Tình yêu như một trò chơi ghép hình. Khi bạn đang yêu, tất cả những mảnh ghép vào đúng vị trí của nó, nhưng khi mọi thứ đổ vỡ, phải mất khá lâu để bạn có thể xếp những mảnh ghép ấy lại.
Ken chu môi vẻ nũng nịu:
- Mẹ đã bắt con chào ba lần rồi đấy.
Kiên ngồi cạnh đó khẽ nạt:
- Sao con lại vô lễ như thế?
Thiệu Vân cười mệt mỏi. Bà đưa cánh tay lên vuốt nhẹ bờ má hồng hào của Ken. Thật hạnh phúc khi bàn tay bà chạm vào nó, ý như cái cảm giác khi bà nhìn thấy Nhân Mĩ chào đời. Một cảm giác bất tận trong hạnh phúc ngọt ngào không kể xiết.
- Ken vẫn ngoan mà, đúng không?
Ken nhanh nhẹn ngồi vào giường cạnh nơi Thiệu Vân nằm rồi vỗ nhẹ vào lưng bà:
- Vâng. Ken vỗ lưng cho bà nhé? Như vậy bà sẽ không đau nữa. Khi Ken đau bụng mẹ Nhân Mĩ vẫn làm như thế này đấy.
Thiệu Vân nói:
- Mẹ Nhân Mĩ ngày xưa cũng được bà làm thế này.
Nhân Mĩ quay mặt đi cố gắng không để mẹ nhìn thấy những giọt nước mắt đầy đau thương đang chen chúc nhau rơi xuống. Bàn tay ấm nóng của Kiên chẳng làm vơi đi cảm giác lạnh lẽo và đầy sợ hãi của cô lúc này. Cô lại là một người mang đầy tội lỗi nữa rồi. Nếu thời gian có cho cô được về lại thì chắc chắn năm ấy cô sẽ không xách vali sang Anh mà để mẹ cô lại một mình. Nhưng đời có ai biết trước được gì và cũng chẳng có thời gian nào chạy ngược cả.
- Mẹ! 3 ngày nữa chúng con tổ chức lễ cưới, mẹ phải là người chứng kiến đầu tiên đấy nhé?
Kiên nói vẻ vui mừng nhưng các cơ mặt của anh hoàn toàn không phù hợp. Nó cứ giật liên hồi như để chống lại nụ cười giả nơi khoé miệng.
- Vậy ông bà thông gia đã đồng ý chưa?
Kiên nói vẻ tự hào:
- Họ đã đồng ý từ bảy năm trước rồi.
Thiệu Vân mỉm cười hiền hậu. Cuộc sống của bà sắp kết thúc. Được trông thấy con gái mặc bộ áo cưới lộng lẫy với hoa trên tay nhìn bà cười đầy vẻ hạnh phúc là bà không còn gì tiếc nuối nữa rồi. Bà cần phải nghỉ, phải nghỉ để cố gắng trong buổi lễ trọng đại của con gái. Buổi lễ cưới cuối cùng mà bà được hưởng và đó là lễ cưới thứ hai mà bà sẽ mang theo trong kí ức sang bên kia thế giới. Một là của bà và một là của Nhân Mĩ.
" Nhân Mĩ, con nhất định phải hạnh phúc hơn mẹ. Con là đoá hoa dã quỳ kiên cường nhất mà mẹ từng thấy" - Thiệu Vân nói trong ý nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ mênh mang.
Nhân Mĩ nhìn mẹ ngủ an lành như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy dịu đi phần nào. Dù sao mẹ cô cũng thấy thanh thản là được. Nhân Mĩ quay sang nói với Kiên:
- Chúng mình đưa mẹ về nhà nhé?
Kiên gật đầu chấp thuận:
- Được. Em thu dọn đi. Chúng ta đi luôn.
Chương 22 - Quà cưới tặng em là cả trái tim.
Cát Vũ thức dậy sau một đêm làm việc đầy mệt mỏi. Anh đang tìm cách đánh bại Hoa Mĩ và lấy lại ngôi đầu trong lĩnh vực tiêu thụ sản phẩm.
