Nói rồi cả lũ chạy, ai về lớp người đó! Qua những tiết học đầy những cam go và thử thách( eo! Có nói quá không nhỉ?) thì cũng đến lúc ra về! vừa nghe chuông reo, học sinh vội xách cặp chạy thẳng chẳng để ý gì đến thầy cô nữa! linh và phương đang đi xuống thì nghe tiếng nói thánh thót như hổ gầm của bà kô hiệu trưởng:
- các em iu quý! Ngày mai là halloween, nhà trường sẽ tổ chức 1 bữa tiệc hoá trang! Các em phải có mặt đầy đủ! Thiếu thì hố hố( giọng cười amn rợ của pà hiệu trưởng) xách cặp và bye bye ngôi trường lun nhé! Bây giờ các em có thể về! nhớ những gì cô nói đấy! see you again!
- YEAHHHHHHHHHHHHHHHHH! Bọn học sinh đồn loạt reo lên, kon gái thì hí hửng vì ngày mai có thể diện thật đẹp trước mặt các hoàng tử! bọn kon trai thì mún lấy lòng các công chúa! Linh, thương, nhi thì:
- Lại tiệc! chán thế không biết! haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
- Có gì mà bùn thế? Phương hỏi linh!
- Chán quá! Lại tiệc tùng! Linh thở dài
- 1 nơi ồn ào! Thương thêm vào
- Hay khỏi đến? nhi nói
- Sao mà được! pà kô lúc nãy nói sẽ đuổi học những ai không đến mà! Linh chán nản
- Em quên chúng ta là ai hả? nhi nheo nheo mắt hỏi!
- Đúng rồi! linh reo lên! Chị nhi thông minh quá! Iu chị nhi nhất!
- Thôi! Ráng mà đi đi! Mới vào trường đừng có huênh hoang quá! Không tốt đâu! Thương phán 1 câu như tạt ngay gáo nước lạnh vào người linh
- Chị thương! 1 lần thôi! Linh nhõng nhẽo
- Không! Ráng đi đi! Đi 1 lát rồi chuồn! ukie? Thương nói
- Vâng! Thế cũng được!
----------------------------------------------
and chap 7!
Chap 8: Halloween và định mệnh
Thương, linh, nhi lết về nhà sau một hồi đi mua sắm để chuẩn bị cho ngày Halloween, cả bọn đi mua sắm mà gần như hết cả khu mua sắm, tay đứa nào cũng cầm hơn chục cái túi và 1 xe chất đầy những món bọn nó đã mua. Sau khi về đến nhà thương lên tiếng:
- phù mệt thật!!
- uhm! mệt mún chết lun những cũng vơ được kha khá! Em thế nào linh? Nhi lên tiếng
- em chẳng mệt gì hết! thấy vui là đằng khác! Oa! Nhìu đồ kut3 quá! Thích quá! chị thương ơi! bữa nào đi típ nha! thế rồi cô nàng cứ suýt xa, khen mấy bộ đồ còn 2 bà chị chỉ biết lắc đầu và cười!
- ôi! chị chẳng mún đi 1 chút nào cả! chán lắm! thương than thở!
- ừ! ở nàh còn sướng hơn! Mà tại ai mà mình phải đi nhỉ? Nhi liếc thương
- ờ thì đicho vui chứ ở nhà chán chết! thương cười cầu hoà
- thôi! Các chị không thấy đói ak? Linh hỏi. định cãi nhau trừ cơm ak?
- Làm gì có! Cả hai đồng thanh
- Thôi! Lại đây ăn đi! Em đói sắp chết rùi nè!
- Uhm!
Nói rồi cả 3 cô lao tới bàn ăn với vận tốc của ánh sáng, thi nhau tranh giành và giựt đồ ăn như kon nít vậy! ăn xong thì phòng ai người đó về và mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình.
Sáng hôm sau, tiếng hét của thương được vặn hết công suất để gọi hai đứa em ngủ như heo của mình dậy:
- HAI ĐỨA KIA! DẬY MAU! 10H SÁNG RỒI!
- Chị thương làm gì mới sáng sớm chị đã hét ầm lên vậy? linh bước xuống với vẻ ngoái ngủ
- ồn chết đi được! nhi đi xuống và nói
- không làm vậy thì bây giờ 2 đứa có xuống đây không hả? thương cao giọng! vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng, chị nấu hết rùi đếy!
- iu chị thương nhất !
nói rồi 2 đứa phóng như bay vào tollet, ít phút sau lại bay ra chỗ bàn ăn. cả 3 chị em ăn uống, trò chuyện, đùa nghịch vui vẻ mà không biết rằng ở cách đó không xa có hai người kon gái đang bày mưu tính kế hại họ. không ai khác đó chính là phương và ly:
- cô có cách nào để bọn chúng không phải là người nổi nhất đêm nay không? Phương hỏi ly
- không biết! để suy nghĩ đã! Nhưng sao cô lại ghét bọn họ thế? Ly hỏi lại
- tôi không ghét tất cả bọn họ, chỉ ghét kon nhỏ linh, nó dám đụng tới duy coi như đụng tới tôi! Mà cô biết đấy những người mà đụng đến tôi không chóng thì chày cũng chết! phương nói vẻ mặt thản nhiên như không! Cô nghĩ ra cách chưa?
- Chưa nhưng mà xem ra nhỏ đó không dễ chơi đâu! Ly nói tỏ vẻ rụt rè
- Xì! biết ba cái võ vẽ vớ vẩn mà thôi không có gì nghiêm trọng đâu! Phương nói và tỏ vẻ khinh địch
- Hay là chúng ta làm thế này..... thế nào được không? Ly hỏi
- Okie! Sao cũng được nhớ là với bọn họ thì không cần nương tay! Phương nói. Thôi tôi về đây! chuẩn bị mọi việc cho tốt đừng có sơ hở gì đếy! tạm biệt, tôi chờ tin vui của cô
- được! cô cứ chờ tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!
- nhớ lấy câu nói này của cô! Phương nói và đi thẳng, ly đi vào nhà và lên phòng, cô em gái ly bước vào.
- chị ơi! Em nói chuyện với chị 1 chút được chứ! Vy( tên của em gái ly) rụt rè nói
- uhm! Có chuyện gì hem? Ly nói
- tại sao chị lại chơi với chị phương? Em có cảm giác như chị phương không phải là người tốt
- cô ấy không phải là người tốt thì chị mày bây giờ đã trở thành người thiên cổ rồi đếy! ly nói lại với vẻ giận dữ
- em biết là chị rất biết ơn chị ấy nhưng tại sao chị lại phải vì chị ấy mà làm việc xấu? vy vẫn không buông tha ly
- chỉ vì tao muốn trả ơn cô ấy thôi! Ly nói, vẻ mặt đã dịu lại sau cơn giận dữ
- trả ơn ư? Em thấy chị làm như vậy không phải là trả ơn mà là giúp chị ấy trở thành người xấu thì có! với lại tấtcả những việc chị làm chị có nghĩ rằng mẹ ở dưới suối vàng sẽ rất buồn khi chị làm như vậy không? Vy nói
- thôi đủ rồi! tao không cần mạy dạy khôn tao. Tao tự biết phải làm gì, còn bây giờ thì biến ra khỏi phòng tao ngay!
Ly quát lên và đuổi vy ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại với vẻ giận dữ. vy bước ra ngoìa thở dài và nghĩ thầm: “ chị đã thay đổi rồi! mẹ ơi! Con phải làm sao với chị đây?”.
Ly cũng không khác gì vy, cô ngồi trong phòng và suy nghĩ về những điều vy nói cô lẩm bẩm:
- vậy những việc mình làm đúng hay sai? Mẹ ơi con phải làm gì bậy giờ?
Suy nghĩ một lúc thấy nản nên cô hem suy nghĩ nữa. cô lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó:
- alo! Chiều nay có việc mày đi với tao nhé! Kêu thêm mấy đứa nữa
- có chuyện gì vậy? người đó hỏi lại
- thì có việc mới kêu may chứ! Chiều nay, đợi tao chỗ cổng trường nhé! Gặp rồi tao nói
- ừ!
- Pp
- Pp
Ly cúp mày và bật máy tính lên chat.
------------------
ly và phương sẽ làm gì thương, trúc, linh? người mà ly gọi điện là ai? chuyện gì sẽ xảy ra?
Còn về phần thương, linh, nhi thì đang hì hục chuẩn bị cho buổi lễ hội và đang tranh cãi với nhau nên mặc cái gì, không ai biết hoá trang thành nhân vật nào cả! chán. Tranh cãi một hổi linh đưa ra ý kiến:
- thôi! bốc thăm để chọn cho nhanh đi! Lâu quá
- uhm! Ukie! Nói rồi nhi lấy 1 tờ giấy, xẻ tờ giấy nhỏ ra và hì hoáy viết.
- nè! Hôm đó là Halloween nên phải hoá trang thành ma đếy! không được làm công chúa hay gì đâu nhé! Thương nói thêm vào khi thấy nhi ghi
- biết rồi! khổ lắm nói mãi! Nhi nói và tiếp tục ghi! Xong! Bây giờ bốc thăm thôi!
- Nào! Bốc thôi! Nói rồi linh xấn đến và bốc 1 lá thăm, cả thương và nhi cũng nhào tới bốc thăm.
