Cô người làm lúc nãy, bước ra với vẻ mặt khác hẳn, ko khinh bỉ như khi nhìn thấy bộ dạng vừa què vừa mù của anh mà xem thường
-mời cậu và bác vô
Chị Hồng hất mặt đi vô
Phương và chị Hồng được đưa tới phòng Phong, nhìn thấy Phong đang nằm trên giường mắt nhắm tịt chị Hồng kêu lên
-tội nghiệp cổ quá, mình về hay để cô ngủ hả cậu
-Phong đang ngủ hả
-dạ
-chị cho tôi tới gần cô ấy đi
Chị Hồng cho chiếc xe lăn tới sát giường Phong
------------
Phương ko nói gi , anh lặng lẽ ngồi nghe hơi thở nhè nhẹ của Phonng. Anh thấy sao mình bất lực quá, ko giúp gì khi cô bị bệnh cả
-cậu chủ, cô Phong tỉnh rồi kìa
Vừa thấy Phương, Phong ngồi bật dậy định nói gì thì thôi, cô lấy tay anh và viết
-anh đến đây làm gì?
Khuôn mặt ko mấy hớn hở như Phong anh nói
-anh ko được đến đây sao
-em ko có ý đó
-em chê anh què ko đi được, mù ko nhìn thấy đường nên ko đến được sao
-em ko có ý đó
Phương tỏ gì ra, mặt anh lạnh lùng nói
-chị Hồng chúng ta về
-nhưng cậu chủ chúng ta chưa
-tôi muốn về ở đây ai là chủ
Chị Hồng ko nói gì, chị lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn của Phương ra khỏi phòng Phong để lại mình Phong, cô đã khóc từng giọt nước mắt cứ chảy
------------
2 năm sau
-------------------------------------------
Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên má anh 1 nụ hôn
Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên
má anh 1 nụ hôn quá ư là ngọt ngào với cô, nhưng vẻ mặt
Phương vẫn lạnh tanh. Từ khi quen anh bên Mý, lần đầu
gặp mặt anh đã thu hút cô, bởi khuôn mặt lành lùng, kiêu
ngạo. Anh sang đây để trị bệnh và cuộc phẩu thuật đã thành
công, mắt anh đã tìm lại ánh sáng, và chân có thể đi được
như vẫn chân thấp chân cao, nhưng cũng ko làm mất phong
độ của anh. Cô đã theo anh về Việt Nam chỉ mong anh để ý tới
Trong khi đó
Phương lại mong được gặp HP quá, chính cô là nguốn sáng giúp anh chịu qua Mỹ chữa bệnh, cô luôn luôn gửi thư động viên anh, nhưng sao từ khi biết tin anh khỏi bệnh cô bặt tăm luôn với anh, anh gọi điện hỏi thăm nhưng vô vọng. Lần này về nước chủ yếu là anh muốn gặp cô để hỏi rõ.
----------
-Phong nè?
-dạ
-cháu định ko gặp cậu chủ sao?
-người ảnh muốn gặp ko phải là cháu
-nhưng người chăm sóc cẩu từ bữa giờ là cháu chứ ko phải
chị cháu, dì tin là cậu chủ có tình cảm với cháu
Phong ko nói gì, cô suy nghĩ nhiều lắm về chuyện có nên nói cho anh biết ko, nhưng anh biết rồi có xa lánh cô ko
Một bàn tay rộng đặt lên vai Phong, khiến cô giật mình
-nhóc là NP phải kó?
Phong ngẩng lên nhìn, cô vui mừng khi thấy anh người mà cô hằng mong nhớ, nhảy lên ôm lấy cổ Phương
-nhóc vẫn thế-Phương nói
-là sao?