Bảo An vẫn ngủ ngoan bên cạnh. Cát Vũ vuốt nhẹ mái tóc người con gái này. Anh tự hỏi đến bao giờ thì trái tim anh mới thuộc về người con gái này? Đến bao giờ thì anh mới lấy lại được tất cả nỗi nhớ nhung, tất cả con tim...từ chỗ Nhân Mĩ đây? Có lẽ là không bao giờ. Tình yêu của anh dành cho Nhân Mĩ như đã bén những cái rễ to nhất vào trong tâm hồn của anh ngay từ thuở còn thơ ấu. Một tình yêu hai mươi mấy năm đối với anh là đủ để nuôi lớn một cậu bé thành một thằng đàn ông. Chính vì vậy, không gì có thể thay đổi được tình cảm của anh dành cho Nhân Mĩ cho dù bây giờ cô ấy có ở bên ai.
- Anh dậy sớm vậy? Hôm nay là ngày nghỉ mà. - Bảo An dụi dụi đôi mắt nói.
Cát Vũ đứng dậy rồi bước vào nhà vệ sinh. Anh nói vọng ra:
- Công ti vẫn còn rất nhiều việc.
- Chẳng phải là đã thua rồi hay sao?
Nghe câu nói này trong người Cát Vũ chợt dâng lên một luồng khí lạnh tanh. Anh thấy tức giận vô cùng. Cát Vũ bước ra với cốc nước được chuẩn bị để đánh răng và...hất thẳng vào mặt Bảo An. Anh không cho phép ai nói mỉa mai lên những cố gắng của anh.
Bảo An bị bất ngờ vội vàng hét lên:
- Anh Vũ! Anh điên à?
- Nói cho em biết, nếu đã ăn không ngồi rồi thì tốt nhất là ngậm miệng lại. Tôi không cho phép em nói đến những vấn đề này.
Bảo An nhìn ánh mắt lạnh lùng như tảng băng kia thì không khỏi sợ hãi. Cô gật đầu liên tiếp rồi nói lí nhí:
- Vâng. Em hiểu.
Cát vũ không nói gì nữa. Anh trở lại nhà vệ sinh. Nhưng chưa được bao lâu thì Bảo An lại lên tiếng:
- Nhân Mĩ có gửi cho anh...
Còn chưa nói hết câu thì Cát Vũ đã chạy ra nắm lấy khuỷu tay cô nói vội vàng. Chỉ cần nghe thấy Nhân Mĩ là anh ấy không thể bình tĩnh lại được hay sao?
- Cô ấy gửi gì?
Bảo An nhìn anh một lúc. Trong lòng cảm thấy thật sự tủi, cô là ai? Là vợ anh ấy vậy mà khi nghe đến tên cô anh chưa bao giờ có một ánh mắt như thế này? Còn Nhân Mĩ là cái thá gì? Chỉ là một cố nhân đã bước sang ngang của anh ấy, vậy anh ấy dùng ánh mắt này để làm cái gì?
- Thiệp cưới!
Hai chữ thiệp cưới ngắn gọn nhưng đối với Cát Vũ tưởng chừng như dài hàng cây số. Nếu không thì tại sao nó cứ vấn vương nơi tâm trí anh như thế này. Cát Vũ như tưởng mình bị rút cạn kiệt sinh lực sau khi nghe câu nói vừa rồi. Bao nhiều chờ đợi thì bây giờ thất vọng đáp lại anh là tràn trề.
Thiệp cưới!
Cuối cùng thì cô ấy cũng đã quyết định rồi. Cô ấy có do dự không? Hay là vui mừng quyết định trong hạnh phúc bất tận. À phải rồi, nhất định là cô ấy đang rất hạnh phúc. Cô ấy có Ken cơ mà, một đứa trẻ đáng yêu và một Kiên - người chồng tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần.
Cát Vũ ngồi xuống đệm cạnh người vợ của mình.
- Thiệp đâu?
Bảo An nhanh nhẹn lấy từ trong ngăn kéo của bàn trang điểm một chiếc thiệp đỏ rực và đưa cho Cát Vũ.