- Em đếm từ 1 đến 3 thì tất cả cùng mở ra nhé! Linh nói
- Uhm! Bắt đầu đi
- 1.2.3 MỞ! linh hét lên và cả ba vội vàng mở lá thăm của mình ra! Oa! Phù thuỷ
- Ma cà rồng! thương nói
- Hả? bá tước Dracula! Nhi la lên
- hahaha! Hai chị phải giả trai rồi! linh vừa nói vừa cười
- ai nói! Chị có thể hoá trang thành nữ ma cà rồng chỉ có nhi phải giả trai thôi! Thương nói
- chán! Hay bốc thăm lại đi!
- Không! Hai người còn lại la lên
- Haizzzz! Đành phải chịu vậy! nhi thở dài
- ÁÁÁÁÁ! Linh hét lên! Chòy ơi! 5h chiều rồi! 7h là bữa tiệc bắt đầu! chúng ta phải nhanh lên thôi!
- Nhanh lên! Tự hoá trang đếy nhé1 6h30’ gặp nhau ở phòng khách nhé! Thương nói và bay về phòng mình. Nhi và linh cũng bắt đầu cuộc. chạy đua với thời gian.
Đúng 6h30’ cả ba chị em cùng đi xuống dưới phòng khách. thương lạnh lùng trong bộ váy đen tới đầu gối, bên ngoài khoác thêm 1 chiếc áo ngắn ngang eo, tay áo dài. Trông cô lạnh lung nhưng không kém phần đáng yêu, 2 chiếc răng nanh chỉ cần mở miệng ra là thấy, khuôn mặt được che bớt một phần vì chiếc mặt nạ.
nhi thì mặc 1 bộ comlê đen, bên ngoài khoác 1 tấm áo choàng đen, mái tóc ngang được cột lên trong rất cá tính, một dracula thế kỉ 21. giống như thương, nhi cũng đeo mặt nạ.
người bước xuống phòng khách cuối cùng là linh: cô tinh nghịch trông bộ váy đen dài tới đầu gối. cô mang một đôi bốt đen, trên đầu đội 1 chiếc mũ đen, có chóp nhọn và dài như các phù thuỷ thời xưa. Giống như hai chị, linh cũng đeo mặt nạ.
- nè! Em định giết hết bọn con trai ở lễ hội à? Nhi lên tiếng khi nhìn thấy linh
- chị thương cũng vậy chứ bộ! linh phụng phịu giận dỗi
- thôi! Đi thôi! Không là muộn đếy! thương lên tiếng.
2 chị em dừng cuộc đấu khẩu và ngoan ngoãn đi theo thương. Khi đã yên vị trên xe, linh hỏi nhi:
- chị định làm con trai luôn ak?
- ai nói! Tình thế bắt buộc chứ bộ! nhi nói
- im lặng đi! Hai đứa không cãi nhau là không chịu được hả? thương nói
- vâng! Nhi và linh trả lời
cách đó không xa trong 1 quán nước nhỏ gần trường có 1 đám người đang nói chuyện:
- có chuyện gì mà mày kêu tao vậy ly? Giọng 1 đứa kon trai vang lên- lâm đinh cường: đại ka của 1 nhóm giang hồ và là bạn của ly
- tao muốn bọn mày xử cho tao một vài đứa! ly nói
- bọn nào cả gan đụng đến ly thế? Tao tưởng đứa nào đụng đến mày thì đứa đó tan xác trước mà! Có bao giờ mày nhờ tụi tao xử ai đâu! Cường nói
- không! Lần này khác! Bọn nó đều biết võ và có ba đứa! ly nói
- trai hay gái? Khi nào xử?
- ngay bây giờ! Bọn mày đi theo tao! Ba đứa con gái! Ly nói và khuấy khuấy ly nước
- cái gì? Hahahaha? Tao có nghe nhầm không đó ly? Mày nhờ tao xử lí 3 con nhỏ? Tên cường mỉm cười khinh miệt
- đừng vội đắc chí! Bọn nó không phải loại thường đâu! Đi theo tao.
Nói rồi ly dẫn cả bọn đi ra đường, ly thấy xe của người mà nó mún xử đã đến:
- bọn mày chặn cái xe đó lại cho tao! Ly chỉ vào chiếc xe. Cường liếc mắt với mấy thằng đàn em và 1 số đứa bay ra chặn chiếc xe lại
- các người làm cái quái gì thế hả? linh từ trong xe nói ra
- à! Chỉ mún nói chuyện với mấy em chút thôi! Tên cường từ đâu bay tới, ly thì đã đi ra chỗ khác để coi tụi kia xử lí như thế nào!
- Các người có đủ tư cách nói chuyện với chúng tôi không? Thương nói
- Cô em nói hay lắm! 1 tên khác nói! Chúng tôi muốn noíi chuyện, các người xuống xe đi. Nếu không thì đừng trắch, chúng tôi không nể con gái đâu.
- Không nể thì làm được gì? Linh bước xuống xe và nói
- Wow! Cô em xinh lắm! sao lại không bỏ mặt nạ ra! Một tên nói và bước gần tớt linh. Păng. Tên đó lãnh trọn 1 cú đá của linh và bay ra xa 1m.
- Còn tên nào muốn chết nữa không? Linh hỏi
- Đá hay lắm! tôi cũng mún thử! Tên cường bước ra và nói!
Linh vừa nhìn thấy mặt tên cường thì mỉm cười nhưng chỉ là 1 cái nhếch môi, cô nói:
- thế các ngươi không muốn nhìn mặt ta nữa ak?
- Thế cô em định bỏ mặt nạ ra ak? 1 tên đàn em loi choi
- Ta không muốn kẻ thất bại dưới tay ta lại không biết mặt của người làm cho nó thất bại! linh nói và từ từ gỡ bỏ mặt nạ
- Hừ! cô em ăn nói ngang tàng thật... chị...ha.i. vừa nhìn thấy mặt linh, mặt tên cường từ hồng hào biến màu ngay lập tức: xanh lè! Hắn lắp bắp: chị...ha.i
- Sao? Bộ các người định đánh ta ak? Linh hỏi
- Không! Không! Em đâu dám ạ, em đâu bik đó là chị hai, em xin lỗi vì đã làm phiền chị! Mời chị lên xe. Cường nói và bước tới mở cửa xe, linh đeo lại mặt nạ và leo lên xe
- Chị hai đi từ từ ạ! Hắn nói và cúi chào linh, chiếc xe phóng đi. Cường nói và ra hiệu cho bọn đàn em ra về. cường thì đi tới chỗ ly đứng. vừa thấy bóng cường, ly quắc mắt hỏi:
- Tại sao lại để họ đi?
- Tao khuyên mày! Không nên đụng vào bọn họ đâu! Họ đánh nhau khét tiếng đấy! cường nói vẻ mặt thoáng chút sợ hãi
- Mày sợ bọn họ ư? Ly cười mỉa mai
- Không phải sợ mà là rất sợ! mày không biết đấy thôi! Họ là đại ka ở trong sài gòn đấy! ai mà đụng vào họ thì 1 chết, 2 nằm bệnh viện dài dài! Tao đã một lần chạm chán với bọn họ. người mà vừa nãy xuống xe đấy! đã đánh tao nằm liệt giường gần 1 năm! Đáng sợ lắm! cường nói và tự cười. nhưng bọn họ cũng rất đẹp
- Thôi đi cha! Hám gái vừa thôi! Tao đi đây! Tạm biệt
Nói rồi ly bỏ đi! Còn về 3 cô gái thì phóng như bạy đến trường, bước xuống xe thì họ đã thấy phương và trúc đứng đợi ở cổng trường. phương thấy đã muộn mà sao chưa thấy họ đến, cô mỉm cười vì nghĩ kế hoạch của ly đã thành công ai ngờ. vừa nghĩ xong điề đấy thì tiếng xe đỗ lại trước cổng trương. Thương, linh, nhi bước xuống xe, trúc chạy đến:
- sao mọi người đến muộn vậy?
- tại có 1 bọn điên chặn đầu xe lại và đòi xử lí bọn tui! Và bị bé linh cho 1 trận nhớ đời! nhi nói
- hehe! Chị nhi quá khen! Lin tự hào!
- Thôi! Mọi người vào nhanh kẻo muộn! phương nói và kéo linh chạy vào hội trường, 3 người còn lại cũng chạy theo. Vào tới trước cửa hội trường, cánh cửa bật mở! 5 cô gái của chúng ta tuy đang trong những bộ trang phục khác người nhưng ai cũng cảm thấy họ như 5 nàng công chúa vậy và thắc mắc không biết họ là ai ( đang đeo mặt nạ mừ!).
4 chàng trai của chúng ta cũng bị ngất ngây lun. Bất ngờ tiếng ngạc xập xình nổi lên, khánh chạy đến trước mặt thương và mời cô nàng ra nhảy. duy chạy tới mời linh, quân mời phương ( cứ ngỡ là linh), nam thì mời cô nàng dracula thế kỉ 21 nhảy. mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau nhưng đều có 1 thắc mắc chung! Không biết người đang nhày cạnh mình là ai??