-trẻ con, nhưng đầy sức sống
-khen hay chê người ta đây
-khen hết đấy
Vừa nói Phương vừa nhéo mũi Phong, cô cười. Chỉ có khi làm NP cô mới có thể đối diện với anh được, cô quyết định
ko nói cho anh biết cô là người chăm sóc anh
-------------
Phương kể cho Phong nghe những ngày tháng tối tăm của anh, và người mà anh nhầm tưởng là chị cô đã giúp anh rất nhiều là người anh rất mang ơn
Lòng Phong rỉ máu, anh chỉ xem cô là ân nhân, thế mà cô lầm tưởng anh có chút tình cảm với cô
-sao bây giờ mới tới thăm anh
-em bận học bên Ý, và cũng có hỏi thăm nên mới biết
Như nhớ ra anh đập vô đầu
-anh quên béng mất, em có ý định sang đó học lâu rồi mà,
học sao rồi
-em mà anh lo gì?-Phong nói mà lòng quặn lại, vì anh cô đã bỏ học 2 năm. Tuy là chị em sinh đôi nhưng HP hơn cô tất cả, một sự nghiệp vững chắc, 1 ông chồng hết mực yêu thương, và còn bé Vinh nữa chứ. Phong thấy tủi thân, cô thua kém chị cô về mọi thứ, và luôn ko được đầy đủ
------------
Bây giờ Phượng thấy càng ngày mình càng chả có tí tiến bộ trong chuyện viết lách này cả, hơi chán, Phượng tập trung nhiều cho việc chạy bàn vào ngày chủ nhật và thứ bảy, lo cho cái nhà trong cyword, và học hành nữa, quá trời công việc
Nhiều quá, lại cộng thêm chuyện viết truyện này nữa hơi oải, và mệt vô cùng, chắc lần sau ko tham nữa, chỉ nghĩ được phần đầu và phần cuối, còn phần giữa chưa nghĩ gì hết, ngu mà lì nhỉ.
Hiện tại Phượng hay ko vô được hht nên Phượng pot truyện vô nhà Phượng (xem phần chữ kí), các bạn có thể vô phần kho báu, có hai thư mục lấy tên truyện luôn, các bạn vô đó mà đọc. Khi đến chủ nhật, nếu Phượng vô được hht thì pot ko thì chờ dịp khác
-----------
Phong đi bộ trên con đường mà cô đã quá quen thuộc, hơn hai năm, mỗi ngày cô đều đi con đường này để đến nhà anh và từ đó về nhà
Cô suy nghĩ miên man, vậy là chị cô sắp về nếu chị biết cô giả chị để ở bên Phương chị có chửi cô như ba cô ko, bây giờ chị đã có con và nghe nói rất hạnh phúc cùng anh rẻ
----------
Phong vẫn vậy chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, cô đứng ngược chiều gió, gió thổi bay mái tóc cô lên cao và nhẹ nhàng đáp xuống, khuôn mặt đượm buồn NP khẽ hát, hôm nay cô đến tìm Phương nhưng anh đã đi đâu mất
Cô đi dọc theo con đường vừa đi vừa nghĩ mông lung ko mục đich, cứ như thế cô đi đi miết đến khi chán, nhìn lại đồng hồ và bắt xe về nhà
Cô làm mọi việc như ko có hồn
-Phong em đi đâu về vậy, sao ko ra sân bay đón chị?
Phong như trở về thực tại, cô nhìn chị mình, chị cô vẫn vậy đẹp và yêu đời
-em quên
HP như biết em mình đang buồn nên ko dò hỏi nữa
-chị có quà cho em nè
-quà
-uhm, em ko thik sao?
-đâu có
Vừa nói NP vừa xòa tay ra như nhận quà, HP như hiểu ra cô cười và nói
-cuổi tuần khi bữa tiệc của ba được tổ chức thì, chi sẽ đưa cho em
-đưa giờ ko được sao, em hơi hồi hộp đó
-càng hay chứ sao
Thế là tối hôm đó hai chị em Phong nói chuyện, NP ko kể chuyện cô cho chị mình nghe vì nghĩ nó có thể phá vỡ hạnh phúc của gia đình chị mình
0o0
Không khí náo nhiệt của bữa tiệc ko làm NP vui hơn, tâm trạng cô vẫn u buồn, HP thấy vậy liền bảo
-em buồn chuyện gì sao?
-ko
-kể chị nghe đi?
-đâu có, em vui lắm
-vậy sao
-uhm
-nhớ đừng nói nhiều đó, em đang bị mất tiếng mà
-dạ thưa bà hai-nói với cái giọng ồ ồ của mình, NP như pha
trò
Vừa nói NP vừa cười vừa le lưỡi
-chẳng lẻ chị muốn em như thế nào
HP cười khi em mình làm trò
-thôi đi xí quá à
-kệ em
Vừa nói NP hướng con mắt về phía 1 đám người đang bu
quanh lấy cái gì đó, cô hơi tò mò, và nhìn chăm chút, trong cái đám đông đó có 1 người đang cười vui, kể chuyện của mình cho mọi người nghe, lòng cô khi thắt lại vì người đó ko phải ai khác mà là anh.