Cát vũ đón chiếc thiệp từ tay Bảo An. Cứ như là cái thiệp này nặng đến trăm nghìn tấn vậy. Anh quay sang Bảo An nói nhỏ nhẹ:
- Em xuống cùng bà Lý chuẩn bị bữa sáng đi.
Bảo An thấy được điều bất thường trong con mắt của Cát Vũ thì vội vàng đi ra khỏi phòng.
Ngay sau khi cánh cửa phòng vừa được đóng lại thì cũng là lúc chiếc thiệp trên tay Cát Vũ hoá ra làm nhiều mảnh. Anh điên cuồng nhàu nhĩ, dày vò tấm thiệp như nó là kẻ thù của mình. Mà có thể nó là kẻ thù của anh thật cũng nên. Nó đã gây cho anh biết bao thương tổn chỉ với thời gian chưa đầy mười phút.
Cát Vũ cảm thấy hoàn toàn bất lực. Không còn cứu vãn được gì nữa rồi. Hai ngày nữa. Nhân Mĩ sẽ là vợ người ta, sẽ chỉ còn nơi đây một bóng hình Nhân Mĩ của quá khứ, một Nhân Mĩ nhạt nhoà, không thể với tới, không thể chạm và không thể ôm cô ấy vào lòng mà che chở.
Thiệu Vân đã bước đến những ngày cuối cùng của cuộc đời. Nói không vấn vương, không tiếc nuối thì quả thật là có phần dối trá. Bà tiếc chứ.
Nhân Mĩ bước đến chiếc ghế mà mẹ nằm. Cô ngồi xuống để mẹ tựa vào lòng mình rồi lấy lược chải mái tóc chỉ còn thưa thớt vài ba sợ của mẹ. Thời gian cũng có thể được coi là một thứ thuốc nhuộm tốt cho tóc, nó làm tóc mẹ cô chuyển màu như thế này chính là bằng chứng. Nhân Mĩ nói nhẹ nhàng:
- Mẹ à? Mẹ vui chứ?
Thiệu Vân tuy mệt mỏi nhưng vẫn muốn nói chuyện cùng con gái. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, bà cần nói cho bằng hết những tâm tư của một người mẹ mà bao nhiêu năm qua bà chưa nói:
- Tất nhiên là rất vui rồi. Con gái mẹ vui là mẹ vui rồi.
- Không. con hỏi mẹ cơ!
Thiệu Vân đưa bàn tay lên nắm lấy tay con gái rồi bà nói:
- Vui. Chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc là bà mẹ này cũng là người vui nhất trên thế gian rồi.
Nhân Mĩ lại như muốn khóc. Tại sao tất cả lại luôn quay lưng về phía cô như vậy? Cuộc sống sao mà cực khổ.
- Ken không phải con của Kiên mẹ ạ! - Nhân Mĩ biết mình cần phải nói điều này cho mẹ.
- Kiên đã nói rồi.
Nhân Mĩ nạgc nhiên:
- Anh ấy nói?
- Phải! Nó là một người tôt. Nó nói cho dù Ken có là con của ai thì nó cũng sẽ là một ông bố kiêm một ông chồng tốt nhất thế gian này.
Thiệu Vân nói đến đây chợt bật cười rồi lại tiếp:
- Thằng đó quả là rất ngốc đúng không?
Nhân Mĩ ôm mẹ vào lòng. Cô dụi đầu vào bờ vai gầy gò của mẹ. Nước mắt lại như chực trào ra.
- Phải. Rất ngốc. Tại sao lại tốt cới con như thế chứ?
- Bố của thằng bé đó mẹ cũng biết là ai.
Nhân Mĩ chợt thấy sợ hãi. Tại sao Kiên lại nói những điều này? Anh ấy không sợ mẹ sẽ sốc quá mà...
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Thiệu Vân đã nhìn thấu tâm can cô:
- Mẹ không trách con về điều này. Yêu thương khó đoán, ta không thể ngăn cấm tình cảm của mình được. Thù oán của gia đình ta thực ra là mẹ chưa bao giờ nghĩ đến. Mẹ không muốn con cái mình bị cuốn vào vòng xoáy đó.
