XtGem Forum catalog
wap truyen , truyen hay , truyen teen , thanhnienvn.mobi
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - Tong hop anh chup len cua sao viet lo hang

Truyện hot

» Truyện Ngon Tinh Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng ( 279 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cây Xương Sườn Thứ Hai ( 18 chuong )

» Truyện teen Fake Love (Hoa Tử Hàn) ( 13 chuong )

» Truyện Ngon Tinh Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân ( 10 chuong )

» Truyện teen Thanh mai trúc mã gì chứ??Tôi không tin….. ( 4 chuong )

» Truyện teen Trót Yêu Em ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi ( 30 chuong )

» Truyện teen Tình Yêu Bụi Đời ( 12 chuong )

» Truyện teen Tiểu thư bé nhỏ, cô quá trẻ con ( 3 chuong )

» Truyện teen Thiếu Gia Lạnh Lùng…Và…Tiểu Thư Dễ Thương ! ( 140 chuong )

» Truyện teen Bé Ngốc ! Làm Vợ Anh Được Không ( 12 chuong )

» Truyện teen Đại Tỷ ( 7 chuong )

» Truyện teen NHỮNG LÁ THƯ TỪ BAN CÔNG ( 7 chuong )

» Truyện teen Sao Chổi May Mắn ( 13 chuong )

» Truyện teen Một Mình Lạnh Lùng ? Uh Thì Có Sao ! ( 12 chuong )

» Truyện teen Khóa Trụ Tim Em (365 Ngày Hôn Nhân) ( 368 chuong )

» Truyện teen Cô Gái Nghèo Có Chắc Sẽ… Với Công Tử Nhà Giàu ? ( 7 chuong )

» Truyện teen Này Cô Bé ! Anh Yêu Em ( 25 chuong )

» Truyện teen Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! ( 30 chuong )

» Truyện teen Hoàng Tử Và Em (Prince And Me) ( 29 chuong )

» Truyện ngôn tình anh trai, em gái của tác giả Tào Đình ( 40 chuong)

» Truyện ngôn tình Ăn Xong Chùi Mép (Ăn Xong Lau Sạch) full (22 chuong)

» Truyện ngôn tình ai hiểu được lòng em ( 81 chuong )

» Truyện ngôn tình ai dắt em qua nỗi đau ( 28 chuong )

» Truyện teen Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ !!! ( 17 chuong )

» Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt ( 30 chuong )

» Truyện teen Làm vk ah mãi mãi em nhé!! ( 23 chuong )


truyen teen - Thứ Mà Định Mệnh Gọi Là Tình Yêu ( Gốm ♥ Cháo)


cam on cac ban da ung ho wapsite , minh se thuong xuyen cap nhat nhieu truyen teen cho wapsite minhphu.mw.lt


Truyen-teen-minhphu.mw.lt-q
CHAP 9: MẤT ANH

Đầu óc tôi miên man, cơ thể tôi chìm dần xuống lòng đại dương bao la. Tôi sợ, muốn vùng vẫy trong nước để có thể ngoi đầu lên mặt nước; nhưng nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai tay tôi không còn cảm giác nữa, nó cứ buông xuôi theo dòng nước. Cứ thế, tôi dần dần cảm nhận được cái buốt thấm xuyên da thịt mình.
- Yi Jung, anh ở đâu?
Đầu óc tôi vẫn kêu anh trong tia hy vọng nhỏ nhoi trước khi tôi không còn nghĩ được gì cả.
- Yi Jung. Anh đâu rồi?...