Trong suốt buổi tối anh luôn chú ý HP, luôn nhìn chị cô, mà ko thèm hỏi thăm cô lấy 1 câu, bản thân NP nghĩ “ko biết anh có thấy cô ko nữa”
Cô hơi lo sợ vì anh sẽ phát hiện ra rằng cô dối trá khi bữa tiệc kết thúc cho xem, cô buồn với ý đó. NP đi dạo quanh vừa và ngồi lên ghê, ngoài trời mát rượi ko ngột ngạt như trong nhà, cô thấy thoải mái hơn khi ở ngoài này chỉ tội hơi tối, vừa lúc đó chị cô đi ra
-Phong
-chị hả?
-chứ nghĩ anh nào?
Chỉ cười chứ ko trả lời, cô xích ra cho chị mình ngồi
-em buồn chuyện Phương phải ko?
Hơi ngạc nhiên
-bố kể chị nghe hả
-ko, hồi nãy chị gặp Phương
Tim Phong như giật thót lên, vậy là anh đã gặp chị cô và đã phát hiện
Giọng run run
-ảnh nói sao chị?
Hơi ngừng, chị cô nói
-chị đã nghĩ rất nhiều về món quà chị tặng cho em, và chị đã tìm được rồi, em chờ nha
Vừa nói HP đi vòng đằng sau vô nhà, để lại chấm hỏi lớn trong lòng Phong về chuyện Phương nhiều hơn về món quà
Cô bất ngờ khi có ai đó ngồi vô chỗ chị mình vừa ngồi, đó là một người đàn ông chứ ko phải phụ nữ, cô thấy sao mà có con trai vô duyên thế chứ, định nói nhưng cô đã bị ngắt lời
NP vô cùng ngạc nhiên
Người đó ko ai khác mà là Phương, cô nhìn anh nhưng do trời tối nên cũng nhìn ko rõ
Định lên tiếng nhưng, anh lên tiếng trước
-em vẫn khỏe ch?
Quá xuc động cô ko nói được gì, làm Phương nhầm nên anh hỏi tiếp
-HP em ko bị sao chứ
Như điếng người, cô ko nói được gì nữa, mà khóc, cô ko dám khóc to và ko để cho anh biết
Phương suy tư một hồi, anh hỏi tiếp
-anh yêu em Hà Phong
-……….
-quãng thời gian ở bên em là thời gian tuyệt vời nhất với anh, nó luôn là động lực thúc đẩy anh vượt lên tất cả
-…………
-trước khi em bị tai nạn thì anh đã thik em, nhưng lúc đó anh luôn phủ nhận, em à
-………
-anh ác quá phải ko?, chính anh đã gây ra tai nạn cho em mà
-……….
-lần này về đây, anh muốn hỏi: “tại sao em lại chăm sóc anh lúc anh suy sụp nhất, tại sao trong khi em đã có tất cả”
Vừa nói anh vừa ngục xuống chân và im lặng
-em nói gì đi?
-đừng im lặng
Cầm tay Phương cô nhẹ nhàng mở từng ngón tay ra, và viêt
-em cũng yêu anh
-yêu anh sao em lại lấy người khác (chỗ nãy tìm từ mãi nhưng tìm ko ra từ thik hợp nên dùng luôn)
Nhật Phong khóc, cô luôn tự nhủ người anh yêu luôn là chị mình, nhưng sao cô đau khổ thế này
-----------
Phương quá vui mừng vậy là HP vẫn còn yêu anh, anh cứ tưởng tất cả đã hết hi vọng, nhưng bây giờ sao anh hạnh phúc quá
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phong, anh ghé tay cô là thì thầm
-anh yêu em, yêu lắm lắm (nghe ghê nhỉ, Phượng viết nhưng thấy rờn rợn, có ai đang đi học mà có bồ chưa?)
Vừa nghe xong thì Phong bỏ chạy, Phương ko biết vì sao cô lại bỏ chạy, nên anh chạy theo
Phương hơi bất ngờ đó ko phải là HP mà là là một người khác, đó là NP
Nhưng sao lại như vậy
Nó như một dấu chấm hỏi lớn, anh quyết chạy theo để hỏi rõ
NP chạy ra khỏi nhà, cô ra ngoài đường, và đằng sau vẫn là tiếng gọi của Phương
Cô dừng lại và qua đường, vừa lúc đó Phương cũng vừa bước tới đứng cạnh cô
-sao em lại giả làm HP?