- Mẹ à? Những thứ của gia đình ta lại cho không dễ dàng như vậy sao?
- Không phải là cho không. Ông trời sẽ không bất công với ai, nếu họ đã lấy được công ti thì có ai dám chắc là họ sẽ giữ được mãi. Hãy cứ để như thế đi. Mẹ chỉ muốn con sống trong hạnh phúc chứ không phải mang một nỗi thù hận.
Nhân Mĩ không nói. Cô làm sao có thể chứ? Tại sao mẹ cô lúc nào cũng tốt như vậy? LÀ ai đã hại bà như vậy? Bà không nhớ sao? Bao nhiêu năm qua cô cố gắng cũng chỉ là để làm những việc này, cố gắng để cho người đàn bà kia thấy cô không hề kém cỏi như bà ta đã nghĩ.
Cách ngày cưới một hôm.
Tại văn phòng.
Kiên nhìn Nhân Mĩ. Cô ấy tại sao lúc nào cũng chỉ quan tâm đến công việc như vậy? Bỏ ngoài tai mọi lời nói của anh, cô ấy có biết là anh sắp là chồng của cô ấy một cách vẹn toàn hay không?
Nhân Mĩ còn phải thực hiện nhiều kế hoạch cho bản thân và cho cả công ti. Cô nhất định phải lấy lại tất cả.
- Tại sao em lúc nào cũng vậy?
Cuối cùng Kiên cũng không thể chịu đựng được nữa. Anh không thể chịu được vẻ thờ ơ của Nhân Mĩ trước lễ cưới như vậy. Không có người con gái nào không hồi hộp và chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Vậy mà cô ấy thì sao? Ngay đến cả một câu hỏi "lễ cưới chuẩn bị đến đâu rồi" cô ấy cũng không thèm hỏi. Có phải là không muốn tổ hức lễ cưới không?
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn Kiên. Ánh mắt tức giận của anh nói lên tất cả suy nghĩ của anh. Cô cảm thấy mình lại gây ra lỗi lầm nữa rồi. Nhân Mĩ vội đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi về phía Kiên đang ngồi. Nhân Mĩ nắm lấy bàn tay Kiên đang bơ vơ nơi đó mà nói:
- Em xin lỗi! Cũng tại công ti quá nhiều việc.
Kiên vội vàng xoay vai Nhân Mĩ để cô ấy phải nhìn mình. Phải nhìn thẳng vào mắt anh thì cô ấy mới hiểu được anh đã mong muốn đám cưới này biết bao.
- Nghe anh một lần nhé? Mình đi chụp ảnh cưới bây giờ được không em?
Nhân Mĩ ôm Kiên vào lòng và nói. Có lẽ cô nên chuộc lỗi với anh lúc này:
- Được chứ.
*************
Cát Vũ bước vào Bar.
Một Bar mà anh chẳng biết tên và cũng chẳng muốn biết. Tâm trạng anh bây giờ có thể để ý đến cái bar này tên là gì nữa hay sao?
Bước thẳng vào quầy. Nhìn người pha chế rượu một lúc lâu rồi anh mới tự gọi một cốc rượu...không pha chế cho mình. Một loại rượu mạnh.
Cốc rượu được Cát vũ uống cạn trong giây lát. Cổ họng và ruột gan anh như bị thiêu đốt sau khi uống vào. Rồi Cát vũ lại tự gọi cho mình một cốc nữa. Tại sao anh lại phải uống như vậy? Anh đã tự nói với lòng rằng dù có yêu thì cũng phải nén chặt cơ mà. Ấy thế mà bây giờ lại đến bar uống rượu vì tình như một thằng nhóc vừa mới bước chân vào đời.
- Anh chàng đẹp trai. Tại sao lại uống một mình thế này?
Một cô gái đỏm dáng. Ăn mặc sành điệu uốn éo thân hình bốc lửa bên cạnh Cát Vũ. Nhìn cô ta anh chỉ muốn nôn mửa. Nhưng rồi anh cũng chỉ nhếch môi lên cười nhạt mà uống tiếp cốc rượu của mình.