---
Đâu đó trong cái lạnh buốt của đại dương đen ngòm này, tôi nghe được tiếng người gọi tên mình, cảm nhận được một hơi ấm tỏ ra, đang vòng qua eo tôi, và dần dần kéo tôi ngoi lên mặt nước.
- GaEul! Em nghe anh nói không? Em thở đi!
Giọng ai đó vang lên bên tai tôi khi cái thứ ánh nắng gắt chiếu thẳng vào mặt tôi.
- Thở đi em!
Lòng tôi như dần cảm nhận lại được hơi ấm khi biết rằng đó là anh. Người luôn được tôi gọi tên trong những lúc đau khổ nhất.
Tôi dần mở mắt, để có thể nhìn thấy anh, thấy anh ngay lập tức.
- GaEul? - Anh thoáng vui mừng khi thấy tôi mở mắt ra nhìn anh, trên môi mấp máy nụ cười nhưng rồi vẻ mặt lo lắng lại bao trùm lên gương mặt anh. - Em thở đi!
Tôi nghe lời anh, cố gắng thở thật đều. Nước như thác bất ngờ tuôn trào ra khỏi lồng ngực, khiến tôi suýt nghẹt thở. Cái thứ nước biển mằn mặn vẫn còn đâu đó, nó làm tôi cảm thấy buốt đau.
- Em sao rồi GaEul? Trả lời anh đi.
- YiJung.Em không sao. - Tôi cố gắng thều thào vài câu, tay ôm chặt người anh.
- Không sao thì tốt rồi. - Cuối cùng tôi cũng nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh vang lên bên tai mình.

- GaEul, tới thuyền rồi. Để anh đẩy em lên trước.
Yi Jung đề nghị. Nhanh như cắt, anh dùng cánh tay khỏe mạnh của mình đẩy tôi lên thuyền.
Cái cảm giác được ngồi trên thuyền bất chợt ùa về trong đầu tôi, nó khiên tôi vừa sợ vừa bình yên.
- GaEul, cậu không sao chứ? - JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt đầy nước mắt nhìn tôi.
- Không sao. Vẫn còn cười với cậu được mà. - Tôi đưa hai ngón tay cười với JanDi.
Rồi lập tức quay sang anh.
- Anh lên được không?
- Được, anh lên ngay.
Anh trả lời, ngay lập tức anh bật người ra khỏi mặt nước.
< Ầm…>

Một luồng sóng to đâu đó bất ngờ đập vào mạng con thuyền gỗ nhỏ bé làm nó lung lay. Cùng lúc đó, tôi chứng kiến anh lắc lư cùng con thuyền. Và cơn sóng chồm tới, cuốn lấy anh đi, đẩy anh vào một bãi đá giữa biển gần đó.
Trong phút chốc, tôi có cảm giác mình đã mất anh, mãi mãi…
- Yi Jung!!!

---
- Yi Jung ơi! Cầu trời, anh sẽ không sao. Anh sẽ không sao, đúng không?
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế trước phòng mang tấm bảng đỏ đề hai chữ “CẤP CỨU”, hai tay chấp lại mà hy vọng, trong khi đôi mắt cứ nhìn chầm chầm xuống nền nhà mang một màu trắng chết chóc.
- Anh nhất định sẽ không sao, không sao đâu. Nhất định sẽ không sao.
Tôi cứ thều thào mấy câu đó cho đến khi nước mắt tràn ra khỏi mắt, nó lăn dài xuống má. Đau quá! Ai đó làm ơn nói với tôi anh sẽ không sao đi, ai đó, làm ơn nói đi.
- GaEul, Yi Jung nhất định sẽ không sao đâu, cậu đừng khóc nữa.
JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay đặt lên vai tôi, an ủi.
Tôi ngước mặt nhìn JanDi, rồi nhìn JunPyo và JiHoo. Ai cũng lo lắng cho anh, ngực tôi lại quặn đau mỗi khi chuỗi hình ảnh kia cứ hiện ra trước mắt tôi. Nước mắt vẫn tiếp tục tuôn trào, tôi quay sang ôm chầm JanDi, rồi bật khóc:
- JanDi à, làm ơn nói với mình Yi Jung sẽ không sao đi! Làm ơn, nói đi!
Tôi thét lên, khi biết rằng không ai chắc rằng anh sẽ không sao, khi biết rằng niềm hy vọng cuối cùng của mình cũng vụt tắt…

