Snack's 1967
wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


Trang chủ > truyen teen > truyen teen
Bottom

Bài viết: Ông xã khó tính và bà xã bướng bỉnh.

Admin [OFF]
Rất Đẳng Cấp


*Tên truyện: Ông xã khó tính và bà xã bướng bỉnh.
*Tác giả: Miu ^^
*Tình trạng: đang viết
*Rating: K+
*Cảnh báo: yên tâm là không có đâu.
*Nhân vật chính:
- Ông xã: Đỗ Tùng Dương
- Bà xã: Hoàng Yến Nhi
- Lãng tử: Lâm Trường Thiên
- Bạn của bà xã:
. Ngô Tiểu Mi
. Nguyễn Hương Ly
. Lưu Nhất Phong
. Lê Hoàng Thái

Nếu có một số nhân vật phụ nữa thì tác giả kể sau nha ^^

Ông Xã Khó Tính Và Bà Xã Bướng Bỉnh

……………………………………………………………

Buổi sáng, nắng vàng trải dài, len lỏi qua từng khe hở nơi chiếc cửa sổ có chiếc rèm trắng ngự trị. Tiếng chim hót líu lo vang lên từng giai điệu của một sáng sớm mùa hè.
Nó mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy trong người hơi mệt mỏi. Mở mắt. Nhìn. Hình như có cái gì đó khang khác. Nó ngái ngủ đưa tay lên ngáp một hơi dài. Quay sang bên cạnh định ôm em gấu bông thì... Ô hay! Nó tròn mắt kinh ngạc.
Con gấu bông đâu mất tiêu, chỉ thấy có mỗi tấm lưng của ai đó đang quay về phía nó. Nó giật mình ngồi bật dậy, hốt hoảng nhảy xuống giường.
"Trộm, nhà có trộm rồi!" _ Nghĩ vậy, nó định hét lên nhưng lại chột dạ, nhỡ hắn thức dậy mà tóm được nó thì sao?
Nó liền nhíu mày, hít một hơi dài rồi trườn về phía bên kia giường.
Lúc này nó mới nhìn thấy khuôn mặt của thằng trộm. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt hắn làm hiện lên từng đường nét. Hắn nằm nghiêng một bên, mái tóc hoe vàng lòa xòa trước trán. Hắn cũng có một cái mũi, một cái mồm và hai cái mắt @@, nhưng vì hắn đang nhắm mắt nên nó không biết mắt hắn màu gì cả. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.
"Trộm gì mà ngủ say như chết!"
Tuy thế nhưng nó cũng hơi sợ, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên nó trông thấy một tên trộm. Bình thường chỉ được nghe kể thôi nên không biết thế nào hết. Thế đấy! Cũng tại ba mẹ nó chẳng cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài mấy nên nó rất chi là ngố luôn.

Nó lưỡng lự dí một ngón tay vào bên má hắn. Chẳng có động tĩnh gì. Hắn vẫn ngủ y như con heo ý. Nó liền tiện tay tát bốp một cái vào má hắn mạnh thiệt mạnh.

- Á!

Hắn kêu lên rồi mở trừng mắt dậy.

- Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!

Nó hét toáng lên rồi nhảy tưng tưng khắp phòng. Ôi mẹ ơi hắn đáng sợ quá, sao hắn tự dưng lại mở trừng mắt lên như con ma vậy nè. Nó hoảng sợ giật mình tiện tay cầm cốc nước trên bàn hất thẳng vào mặt hắn.

Hắn chưa kịp phản ứng gì thì nước đã xộc vào mặt rồi còn đâu. Hắn bật dậy, quắc mắt nhìn nó.
- Cô là ai??? _ hắn gằn từng chữ.
Nó vẫn run run nhìn hắn, vớ đâu được cái vợt muỗi treo gần đó liền giơ về phía hắn hăm dọa:

- Đừng... đừng.. qua đây....

Hắn nhíu mày nhìn nó, hiện giờ đầu óc hắn đau như búa bổ, đã thế còn vừa bị tát vừa ăn nguyên cốc nước vào mặt. Hắn xoa mái tóc rối tung rồi nhìn quanh.

- Đây là đâu? _ hắn khẽ nhíu mày.
- Đồ điên! Đi ăn trộm mà không biết đây là đâu sao? Cẩn thận không tôi la lên đó! _ nó khua khua cái vợt muỗi trước mặt hắn mà đe dọa.
Thấy hắn im lặng, nó nghĩ bụng: "Chắc hắn sợ mình rồi!" Nhưng dù sao thì nó vẫn đề phòng, rón rén tiến ra phía chiếc cửa phòng với ý định tẩu thoát.

- Đây là... nhà cô....? _ Sau một lúc im lặng cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

- Không nhà tôi chứ nhà ai?_ tuy trả lời chắc như đinh đóng cột nhưng nó vẫn đưa mắt quan sát xung quanh một lần nữa.
Nhưng khi nhìn xong thì nó phát hoảng. Đây đâu phải phòng nó? Rõ ràng phòng nó sơn màu hồng mà giờ sao thành màu trắng vậy nè? Bình tĩnh, chắc là do baba vừa cho người sơn lại thôi.

Đưa tay vuốt ngực, nó từ từ xoay nắm cửa bước ra ngoài, quên luôn cả tên trộm đang nằm trong. =.=

Vừa bước một chân ra ngoài xong thì nó réo ầm lên:

- Baba.. mama... đâu rồi... Baba mama ơi... Baba... mama... baba...mama...

Cứ thế nó chạy khắp cả ngôi nhà (khắp cả ngôi biệt thự) với ý nghỉ hoảng loạn "Đây không phải nhà mình... Đây không phải nhà mình..." Chạy mãi, hét mãi cuối cùng nó ngồi thụp xuống chân cầu thang mà ôm mặt khóc toáng lên:

- Huhu... ba mẹ ơi... đâu rồi? Con đang ở đâu? Đang ở đâu đây???