Bị quên lãng một cách dễ dàng. Cô nàng có chút không cam tâm, có đàn ông nào lại hờ hững trước cô như vậy chứ? Rồi cô ta lại tiến sát lại, để bộ ngực mình ép vào người Cát Vũ rồi nói vẻ lẳng lơ:
- Anh chàng đẹp trai quả là sắt đá.
Cát Vũ vẫn không nói gì. Nhưng một lúc sau cậu lại ôm lấy thân hình này, dùng tay vuốt ve khuôn mặt rồi từ đó di chuyển xuống bộ ngực đầy đặn và nói:
- Cô em không phục sao?
Cô gái khẽ cười. Cuối cùng thì đàn ông cũng chỉ thế mà thôi. Cắn câu một cách dễ dàng. Cô ta ngang nhiên ngồi lên đùi Cát vũ. Ôm lấy cô anh một cách trắng trợn rồi nói khẽ:
- Không phục. Tất nhiên là không phục rồi. anh quả là đẹp trai.
Đây là câu nói thật lòng của cô. Người đàn ông trước mặt cô mang một vẻ đẹp của vị thần. Và cả vẻ nam tình của anh ấy nữa, thật không thể làm cô chối từ. Có bao nhiêu phụ nữ điên đảo vì anh ta đây?
Cát Vũ lại nhếch môi cười nhạt rồi đẩy cô ta ra và nói hờ hững:
- Cũng đành chịu thôi. Tôi không có hứng thú với cô em.
Cô gái tức khí đang định nói đốp chát lại vài cậu thì tiếng người nói bên cạnh đã vang lên:
- Nếu đã không có hứng thú thì cô còn đứng đây làm gì nữa chứ?
Cô gái quay lại. một người phụ nữ quý phái. Bộ váy voan màu xanh dương hài hoà với đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhân Mĩ đưa đôi mắt nhìn cô gái vừa ve vãn không thành công Cát Vũ. Cuối cùng thì cô ta cũng chịu bỏ đi. Rồi cô quay ra người phục vụ nói:
- Cho tôi một ly.
Cát Vũ nhìn người con gái bên cạnh mình không chớp mắt. từ bao giờ cô ấy lại có thú vui đến những nơi như thế này? Và tại sao ông trời lại cho hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này?
- Em...
Nhân Mĩ quay sang nhìn Cát vũ. Cô cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Thực ra cô đã trông thấy anh ngay từ khi anh bước vào, rồi cả cảnh tượng anh vuốt ve cô gái kia nữa. Trong thâm tâm cô trào dâng một cảm giác khó chịu, chỉ hận một nỗi là cô không thể lao ngay đến mà tát người con gái lẳng lơ kia. Tuy nhiên bây giờ thì cô có tư cách gì cơ chứ? Chỉ là một kẻ thù nơi thương trường của anh ấy mà thôi.
Nhân Mĩ lại quay vào lắc lắc ly rượu sóng sánh trong tay mình nói vẻ hờ hững:
- Chúng ta hãy coi như là hai người bạn đi.
Cát Vũ mỉm cười đau khổ. Cô ấy bây giờ lại lạnh lùng hơn cả anh cơ đấy. Bao nhiêu năm qua, trái tim cô ấy có phải cũng đã băng giá rồi không? nhưng ai mới là người cần lạnh lùng cơ chứ? Là cô ấy đã tự ý bỏ đi không màng đến tình cảm của anh, là cô ấy vứt bỏ mọi lời hứa với anh khi đó, là gì nữa nào? Là anh đã cưới Bảo An và là khi bây giờ cô ấy chuẩn bị làm đám cưới với Kiên. Thật đau xót.
- Em sắp làm đám cưới?
- Phải.
Nhân Mĩ vẫn giữ nguyên ngữ khí khi nói khiến Cát vũ có chút hẫng.
- Tại sao lại mời tôi?
- Bởi vì anh là bạn!
Nhân Mĩ cố tình nhấn mạnh chữ "bạn" để anh ấy hiểu được khoảng cách giữa hai người lúc này. Chỉ là hai người bạn không hơn không kém.
