ vẫn cứ tồn tại nguyên vẹn....Đôi mắt ấy vẫn lặng lẽ nhìn theo Duy,chẳng hề thay đổi...

-Con đi đâu về đấy!!!

-Con đến sân bay.

Bà Nga thở dài:

-Sao mà con ngốc thế,ko định lấy chồng sao??

Trang cười gượng gạo:

-Chuyện đó tính sau đi mẹ,con mệt lắm con lên phòng đây.



Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt-Hôn lễ của My+ Huy.

Tiếng nhạc vang lên nhè nhẹ,tất cả mọi người đều dõi mắt về phía cửa.

Người cha cầm tay cô dâu dắt vào nhà thờ,hôm nay cô dâu thật lộng lẫy trong bộ váy cưới..trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười hồn nhiên.Người cha đặt bàn tay con gái vào tay chú rể..

VỊ cha xứ cất giọng:

-Con có đồng ý lấy người trước mặt con làm vợ và hứa sẽ yêu thương,chung thủy,tin tưởng cô ấy suốt đời ko?

-Con đồng ý!!!

Cha xứ quay sang My mỉm cười:

-Con có đồng ý lấy người này làm chồng và hứa sẽ yêu thương,chung thủy,tin tưởng anh ấy suốt đời ko?

Nó cười rất tươi:-Con đồng ý!!

Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau,Cha xứ nói to:

-Vậy ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng...

Tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ,ai cũng cười ,Duy cũng cười nhưng liệu đó có phải một nụ cười ko.

Câu nói Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc liệu có đúng ko hả My,Giờ My đang rất hạnh phúc tại sao tôi vẫn thấy buồn đến vậy.Tôi cứ nghĩ chạy trốn khỏi nơi này,thời gian sẽ làm tôi quyên tất cả nhưng mà tôi đã lầm,5 năm tất cả đối với tôi vẫn còn nguyên vẹn.Tại sao MY cứ hồn nhiên như

vậy,tại sao mỗi lần tôi buồn tôi lại chỉ nghĩ đến My.Ước gì tôi chưa bao giờ gặp My,ước gì ngày hôm đó My đừng chạy lung tung thì sẽ ko đụng phải tôi thì có lẽ bây giờ đã khác,tôi vẫn sẽ là một thằng cao ngạo,ăn chơi ,chẳng có gì phải lo nghĩ....

Chợt Duy giật mình một bàn tay chạm nhẹ vào mắt cậu.

-Nước mắt!!!Duy buồn lắm đúng ko?

-Trang!!!

-Duy có khỏe ko,lâu lắm rồi mới gặp

-Duy khỏe lắm,Trang cũng sắp kết hôn chưa?Xinh thế này bạn zai xếp hàng ấy chứ.

Trang khẽ thở dài:

-Trang hok có bạn trai làm sao mà kết hôn được.

Duy giật mình,hok lẽ :

-Hok lẽ là vì Duy..

-Có những vết thương mà thời gian cũng ko làm lành lại được,

-Đồ ngốc!!!

-Ngày bé Duy toàn bảo Trang ngốc ko cải hóa được mà,có còn ghét Trang ko?

-Duy xin lỗi!!

Sau một kết thúc thì sẽ là sự bắt đầu thôi phải hok???

Tôi là Nguyễn Hà My,giờ tôi nghĩ tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian rùi,tôi có mẹ trong tim này,có bố,có anh Huy,Duy,bố mẹ nuôi và cả dì nữa.Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy hạnh phúc ở cuối con đường chỉ cần ta dũng cảm bước tới mà thui,đối với bạn hạnh phúc có thể là cái gì đó lớn lao,nhưng đối với tôi nó chỉ đơn giản là có một cuộc sống bình thường như bao người khác có cha có mẹ,sống trong vòng tay của những người thân yêu,được làm những gì mình thích,thế thôi...Mẹ có vui ko,trên thiên đàng mẹ vẫn đang nhìn con phải hok mẹ???

2 năm sau,ở công viên có hai gia đình với hai em bé,đang cãi nhau chí chóe.

-Ê My nhìn con trai tôi dễ thương chưa!!giống bố nó mà.

-Bộ cậu tưởng con gái tôi ko dễ thương chắc,mà giống cậu thì chỉ có khổ đời thằng bé thui..













Duy véo má con bé Miu và bị nó cắn cho một phát.