Nhảy đã, họ tới bàn ăn và chọn món ăn. Thương chọn món và đi ra ngoài ban công, khánh thấy thế nên đi theo. Do không biết có người đi theo mình nên thương bỏ chiếc mặt nạ ra. Khánh nhìn thấy, trái tim khẽ đập, bất giác cậu nhớ lại cô bé ngày xưa.Thương cũng vậy, cô rất rất nhớ bi, cô khẽ cười khi nhớ đến những kỉ niệm của cô và bi. Khánh nhìn thấy nụ cười và trái tim cậu đập càng nhanh hơn nữa, khánh khẽ lên tiếng:
- cô mà cũng biết cười ư?
Giật mình vì tiếng nói, thương hoảng hồn quay lại và nhìn thấy khánh, cô ngạc nhiên:
- sao anh lại ở đây?
- Sao tôi không ở đây được chứ? Khánh hỏi và bước tới gần thương
- Ơ thương không biết trả lời sao cả, cô im lặng
- Tại sao cô lại ít cười vậy? cô cười đẹp lắm đấy! khánh nói như thấy mình hố nên cúi đầu xuống nếu để ý kĩ thì sẽ thầy hai tai khánh đang đỏ bừng
- Tôi kể cho anh nghe 1 câu chuyện nhé! Ngày xửa ngày xưa à không ngày nảy ngày nay chứ, có 1 cô bé đứng chờ mẹ dưới 1 cơn mưa, cô buồn vì tất cả bạn bè và cô giáo đều bỏ về hết, mẹ cô thì không thấy tới đón! Như hiểu được tâm trạng của cô bé ông trời đã mang 1 cậu bé đến. cứ như vậy, càng ngày cậu bé và cô bé càng thân với nhau. Ít lâu sau vì phải cùng gia đình ra nước ngoài nên cô bé và cậu bé phải chia tay, trước khi đi cô bé đã hứa với cậu bé là sẽ không cười với bất kì tên kon trai nào ngoài cậu bé. Sao anh thấy truyện tôi kể hay không?
Khánh thì cứ há hống mồm qua từng lời kể của thương. Chẳng lẽ thương chính là pé na, là người mà cậu đi tìm suốt bao nhiêu năm nay, cậu khẽ gọi:
- pé na~
- cái gì? Như không thể tin vào tai mình, thương ngạc nhiên đên tột độ, cái tên đo chỉ có gia đình và cậu ấy biết được thôi! Chẳng lẽ khánh là bi
- pé na~ pé na hem nhớ bi hả? khánh hỏi
- anhanh là bi ư? Thương vẫn chưa hết ngạc nhiên, tự nhiên nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt. khánh thấy thế, bước đến, đưa tay lau những giọt nước mắt
- pé na bik hem? Bi đi tìm pé na khắp nơi nhưng không thấy! bi nhớ pé na lắm.
- bi.! Thương nói và vòng tay ôm lấy khánh, hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng khánh cũng ôm thương. Khánh muốn được như vậy mãi mãi, cậu không muốn thả cô ấy ra, cậu sợ sẽ mất cô ấy như 12 năm về trước. khánh nhẹ nhàng vuốt tóc thương, hôn nhẹ lên mái tóc thương. Họ cứ như vậy, đắm chìm trong hạnh phúc mà không biết có 7 con người nhìu chuyện đang theo dõi và khúc khích cười. khánh buông thương ra và nói:
- pé na~ bi có 1 chuyện mún nói với pé na lâu rồi! bi.
- Sao vậy bi? Thương thắc mắc không biết chuyện gì
- Bi bi thích pé na! làm bạn gái bi nhé
Thương không nói gì cúi mặt xuống và e lẹ gật đầu, thật ra cô cũng rất yêu bi. Khánh nhảy lên sung sướng, cậu như muốn thông báo với cả thế giới rằng: pé na là bạn gái của cậu! cậu đưa tay nâng đầu thương lên nhìn mình và khẽ đặt vào đôi môi của thương 1 nụ hôn ngọt ngào.
Chap 9: gán ghép
- yeah! cuối cùng thì chị thương cũng đã tìm được người đó rồi! linh la lên nhưng rất khẽ nếu không 2 người kia nghe thấy thì chít.
- Uhm! May là chị thương đã tìm lại được người đó! Nhi nói
- Thôi! Chúng ta ra chỗ khác đi, đừng để 2 người kia nhìn thấy! trúc lên tiếng
- Ukie!
Thế là cả bọn, 7 đứa kéo nhau vào trong, quân kéo tay linh đi nhưng vì không biết ai là linh nên kéo nhầm tay phương:
- linh ra đây! Mình nói cái này! Quân nói khi đã kéo phương ra
- đau! Ông nhầm người rồi! tôi là phương mà!
- Oái! Sorry, tui nhầm! thế ai là linh vậy? quân hỏi lại
- Cô phù thuỷ kia chứ ai! Phương đưa tay chỉ linh
- À! Cảm ơn nhé! Quân mỉm cười với phương rồi bỏ đi, phương thoáng đỏ mặt vì nụ cười của quân rất chi là kut3 nhưng 1 giây sau đã tự trấn tĩnh lại: “ không được phương! Mày thích duy cơ mà! Sao lại để ý đến quân! Mà hình như quân thích linh thì phải! mà hình như con ly lại làm hỏng việc rồi! con nhỏ này! Đợi đếy!” phương nghĩ và 1 lúc sau lại ngoe quẩy bước vào.
Tiệc nào mà chẳng phải tàn, buổi tiệc halloween kết thúc, thương, linh, nhi ra về, trước khi về, thương với khánh còn rất rất luyến tiếc nhau nhưng đành phải hẹn khi khác. Ra tới xe, linh giành cầm lái, nhi la lên:
- thôi! Thôi cho chị xin đi linh, em mà lái thì bọn chị vào bệnh viện hết! em không thương chị thì cũng phải thương chị thương với chứ! Chị ấy đang yêu thì sao mà vào bệnh viện được. như biết mình bị hố nhi im bặt
- nè! Nhi! Em vừa nói cái gì? Thương quát
- emem. Nhi nhìn sang linh với vẻ cầu cứu
- thôi! Em buồn ngủ lắm rồi! hai chị mà không lên xe thì tự đi mà đón taxi về nhá! Pp! linh nói và gỡ mặt nạ ra! Xui xẻo cho linh, lúc đó duy đi ngang thì và tất nhiên trái tim duy khẽ đập lỗi 1 nhịp ( đương nhiên òy! Linh xinh thế kia mà!). nam thấy duy đang đi tự nhiên đứng lại với vẻ thất thần liền bay ra đập vào vai duy 1 cái đau điếng:
- nè! Làm gì như người mất hồn thế hả?
- không... không có gì! Chúng ta về thôi! Nói rồi duy rảo bước nhanh, nam thì vẫn thấy thằng bạn mình hôm nay là lạ, nam quay sang hướng mà duy vừa nhìn thì thấy linh, nam mỉm cười, anh hiểu ra tất cả.
- haha! Thằng này! Trúng tiếng sét ai tình rồi! thần cupid thật vĩ đại! nam tự nói với mình rồi rảo bước đi theo duy
bên kia thì 3 chị em đã elo lên xe và người cầm lái không ai khác chính là linh:
- bám cho chắc vào đếy! hai chị thân iêu! Linh nói và chuẩn bị... phóng. Vèo! Chiếc xe lao đi như tên bắn làm 1 chiếc xe đang chạy phía trước giật mình khi bình tĩnh lại thì chiếc xe kia đã mất hút òy!
Kittttttttttttttttttt! Chiếc xe dừng lại trước 1 toà biệt thự xinh xắn:
- tới nhà rồi đếy hai chị! Linh mở cửa và bước xuống xe rồi phóng như bay vào phòng vì cô nàng đang rất buồn ngủ mà! Nhi lên phòng, thương đi cất xe rồi cũng lên phòng luôn! Cô lấy điện thoại ra và bắt đầu:
- hi! Bi ngủ chưa?
- Chưa! Đang nhớ pé na nè! Huhu bắt đền đi
- Bắt đên ???
- Tại vì nhớ pé na quá nên hem ngủ được! kakaka
- Choy! À! Từ nay đừng gọi là pé na với bi nữa nhé!
- Tại sao ???
- Lớn òy! Gọi tên nhé!
- Không! Anh em đi!
- Never! Đàng hoàng đi! Giận đếy!
- Thôi! Honey đi ngủ đi! Muộn òy!
- Ê! Ai là honey của khánh thế?
- Oh! Không honey thì bx nhé?
- Đáng ghét! Thôi đi ngủ đi!
- Gọi ox đi!
- Uhm! Ox đi ngủ đi!
- Bx ngủ ngon nhé! Iu bx nhìu
- Uhm! Bx cũng iu ox nhiều! sáng mai gặp nhé!
- Uhm! Pp bx
- Pp ox!
Xong xuôi mọi việc, thương bỏ điện thoại xuống giường và đi tắm, cô cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất đời cô nhưng thương đâu biết rằng những ngày sắp tới sẽ là những ngày không được yên bình cho lắm, nói thẳng ra là sóng gió sắp bắt đầu! không biết họ có vượt qua được không?
Sáng hôm sau, ba cô nàng tỉnh dậy và đi học bình thường. linh bước vào lớp với tinh thần ngoái ngủ, mắt nhắm mắt mở và thế là rầm:
- ui da! Đau quá! Hic! đừng có nói là ngày nào đi học mình cũng đều va vào người khác hết nha! Xui quá! Linh than thở
- cô mà xui cái gì, người đụng vào cô thì mới gọi là xui tận mạng đếy! người lạ nói
nghe giọng nói quen quen, linh ngẩng đầu lên nhìn và thấy duy đang nhìn nó.