Một tiếng sau.
- Ai là người nhà của bệnh nhân của So Yi Jung?
Tôi bất chợt giật mình khi bác sĩ nhắc đến tên anh.
- Là tôi! - Ngay lập tức, JunPyo trả lời.
Ông bác sĩ có vẻ ngần ngại khi nhìn cậu ấy, hình như nghĩ rằng cậu ấy đang đùa.
- Tôi cần người nhà cậu ấy để nghe tình trạng cậu ấy bây giờ.
- Gia đình cậu ấy định cư ở nước ngoài, bây giờ đang sống với chúng tôi. - JiHoo lên tiếng.
Ông bác sĩ có vẻ gật gù trước lời giải thích của JiHoo.
- So Yi Jung. Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy bị chấn thương ở đầu nghiêm trọng, đang ở tình trạng người thực vật. Chúng tôi không xác định được bao giờ bệnh nhân sẽ tỉnh dậy, có thể là ngày mai, ngày mốt cũng có thể là mãi mãi…

.. Ông bác sĩ bước đi, để lại cho tôi một nỗi kinh hoàng.
- Mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy? - Tôi tự hỏi bản thân, đôi mắt dường như mất hết sinh lực lại đẫm nước mắt. - Không! Không phải đâu!!!...

---
- Yi Jung này, anh đã ngủ 43 ngày rồi đấy, sao anh không chịu tỉnh dậy? Ngủ mãi sẽ xấu trai đấy, anh không được làm hotboy nữa đâu.
Tôi nắm lấy bàn tay của anh, ngồi bên cạnh anh, kể chuyện cho anh nghe. Hôm nào cũng vậy, sau khi ở quán cháo trở về, tôi lại đến bệnh viện thăm anh; mong rằng khi nào anh tỉnh dậy, người đầu tiên sẽ nhìn thấy là tôi.
- Em kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay là sinh nhật em đấy! Một tuần nữa là năm mới rồi, không lẽ anh ngủ mãi sao? Anh sắp già hơn một tuổi rồi đấy! Anh biết.. không?
Không hiểu tại sao, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Trái tim tôi quặn đau mỗi khi nhìn anh nằm đó, đôi mắt nhắm ghiền không bao giờ hé mở.
- Em nhớ anh lắm, sao anh không chịu tỉnh dậy chứ?
Tôi nghẹn ngào chạy ra khỏi phòng, đơn giản là vì mình trong tình trạng tồi tệ vào thăm anh. Đứng nhìn anh từ cửa sổ, nhìn anh đang nằm trên chiếc giường trắng, tôi cảm thấy buồn hơn bao giờ hết.

Chán nản, tôi đứng lên bước về phía khu ăn uống.
< Rầm..>
Tôi như muốn té nhào về phía sau khi đụng một người.
- Xin lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không? - Tôi loay hoay xin lỗi người vừa đụng trúng.
- Có đấy!
Người ấy vừa lên tiếng thì tôi ngước đầu nhìn lên, một người khiến tôi bàng hoàng và ngạc nhiên.
- JiHoo?
Anh đứng nhìn tôi, mỉm cười.

- Dạo này nhìn em hơi xanh xao đấy!
Khi chúng tôi đến khu ăn uống, gọi món xong, JiHoo nhìn tôi hỏi thăm.
- Không đâu ạ! Em vốn dạng người xanh xao mà! - Tôi phủ nhận.
- Vì Yi Jung phải không?
- Có lẽ là vậy… - Tôi cười thật nhẹ, thật thà thú nhận.
- Anh hiểu tâm trạng của em.
JiHoo lên tiếng, dường như đang an ủi tôi. Tôi cười cảm ơn anh.
- Cảm ơn anh, nhưng… có lẽ em chỉ sợ suốt đời này, em không thể nhìn anh ấy tỉnh dậy, nhìn anh ấy nói chuyện, cười… - Tôi nói, đôi mắt lại hơi cay.
- Thôi nào! - JiHoo đánh vào vai tôi. - Dù có chuyện gì xảy, anh hứa sẽ là người em sẻ chia, người giúp đỡ em hết sức mình. Hết buồn rồi nhé!
Anh nói một lời hứa, tôi thì mỉm cười, mong rằng ngày sau, lời hứa này sẽ được thực hiện…