Khóc hoài, khóc mãi mà vẫn không có ai trả lời. Nó sợ, nó sợ lắm. Trước giờ có bao giờ nó rơi vào tình trạng "khủng hoảng tinh thần" thế này đâu…

Hắn thì vẫn đang "đần mặt" trong phòng. Hỏng rồi. Hôm qua hắn bị baba chuốc rượu say bí tỉ rồi chắc chắn đã bị quăng vào cái nơi quỷ sứ này, và cô nhóc kia... đích thị là vợ hắn.
Chán nản, hắn lại nằm phịch xuống giường. Cuộc sống tự do coi như đi tong. Năm nay hắn mới có 18 tuổi mà cô nhóc kia cũng chỉ 16, 17 là cùng. Ở đâu ra cái trò vợ chồng thế này? Baba dám chuốc rượu lừa hắn. Hừ! Hắn bực tức ném hết chăn gối xuống giường, hắn úp mặt xuống giường. Mệt mỏi!

Ở dưới, nó cứ khóc, khóc mãi mà chẳng thấy bà tiên hay ông bụt nào xuất hiện cả.
Cho đến khi có tiếng chuông điện thoại reo: "Yến Nhi! Yến Nhi xấu xí! Bắt máy không tao bóp cổ chết giờ" _ đích thị là giọng con bạn nó trong cái nhạc chuông điện thoại.

Lau vội vàng nước mắt nước mũi tèm lem, nó lôi chiếc điện thoại trong túi ra, số lạ, không phải bố mẹ nó. Nó nhấc máy, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- A...hức.. lô...

- Cô chủ... cô chủ khóc đấy à?

Nó nghi hoặc lắng nghe tiếng nói, không lẽ là quản gia Trương? Nhưng số của quản gia Trương nó vẫn lưu trong máy cơ mà. Không suy nghĩ nhiều nữa, nó òa lên khóc:

- Quản gia. Mau đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi đâu? Tôi đang ở đâu? Hả? Ông đến đây đón tôi đi, vừa mở mắt ra là tôi đã trông thấy con quái vật nằm kế bên là sao hả? Tôi muốn về, muốn về nhà....

- Cô chủ bình tĩnh đã. Nín đi rồi tôi nói cho cô chủ biết một chuyện.

- Không nghe! Không muốn nghe! Về nhà cơ! _ nó lắc đầu quầy quậy.

- Cô chủ! _ ông quản gia khẽ thở dài _ cô phải nghe cho rõ đây. Từ bây giờ ngôi biệt thự đó sẽ là nhà của cô... và... chồng cô....

- Chồng tôi? _ bé chỉ vào mặt mình, mặt ngơ ngơ, cho dù ông quản gia có nhìn thấy nó đâu.

- Đúng vậy! _ ông quản gia lại tiếp _ ba mẹ cô đã sắp xếp cho cô ở đó, đồ đạc đã được chuyển qua rồi, từ bây giờ, chỉ có mình cô và cậu chủ ở đó mà thôi.

- Cái gì? _ nó hét toáng lên _ sao lại chỉ có mình tôi và "cậu chủ"? Ba mẹ tôi đâu? Thảo Linh đâu? Ông đâu? Người giúp việc của tôi đâu? _ vừa nói nó vừa nhảy choi choi khắp gian phòng khách.

Ông quản gia cũng chỉ biết thở dài ngó lơ, nhìn về phía ba ma cô chủ đang mỉm cười sung sướng như vừa tống đi được một "của nợ". Ông bà Hoàng hiện đang ngồi trên ghế sô pha vừa đánh bài vừa ăn bánh bích quy với nhau, trông ai cũng hạnh phúc lắm, chẹp, ông bà cũng thật là... để đứa con cưng ở đó mà còn vui vẻ với nhau được. Con bé Thảo Linh, chị em sinh đôi với cô chủ Yến Nhi cũng đang ngồi kế bên và cũng tham dự một chân đánh bài.

- Khoan đã... _ nó vừa cầm điện thoại trên tay vừa chạy tứ tung đi tìm phòng bếp rồi lục cái tủ lạnh lôi ra một chai sữa (làm như sống ở đây lâu lắm rồi ý). Đơn giản vì nó thấy đói.

Mở nắp ra tu sạch một hơi rồi nó mới hỏi tiếp:

- Rồi. Sao nữa? Ông nói tiếp đi! Mà "cậu chủ" là ai?

- Thì là chồng cô đó.

- Thế à? Mà sao tôi lại có chồng? Mà thôi nói tiếp cái lúc nãy đi!

Ông quản gia ngao ngán lắc đầu:

- Dạ thưa. Hết rồi!

- Hết rồi? _ nó tròn con mắt. Rốt cuộc từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết là mình có chồng, rồi phải sống với hắn. Hết. Thế rốt cuộc là thế nào?

- Ông nói rõ hơn đi! _ nó bắt đầu bực, tay vò veo hộp sữa _ Mà thôi, nói với người chậm hiểu như ông làm gì? Có ba mẹ tôi ở đó không? Chuyển máy đi, tôi muốn nói chuyện với họ.

Ông quản gia nghe thế thì che cái ống nghe lại, quay ra hỏi ông bà chủ bằng giọng như thì thầm:

- Ông bà chủ, con bé muốn gặp.....

- Suỵt, bảo là ta không có đây. À còn nữa nói là ta thay số điện thoại rồi. Sao? 2 bích á? Này thì 2 cơ!

Ông quản gia lại lắc đầu thở dài, nói lại vào trong điện thoại:

- Cô chủ, ông bà chủ không có........

- Này nhá! Tôi nghe thấy rồi! Mau chuyển máy. NHANH LÊN!!!!!!!!!!! _ nó nói như hét vào cái điện thoại. Cơn bực tức lan ra khắp toàn thân, bốc lên đầu nghi ngút. Gì chứ? Bỏ rơi nó ở cái nơi xa lạ này à? Không được, không thể được...