Cát Vũ lại uống một hơi hết cốc rượu như để rửa trôi cái câu nói đau lòng vừa nãy. Bao nhiêu cố gắng gìn giữ tình cảm của anh bây giờ được cô ấy đúc kết thành một chữ "bạn" lạnh lùng như vậy đấy.
- Tôi có cần tặng em một món quà không?
Nhân Mĩ không hiểu ẩn ý nơi câu nói này nhưng cô vẫn trả lời:
- Theo truyền thống thì là có.
- Vậy để tôi theo truyền thống nhé?
Cát Vũ gọi một người phục vụ lại, nói thì thầm gì đó vào tai anh ta. Khi cái gật đầu của người phục vụ đó kết thúc thì cũng là lúc ánh mắt Cát Vũ chuyển sang nhìn Nhân Mĩ. Ẩn sâu trong nó là biết bao nhiêu điều.
Nhân Mĩ quay ra tránh ánh mắt của anh. Cô không muốn nhìn vào đó. Nhìn nó cô sẽ không cầm được lòng và lại muốn ôm anh vào lòng.
Hôm nay cô đến bar cũng chỉ là để thư giãn cho tâm trạng đang bị đè nén của mình. Cô thừa nhận là mình không muốn làm lễ cưới. Cô thừa nhận là bản thân mình ích kỉ vẫn ôm một tình yêu mù quáng không chịu vứt đi mà đón nhận một tình yêu mới. Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể vứt nó đi? Cô không thể hay là không muốn?
Vừa lúc ấy tiếng một người trên sân khấu vọng lên:
- Sau đây là bài hát của người muốn tặng cho người anh ấy yêu nhân ngày cưới của cô ấy. Bài hát mang tên "Thật lòng".
Cát Vũ không đợi Nhân Mĩ nói gì thêm anh liền bước lên bục. Chiếc mic rít lên âm thanh chói tai. Anh chỉnh lại mic và nhìn về phía Nhân Mĩ cũng đang nhìn mình đầy chờ đợi. Câu nói của người dẫn chương trình cũng đã nói lên tất cả, anh yêu cô ấy và cô... ngày mai sẽ bước lên thánh đường cùng một người khác. Thật là trớ trêu khi anh cũng làm điều này với cô ấy. Qua ngày hôm nay, cả hai người sẽ thật sự kết thúc, những hi vọng, những yêu thương nồng nàn đã từng gửi trao. Cát vũ cất giọng nói:
- Tôi không thể tặng em thứ gì khác ngoài trái tim mình. Đây là bài hát cuối cùng mà tôi dành cho em... My venus.
Khán giả bên dưới vỗ tay rầm rộ. Rốt cuộc thì họ cũng chỉ để ý đến người hát và bái hát mà không hề để ý đến tâm tư của hai con người này.
Nhạc cất lên du dương nhẹ nhàng và chất giọng trầm ấm đi vào lòng người của Cát vũ cũng theo đó cất lên. Như toả ra bao tình cảm mà anh đã kìm nén trong suốt bảy năm qua:
" Chuyện tình yêu, ai đâu biết
Ngày mai sẽ chia hai ngả đường
Anh dối gian, em ưu phiền mà vội bước ra đi thật xa...
Nhân Mĩ cũng không nói gì. Nếu thời gian cho cô nốt ngày hôm nay để nhìn anh ấy thì tại sao cô lại không tận dụng nó cơ chứ? Chỉ nốt hôm nay nữa thôi.
Chiếc Bentley màu khói lẻ loi giữa không gian bao la của bãi gửi xe. Cũng như Cát Vũ lúc này, cô độc giữa một nỗi đau không thể nào nguôi. Có lẽ là nó sẽ đến suốt đời, sẽ không tìm được ai như cô được nữa.
Rồi chiếc xe lao vút đi.
- Mấy năm qua anh vẫn khoẻ chứ?
Nhân Mĩ cảm thấy không khí trong xe hơi ngột ngạt, tâm trạng cô cũng hơi rối bời và mất bình tĩnh. Cô cần phải kiếm chuyện để nói với anh ấy.