- chán! Sao đụng ai không đụng lại đi đụng sao chổi cơ chứ! Haizz mày xui thật rồi linh ơi! Linh tự nói với mình và đứng dậy
- nè! Cô đụng vào tôi không chịu xin lỗi mà còn cãi bướng hả? duy nói.
- thôi! Cãi nhau với anh xui lắm! nói rồi linh bỏ đi để mình duy đứng đó
- hừ! đồ con heo! Không chịu xin lỗi người ta gì cả! duy nói và cũng bỏ đi về lớp.
khỏi nói chắc ai cũng biết, thương và khánh cứ tíu tít với nhau suốt buổi làm cả lớp ngạc nhiên. cả 2 đều là người lạnh lùng, ít nói và ghét nhau thấy ghê! thế mà bây giờ có bom nổ ngoài sân trường họ cũng chẳng quan tâm. chỉ quan tâm đến người trước mặt thôi. Linh và quân ngồi trong lớp thì cứ ngồi cãi nhau ỏm tỏi:
- nè! Sao cô đá tui? Quân
- lỡ chân thôi mà!
- Nhìn mặt cô lỡ mới lạ đó! cố ý thì nhận đi cho rồi!
- Nè! Tui đã nói là không cố ý mà! Sao anh nhiều chuyện thế hả? linh quát lên
- Tôi không tin! Quân cũng quát lên
- QUÂN, LINH ĐÂY LÀ CÁI CHỢ HAY SAO MÀ CÁC EM QUÁT LÊN THẾ HẢ? bà cô la sát quay xuống
- Em xin lỗi cô! cả 2 đứa cùng nói
- Nè! Sao anh bắt chước tôi? Linh
- Cô bắt chước tôi thỳ có! Quân ngang bướng cãi lại
- IM! Hai em được lắm! dám gây ồn trong lớp học! tôi phạt các em cuối giờ ở lại trực lớp thật sạch rồi mới được về! nghe rõ chưa?
- Vâng! cả 2 đứa oể oải đáp
- ngồi xuống đi! Nói rồi bà cô quay lên bảng giảng típ. Anh quân chị linh thì ngồi đấu mắt với nhau.
RENG! Chuông kêu báo hiệu đến giờ ra về! cả trường ra về hết chỉ còn linh và quân đang hì hục dọn dẹp lớp:
- đồ chết dẫm! tại cậu mà tôi phải quét lớp đây này! Linh lên tiếng và không quên gửi tặng quân 1 cái liếc xéo
- nè! Tại ai vậy hả? chứ không phải đang nói bình thường, cô la lên làm gì? Quân cũng không vừa
- cậucậu
- làm sao? Hết cãi nổi rồi hả? mọi ngày cô nhìu chuyện lắm cơ mà! Quân vẫn tiếp tục ngang
- nè! Tôi nhịn cậu thì cậu được nước làm tới hả? không phải tôi đã nói là không cố ý mà cậu cứ nói tôi cố ý! Bây giờ là lỗi tại ai hả? linh làm 1 tràng
- côcô
- sao? Lắp bắp rồi hả? linh
- hai em không lo dọn dẹp! đứng đó còn đấu khẩu nữa hả? dọn nhanh lên! Bà kô hiện ra quát
- dạ! hai người cùng đồng thanh và cắm cúi làm việc.
về phần thương, nhi thì đã nghe phương nói linh bị phạt quét dọn lớp nên hai người đã về trước! trước khi ra về! thương và khánh vẫn dính lấy nhau, nếu không có nam và nhi kéo hai người ra chắc họ khỏi về nhà luôn! Khánh còn luyến tiếc:
- pp bx nhé! Hic! Thằng bạn chết tiệt! vừa tạm biệt thương, khánh vừa **** thầm nam.
- Uhm! Pp ox nhé! Hẹn ngày mai gặp lại
- Uhm! Pp
Chưa kịp để thương nói câu nào, nhi đã kéo tuột thương vào trong xe, nhi sợ thương và khánh cứ pp nhau thì đến sáng mai cũng chưa xong. Nhi lái xe về nhà.
Linh và quân vẫn tiếp tục dọn dẹp, 1 lúc sau.
- yeah! Cuối cùng cũng đã xong, về thôi! Linh nói và xách cặp chạy như bay ra khỏi phòng học để 1 mình quân đứng đó.
Linh chạy xuống tới cổng trường thì thấy đói, linh quyết định sẽ đi tìm 1 cái quán nào để ăn! Linh đói lắm rồi, cô bước đi trên đường.
- A! thấy rồi! linh nói và bước đến 1 cửa hàng sang trọng, cô đẩy cửa bước vào trong thì tự nhiên có ai đó ngáng chân cô làm cô suýt té! Bực mình + đang đói làm linh không tự chủ được bản thân. 1 anh phục vụ đang bê 1 ly nước hoa quả tới cho khách, đi ngang qua chỗ linh và người vừa gạt chân linh. Linh cầm lấy quay ly nước và. Ào! Ly nước đổ ướt hết người đó:
- MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? ly quát lên ( người ngáng chân linh là ly)
- Ai mướn cô ngáng chân tui! Linh nhún vai ngây thơ
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- TAO NGÁNG CHÂN MÀY HỒI NÀO? LÀ KON NHỎ KIA NGHE CHƯA? Ly đưa tay chỉ vào 1 con nhỏ đi cạnh mình ( chỉ đại để tìm cớ bắt nạt người khác).
- Oh! Vậy thì xin lỗi cô nhé! Tôi không biết
- Mày nói nghe hay nhỉ? Đổ nước vào người người khác rồi xin lỗi là xong ak? Ly ngang ngược
- Nè! Tôi xin lỗi là may cho cô lắm rồi đấy! mà cô biết hai từ “ văn hoá” ghi thế nào không? Nhìn cô thì tôi biết cô không biết ghi! Tôi lịch sự nói chuyện với cô mà cô lại dùng những từ ngữ hết sức thiếu văn hoá để nói chuyện với tôi! Linh chơi 1 tràng.
- Nói chuyện với người đổ nước vào người khác khi chưa rõ thực hư thì cần gì phải lịch sự! ly cũng không vừa
- Uhm! Vậy chắc tôi chẳng cần lịch sự với cô đâu nhỉ? Linh nheo nheo mắt hỏi
- Chẳng cần dài dòng với cô ta làm gì! Cho ả 1 trận đi chị ly! 1 cô gái đứng cạnh ly và nói
Linh chẳng nói chẳng rằng bước tới cạnh cô gái vừa nói và cho ả 1 tát và hình như tất cả mọi người ở trong nhà hàng đều quay lại nhìn bọn nó.
- đây là hậu quả cho những người dám ngáng chân tôi mà còn không biết lỗi. linh nói
- mày mày là cái thá gì mà dám tát tao hả? con nhỏ đó nhảy dựng lên
- chị ly! Chị phải đòi lại công bằng cho bọn em đi! Nó dám tát mỹ kìa. 1 nhỏ khác lên tiếng
- cô mún gì? Đổ nước vào người tao, dám tát đàn em của tao! Mày tới số rồi đấy! ly lên tiếng và giơ tay định tát linh, linh vẫn hiên ngang đưa mặt lên vì cô biết chẳng nếu ly dám tát nó thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ly. Cánh tay ly bất chợt bị nắm lại bởi 1 cánh tay khác, người đó chính là... Quân.
- Huh! Sao cậu lại ở đây? Linh hỏi khi nhìn thấy quân
- Anh là ai? Tại sao lại xen vào việc của chúng tôi? Ly hỏi và giựt tay khi khỏi tay quân
- Cô không được đụng đến cô ấy! quân gằn giọng
- Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi?
- Tôitôi! Quân ấp úng vì không biết nói gì
- Sao? Anh còn chưa trả lời tôi! Đây là việc riêng của tôi và nó- chỉ tay về phái linh, không liên quan gì tới anh cả? anh là cái gì mà dám xen vào.
- Tôi. Tôi tôi là bạn trai của cô ấy! quân nói
- WHAT? Linh hét lên, quân bay tới bịt miệng linh lại mặc cho linh giãy giũa
- Tôi là bạn trai của cô ấy vậy tôi được xen vào việc này chứ? Quân hỏi?
Ly nở 1 cười nửa miệng, cô đã nghĩ ra 1 kế hoạch hay cho phương, cô nhìn về phía linh:
- mày có người bạn trai tốt đấy! tạm tha cho mày! Đi thôi chị em.
Nói rồi ly kéo đàn em của mình bỏ đi, quân bỏ tay ra khỏi miệng linh, còn linh thì đang nhìn quân với ánh mắt rực lửa. bỗng nhiên quân thấy lạnh lạnh sống lưng nên quay lại thì thấy linh đang nhìn mình, quân run:
- làm gì mà cô nhìn tôi ghê thế?
- TÔI GHẾT ANH! Nói rồi linh đuổi theo quân. 1 lúc sau cuộc đuổi bắt, linh đã bắt được quân và bắt đầu đánh.