Đúng lúc đó thì hắn bước từ trên tầng xuống, hắn đang cài mấy cái cúc áo sơ mi.

- Hét vừa thôi! Điếc tai! _ hắn nói châm chọc rồi chậm rãi bước xuống, hạ cánh trên chiếc ghế sô pha, thản nhiên cầm cái điều khiển mà mở ti vi.

Nó ngơ ngác, hỏi như hét vào cái điện thoại:

- Quản gia Trương! Sao lại có một tên trộm trong nhà tôi? Chồng tôi đâu? "Nó" là ai?

- Tên trộm? _ ông quản gia ngơ ngác, rồi như hiểu vấn đề ông từ tốn nói _ cô chủ, tên trộm đó chính là chồng cô.

- Hả???? _ nó buông lơi chiếc điện thoại xuống đất.

Nhưng rất nhanh nó vội nhặt lại, toát mồ hôi, áp lên tai rồi nói giọng cần khẩn:

- Quản gia! Tôi xin ông, cho tôi nói chuyện với bố mẹ tôi một lần, một lần thôi... Tôi xin ông, tôi van ông đấy... _ vừa nói nó vừa khóc nấc lên, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Ở trên ghế sô pha hắn chỉ nhếch mép cười.

- Cô chủ. Tôi phải cúp máy đây. Từ bây giờ ba mẹ cô, cả tôi nữa sẽ đổi số điện thoại, số điện thoại tôi đang gọi cho cô cũng chỉ là sim rác, kết thúc cuộc gọi này tôi sẽ vứt nó đi. Tóm lại cô phải sống tự lập một thời gian... Không có bất cứ can hệ gì đến ba mẹ, gia đình cô, thôi tôi cúp máy đây... À còn một chuyện nữa, chồng cô tên là Dương, Đỗ Tùng Dương!
Nói xong ông quản gia vội cúp máy luôn, như sợ nghe thấy tiếng khóc của nó ông sẽ động lòng mà... khóc theo mất. Ôi cô chủ nhỏ của ông, mới 17 tuổi đầu mà đã phải sống tự lập (mới 17 tuổi @@), khổ thân cô quá! Nghĩ thế, ông không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

Còn nó, nghe thấy tiếng tút dài ở đầu dây bên kia thì hoảng loạn mà gào ầm lên:

- Không... Quản gia Trương.. Đừng mà...

Vừa gào nó vừa tìm ấn lại số vừa gọi cho nó. "Thuê bao quý khách vừa gọi....."

- Không! Không! Khôngggggggg!!!! _ nó hoảng loạn quăng cả cái điện thoại đi thì nghe thấy tiếng "Cốp". Nó hoảng thật sự, sốc quá. Không có ba mẹ thì nó biết sống sao? Tại sao ba mẹ lại làm thế với nó? Huhuhu....

Đang khóc thểu não thì tiếng nói đáng ghét của "thằng trộm" lại vang lên:

- Cô bị điên hảaaaaaaaa??????

À, giờ này có người dám bảo nó bị điên cơ đấy. Nó ngước mắt lên nhìn tên đang hăm he trước mặt. Mặt nó vênh lên, thách thức. Nhưng sao đầu hắn có một cục u to đùng vậy nè?

- Cô ném cái điện thoại vào đầu tôi rồi, biết không? _ hắn dùng đôi mắt tóe lửa nhìn nó.

Nó nín khóc luôn, giương ra bộ mặt ngạc nhiên hết sức có thể, lo lắng nhìn cục u trên đầu hắn rồi hỏi:

- Thật... thật hả? _ đôi mắt nó ngân ngấn nước.

- Tôi không nói dối ai bao giờ! _ cảm thấy nó lo sợ vì hắn hắn thấy hả hê trong lòng. Lần này phải kiếm cớ bắt nạt nó, bắt nạt nó, cho nó biết thế nào là lễ độ. "Cho cô biết thế nào là làm vợ, cho cô biết thế nào là cướp đi sự tự do của Đỗ Tùng Dương này, cô sẽ không chịu được mà phải cút xéo đi thôi... Haha" _ ý nghĩ đen tối lướt qua đầu hắn.

- Trời ơi! _ nó hoảng hốt, cuống lên _ tôi ném mạnh thế cơ à? Chết rồi, thế thì vỡ cái điện thoại mất.

Vừa nói nó vừa chạy đi sục sạo tìm em điện thoại yêu quý, để lại hắn tái mặt đứng như trời chồng.

- Trời ơi, vỡ rồi, sao giờ?

Nó chán nản tuyệt vọng nhìn em điện thoại. Giờ thì hay rồi. Điện thoại vỡ, không có ba mẹ, không có tiền! Xong. Thế là xong. Nó rầu rầu nét mặt ngồi phịch xuống cái nền nhà, trên tay cứ mân mê cái vỏ điện thoại (vỏ một nơi, pin một nơi, bàn phím một nơi, màn hình một nơi...)

- Ax điên mất! _ hắn bực mình vò đầu kêu lên _ sao mình lại có "bà vợ" ngu ngốc thế này cơ chứ?

Tiếng hét của hắn làm nó càng điên hơn. Nó liền trút hết bực mình lên đầu hắn. Nó lao đến bóp cổ hắn, đấm hắn, đá hắn, miệng không ngừng nghỉ:

- Đồ điên! Đồ trộm cắp! Đồ mắc dịch! Đồ đầu to! Anh làm vỡ cái điện thoại của tôi rồi, đền đi! _ nó cứ thế đấm đá túi bụi.