CHAP 10: MẢNH KÝ ỨC

JiHoo. Một người luôn là người anh đáng tin cậy trong lòng tôi, hôm nay ngồi đây an ủi tôi, cho tôi một lời hứa… Phải chăng ông trời đang làm cho số phận tôi bước sang một trang mới?

- Lời hứa này có chắc chắn không nhỉ? - Tôi nhíu mày suy nghĩ một cách tinh nghịch. - JiHoo, anh có chắc sẽ giữ lời hứa chứ?
- Tất nhiên rồi! Em nghĩ anh hay thất hứa à?
- Không. Nhưng em muốn sau này lời hứa được thực hiện ấy mà.
Tôi bật cười trước những lời hứa ngớ ngẩn của mình làm anh cũng cười theo.
- Con bé này! - Anh cốc nhẹ vào đầu tôi.
Tôi ngồi nhìn JiHoo thẫn thờ. Từng cử chỉ nhẹ nhàng giống hệt anh, nó làm trái tim tôi lại rung lên vì đau, và nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
- Nhớ Yi Jung à?
Tôi không nói gì, chỉ cười nhẹ; đơn giản là vì tôi không biết dùng từ ngữ gì để diễn đạt cảm xúc mình bây giờ. Tôi không nhớ anh, mà là rất nhớ anh. Nhớ anh đến nỗi mỗi đêm trong giấc mơ cũng thấy anh. Thấy anh mỉm cười, y hệt như nụ cười lần đầu tiên anh nói lời yêu tôi…

---
Thời gian cứ dần trôi, trôi mãi như dòng nước không đích đến. Thấm thoát đã hơn hai tháng rồi, từ cái ngày anh nằm trong căn phòng trắng này.

- .. Lalala Em như là thiên thần trong truyện tranh, câu truyện cổ ấu thơ. Không tình yêu, và tim không buồn vui, đớn đau. Vấp ngã trong cuộc sống, không bao giờ em thấy nản lòng…
Tôi hát vu vơ trong khi tay cứ nâng niu những cánh hoa màu tím ngọt ngào. Tôi yêu cái hương thơm thoang thoảng trong gió của nó, thật nhẹ nhàng thật dịu dàng tràn đầy yêu thương. Giống hệt cái hương vị tình yêu anh dành cho tôi.
Tôi hít một hơi dài trong cơn gió đầu ngày rồi quay sang nhìn anh trong nụ cười của ngày mới: Nụ cười dường như đẹp nhất của tôi.
- Anh này! - Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay anh. - Chán anh thật đấy! Chỉ toàn ngủ suốt, anh có biết là ngủ cả ngày chào đón năm mới không?
Cái thời gian chào đón năm mới trong bệnh viện cùng anh và JanDi, JunPyo, JiHoo lại tràn đầy đầu tôi. Đó có lẽ là cái đầu năm duy nhất và vui nhất của tôi.
- Ưm…
Tôi ưỡn người một cách mệt mõi vì áp lực công việc dồn dập ngày hôm qua cộng thêm ngọn gió nhẹ nhàng, nó nhanh chóng đưa tôi vào cơn mộng mơ. Khẽ gục đầu xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không hay…