-Ai da,sao Miu lại cắn chú???My dạy nó phải hok,đanh đá giống mẹ hok tốt đâu bé ah.

My cười khoái trá:

-Haha việc gì tôi phải dạy,đúng là con ngoan của mẹ vừa nhìn đã nhận ra ngay kẻ thù roài,

-Đấy Cu Bin nhà tôi vừa đẹp zai giống tôi,lại hiền lành cũng giống tôi ăn đứt bé Miu nhà MY roài!!

-Sax.Xin lỗi đi.Miu vừa xinh xắn ,lại thông minh lanh lợi như tôi ,Miu dễ thương hơn.

-Cu Bin dễ thương hơn.

-Bé Miu!!

-Cu Bin!!!

-Bé Miu.

Trang đành xông vào:

-Thôi hai người dừng lại cho chúng tôi xin,lớn đầu rùi mà vẫn như trẻ con ý

My cười rất gian:

-Trang nè,ông Duy ông ý bảo ông ý mà lấy trang thì sẽ đập đầu vô tường lun,hj Trang xử hắn ta đi!!!

-My đểu thế,ah đúng rồi My bảo là ai lấy anh thì người đó chắc chắn thần kinh ko ổn định,xử lun bà ấy đi!!

Hai đứa lườm nhau khiếp lun.

-Anh Huy nè chúng ta sống được với hai người con nít này thì chúng ta đúng là thiên tài rồi.

-Ai bảo em chúng ta là thiên tài,phải là thiên tài của các thiên tài ấy chứ..

Nó với hắn nhìn nhau nhất tris nhanh chóng chuyển từ thù sang bạn.

-Dám bảo chúng ta là con nít,cho hai người họ bít tay đê...

Trang với Huy chạy toán loạn:

-Bình tĩnh hai người kia!!

HI vọng họ sẽ mãi giữ được tiếng cười trong trẻo,hồn nhiên như tuyết trắng....

---------The end------

hjx truyện hít òy

Tôi chỉ mong trong cuộc sống ai cũng vậy,hãy biết trân trọng và gìn giữ những niềm hạnh phúc đang tồn tại ở bên mình...để nếu một ngày nhớ lại về quá khứ mình có thể cười thật hạnh phúc chứ ko phải khóc vì hối tiếc.Tôi rất thích một câu chuyện về chú sâu mao mao,chú rất yêu mặt trời chú đã dành tất cả sức lực của mình để cố gắng trèo lên được đỉnh của chiếc lá để có thể ngắm nhìn mặt trời hạnh phúc của chú.Nhưng khi chú trèo lên đến nơi mặt trời hạnh phúc đã lặn mất sau dãy núi đằng xa..nhưng mà sâu mao mao lại vẫn cười hạnh phúc bởi vì chú nghĩ rằng tuy mặt trời hạnh phúc đã xuống núi nhưng vẫn còn mặt trăng và ngôi sao hạnh phúc cơ mà .

Đọc Truyện teen - Giấc Mơ Tuyết Trắng - thanhnienvn.mobi
hinh minh hoa thanhnienvn.mobi

Top
View: 674554
Cùng Chuyên Mục
››
• 2015-01-02 / 08:50:51
››
• 2015-01-02 / 08:49:16
›› Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại truyện (những couple nổi loạn)
• 2015-01-02 / 08:45:58
›› Đọc full truyện
• 2015-01-02 / 08:44:46
›› I love you, chàng trai người lai
• 2015-01-02 / 08:41:08
›› Truyện teen - Tình Yêu Hoàng Tộc
• 2013-09-09 / 05:04:28
›› Truyện teen - Học Viện Nổi Loạn Full !
• 2013-09-09 / 04:59:23
›› Đọc Truyện teen - Nhóc Con… Tôi Thích Cô !!!
• 2013-09-09 / 04:55:22
›› Đọc Truyện teen - Tinh Yêu Đã Đến
• 2013-09-09 / 04:23:43
›› Đọc Truyện teen - Quả Tennis Định Mệnh
• 2013-09-09 / 04:22:31
1234567»



tags : truyen hay , truyen tinh cam tuoi teen , truyen teen , truyen tinh yeu , truyen tieu thuyet , tieu thuyet ngon tinh , doc truyen teen , truyen ngan , truyen ma , Truyện Tình Cảm Tuổi Teen


Trang chu
onl : 1
bo dem 3 | 674554

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game