Ax, đến nước này thì hắn không chịu nổi nữa. Thế có ngược đời không? Rõ ràng là ném cái điện thoại vỡ đầu người ta mà còn đi bắt đền người ta làm vỡ cái điện thoại của mình. Trong khi nó vẫn tiếp tục cái điệp khúc:

- Cũng chỉ tại anh, chỉ tại anh mà ba mẹ mới ruồng bỏ tôi! Đồ chồng đáng ghét! Anh đi chết đi, đi chết đi!!!!!! _ mọi nỗi bực tức nó đều xả vào mặt hắn. Như thế ít ra còn đỡ hơi cứ phải ôm cục tức trong lòng (dã man con ngan!).

- Cô thôi đi! _ hắn điên tiết giằng tay nó ra.
Trông hắn lúc này đáng sợ quá đi mất thôi! Mắt hắn đỏ ngầu, trợn ngược lên, mặt hắn cũng đỏ phừng phừng, trông thật gớm chết (đó là nhận xét của nó).

Hắn giằng mạnh tay nó ra khiến nó ngã sõng soài dưới đất. Trong khi mặt nó còn tím lại vì giận, vì sợ, vì.. ngơ ngác thì hắn lấy tay phủi phủi cái cổ áo như kiểu vừa bị cái gì bần thỉu lắm đụng vào.

Hắn lạnh lùng buông lại một câu:

- Cô tưởng tôi muốn làm chồng con nhỏ vừa xấu xí, vừa ngu ngốc như cô chắc? Cô nằm mơ đi, gái theo tôi đầy ra tôi đá đi còn chưa hết. Nếu không phải do ba mẹ tôi sắp đặt thì tôi, tôi thề, Đỗ Tùng Dương này sẽ không-bao-giờ thèm để ý đến cô! Hiểu chưa?

Hắn tuôn một tràng dài. Hắn tức, hắn sôi máu, mất tự do, ừ thì không nói nữa, nhưng vừa sáng ra, nào là bị nó tát, nào là bị nó hất nguyên cốc nước lạnh vào mặt, nào là bị nó ném cái điện thoại vào đầu, rồi nó đánh, nó mắng hắn. Hắn như muốn nổ tung.
May cho nó là nó làm vợ hắn, không thì hôm nay nó chết chắc.
Nói xong, hắn lầm lầm cầm cái điều khiển tắt phụt cái ti vi rồi lại lầm lầm nện từng bước chân lên cái cầu thang. Hắn vào phòng rồi đóng cửa cái sầm. Mất cả hứng xem ti vi!

Nó vẫn ngơ ngác ngồi bệt dưới đất. Hắn nói nhiều thất gớm, con trai gì mà còn lắm mồm hơn cả con gái, nhỏ nhặt, chấp vặt. Ôi thôi! Thế là cuộc đời nó bây giờ gắn chặt vào cái lão chồng đáng ghét này sao? Nó điên mất. Baba nó có bao giờ to tiếng với mama nó như hắn quát nó lúc nãy đâu. Càng nghĩ càng thấy hắn xấu xa, đáng ghét! Sao ba mẹ lại gả nó cho một tên như hắn cơ chứ?

Nó ôm hận rồi cũng lết lên tầng. Thấy cửa phòng kia đóng nó nhìn rồi bĩu môi, nó không thèm, tưởng nó muốn nằm cùng hắn lắm đấy! Nó liền tiện chân đạp vào cửa phòng hắn rồi đi tìm một căn phòng khác để nằm.

Hồi nãy khi chạy đi tìm ba ma nó phát hiện ra một căn phòng màu xang nhạt trông khá sạch sẽ, nó liền chui luôn vào căn phòng đó và cũng cố tình đóng cửa cái rầm nhằm trêu tức hắn.

Chap 2:

Nó cứ nằm úp mặt vào gối như vậy mà ngủ lúc nào không biết.
Còn hắn ngồi trong phòng cứ suy nghĩ mãi. Về nhà ư? Ba hắn đã quyết rồi thì hắn chẳng có cửa mà về nhà đâu. Dọn ra nhà trọ ở? Không được, đường đường là một thiếu gia, sao có thể ở một nơi chật chội như thế được? Nghĩ đi nghĩ lại hắn lại thấy ở cái biệt thự này ít ra cũng thoải mái nhất rồi, cứ coi con nhỏ kia là không khí là xong chuyện.
Mỉm cười tự khen mình thông minh, hắn giơ cái đồng hồ đeo tay lên nhìn. Đã 12h trưa rồi, hắn đói.
Xuống ăn vậy. Mà ở đây đâu có người hầu. Không lẽ bảo vợ nấu cho? Không, hắn đã quyết định coi con nhỏ đó là không khí rồi. Hắn tặc lưỡi mở cửa phòng đi xuống.

Mở cái tủ lạnh ra, hắn trông thấy có mỗi bịch sữa với mấy thứ hoa quả, kẹo bánh linh tinh. Chắc là hai bên thông gia cố tình bắt cô vợ của hắn phải đi chợ rồi lăn vào bếp đây. Thở dài, hắn đi ra ngoài.
Ngó nghiêng một lúc cuối cùng hắn cũng trông thấy cái gara để ô tô. Hắn mở ra thì thấy bên trong có một chiếc BMW màu vàng, tìm quanh hóa ra cái chìa khóa được cắm sẵn vào ổ rồi.
Hắn mỉm cười lôi con xe ra phóng đi mất tiêu luôn.