Khuôn mặt nhỏ nhắn, rưng rưng nước mắt, cô bật khóc, Phương hơi hoảng vì tự nhiên Phong khóc, điều mà anh chưa bao giờ anh biết, ở cô đang có gì đó mà anh chưa biết
-em nín đi
-…….
-tại sao ……
Vừa định hỏi nhưng bất ngờ NP qua đường nên Phương theo, anh đâu định biết Phong đang phó mặc tất cả nên đã qua đường
Phong cũng hơi bất ngờ vì Phương cũng đi theo mình ở đằng sau, anh ko nói gì cả như để cô bình tâm trở lại
Phong quá đau khổ, trong cô bây giờ là nhưng suy nghĩ, có nên nói cho anh biết ko?
Chợt có ánh đèn xe lỏe lên chiếc xe đang nhắm thẳng phía Phương, còn anh thì vẫn đang đi theo cô nhưng ko nhìn đường
Hoảng quá vì chiếc xe đến quá gần, Phong đã chạy lại chỗ Phương
--------------
Phương cũng bất ngờ vì anh đã nghe thấy tiếng còi inh ỏi, anh chưa kịp biết gì chỉ lóang thoáng biết là anh bị ai đó đẩy về phía bên đường và ngã xuống
Phương hoảng người khi nhận ra
-------------
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phương hoảng người khi nhận ra, thân hình bất động của Phong đang nắm trước một chiếc xe. Vội chạy lại, anh tới bên cô
-phong, nghe anh ko?
-anh gì ơi?, đưa chỉ đi bệnh viện đi
Lúc này mọi người nhốn nháo lên , họ bàn tán về vụ tai nạn
-cô gái này đang đi thì quay lại và lao ra
-cổ muốn bảo vệ ai đó
Một người đàn ông vỗ vai Phương, khi này anh đang quá hoảng lọan
-cổ vì cứu anh đó
Vừa lúc đó thì
-anh gì ơi?, có xe rồi , anh bế cổ lên đi
Phương làm theo như một cái máy, anh đặt Phong lên xe, và ngồi bên cạnh cô
Anh thầm trách mình, nến anh ko quá sơ xuất thì đâu có xảy ra tai nạn đáng tiếc này
Nâng Phong lân, lúc này cô đang bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, càng làm Phương hoảng hơn khi anh bế cô lên xe
---------------
-bác sĩ cô ấy sao rồi?
-ai là người nhà bệnh nhân
-tôi là chị, còn đây là bố bệnh nhân
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía bố mình
-cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, phần còn lại là do sự may mắn + kì tích nơi cô ấy thôi
Vị bác sĩ bước đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó nên ông quay lại
-các vị nên giữ lấy vật này, lúc phẩu thuật bệnh nhân cứ nắm lây
Phương sửng sốt, đó là sợ dây mà anh tặng cho HP
Vừa lúc đó thì HP đi tới chỗ vị bác sĩ và nói
-cái đó là của em tôi, bác sĩ có thể giao cho tôi
Như biết mình ko hề nghe lầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại
Nắm lấy cánh tay HP, anh nói :
-vậy là sao?
-anh hỏi gì?
-cái đó anh tặng em mà, sao HP lại giữ
-em tặng lại cho nó, vì em nghĩ cái đó ko thuộc về em
-tại sao?
-vì em ko còn yêu anh
Như tức lên, anh quát
-em nói láo
Phương gục xuống, anh bất lực
-vậy tại sao lại chăm sóc, và ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất
-người đó ko phải em
-vậy thì ai?
-Phong
Nói như lặp lại
-Nhật Phong
-đúng đó Phương, con Phong nó thương cháu lâu rồi, nó luôn âm thầm ở bên cháu tuy ta có khuyên nó nên bỏ đi và đừng liên lạc gì với cháu nữa, nhưng nó ko chịu và vẫn liên lạc khi cháu sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi về nước nó cũng quá sốc vì cháu vẫn còn yên HP
Phương như lặng đi, anh ko tin những lời vừa rồi
Người mà luôn chăm sóc động viên anh là Nphong, chứ ko phải HP như anh nghĩ
Anh đã làm con tim Phong như nát ra rồi
------------
Phương bước vô gưởng của Phong
Cô vẫn thế như một nàng tiên đang ngủ, vén mớ tóc xòa trước trán Phương như đau hơn, đau vì vết thương còn đó, vết thương mà chính anh gây ra
Anh quá hối hận Phong à!