- Tên mất nết! dám nhận là bạn trai chị nè! Binhbinhbốp bốp ( âm thanh quân bị đánh)
- Đau! Cô thôi đi! Quân gắt lên
- Ai biểu lỗi tại anh chứ có phải tại tôi đâu! Anh chán sống rồi hay sao mà dám nhận vơ hả? linh giơ nắm đấm
- Tại tôi không biết nói gì cả! nên nói đại thôi! Cô ác quá! Tôi mà không cứu thì cô chết chắc rồi.
- Ai chết? tụi nó chết thì có! Tôi về đây! Đừng có bám theo tôi? Linh nói và xách cặp đi về.
- Cô phải đưa tôi về vì dám đánh tôi làm tôi không lái xe được. quân nói và đưa chìa khoá xe cho linh.
- Anh không đùa đấy chứ? Linh mỉm cười nham hiểm
- Không! Chở tôi về nhanh lên! Quân nói và bước về phía đang đỗ xe.
- Nhà anh ở đâu? Linh hỏi khi đã leo lên xe
- Biệt thự số 9, đường...
- Okie! Thắt dây an toàn vào và đừng có khóc đấy nhé! Linh nói và bắt đầu lái. Linh lái với tốc độ cực nhanh làm quân thấy chóng mặt, quân bám chắc vào thành ghế nếu không thì chết rồi!
- Hahaha! Anh sợ ak? Linh lên tiếng khi vẫn lái với tốc độ đó
- Cô làm ơn tập trung lái đi, tôi. Tôi chưa muốn chết đâu. Quân nói
- Kaka! Anh yên tâm. Không chết được đâu! Cùng lắm là vào nhfa xác thôi.
Kitttttttttttttttttttttttttttt! Tiếng xe dừng lại trước biệt thự sô 9, một căn biệt thư nguy nga, lộng lẫy cứ như 1 toà lâu đài vậy.
- tới nhà anh rồi nhé! Tôi về đây! Linh nói và chuẩn bị phóng xe đi thì quân gọi lại:
- ê! Xe tôi mà!
- Đến giờ anh mới biết ak? Ngày mai tôi mang lên trường cho. Tạm biệt! ngủ ngon
- Ngủ ngon! Quân nói với theo khi linh chạy xe đi. Người gì đâu mà lái xe khiếp nhưng cô ấy thật là thú vị. quân tự nói thầm với mình và đi vào nhà.
Chap 10: gán ghép
Sáng hôm sau, quân đi học cùng xe với duy, thấy lạ vì có bao giờ quân đi xe cùng mình đâu, duy hỏi:
- nè! Xe em đâu?
- Em cho bạn mượn rồi! sáng nay nó lái lên trường! quân nói và mở cửa ôtô bước xuống xe.
- Em có chắc em muốn xuống xe ngay ở cổng không? Duy nói và nhìn quân đầy vẻ ái ngại
- Không sao đâu! Anh đi cất xe đi!
Quân nói và bước vào cổng trường thì thấy đám fan của mình mắt mũi tèm lem nước mặt, 1 đứa chạy tới bên quân và nói trong nước mắt:
- anh quân có thật như thế không? Huhuhuhu!
- có chuyện gì vậy? sao mọi người lại? quân ngạc nhiên hỏi. bỗng từ đâu khánh, nam kéo quân ra khỏi đám fan đó và đưa quân đến 1 nơi vắng vẻ, quân hỏi:
- có chuyện gì thế? Em không hiểu...
- em đang cặp kè với con bé linh hả? khánh hỏi
- huh? Anh nói cái gì vậy?
- thôi mà nhok! Anh em với nhau mà không chịu khai báo gì hết! kì quá ak? Nam nói và ôm chồm lấy cổ quân
- em, hai anh đang nói gì vậy? quân thắc mắc! trên đầu quân đang có 1 đống dấu chấm hỏi
- thật hay giả vờ vậy nhok? Nam ngạc nhiên nhìn quân.
- Thật có chuyện gì vậy? mà sao lại có liên quan tới linh hả? quân gật đầu
- Thế không phải mày với linh đang cặp kè ak? Duy từ đâu bay vào, khuôn mặt thì rất rất tức giận.
- Êu duy, làm gì mà tức giận dữ vậy? nam khều duy
- Thìthì duy không biết phải nói sao nhưng từ khi biết chuyện quân và linh đang hẹn hò thì duy rất rất tức.
- Ak! tại nó là em tớ, đi hẹn họ với con gái lại không báo cáo gì hết nên hơi tức thôi! Duy nói để che lấp sự tức giận của mình. Nào khai mau! Em với con nhok đó hẹn hò được bao lâu rồi? duy nói và nhìn về phía quân
- STOP! từ nãy giờ mấy anh nói gì lạ vậy? em hẹn hò với ai? Quân hỏi
- Thì ra bảng tin của trường mà đọc. khánh lên tiếng
Chưa kịp nói dứt câu thì quân đã chạy biến đi, đến chỗ bảng tin trường thì quân thấy linh đang đứng đó với vẻ mặt sẵn sàng giết người. quân chạy lại tới và hỏi:
- ê! Có chuyện gì vậy?
- ANH XEM ANH ĐÃ LÀM GÌ NÀY! Linh hét lên và đưa tay chỉ vào dòng chữ cùng những tấm hình trên bảng tin.
Trên bảng tin có dòng chữ: “ THÔNG BÁO: HOTBOY DƯƠNG ẤN QUÂN LỚP 10A1 ĐANG HẸN HÒ VỚI NGUYỄN TRẦN BẢO LINH LỚP 10A1.” Và bên cạnh dòng thông báo là những tấm hình chụp linh và quân ngày hôm qua.
- tại sao lại như vậy? quân nhìn linh và hỏi
- anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Trời ơi! Tôi mà biết ai làm chuyện này thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nó! Linh vò đầu bứt tai
- haizzz! Đứa nào mà chơi ác thật! quân ngao ngán thở dài! Hèn gì sáng nay bọn kon gái khóc sướt mướt!
- tại ai vậy hả? ai biểu anh ăn nói vớ vẫn! tôi cho anh 1 ngày để dẹp hết tất cả những tin đồn đấy! nếu không thì đừng trách tôi ác! Linh nói rồi đi thẳng về lớp. trên đường đi đầy những lời nói về cô và quân:
- hic! Tại sao anh quân lại hẹn hò với kon nhỏ đó cơ chứ? 1 nhỏ nào đó nói khe khẽ
- ôi linh ơi! Tại sao em không phải là của anh? 1 tên kon trai nói
- nói khẽ thôi! Người ta là hoa đã có chủ rồi đấy! 1 đứa kon gái lên tiếng.
vân vân và vân vân những lời nói như vậy, máu dồn lên não, đầu bốc khói nghi ngút. Linh sẵn sàng giết bất cứ đứa nào dám nói nữa. bỗng có ai đập vai linh:
- nè! Làm gì mà thẫn thờ vậy? thì ra là phương
- không phải thẫn thờ mà sắp điên lên rồi đây! Bà có nghe bọn kia nói gì không? Tôi sắp điên lên rồi đấy. linh gắt gỏng
- oh! Thế không phải bà với quân là 1 cặp ak? Phương hỏi, thực ra cô ta đã biết trước mọi chuyện rồi! bởi vì chuyện ở bảng tin là do cô ta làm ra mà, tất cả mọi chuyện đã được ly kể lại với cô ta và họ đã chuẩn bị 1 kế hoạch như thế đấy!
- hừ! có nói với bà cũng chẳng giải quyết được chuyện gì! Thôi bà về lớp đi! Tôi bùng đây! Chán quá! Ngứa tay mà không làm gì được! tạm biệt! tôi đi đây! Linh nói và đi thẳng.
phương nhìn theo và nở 1 nụ cười nửa miệng vẻ khinh bỉ bởi vì theo cô ta không ai hợp với duy ngoài cô cả. bỗng dưng phương thấy duy đang đi đến, cô liền đi đến trước mặt duy:
- hi! Chào anh!
- Uhm! Chào em! Em là duy thắc mắc
Hơi bất ngờ và tức giận vì duy không biết mình là ai nhưng phương lại tự nhủ thầm rằng trước sau gì anh ấy cũng biết mình thôi. mỉm cười, phương nói:
- em là hoàng nguyễn tố phương! học lớp 10A1, bạn của bảo linh.
- Ak! Anh biết em là ai rồi! cô bé hay đi với linh chứ gì? Duy mỉm cười, 1 nụ cười siêu kut3 làm phương ngây ra mấy giây.
- Vvâng! là em! Anh đang tìm gì vậy? phương hỏi
- Huh! Sao em biết anh đang tìm gì đó? Duy hỏi
- Ak! Em thấy anh ngó nghiêng khắp nơi nên đoán thế! Phương nói và mặt hơi hơi đỏ
- Ak! Em là bạn của linh vậy em biết con heo đó đi đâu rồi ko? Duy hỏi
tức giận vì duy đang hỏi tới linh nhưng phương kiềm chế được mình và nói:
- linh đi với quân rồi anh ạ! Phương nói
vẻ mặt duy sa sầm lại, anh lại cảm thấy bực mình khi nge linh với quân, mau chóng lấy lại bình tĩnh, duy nói:
- ak! vậy thôi! tạm biệt em nhé! Anh đi đây! Duy nói và bước đi
- tạm biệt! phương nói với thoe và thì thầm: “ anh là của em! Duy ạ! Không ai có thể cướp anh khỏi tay em cả! chờ đấy nhé! Anh yêu!”. Phương bước về lớp.
hic! Vì mệt và chán nên linh đi lòng vòng quanh trường cho đỡ chán. Bỗng cô nhìn thấy 1 căn phòng bỏ hoang phía sau phòng học, đang bùn ngủ nên linh tha hồ dùng nơi này mà ngủ. bù lại những giấc ngủ say mê bị chị thương quấy nhiễu! linh leo lên 1 miếng gỗ phẳng có vẻ gần giống như giường và bắt đầu ngủ.
về phần duy, khi nghe thấy linh đi với quân thì tức giận, không thèm đi tìm nữa. duy đi về căn phòng bỏ hoang phía sau trường – đây là nơi mà mỗi khi có chuyện buồn hay chuyện vui duy đều đến đây cả. kể cả quân, khánh, nam những người bạn thân cũng không biết được nơi này.