---
Dường như đâu đó, cái nắng gắt của buổi trưa đã đánh thức tôi dậy.
- Lạ. Đâu vậy nhỉ?
Tôi nhăn mặt một cách ngạc nhiên đưa đôi mắt nhìn xung quanh, trước mắt tôi là một không gian toàn là màu xanh của nước biển.
Thấp thoáng đâu đó trên bãi cát trắng, một bóng người đang đứng đó. Trong bộ trang vest trắng, mái tóc chải ngược lịch lãm, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nụ cười ngọt ngào.. đang nhìn tôi.
- Yi Jung? - Tôi mấp máy tên anh trong nỗi ngạc nhiên quá độ. Tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu chào một cách galăng rồi quay gót bước đi.
- Yi Jung? Yi Jung! Làm ơn trả lời em, có phải là anh không? Anh đã tỉnh dậy rồi phải không?
Tôi thét một cách bất lực khi nhìn anh, nhìn anh quay lưng cùng một cô gái khác, không phải là tôi… Tôi nhìn anh, nhìn trong sự chờ đợi, rằng anh sẽ kêu tôi. Rồi anh cũng quay mặt lại nhìn tôi, lại nụ cười đúng chất của một gã playboy, anh dành tặng cho tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
- Cô bé là ai?
- Anh đang nói cái quái gì vậy Yi Jung?
Tôi cố gắng nói nên lời sau khi đầu óc mình đã hoạt động, gương mặt trở nên ngẩn cả ra. Anh đang đùa với tôi sao? Tại sao lại hỏi tôi là ai, điều quái quỷ gì đã xảy ra với anh vậy?
- Cô bé, tôi có quen cô sao? - Anh lại cười rồi hỏi lại tôi. Không đợi tôi trả lời, anh quay lưng bước đi vào bóng tối, nơi tôi không bao giờ đến.
- Yi Jung!!!

Tôi bật người ra khỏi chiếc giường khi đôi mắt vừa bừng mở, nhìn dáo dác xung quanh trong khi gương mặt đẫm mồ hôi, và nóng hổi trên má là hàng nước mắt đang lăn dài.
- Chết thật! Mơ mà cũng khóc! - Tôi cười với chính mình rồi dùng tay lau đi dòng nước mắt vì nhớ anh kia.
Thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cái lạnh lại bao trùm, lấy đi tất cả sự ấm áp của ngọn nắng đầu ngày; nó khiến tôi trở lại hiện tại, thoát ra khỏi giấc mơ đầy đau đớn kia.
- Có phải anh sẽ quên em không?
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, đầu óc vẫn còn đâu đó trong giấc mơ kia. Có phải giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật không?.. Tôi thở dài trong sự thất vọng khi quay lại nhìn anh, anh vẫn không hề tỉnh dậy, sẽ không thể trả lời câu hỏi đang vướng bận đầu óc tôi… KHÔNG BAO GIỜ…
< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng điện thoại vang lên khi tôi đang nhúng nhảy ca hát trong tiệm cháo cùng ông chủ. Bởi vì hôm nay ông chủ bán đắt nên phóng khoáng cho tôi một ít tiền thưởng.
- GaEul nghe điện thoại kìa!
- Vâng! Tới liền.

- GaEul đây!
- …
- Cái gì? JanDi nói lại xem. - Tôi trở nên hốt hoảng.
- …
- Ưm.. Tớ.. tớ tới ngay.
Tôi run rẩy cất điện thoại vào túi, tay chân luýnh quýnh tháo tạp dề ra, khoác chiếc áo lạnh vào chạy như bay ra cửa. Có thể điều này không phải là sự thật, nhưng tôi vẫn phải đến đó. Tôi phải tận mắt chứng kiến, chứng kiến điều mà tôi nuôi trong hy vọng suốt hơn hai tháng nay.