Nó thức dậy vì cơn đói cồn cào trong bụng, Phải kiếm cái gì ăn thôi. Nó mò xuống giường, mở cửa phòng và hé mắt nhìn quanh. Phòng hắn vẫn đóng cửa.
Nó rón rén bước xuống bếp. "Hắn mà nghe thấy lại đi theo mình thì chết"_ nó suy nghĩ linh tinh.
Nó bước xuống mở cái tủ lạnh, a ha, vẫn còn sữa nè. Nó sung sướng cầm hộp sữa và cắm ống hút vào.
Ra chỗ cái ghế salon nó ngồi xuống và bật ti vi lên xem. Nhưng thật ra nó có xem cái gì đâu mà trong đầu nó cứ nghĩ linh tinh cái gì. Nó quyết định ngoan ngoãn ở lại cái ngôi biệt thự này, ba ma nó biết nó ngoan sẽ sớm cho nó về thôi, vì bây giờ nó đã qua cơn "sốc" nên mới nghĩ được "chín chắn" như thế đấy. "Mình phục mình quá ha!^^"

Uống hết hộp sữa mà bụng nó vẫn đói, nó liền lấy ra hộp nữa tu vì nó không muốn phải đi chợ nấu ăn. Hồi nãy nó đọc được tờ giấy chắc của quản gia viết cho nó trong nhà bếp là ba mẹ để sẵn tiền trong cái ba lô của nó và nó phải tự mình đi chợ nấu ăn.

Lại hết hộp thứ hai mà nó vẫn chẳng thấy no, chỉ thấy buồn đi vệ sinh. Đi xong nó lại ngồi thần mặt. "Hắn không đói à? Mình có nên mang sữa cho hắn không?" Nghĩ thế nó hí hửng mang hộp sữa lên nhưng không phải với ý định đó mà chỉ là nó muốn nịnh hắn cho đi ăn nhà hàng thôi.

Nó gõ cửa mà không ai trả lời, đẩy cửa bước vào thì nó chẳng thấy ai.
"Ủa, hắn đi đâu rồi ta? Hay đi vệ sinh rồi nhỉ?" Nó đi "thám hiểm" cái nhà vệ sinh mà chả thấy đâu.

"Anh ta đi đâu rồi nhỉ? Mình đói quá huhuhu" Nó chán nản đặt cốc sữa trong phòng hắn rồi chạy xuống phòng khách xem ti vi tiếp cho quên cơn đói vậy. Vì nó không biết nơi này là đâu nên mới không dám đi ra ngoài một mình.

Vừa xem ti vi mà nó vừa nhăn nhó như khỉ ăn ớt. "Trời ơi đóiiiiiiiiii" Thế mà cái ti vi khốn nạn bật kênh nào cũng thấy chương trình nấu ăn với cả thi Siêu đầu bếp làm nó nhìn mà càng đói hơn.

Đúng lúc đó thì chiếc xe BMW màu vàng đỗ xịch xuống khuôn viên "nhà nó". Hắn lái xe vào gara rồi thản nhiên bước vào, lúc đó nó đang đói nên cũng chả để ý.

Cho đến khi hắn bước vào phòng khách thì mặt nó mới trở nên hình sự. Nó vẫn ngồi dựa vào ghế sô pha mà khoanh tay hỏi:

- Anh đi đâu về?

- ..... _ hắn không thèm trả lời.

- Tôi hỏi anh đi đâu? "Đi ăn mà không cho tôi đi cùng chứ gì? Hứ" _ nó nghĩ.

Khó chịu vì nó cứ hỏi hoài, cuối cùng hắn đáp gọn lỏn:

- Đi ăn!

- Đi ăn sao không kêu tôi?_ nó xì khói.

- Sao tôi phải kêu cô? Tránh ra!
Vừa nói hắn vừa ngồi vào cái ghế sôpha, cầm điều khiển và bật kênh khác, lúc này mấy cái chương trình nấu ăn cũng hết luôn rồi.

- Anh làm chồng kiểu gì vậy hả? _ nó lườm nguýt hắn.

Hắn đang uống nước suýt sặc vì cái chữ "chồng" của nó.
Hắn mặc kệ, vừa uống nước vừa xem ti vi.

Nó khó chịu gây sự:

- Đưa điều khiển đây! Tôi muốn xem phim.

- Đây không là phải là phim thì là cái gì?_ hắn cãi.

- Nhưng tôi không thích xem phim kinh dị.

- Chứ cô thích xem phim gì?

- Phim ma! _ nó trả lời một câu ngắn ngủi.

Nghe xong hắn quay ra lườm nó, nó cũng lườm lại. Nó giật cái điều khiển từ tay hắn chuyển kênh liên tục.
Hắn cũng không vừa xông ra giật lại. Hai đứa cứ giằng co nhau, sau cùng tức quá hắn cầm cái điều khiển ném vào tường vỡ tan.

- Sao? Chuyển kênh nữa đi!_ hắn thách thức.

Nó cười nửa miệng rồi bĩu môi:

- Không có điều khiển tôi ấn nút ti vi, hơ hơ _ nó nhảy chân sáo ra chỗ cái ti vi rồi ấn nút linh tinh.

…Rầm…

Hắn đập tay vào cái bàn uống nước, chắc là tức quá. Rồi hắn lôi điện thoại ra gọi cho ai đó còn nó thì tiếp tục... nghịch cái ti vi, vừa nghịch nó vừa hát ầm cả cái phòng lên.
Lần này thì hắn mặc kệ nó mà chỉ ngồi im. Một lúc sau có hai cô gái bước vào phòng khách. Nó khựng lại nhìn.
Hai cô gái õng ẹo tiến đến chỗ hắn như là là của mình không bằng ý. Hắn mỉm cười với hai cô gái rồi nói:

- Đến nhanh vậy? Ngồi xuống đây xem xiếc khỉ đi.

Hai cô gái mỗi cô thơm chụt vào một bên má hắn rồi cũng ngồi xuống ghế salon, hắn liền kéo cả hai vào lòng rồi khoác vai. Còn nó thì đang đứng chết trân cạnh cái ti vi.

Thấy thái độ của nó như thế hắn mừng thầm. Y như rằng nó nhảy câng câng lên rồi nhào đến chỗ hai cô gái đó, cả hai hoảng sợ nép vào ngực hắn.

- Ôi các chị dễ thương quá! _ nó reo lên với cặp mắt long lanh sáng rỡ.
Đây là lần đầu tiên nó trông thấy hai cô gái xinh đẹp như thế này, dáng còn chuẩn nữa chứ. Ước gì nó được như hai chị ấy. Nó chỉ được xếp vào loại dễ thương đáng yêu với làn da trắng hồng và cặp mắt to thôi chứ không thể xinh đẹp được như thế này.