Duy vào căn phòng vì đang tức nên không nhận ra có người đang hiện diện trong đó. Duy ngồi xuống miếng gỗ, rất gần chỗ linh nằm nhưng duy vẫn không nhận ra ( bó tay với ông này lun). Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của duy, duy bật máy và:
- alo! Ai đêý?
- Nè! Đang ở đâu thế? Vào học rồi nè! Giọng nam vang lên
- À! Chán quá, mình cúp học rồi! duy nói với vẻ thản nhiên.
- Cậu đang ở đâu vậy? mình cũng mũn cúp nè! Nam
- Thôi lo học đi ông! Sắp thi rồi đêý! Duy cười
- Thế sao cậu không học? nam hỏi
- À! Cậu quên mất rằng chỉ số IQ của mình rất cao ak? Duy nói với giọng tự mãn
- Thôi! Nổ vừa thôi! Banh xác mình bây giờ! Oái! Bà la sát vào rồi, tí nữa gặp vào giờ ra chơi, ở canteen nha! Nam nói với giọng vội vàng và rất nhỏ.
- Uhm! Pp
- Pp
Cụp! duy cúp máy và quăng điện thoại qua 1 bên, bỗng cậu nghe có tiếng rên nho nhỏ:
- ui da! Chị thương, cho em ngủ tí nữa! em đang bùn ngủ!
giọng nói vang lên rồi im lặng ngay sau đó. Duy quay lại thì ngạc nhiên thấy linh đang ngủ một cách ngon lành. Duy ngạc nhiên lắm, bởi vì nơi này chỉ có mình duy biết thôi! Sao bữa nay lại có người xuất hiện mà lại là 1 cô gái nữa chứ. Bỗng duy để ý đến khuôn mặt dễ xương nhưng thương không dễ của linh, trái tim duy không biết vì sao lại luôn đập loạn nhịp khi nhìn thấy linh. Lần này cũng vậy, trái tim duy lại một lần nữa loạn nhịp vì linh, vì khuôn mặt đáng yêu, hàng long mi cong vút, chiếc mũi cao cao, đôi mội hồng chúm chím lúc ngủ, mái tóc lúc nào cũng buộc cao. Bất giác, duy đưa tay vuốt nhẹ trên đôi má bầu bĩnh của linh. Như nhận ra mình phạm sai lầm nên duy rụt tay lại ngay lập tức, mặt thì đỏ bừng lên. Duy chộp lấy cái điện thoại và bắt đầu chụp linh.Chụp được một đống ảnh lúc linh ngủ. duy bỗng cúi xuống sát mặt linh, một nụ hôn phớt nhẹ qua đôi môi chúm chím của linh. Duy bước ra khỏi căn phòng với một nụ cười trên mội, cười vì gặp linh ở đây, vì linh không đi với quân và vì nụ hôn đó, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng rất ngọt ngào ( theo suy nghĩ của duy).
Linh thì vẫn ngủ và không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng khi đôi môi của duy chạm vào môi cô thì cô lại mỉm cười sung sướng mà không biết vì sao. Đang ngủ ngon giấc thì chuông điện thoịa linh reo, là thương:
- em đang ở đâu vậy hả?
- em đang ngủ! chị thương sao chị lúc nào cũng phá những giấc ngủ của em vậy hả? linh nói với vẻ ngoái ngủ
- thôi đi chị hai! Chị ngủ từ tiết 1 đến tiết 3 mà vẫn chưa đã ak?
- Vâng! Vẫn còn bùn ngủ lắm!
- Thôi! Mau xuống canteen nhé! Chị đợi ở đó! Thương nói
- Vâng! Gặp chị sau. Linh nói và cúp máy rồi đi ra khỏi căn phòng đó.
Điện thoại lại reo vang một lần nữa! linh mở máy:
- alo! Ai đêy?
- tôi! phương nè! Ra canteen nhé! tôi đợi!
- Uhm! Tôi đang định xuống đây! Bà đợi tí nhé
- Nhanh nha!
- Uhm!
Linh ung dung đi đến canteen thì thấy tất cả mọi người, tức là có mặt gần đủ mọi người: thương, khánh, nam, quân, trúc, nhi, phương nhưng lại thiếu duy. Linh ngồi xuống cạnh phương thì lúc đó duy đang đi vào, phương thấy duy liền nói:
- quân! Dù gì linh và cậu cũng đang hẹn hò, cậu qua đây ngồi với linh đi!
- Ơ! Được không vậy? quân nhìn linh và hỏi
- Tuỳ! Linh nhún vai đáp và không thèm ngẩng lên nhìn quân
Phương đứng dậy định bước qua chỗ quân đang ngổi để quân qua đây thì duy nhanh chóng bay vào chỗ linh đang ngồi và ngồi xuống:
- tui ngồi đây nhé! Duy nói
- thế nào cũng được! không quan trọng lắm! nhưng mà làm ồn thì bik tay tui! Linh nói và đưa nắm đấm lên
- chỗ đó quân ngồi mà linh! Phương nói, trong lòng thì đang rất tức giận, phương muốn để linh ngồi cạnh quân thì mình sẽ có cơ hội được ngồi cạnh duy nhưng bây giờ lại thành ra thế này
- thôi! Quân ngồi với phương cũng được mà đúng không quân? Linh hỏi và nhìn quân bằng 1 ánh mắt: có chịu không thỳ bảo?
- ơ. À! Vậy cũng được. quân nói và ngồi xuống cạnh phương, phương đang rất rất tức giận. cô cúi xuống món mình đang ăn và ngồi ngấu nghiến nó. Quân thì hơi thất vọng vì không được ngồi với linh. Duy thì vui sướng, linh cũng vậy. không hiểu sao khi ngồi gần duy, linh lại cảm thấy rất yên tâm và ấm áp và trái tim đôi khi lại lỗi một nhịp khi nhìn thấy duy cười hay khuôn mặt tức giận của duy vì bị linh chọc.
thương, khánh, trúc, nam, nhi thì ngồi nhìn 4 người còn lại. mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng nhưng họ đều mong rằng có thể được yên ổn và hạnh phúc. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới! sắp có 1 biến cố mới xảy ra liên quan đến khánh và thương- một cặp đôi đang vui vẻ bên nhau.
Chap 11: HIỂU LẦM
Khánh dẫn thương về nhà cô sau buổi hẹn hò của 2 người. hai người đứng trước cổng tạm biệt nhau hơn 1 tiếng đồng hồ, hic lí do là vầy nè:
- tới nhà bx rồi! ox về đi! Thương nói vs khánh
- thôi! Bx và nhà đi rồi ox mới về! khánh nhõng nhẽo
- không! Ox về đi!
- Không! Bx vào nha đi
- Không
- Không
...
Hix cứ như thế hai người tạm biệt nhau, nếu linh không thấy ngoài cổng ồn ào và bay ra thì hai người đó tạm biệt đến sáng:
- thôi! Anh khánh về nhá! Chị thương vào nhà
- pp! ox nhé! Thương nói vẻ nuối tiếc
- pp bx nha! Khánh y chang
- mệt hai người quá! Nói rồi linh lôi thương vào nhà một cách thô bạo (hix).
Nhi thì đã đi ngủ từ lâu nên không biết chuyện gì xảy ra cả! linh lôi thương vào nhà và hỏi:
- chị làm gì mà cứ đứng ở đó thể hả? tạm biệt gì mà cả tiếng đồng hồ! chị có bik chị gây ồn ào lắm không? Chị...
- STOP! Em làm gì mà lắm mồm thể hả? kon gái kon đứa, không thể dịu dàng hơn 1 chút sao? Chị tạm biệt anh ấy thỳ sao? Chị.... Thương vẫn cứ liên huyên thuyết giáo mà không bik linh đang nở 1 nụ cười hết sức ma quái.
- Oh! Bậy giờ thỳ ai là người lắm mồm thế không bik? Linh ngây thơ hỏi lại
- Em thương cứng họng, cô liền tìm cách đánh bài chuồn. oa! Bùn ngủ quá! Chỵ đi ngủ đây. Thương nói và phóng thẳng lên phòng. Linh thì vừa đi vừa cười.
Sau khi tạm biệt thương, khánh lang thang đi trên đường ( đi bộ và bà thương muốn lãng mạn nên hem thix đi xe), bỗng nhiên điện thoại khánh reo, khánh mở ra và thấy 1 số lạ đang gọi đến, khánh bắt máy nhưng có linh tính chẳng lành.
- alo! Ai đấy?