Tôi hì hục chạy đến căn phòng quen thuộc trong cơn thở gấp, nó làm tim tôi như muốn ngừng thở vì mệt.
- GaEul! May quá, cậu đến rồi.
JanDi chạy lấy đỡ lấy tôi khi tôi như muốn té xuống vì mệt.
- Tớ không sao. Yi Jung, anh ấy sao rồi? - Tôi thở lấy thở để hỏi cô bạn.
Ngay lập tức, JanDi trở nên ngần ngại trước mặt tôi. Giống như có điều gì đó về anh làm cô ấy khó có thể nói nên lời, và nó làm tôi bắt đầu lo lắng.
- JanDi, có chuyện gì vậy?
- GaEul à, tớ nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu mau nói đi, đừng làm tớ lo lắng. - Tôi lắc người JanDi trong nỗi sợ hãi.
- Yi Jung… Yi Jung cậu ấy… - JanDi ngập ngừng. - Cậu ấy bị mất ký ức.
- Cái gì cơ?

Tôi thẩn thờ nhìn anh cười từ bên ngoài cửa sổ của căn phòng. Đôi mắt hơi cay khi biết rằng tất cả, tất cả đã diễn ra, y hệt trong giấc mơ…
Tôi có cảm giác giống như bức tường này, đã là một vách ngăn vô hình, giữa tôi và anh. Không bao giờ tôi bước qua được, bởi vì nó quá cao và không hề có một cánh cửa nào. Dẫn tôi vào lại trái tim anh…
- GaEul, em vào đây! - JiHoo kéo tay tôi bước vào bên trong căn phòng khi tôi định quay lưng về nhà.
- Buông tay em ra, em không muốn vào căn phòng này bây giờ. - Tôi vùng vẫy giựt tay mình ra. Có lẽ trái tim tôi quá yêu đuối để chấp nhận sự việc này, rằng anh đã quên tất cả, quên luôn cả tôi.
Mặc tôi làm gì, JiHoo vẫn bướng kéo tôi vào căn phòng. Cho đến khi tôi đang đứng trước mặt anh, JiHoo mới chịu buông tay tôi ra. Còn anh, Yi Jung; vẫn dùng cặp mắt ngạc nhiên nhìn tôi một cách khó hiểu.
- Tại sao lại kéo em vào đây? - Tôi quay sang lườm JiHoo.
- Vì Yi Jung muốn nói chuyện với em.
Tôi nhíu mày nhìn JiHoo rồi quay phắt sang nhìn anh. Anh đang nhìn tôi, ngẩn cả người ra; điều này khiến tôi tức giận.
- Này! - Tôi quát với anh. - Nhìn gì thế hả? Muốn nói gì?
Sau khi nghe tôi quát, tôi thấy anh mới giật mình. Vậy là nãy giờ anh đã để hồn bay đi đâu, hoàn toàn không nghe tôi nói. Không biết từ đâu, cơn khó chịu và tức giận nổi lên trong người tôi, nó làm tôi điên lên cả người.
- Tôi hỏi anh muốn nói gì? - Tôi đập tay xuống chiếc bàn cái rầm, khiến cả anh và JiHoo muốn nhảy dựng lên.
- Ưm… Cô bé, tôi có quen cô sao? - Cuối cùng anh cũng lên tiếng, gương mặt lém lỉnh nhìn tôi y hệt như một đứa trẻ.
- Đúng! - Tôi nghiến răng. - Anh nói ai là cô bé?
- Cô!! - Anh bật cười, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
Cơn nóng giận cứ cháy phùng phùng trong lòng tôi. Cô bé? Câu xưng hô này làm tôi phát điên lên. Rồi quay sang nhìn anh bật cười, càng không thể bình tĩnh được.
- Anh! - Tôi chỉ thẳng vào mặt anh. - Tôi nói cho anh biết, kể từ hôm nay tôi sẽ là người chăm sóc anh, thay thế cho một người. Anh mà không nghe lời tôi, anh chết chắc!
Tôi lên tiếng đe dọa khiến anh trở nên im lặng. Anh không dám nói hay cười nữa, chỉ biết nhìn tôi, như có ý nguyện gì đó.
- Anh muốn làm gì à?
- Tôi đói bụng. - Anh đáp mà không dám nhìn tôi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào JiHoo như muốn cầu cứu.
Tôi gãi đầu cũng không biết làm gì, nhìn sang JiHoo thì thấy anh gật đầu.
- Được rồi! - Tôi bước tới gần anh. - Bây giờ anh ngủ một chút đi, tôi và JiHoo sẽ mua đồ ăn về cho anh.
- Ờ, nhanh lên nha cô bé! - Anh lại lên tiếng trêu chọc tôi.
- Được rồi, ngủ đi. Nhớ là không được ra khỏi phòng đó.
Tôi tức giận búng mũi anh một cái rồi cùng JiHoo bước ra khỏi căn phòng…