Nó xúm xít vào hai chị rồi reo lên thích thú:

- Mình làm quen nha chị! Em là Yến Nhi, các chị tên gì ạ?

Nó không biết rằng mặt hắn đang tối sầm lại như cục than. Nó là vợ hắn, thấy chồng mình mang gái về nhà không tức mà lại còn vui, có ai như nó không?

Hai cô gái kia lúc đầu ngơ ngác rồi sau bật cười lên ha hả.

- Chị là Mai Trang.
- Còn chị là Minh Ngọc.
- Ôi yêu hai chị quá! _ nói rồi nó thơm chụt vào má hai chị nó.

Hắn cứ trố mắt nhìn. Gái của hắn hay gái của nó mà nó dám?

Nó không để ý đến hắn mà kéo hai chị kia lại thì thầm: "Các chị thích anh kia đúng không? Nói cho các chị biết anh ta rất khốn nạn, các chị nên tránh xa, em nói thật đấy!" _ nó làm bộ mặt hình sự như vừa thông báo một tin động trời vậy.

Hai chị kia nhìn nhau rồi lăn ra cười.

- Cười cái gì? _ hắn quát.
- Thôi, không phải diễn kịch nữa đâu Tùng Dương, vợ cậu vui tính thật đó.

Mặt hắn lúc này trông y như mặt ông bao công, thậm chí còn không đẹp trai bằng nữa. Hắn đá cái ghế rồi hằm hằm bước lên.

Còn nó và Mai Trang với Minh Ngọc thì cứ ở dưới cười đùa với nhau.
- Yến Nhi à, em thú vị thật, bọn chị là bạn cùng lớp của Dương, lúc trưa nó rủ đi ăn cơm rồi kể cho bọn chị nghe hết mọi chuyện, nó định trêu tức em đấy.... Haha...

Mặt nó lúc này trông ngố cực, nó suy nghĩ gì đó rồi lại cười tươi:
- Kệ anh ta! Chị em mình chơi đi!

Thế là ba người cứ nói chuyện rôm rả, còn cố tình hét to và bật to tiếng ti vi cho hắn nghe thấy. Hắn ở trong phòng cục tức nghẹn ở cổ. "Được lắm Yến Nhi, rồi cô sẽ phải hối hận!"

- Các chị ở đây với em, đừng về mà, đi đi mà!
Nó nhõng nhẽo với mấy chị khi tiễn họ ra về.
Hai chị vuốt tóc nó rồi an ủi:
- Em ở đây ngoan ngoãn, khi nào rảnh chị lại chơi! À, chị cho em biết bí mật này, chồng em sợ nhất là bị cù, khi nào bị bắt nạt thì em cứ dùng chiêu đó mà dọa hắn. Thôi muộn rồi, chị phải về đây!

Cả ba bịn rịn một hồi nữa thì nó mới chịu để hai chị đi. Nó quay lại phòng mà lòng vui phơi phới. Hôm nay gặp được hai chị xinh đẹp đó nó vui lắm, đã xinh rồi mà còn vui tính nữa.

Từ lúc đó đến tận sáng hôm sau hắn không bước chân ra khỏi phòng. Buổi tối nó lại trung thành với sữa và bánh bông lan còn hắn thì có hộp sữa ai đó để sẵn trong phòng để lót cái dạ dày.

Chap 3:

Sáng hôm sau là thứ hai, nó dậy lôi va li ra lấy bộ đồng phục mặc vào. Đồng phục trường nó là chiếc áo sơ mi trắng dài tay và váy kẻ ca rô xanh đen, trên cổ áo có một cái nơ màu xanh nữa. Nó mặc vào và ngắm mình trong gương. Nó lúc nào cũng chỉ có một kiểu tóc, mái tóc nâu ngắn ngang vai, mái bằng và lúc nào nó cũng buộc một nhúm tóc xinh xinh bên trên bằng một cái nơ màu xanh. Nó không quá xinh nhưng trông hoạt bát và đáng yêu.

Tu xong hộp sữa nó mới nhớ ra. Đi học kiểu gì bây giờ? Bình thường nó có quản gia Trương đưa đón, còn bây giờ thì làm gì có ai? Nó còn đang ngơ ngác thì hắn từ trên tần bước xuống. Nó lẽo đẽo theo sau, hắn cũng mặc kệ.
Hắn ngồi lên con BMW rồi lao ra đến cổng. Hắn dừng xe, đợi nó bước đến. Nó vui sướng mỉm cười chạy lại "Háhá, thì ra hắn mặc đồng phục trường mình, hắn cũng có lương tâm cho mình đi nhờ đó chứ!"

Nó vừa chạy đến, định mở cửa xe thì hắn thò đầu ra khỏi xe nói với nó một câu khiến nó sốc toàn tập.
- Đi bộ nha vợ yêu, chồng đi trước đây! Bái bai si iu ơ ghên!!!! ^^

Hắn nở nụ cười rất chi là đểu rồi vọt xe đi mất với tốc độ chóng mặt như đang trêu tức nó.
Nó thất thần, vì ngôi biệt thự nằm ở mặt đường nên hiện tại nó đang đứng giữa đường mà khóc nức nở. Sao hắn nỡ làm thế với nó? Giờ phải làm sao? Nó đâu biết đường đi học? Phải rồi, lau nước mắt đi, ba mẹ dặn trong ba lô của nó có tiền, nó sẽ bắt taxi.
Xui cho nó hay sao mà đợi mãi chả có cái taxi nào đi qua. Kiểu này thì muộn học mất. Nó lo lắng, vặn vẹo cái tay, vẻ mặt nhăn nhó thảm hại. Chồng mới con thế đấy. Nghĩ số phận mình hẩm hiu nó tủi thân quá lại òa khóc nức nở. Một chiếc xe đạp đi ngang qua trước mặt nó. Vụt qua nó một đoạn thì chiếc xe đạp thể thao ngoành lại và dừng trước mặt nó.