Em tỉnh lại đi, sao lại hành hạ anh chứ, suốt mấy tuần qua anh như sống trong một hồ kí ức, ko có nó anh sẽ chết mất Phong ơi! Kí ức về em đó
--------------
Phong nhúc nhíc tay, cô dần dần ý thức, ngó ngơ ngác nhìn xung quanh mà chả hiểu gì
Cô nhìn xuống gường bên cạnh cô là một người đàn ông lạ đang ngủ
Người đàn ông chợt cựa ng` va` thức dậy
Khuôn mặt hớn hở của ng` đàn ông làm cô hết hồn, ng` ấy chợt ôm chặt lấy cô, và reo lên
-cuối cùng anh cũng chờ được
Như ko hiểu cô hỏi:
-chờ gì?
-ngày em tỉnh lại
Chỉ vô chính mình Phong bảo
-tôi
Như tìm thấy sự khác lạ nơi Phong anh nói
-uhm, sao em lại xưng tôi
-chứ xưng gì?
-em
-em à
-uhm
-tôi quen anh sao
Phương ngớ ng`, vậy là sao, sao Phong lại ko nhớ anh là ai chứ
Nhưng để khẳng định anh hỏi:
-em ko nhớ anh sao?
-bộ quen sao nhớ
Phương hoảng hồn nhìn cô gái trước mặt ko có vẻ gì là đang giả bộ hay trêu đùa anh cả
Như vò đầu anh lên tiếng
-em tên gì?
-Nhật Phong
-bao nhiêu tuổi?
-21t
-thik gì nhất?
-thik tắm mưa
-ghét gì nhất?
-tất cả - thik
-yêu ai nhất?
-chị và bố
Như ko vừa lòng với câu trả lời anh hỏi tiếp:
-có ng` yêu chưa?
-chưa
-có rồi
-chưa
-vậy có để ý ai ko?
-ko, Phong còn nhỏ mà
-21t mà còn nhỏ
Phong như đính chính lời mình
-ko để ý ai đâu
-có
-ko
-có
-tại sao?
-vì ng` em để ý và yêu là anh
Con mắt tò mò hương về phía Phương một cách dò hỏi cô bật cười
-sao cười
-mắc cười thì cười
Chợt Phong ôm đầu, khiến Phương hoảng anh chạy đi tìm bác sĩ
-em chờ anh tí, anh đi gọi bác sĩ
--------------
Phương sốt sắng đi đi lại lại trước hành lang bệnh viện khiến HP bực mình
-anh đừng đi đi lại lại nữa, nó càng làm em sốt suột
Phương như hiểu ý anh, thôi ko đi lại nữa, vừa lúc đó vị bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Phong lên tiếng
-mọi ng` có thể vào thăm cô ấy, đừng để cổ bị kích động mạnh
-thưa bác sĩ tại sao cổ lại ko nhớ tôi?
Như vừa nhớ ra, vị bác sĩ bảo:
-có thể do cổ ko muốn nhớ một số chuyện làm cổ buồn, chủ yếu là do tâm lí thôi
----------------
Sau đây là một số đính chính
Chắc mọi ng` cũng biết P là đứa trí nhớ kém lắm, nên khi viết có quên một số chi tiết và chi tiết này có một số bạn thắc mắc đó là “thật ra NP và HP có phải là anh em sinh đôi ko?”
Và P xin trả lời đó là đúng, vì P muốn xây dựng tr như vậy
Nhưng có một số lỗi xảy ra đó là số tuổi giữa HP và NP nó hơi lộn xộn
Sr nha, bây h mà sửa thì I am die now mất
Thôi P sẽ đền, cho mọi ng` một câu chuyện mới sau truyện này, tr viết về bạo lực và tình yêu của học trò, một câu tr khác hẳn mấy câu tr vừa rồi ke ke
-------------
Mọi ng` đều vui vẻ, vì Phong đã dần dần hồi phục sức khỏe riêng mình anh thì anh phải tức cười với hoàn cảnh của mình
Phong đang chơi game mới ra của nokia nên ko để ý gì khi anh bước vô phòng bệnh
Ngồi xuống ghế mà mặt đối mặt với Phong, nhưng cô ko thèm ngó anh một phân, cô chú ý đến nỗi. Anh vô mà cô ko thèm nhấc mắt hoặc gật đầu
Thầm nghĩ “coi thường anh vậy là quá lắm rồi”
-Phong
-dạ
-ngẩng mặt lên
-ko
-bảo mà, có nghe ko?