- anh khánh! Anh không nhớ em sao? Em Hà My đây! Lâu quá không gặp anh! Anh đang ở đâu thế? Em đang ở nhà anh nè
- Hà My, sao lại là em? Khánh nói, giọng vô cùng ngạc nhiên
- Hì! Em vừa mới về! anh về nhà đi nhé! Em đợi! my nói và cúp máy.
Khánh liền đón taxi về nhà. Về đến nơi thì đã thấy my đang ngồi đợi ở phòng khách rồi! vừa thấy khánh, my liền bay ra, ôm chầm lấy khánh
- ôi! Em nhớ anh quá! My nói
- em thôi đi! Khánh nói và đẩy my ra, vẻ mặt anh đang vô cùng khó chịu
- anh sao vậy? không vui vì em về ak? My hỏi
- anh đã nói với em rồi! giữa chúng ta đã hết! khánh nói
- không! Em không mún nghe! My lấy tay bịt chặt tai lại
- em không muốn nghe thì tuỳ! Nhưng giữa anh và em không còn có quan hệ nào nữa! em đi đi!
- Anh khánh! Em xin lỗi mà! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Nghe em giải thích đi mà! Anh hiểu lầm rồi! em...
- Thôi đủ rồi! anh không muốn thấy em nữa, em về đi, anh mệt mổi lắm rồi! anh không tiễn em đâu. Khánh nói và bước lên phòng
- Anh.anh. sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? my hỏi
- My ak! Anh đã nói rõ từ đầu rồi! anh không hề thix em! Chính em loan tin chúng ta hẹn hò mà! Anh có làm gì đâu! Trước sau như một, anh chỉ xem em là em gái thôi! Khánh nhẹ nhàng giải thích
- Em gái ư? Nhưng em không muốn làm em gái của anh! Em muốn làm người yêu anh, muốn làm vợ anh cơ! My nói
- Em sai lầm quá rồi, my ạ! Quản gia, tiễn khách! Khánh nói và đi thẳng không thèm quay mặt lại.
My khóc, cô bùn vì khánh đối xử quá nhẫn tâm với cô, chắc phỉa có 1 lí do gì đó nên khánh mới tuyệt tình như vậy và my quyết định tìm hiểu, cô thất thểu về nhà, cô suy nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, thương đến trường và thấy khánh đã đợi trước cổng, cô mỉm cười và bước đến bên khánh:
- hello ox! Ox thế nào? Đêm qua có mơ thấy bx không? Thương hỏi
- có chứ! Khi nào mà chẳng mơ thấy bx! Nhớ bx quá mà! Khánh nói
- thôi! Lên lớp đi!
Thương đề nghị và cả hai cùng bước đi. Mới đi được vài bước thì nghe tiếng ai đó gọi khánh:
- anh khánh ơi! Đợi em với!
thương quay lại thì thấy 1 cô gái đáng yêu đang chạy vào trường, cô quay qua khánh thì thấy khánh đang rất ngạc nhiên và... có 1 vẻ gì đó khó chịu, thương hỏi:
- ai vậy ox?
- Ak! Em gái khánh đấy mà! Thương lên lớp trước đi nhé! Tí khánh lên sau. Vậy nhé! Khánh nói và đẩy thương bươc đi.
Thương hơi ngạc nhiên vì khánh chỉ gọi cô là bx hoặc pé na thôi! Sao hôm nay lại gọi tên cô, với lại cô gái ấy là ai? Thương không tin cô gái đó là em khánh vì nếu là em thì tại sao lại không giới thiệu cho thương nhưng vì tin khánh nên thương vẫn đi 1mình lên lớp.
Khánh thấy my thì liền kéo ra sân sau:
- sao em lại ở đây? Khánh hỏi
- hì! Em mới chuyển vào đây học mà! My nói
- em. Anh đã nói là giữa chúng ta chấm dứt rồi mà! Sao em dai vậy? khánh hỏi với giọng chán nản
- vì em yêu anh và không muốn mất anh! My cãi
- em thôi đi! Khánh nạt my
- sao anh lại mắng em? Hix hix! Anh khánh ăn hiếp em! My thút thít
- em đừng trẻ con nữa! khánh nói
- em không trẻ con! Anh đừng như vậy! mà cô gái đi cùng anh là ai? Từ trước đến giờ em chưa từng thấy anh đi lại với cô gái nào cả! my hỏi
- là ai em không cần biết!
- anh vì cô ta mà nạt em! Cô gái đó chắc rất quan trọng với anh lắm nhỉ! My nó với giọng mỉa mai và cô hi vọng câu trả lời của khánh là không nhưng
- đúng! Cô gái ấy rất quan trọng với anh! Còn em, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi! Đừng làm anh khó chịu! em biết thế nào khi anh khó chịu rồi chứ?
Khánh hỏi và bỏ đi, my đứng đó thì tức trong lòng, chưa bao giờ cô được khánh coi là người quan trọng! à không! Được rồi nhưng đó là với thân phận của 1 cô em gái mà thôi! My chua xót và bỏ đi! Cô không ngờ có 1 người đã nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người! không ai khác người đó chính là phương, phương nhếch mép cười mỉa mai rồi nảy ra ý định chia rẽ thương và khánh, cô mỉm cười và nói nhỏ:
- thương! Có trách thì cô đi mà trách cô em gái yêu quí linh của cô nhé! Đừng trách tôi độc ác vì chia rẽ hai người! nhưng em gái cô làm tôi đau lòng thì cô ráng mà chịu thay nhé! Phương mỉm cười và đi vào lớp.
khi đó, khánh đã về lớp và đang ngồi tám với thương thì bà cô bước vào:
- helu cả lớp! lớp ta hôm nay lại có 1 học sinh mới! vào đi em! Bà cô nói và ra hiêuk cho học sinh mới bước vào còn khánh thì cứ ngôig dưới và cầu nguyện:
- lạy trời! đó không phải là Hà My.... Nhưng.
- chào mọi người! mình là Lê Nguyễn Hà My, là học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ.
- Uhm cả lớp trả lời, có vẻ không chú ý đến cô họ sinh mới cho lắm vì: kon gái thì ngồi ngắm các boy, còn con trai thỳ ngồi ngắm các girl ( bó tay).
- Hà My em muốn ngồi đâu? Bà cô tỏ ra kính trọng vì bả bik gia đình của cô gái này không đơn giản cho lắm.
- dạ! em muốn ngồi gần bạn khánh ạ! My nói và nở 1 nụ cười
- nhưng chỗ đó hết chỗ rồi! em ngồi chỗ khác nhé! Bà cô từ tốn
- không! Em muốn ngồi đó, cô hãy chuyển bạn nữ đang ngồi gần bạn ấy ra chỗ khác đi! My nói
- ê! Cô là học sinh mới mà sao nhìu chuyện vậy? cô giáo sắp chỗ nào thì ngồi chỗ đó chứ! Trúc lên tiếng
- đúng rồi đó! Nhi nói! Cô bik mù hay sao mà không thấy chỗ đó có người rồi hả~
- thôi! mọi người im lặng đi! Thưa cô, để bạn My ngồi đây, em chuyển đi cũng được! thương lên tiếng.
- uh! vậy em qua ngồi cạnh duy nhé! Còn My thì ngồi cạnh khánh! Thôi! Các em đỗi chỗ đi rồi chúng ta bắt đầu học.
thương dọn dẹp và đang định đi qua chỗ duy thì bất chợt khánh nắm lấy tay thương:
- sao thương lại chuyển đi? bộ không thix ngồi gần khánh hả~
- không! Thương thix lắm chứ nhưng My là em gái khánh mà! Thương nói và đi qua chỗ duy: nè cậu xích vào cho tôi ngồi với!
- cô ngồi trong đy! Duy thản nhiên nói
- muốn ăn đấm hả~ tôi bảo cậu xích vào không thì lên phòng y tế luôn nhé! Thương nói và đạp duy vào trong
- đau! hết nhỏ em rồi đến bà chị hành hạ tui! bộ kiếp trước tui mắc nợ với mấy người hả~ duy mếu máo
- có thể! Còn bây giờ thì ngậm mồm lại để tôi học! thương nói và quay lên bảng chăm chú học bài nhưng trong lòng lại có chút gì đó khó chịu.
về khánh thì khi thương chuyển đi thì khánh trở lại là 1 koolboy, tức là không nói gì cả, lạnh như băng, my hỏi 10 câu thì vẫn không nghe khánh nói câu nào nên tức và ngậm miệng lại học bài.
RENG! tiếng chuông bào hiệu giờ ra chơi, linh, phương, quân đang lấp ló ngoài cửa lớp 11A1 để đợi mọi người, thương vừa đi ra cửa thì đã nói với linh:
- linh! Lúc nãy nhok duy kêu em ác đó!
- Ê! Tui nói hồi nào zạ? duy la lên
- Không phải cậu nói là cậu luôn bị linh bắt nạt ak? vậy đó không phải là nói linh ác ak! Thương thản nhiên
- Cô...
- DUY!!!!!!!!!!!!!!!! Anh tới số rồi! đứng lại cho tôi! Tên sao chổi kia... Linh phóng theo duy vì duy sợ bị ăn đập nên đã nhanh chân vọt lẹ.
Thương mỉm cười vì đã trả thù được duy, cô quay người định đi xuống canteen thì khánh nắm tay lại:
- bx! tối nay đi chơi nhé!