Nó ngạc nhiên ngước lên nhìn. Trước mặt nó là một cái xe đạp (thì tất nhiên =.=) và một anh chàng đang ngồi trên chiếc xe đó. Oa! Đó là một anh chàng có mái tóc nâu và đôi mắt màu xanh nước biển. Trông như người nước ngoài vậy. Nó ngẩn ngơ nhìn mà quên mất mình sắp muộn học.

- Lên xe đi! _ chợt anh chàng cất tiếng nói.

Nó nín khóc (nín từ nãy), ngạc nhiên hỏi:

- Ơ, anh là ai?

Anh chàng cười xòa rồi nói:
- Không phải cô đang muốn đến trường sao? Cô chắc cũng là học sinh trường Ware1 (viết tắt của We are the one) đúng không? Lên đi tôi chở đến trường.

Nó ngạc nhiên vì sao anh chàng biết nó đang muốn đến trường nhưng nó chẳng suy nghĩ nhiều mà trèo lên như một con rôbốt.

- Bám chắc nhé!_ anh chàng nói rồi bắt đầu một cuộc đua tốc độ trên đường.

- Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!

Nó hét toáng lên, bàn tay bấu chặt vào áo anh chàng, bởi vì tốc độ đi của anh chàng này thật sự rất chóng mặt. Nó chưa kịp nhận ra hình dạng mọi vất trên đường đi thì cảnh vật đã nhòe đi luôn rồi. Nó nhắm tịt mắt lại, tim nó đập nhanh quá. Nó buồn nôn. Bây giờ nó chỉ biết hối hận vì đã theo anh chàng này đến trường.

Kítttttt.

Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại, nó vội vàng trèo xuống, ra chỗ gốc cây mà nôn thốc nôn tháo. Trời ơi trước giờ đi ô tô mà có bao giờ bị say thế này đâu. Mọi học sinh trước cổng trường nhìn nó như người ngoài hành tinh nhưng nó không quan tâm. Sáng uống có hộp sữa mà giờ chui ra hết rồi còn đâu. Nôn xong, nó lảo đảo định đi vào lớp học.

- Quên cặp nè!

Nghe thấy tiếng nói nó mới nhớ ra là mình vẫn để cặp sách ở đằng sau xe. Nó quay lại với bộ mặt tả tơi như người sắp chết thì cái cặp bay vèo vào mặt nó. Nó không kịp đỡ nên ngã nhào xuống.
Anh chàng kia mỉm cười vẫy tay chào rồi dắt xe vào trường.
Mãi nó mới đứng lên được, cái mặt như người thất thần nó bước vào lớp.

Thấy nó đi đứng liêu xiêu, mặt mày tái mét, mắt đảo vòng vòng mấy đứa bạn nó cứ ngây ra nhìn. Nó xách cặp vào lớp, ngồi thụp xuống cái bàn yêu quý. Mấy đứa bạn tròn xoe mắt nhìn nó.

- Này, Nhi, bà làm sao thế?
- ....
- Này, bà bỏ cái cặp sách trên đầu xuống được rồi đấy!
Nó cứ như bị đơ, tay nó trượt dần rồi mấy đứa bạn phải lấy cái cặp sách trên đầu ra giúp nó.

- Thôi kệ nó, chơi cá ngựa tiếp đi!_ Nhất Phong hứng khởi đề xuất.
- Đúng đấy, kệ nó, đang chơi hay thì... bà chỉ giỏi phá đám! _ Thái cũng chêm vào.

...Binh...

Thái ăn ngay cái cặp sách vào đầu. Nó vẫn đang gục xuống bàn mà còn giơ tay đánh người được. Thái hậm hực lêu lêu nó thì ngay lập tức bị nó tát cho phát nữa nổ đom đóm mắt.



Nó nằm ngủ trọn cả tiết học, hai con bạn Tiểu Mi và Hương Ly cũng bất lực nhìn nó.
- Ê nó bị làm sao thế?
- Tao biết sao được? Có khi nào bị bồ đá không?
- Vớ vẩn, xấu xí như nó thì làm gì có bồ, xinh gái như tụi mình mà còn đang FA nữa là.
- Đấy là do bọn mình không thèm nhận lời thôi.
- Bà nói cũng phải. Hêhê

Nó tuy nằm xuống nhưng nghe thấy hết. Nó đã bực rồi mà mấy cái con lắm mồm này cứ lảm nhảm bên tay. Tức mình nó bật dậy định cho mỗi đứa một trận thì lúc đó tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Nó uể oải lại gục đầu xuống.

- Nhi, dậy đi! _ Tiểu Mi lay vai nó.
- Ừ.

Nó đáp nhẹ rồi gượng dậy. Nó vừa dậy xong cũng là lúc hai con bạn ăn ngay hai cú đấm vào bụng. Hai đứa nó xuýt xoa rồi lườm nguýt nhưng nó mặc kệ.
Tan học. Nó lững thững đi ra cổng trường. Tâm trạng nó thật rối bời. Nó ngó lơ tìm kiếm hình bóng chiếc xe quen thuộc của nhà nó. Nhưng tất nhiên là chả nó cái xe nào đến đón nó cả. Nó mân mê cái gấu váy. Nó buồn. Mới xa bố mẹ có một tí mà nó thấy nhớ quá. Nó cứ đứng mãi ở cổng trường thì hắn đi lướt qua với cái BMW màu vàng, hắn còn đeo kính râm nữa. Hắn giơ ngón cái lên với nó, mỉm cười rồi phóng đi mất.
Nó hậm hực nhìn theo. Chồng mới chả con, anh có tin tôi li dị anh không? Nó phụng phịu đứng đợi cái taxi thì... Kítttttt... Cái xe đạp thể thao đáng ghét lại dừng lại trước mặt nó làm nó giật thót cả tim.
Trên xe anh chàng tóc nâu lại mỉm cười với nó.
- Đi nhờ không?