-đang gay cấn
-có ngẩng đầu lên ko?
-ko là ko
-thôi vậy anh đi ăn kem mới của Wim một mình
Như nghe thấy vàng cô ngẩng mặt lên
-bác sĩ ko cho đi?
-anh đi mà
Lắc đầu Phong bảo
-ko, anh phải cho Phong đi nữa
-sao phải cho
-vì anh thik Phong
-khi nào?
Như làm lơ ko nghe cô trả lời:
-ai biết
-vậy sao biết thik?
Cười một cái, cô chạy vô WC
Phương cười mà đau khổ, bây giờ nếu anh muốn đi chơi với Phong thì chỉ có nước dụ khị cô, cô mới chịu đi
-xong rồi, đi thôi
-uhm
-nếu bác sĩ chửi, anh chịu dùm Phong nha
-sao kì vậy?
Như cười trừ cô nói:
-vì anh dụ kị Phong mà
-lúc nào?
Như để chọc tức anh, cô nói:
-Phong ko nhớ
Phong chạy trước, ra đến cổng cô quay lại hỏi anh:
-anh Phương đi lấy xe đi
-uhm, chờ anh 2’
-dạ
Phương chạy đi lấy xe. Khi anh ra đến nơi thì ko thấy Phong đâu
Phương xuống xe, đi lòng vòng tìm cô thì nghe tiếng xì xầm của một tóan ng`
-còn trẻ thế mà bị tông xe
-uhm, nghe nói hồi trước bị một lần rồi, hình như là cứu bạn trai
-nghe nói cô ta đang nằm viện mà
-số khổ mà, hai lần luôn nhưng lần này khó sống đây
-ôi dào
Phương chạy lại gần đám đông, anh ko còn tâm trí nào nữa nếu Phong mà có xảy ra chuyện gì chắc anh ân hận suốt đời quá
Khuôn mặt cô gái bị che bởi lớp tóc làm anh nhìn ko rõ, cố chen vô để nhìn làm anh bị 1 ng` đàn bà chửi
-anh chen vô làm gì, có cô còn bị xỉu khi thấy nữa là
-------------
Phương nhận ra trong đám đông có một cô gái đang sụp ngf ngồi khóc và ánh mắt hoảng sợ của cô làm anh chợt tỉnh
Đó là Phong
Vậy là cô ko sao
Anh tiến lại gẫn, đỡ cô dậy
-Phong, em ko sao chứ
Phong ko nhìn anh, khuôn mặt cô vô hồn một cách đáng sợ
Cô khóc nấc lên
-em sợ anh Phương
Phương bế cô lên chen khỏi đám đông, chắc cô bị sốc quá đây mà, tội nghiệp NP của anh
Đặt cô vô xe, mà lo sợ, ko biết cô có bị sao ko
-em có sao ko Phong?
Cô ôm lấy anh và khóc nấc nở
-vậy là anh ko sao?
-uhm, anh vẫn còn nguyên vẹn
Chợt giật mình, anh đẩy nhẹ Phong ra rồi nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi
-em nhớ lại rồi hả
Như ko hiểu cô nhìn Phương
-bộ em quên gì sao?
-anh là ai?
-anh hỏi kì vậy?
-em nói đi?
Phong hơi đỏ mặt cô bảo
-là ng` em thik
Phương cười
-sao anh cười
-lúc em mất trí nhớ, mỗi lần anh hỏi em luôn trả lời đúng 1 câu giống nhau
-câu nào?
-là ng` thik em
Cô chợt rùng mình và sợ hãi khi nhìn qua băng cửa cô thấy ng` bị nạn được đưa vô bệnh viện
Phương ôm lấy cô
-đừng nghĩ nữa Phong
-em sợ, lúc đó em sợ lắm, nếu anh có mệnh hệ gì chắc em hận mình lắm
Anh ôm Phong trong lòng mà đau lắm
-em đừng như vậy anh lo lắm
-anh còn yêu chị em ko?
-sao em hỏi chuyện đó
-……………
-đó chỉ là sự hiểu nhầm
-……………
Thấy cô ko nói gì, Phương sợ
-ng` anh yêu là em
-……….
-em đừng im lặng Phong à
-……..
-hay em ko tin anh
-em tin
-em cũng yêu anh
Phương ôm lấy cô
Cuối cùng anh đã tìm được một nửa còn lại của mình