- Uhm! ở đâu vậy ox? Thương cười nhìn khánh
- Uhm! Khu vui chơi! Đi nhé bx!
- Uhm! xuống canteen thôi mọi người!
thương nói và kéo khánh đi trước. họ không ngờ cuộc đối thoại ngắn ngủn của họ được một người nghe thấy! không ai khác chính là phương, cô mỉm cười mỉa mai và nói với mấy người đang đứng đó:
- mọi người xuống trước đi! Em có việc bận rồi! chắc không xuống được đâu!
- Uh! khỏi xuống càng tốt! nhi nói và đấy mọi người đi ( câu nói của nhi nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy được! nếu không chắc chắn sẽ có 1 cuộc đôi co nho nhỏ).
Phương đứng đó 1 lúc thì thấy my đi ra ngoài, phương liền gọi:
- Hà My!
- Cô gọi tôi? My quay lại nhìn phương và hỏi
- Uh! Tôi có chuyện muốn nói với cô! Cô đồng ý không? Phương hỏi
- Uh! Có chuyện gì vậy? my ngạc nhiên hỏi vì cô thấy lạ, người bik trong trường này chắc chỉ có lớp mà cô mới chuyển đến ngoài ra không ai biết cả! mà cô là? My hỏi
- Tôi là hoàng nguyễn tố phương! Tôi muốn nói chuyện với cô nhưng e là chỗ này không tiện cho lắm! cô đi theo tôi
- Uh! My nói và lẽo đẽo đi theo phương ra tới sân sau. thấy không có ngưoiừ ở đây! Phương bắt đầu nói:
- Cô có phải là bạn gái trước đây của khánh không?
- Sao sao cô biết? my ngạc nhiên
- Vì sao tôi biết không quan trọng! và thái độ vừa rồi của cô đã khẳng định tôi nói đúng, phải không?
- Uhm! my nhẹ nhàng gật đầu
- Thế cô biết bây giờ ai là bạn gái của khánh không? Phương hỏi nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm đau trái tim my.
- Có phải là cô gái ngồi cạnh khánh khi tôi chưa chuyển vào? My e dè hỏi
- Đúng rồi đấy! cô ta là nguyễn trần kiều thương! Phương gật đầu
- .... My im lặng không nói gì
- Thế cô không muốn khánh quay về với cô ak? Cô muốn để khánh vui vẻ bên cạnh người con gái khác, cô đồng ý sống bên cạnh khánh như 1 cái bóng và không cần biết chỉ cần cậu ấy được vui là cô mãn nguyện ak?
- Không! Tôi không muốn! tôi muốn khánh là của tôi! Của riêng tôi mà thôi! My hét lên
- Được rồi! tôi không có điếc đâu mà cô phải hét lên như thế! Cô có mún trở thành người yêu của khánh không?
- Ý cô là chia rẻ hai người bọn họ! my nói
- Đúng! Cô có làm không?
- Tôi.
- Tôi không có nhìu thời gian để nói với cô đâu! Bây giờ có làm hay không? Phương gắt lên
- Tôi làm! Nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả! cô giúp tôi chứ?
- Đương nhiên, cô lại đây! My bước đến gần và phương nói gì đó vào tai my ( hic tác giả hem nghe được ) khiến my đôi lúc mỉm cười thích thú nhưng lâu lâu lại hiện lên vẻ lo lắng. thế nào? Phương hỏi my khi nói chuyện xong.
- Uhm! Nhưng tại sao cô lại giúp tôi? Cô muốn gì?
- Tôi không muốn gì cả! chỉ là tôi ghét cô em gái yêu quý của thương vì nó dám cướp bạn trai tôi ( láo quá! Duy là bạn trai phương hùi nào zạ?), nhok em làm thì bà chị phải gánh hết! có thế thôi!
- Thì ra là vậy! my gật gù tỏ vẻ am hiểu
- Tôi có 1thoả thuận! chuyện này chỉ có tôi và cô biết, có người thứ 3 biết thì cô đừng mong gặp lại bạn trai của cô đó! Phương gằn giọng mấy chữ cuối, giọng điệu y hệt xã hội đen
- Được! tôi đồng ý
- Tôi đi đâu! Phương nói và quay đầu đi thẳng, my đứng đó 1lúc và cũng quay trở về lớp.
tối hôm đó, thương chuẩn bị thật kĩ để hẹn hò với khánh. Còn khánh thì đang đợi thương ở đu quay khổng lồ. bỗng có ai đó ôm lấy khánh từ phía sau, khánh nghĩ đó là thương nên nói:
- bx đến rồi ak? Bx để ox đợi lâu rồi đó! Khánh nói vẻ giận dỗi
- sorry ox nhé! Bx tới muộn! khánh quay phắt người lại để nhìn người đang nói thì nhận ra đó là my, anh ngạc nhiên:
- my! tại sao em lại ở đây?
- tại sao em không được ở đây mà anh lại được? my nũng nịu
- em đừng nhõng nhẽo nữa! về nhà đi! Khánh nói!
- Không! Em muốn anh đi chơi với em! My tiếp tục
- Anh có hẹn rồi! không đi với em được, em đi một mình đi! Khánh nói, ánh mắt nhìn về phía cổng ra vào để tìm thương
- Anh hẹn với thương ak? My gắt gỏng
- Đúng!. ơ! Sao em biết? khánh ngạc nhiên
- Em biết hết rồi! cô ta là bạn gái mới của anh, là người sáng nay đi với anh và cũng là người ngồi cạnh anh! Em nói đúng không? My hờn dỗi
- Em đã biết hết rồi thì còn hỏi anh làm gì? Khánh thở dài
- Anh. Khánh, anh không còn yêu em nữa ak? My rưng rưng
- My, chuyện này anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? anh không hề yêu em! Anh chỉ xem em như em gái thôi
- Em cũng đã từng nói với anh rồi! EM KHÔNG MUỐN LÀM EM GÁI ANH, EM MÚN LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH! My hét lên và khóc
- Này! nỉn đi! người ta hiểu lầm bây giờ
- Em không nín, em ghét anh! Em yêu anh mà sao lúc nào anh cũng đối xử với em như vậy? My ngẩng đầu lên nhìn khánh thì thấy thương đang bước đến chỗ họ, my lập tức ngưng khóc và nói với khánh
- Thôi được! em sẽ không quấy rầy anh nữa! với 1 điều kiện, anh hãy hôn em đi! nếu anh hôn em, em sẽ buông tha anh!
- thật chứ? Khánh hỏi
- thật!
- vậy thì
khánh kéo my lại và đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng là 1 nụ hôn gượng ép và chẳng có tí cảm xúc gì cả, ngay cả my cũng cảm nhận được như vậy nhưng cô không buồn vì cô biết chắc có 1 người đang rất đau! người ấy không ai khác chính là thương, thương đã nhìn thấy mọi việc ( thấy chứ không nghe), trời đất quanh cô như sụp đổ! Cô không buồn về nụ hôn mà buồn vì khánh đã nói dối cô. nước mắt lăn dài trên má, cô quay người bỏ đi! miệng liên tục lẩm nhẩm:
- giả dối! tất cả đều là giả dối! em gái ư? Anh trai mà hôn em gái ư? tất cẻ đều là giả dối, chỏ có 1 con ngốc như mình mới tin anh ta.
Thương đi trên đường mà nước mắt nhoè khắp khuôn mặt, bây giờ trông cô cứ như người mất hồn, cô bước đi loạng choạng và va phải rất nhìu người trên phố. trời đổ 1 cơn mưa rất to, hình như ông trời cũng khóc thay cho một mối tình vừa mới chớm nở nhưng bây giờ đã lụi tàn hoàn toàn. Thương cứ đi dưới mưa, loạng chạng và luôn lẩm bẩm như người điên:
- giả dối! giả dối! lừa gạt!
còn khánh, sau khi thực hiện nụ hôn bất đắc dĩ với my thì đứng đó đợi thương. trời đã mưa mà thương vẫn chưa đến, khánh vẫn đứng đó đợi. anh gọi điện cho thương nhưng lại không liên lại được! một lúc sau, khánh ra về, trong lòng bực tức vì thương cho mình leo cây.
Thương cứ đi lang thang 1 lúc thì đón taxi về nhà vì cô không biết đi đâu cả. về đến cổng, thương bấm chuông 1 lần nhưng vì dầm mưa+ khóc nhìu quá nên ngất đi. Linh nghe thấy tiếng chuông nhưng chỉ có 1 lần thì tưởng mấy đứa con nít nó nghịch chuông nhưng cô nhìn ra ngoài thì thấy trời đang mưa. cảm thấy bất an trong lòng cô liền chạy ra ngoài, nhi thấy thế liền chạy theo và nói:
- có chuyện gì thế? Sao em lại bỏ chạy! ở ngoài trời đang mưa mà!
- Không, em có linh cảm chẳng lành chị nhi ạ! Lúc nãy em nghe tiếng chuông nhưng có 1 lần thì tưởng bọn nít ranh nhưng trời đang mưa
- vậy chúng ta ra ngoìa xem sao. Nhi nói và với lấy cây dù treo gần cửa và đi với linh ra ngoài thì thấy thương đang ngất ngoài cổng, linh hốt hoảng:
- chị thương! chị làm sao vậy? chị tỉnh lại đi! chị đừng làm em sợ! linh lay lay thương phan-1 phan-2 phan-4 phan-5 phan-6 index