Nếu các nữ sinh đi qua nhìn thấy nụ cười đó của hắn đều ôm tim mà ngất thì đối với nó nụ cười đó còn đểu hơn cả nụ cười của lão chồng nó.
Hắn vừa cất lời hỏi xong thì nó ôm cặp cắm đầu vào mà chạy. Chạy thiệt xa. Người đâu mà kỳ thấy gớm, tự dưng cứ kêu người ta đi nhờ là sao? Tính hại người ta chết vì rớt tim ra ngoài à?
Nó chạy một mạch thở hổn hển mà bây giờ nó chả biết mình đang ở đâu. Mặt nó méo xệch, lạc đường rồi!
Làm sao đây? Nó không có điện thoại, mà có thì nó cũng biết gọ ai bây giờ?
Suy nghĩ một hồi cuối cùng nó nhìn thấy một cửa hàng bán điện thoại liền hí hửng bước vào.
Đây là lần đầu tiên nó tự đi mua hàng thế này. Nó thích thú ngắm nhìn một lượt, tay mân mê cái cửa kính, mắt nó sáng lên.

- Trẻ con đừng có nghịch ngợm linh tinh, đi về cho người ta bán hàng _ tiếng ông chủ quán làm nó giật cả mình.
Nó ngơ ngác nhìn quanh, trong cửa hàng chẳng có ai khác ngoài nó và ông bán hàng cả, vậy là ông ta nói nó. Nó nhìn ông ta một lúc khiến ổng nổi cả da gà rồi nó mở cặp lôi ra một cục tiền vứt lên cái bàn:

- Lấy cho tôi cái nào xịn nhất!
Ông bán hàng trố mắt nhìn nó, ông run run cầm lấy sấp tiền. Mẹ ơi con bé này chắc nhà nó giàu lắm đây. Ông không biết là đó là tất cả số tiền ba mẹ cho nó để nó "lo cuộc sống gia đình".

Ông lúi húi lôi ra một cái điện thoại cảm ứng to cỡ cái bàn tay người lớn bên ngoài dát bạc sáng lấp lánh. Ôi đẹp quá! Nó hoa mắt nhìn. Nó cất cái điện thoại vào cặp rồi hí hửng bước ra, còn ông chủ quán thì vẫn mải đếm tiền trong đó.

Ọc... ọc... bụng nó bắt đầu sôi lên, nó đói không chịu được. Đi về lúc này chắc chẳng có cơm mà ăn đâu, lại còn bị lão chồng đáng ghét châm chọc thì nó chả về đâu. Nó quyết định đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần đó.

Bước vào quán nó cứ có cảm giác như mình là một người trưởng thành vậy, lần đầu tiên nó đi ăn một mình như thế này. Cái cảm giác này khiến nó vừa vui vui vừa lạ lẫm. Chọn một chỗ ưng ý nó ngồi xuống. Làm gì tiếp theo nhỉ? À gọi món.

- Bà chủ, cho cháu hai cái xúc xích rán.

- Có ngay đây cháu!

Nó hài lòng ngồi ngồi lấy cái điện thoại ra và lắp cái sim cũ của nó vào.

- Của bạn đây!
- Cảm ơn! _ nó nói với anh chàng phục vụ bàn.

Ơ hơ nó có nhìn nhầm không? Cái tên ngồi trên chiếc xe đạp thể thao lúc nãy đang mặc bộ quần áo của phục vụ viên và đang mỉm cười với nó.
Nó dụi mắt đến sắp cháy cả cái con mắt ra thì cái mặt hắn vẫn hiện lên rõ mồn một.

Hắn lại nở nụ cười với nó, nghiêng đầu rồi bỏ đi.
Nó nhìn theo khó hiểu nhưng ít ra bây giờ hắn không đi xe nên nó không còn thấy sợ nữa, chắc là nó sợ cái xe đạp của hắn hơn là sợ hắn.

Nó thản nhiên đánh chén hai cái xúc xích cỡ bự. Vừa ăn nó vừa quan sát xung quanh, nó thấy anh chàng xe đạp cứ chạy tùm lum mà phục vụ, hết bàn này đến bàn khác mà sao trên môi vẫn giữ một nụ cười.
Ông xã khó tính và bà xã bướng bỉnh. - thanhnienvn.mobi
hinh minh hoa thanhnienvn.mobi

Top
View: 674660
Cùng Chuyên Mục
››
• 2015-01-02 / 08:50:51
››
• 2015-01-02 / 08:49:16
›› Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại truyện (những couple nổi loạn)
• 2015-01-02 / 08:45:58
›› Đọc full truyện
• 2015-01-02 / 08:44:46
›› I love you, chàng trai người lai
• 2015-01-02 / 08:41:08
›› Truyện teen - Tình Yêu Hoàng Tộc
• 2013-09-09 / 05:04:28
›› Truyện teen - Học Viện Nổi Loạn Full !
• 2013-09-09 / 04:59:23
›› Đọc Truyện teen - Nhóc Con… Tôi Thích Cô !!!
• 2013-09-09 / 04:55:22
›› Đọc Truyện teen - Tinh Yêu Đã Đến
• 2013-09-09 / 04:23:43
›› Đọc Truyện teen - Quả Tennis Định Mệnh
• 2013-09-09 / 04:22:31
1234567»



tags : truyen hay , truyen tinh cam tuoi teen , truyen teen , truyen tinh yeu , truyen tieu thuyet , tieu thuyet ngon tinh , doc truyen teen , truyen ngan , truyen ma , Truyện Tình Cảm Tuổi Teen


Trang chu
onl : 1
bo dem 9 | 674660

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game