---
Bước ra khỏi căn phòng kia, tôi chợt thở dài một cách mệt mỏi. Giống như tháo ra được lớp mặt nạ của mình. Đầu óc lại miên man suy nghĩ về anh.
- Yi Jung lúc này y hệt như lúc cậu ấy 10 tuổi. - JiHoo lên tiếng cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi.
- Vậy sao… - Tôi chỉ biết cười trừ…
- Mà, lúc nãy em dữ dằn thiệt, anh cũng hết cả hồn.
- Haha. - Tôi bật cười lớn. - Thật chứ?
- Tất nhiên. Lúc nãy, em giống như một con người khác. Một con người dám quát cả Casanova Yi Jung, chắc cả thế giới này cũng chỉ có mình em là có khả năng đó thôi.
Rồi cả JiHoo và tôi bật cười.
- Em cũng không biết vì sao mình lại như vậy. - Tôi thú nhận. - Không biết ở đâu, cơn tức giận cứ nổi lên trong bụng. Nhưng, có lẽ bộ mặt này sẽ là bộ mặt để em đối diện với JiYung, ít nhất trong lúc này.
- Tại sao?
- Vì trước giờ, khi đối mặt với anh ấy, tim em cứ đập thình thịch, không thể nào bình tĩnh được. Nhưng bây giờ, em cứ thấy mắc cười khi đối mặt với anh ấy, trong lớp mặt nạ người nóng tính. - Tôi cười nhẹ.
- Vì trước đây, em đối diện với một Yi Jung yêu em. Còn bây giờ là một Yi Jung đầy tính trẻ con. - JiHoo lên tiếng nhận xét.
- Có lẽ… - Tôi chu môi suy nghĩ. - Nhưng bây giờ thì em muốn ăn hiếp Yi Jung hơn.
Tôi lại bật cười trước câu nói thật lòng của mình.
Nhưng tôi biết, đâu đó trong tim mình, tình yêu của mình dành cho anh, còn lớn hơn khi anh ôm chặt tôi vào lòng. Lớn hơn, lớn hơn rất nhiều…

CHAP 11: HỒI ỨC

Mảnh kí ức của anh, không biết từ bao giờ đã biến mất. Cuốn theo một Yi Jung lịch lãm với ánh mắt biết nói làm xao xuyến biết bao cô gái, chỉ để lại một Yi Jung với nụ cười ngây thơ đúng điệu trẻ con luôn gọi tôi bằng cái tên: “Cô bé”…

1 tháng sau..

< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan giấc ngủ khiến tôi bực mình. Vùng vằn ngồi dậy, tôi chụp cái điện thoại đang reo ầm ĩ để xem tên nào cả gan dám chọc giận mình. %2phan-1
phan-2
phan-4
phan-5
phan-6
index




tags : truyen teen , truyen tinh cam tuoi teen , truyen tinh yeu , truyen tieu thuyet , thanhnienvn.mobi , Truyện Tình Cảm Tuổi Teen


Trang chu
onl : 1
bo dem 1 | 511

wap hay | Diệt thần | wap giai tri | anh gai xinh | wap hay nhat | truyen bua | truyen ma | truyen teen | tieu thuyet | truyen tinh yeu | truyen voz
anh chup len | anh sexy nude | game android | game android | sms chuc ngu ngon | game mobile
anh chup len
, tinnhan-sms
kho game android kho game