Cát Vũ đưa mắt liếc nhìn Nhân Mĩ một lúc rồi lại chuyên tâm vào con đường mịt mùng phía trước. Anh trả lời:
- Tôi đứng trước mặt em như thế này...Theo em thì có khoẻ không?
Nhân Mĩ giật mình vì bị anh ấy hỏi ngược lại. Anh ấy hỏi cô anh có khoẻ không? Cô biết trả lời sao đây? Anh ấy có thể khoẻ mạnh nhưng có lẽ tinh thần đã bị thương tổn rất mạnh rồi. Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi cong rung động nhìn rất...lấp lánh. Nó khiến trái tim Cát Vũ rộn ràng, y như những năm về trước, không hề thay đổi.
- Em cũng giống anh.
Nghe câu nói này, Cát Vũ đã thấy vui mừng đến nhường nào. Cô ấy vẫn còn yêu anh, nhưng sao quyết định của cô ấy vẫn không thay đổi.
- Tuy nhiên... Tất cả cũng đã kết thúc thật rồi...
Một câu nói sau cùng mới đủ sức công phá làm sao? Cát vũ cảm thấy khó thở. Anh không biết chiếc vô lăng trong tay mình có còn lành lặn nữa không. Rồi anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cát Vũ hạ thấp giọng:
- Tôi biết. Em không cần giải thích. Và tôi cũng nghĩ như em.
Không khí trong xe trở lại vẻ tĩnh mịch và trầm lặng. Ánh trăng le lói phía cửa xe, thỉng thoảng có vài đàm mây đi qua che lấp nó. nhưng rồi lại giải thoát cho nó được ló rạng. Nhân Mĩ nhìn vầng trăng mà tự hỏi: Tại sao tình yêu của cô không thể như vậy? Tại sao không thể có kiểu "sau cơn mưa trời lại sáng" như vậy?
Chiếc xe dừng lại phía cuối dốc nhà Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước cổng. Kiên vẫn chờ cô. Chờ cô suốt bảy năm như vậy mà anh ấy không hề bỏ cuộc. Có lẽ cô ra ngoài đã quá lâu rồi, anh ấy vẫn thức đợi cô về.
- Em xuống nhanh lên, Kiên đang đợi.
Nhân Mĩ quay ra nhìn Cát Vũ. Không gian tối làm cô không thấy rõ ánh mắt anh lúc này. Nhưng tai cô có thể nghe được giọng nói của anh, nó trầm ấm, nhẹ nhàng chứ không hề lạnh tanh cho dù cô có mở cửa xe ra và bước đến bên một người con trai khác.
Nhân Mĩ không nói gì thêm. Cô mở cửa xe ra chào anh lần cuối và bước về phía Kiên đang đứng.
Kiên đứng ở phía cổng nhìn thấy Nhân Mĩ bước ra từ chiếc Bentley đắt tiền kia mà không khỏi bồn chồn, lo lắng. Cô ấy đã đi cùng ai? Tại sao lại để xe ở nhà? Rồi anh chạy nhanh ra chỗ Nhân Mĩ. Ôm cô ấy vào lòng, anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu làm thế này. Người Nhân Mĩ phảng phất mùi rượu khiến Kiên càng cảm thâý lo lắng. Anh nắm lấy tay cô gặng hỏi:
- Em đi đâu vậy?
Nhân Mĩ đáp:
- Em có vào bar. Lâu rồi không vào thử xe bar ở Việt Nam khác với Anh thế nào.
Kiên như trút được gánh nặng. Nhưng rồi lại nhớ ra được điều gì đó anh lại hỏi:
- Em đi cùng ai vậy?
Nhân Mĩ giật thót người sau câu hỏi này. Cô không biết phải trả lời thế nào. Nhân Mĩ không muốn giấu anh ấy nhưng nếu nói ra thì có lẽ anh ấy sẽ giận.
- Một người bạn thôi. Mình vào nhà đi. Mai chúng ta phải làm lễ cưới nữa mà.
Kiên thấy có gì đó trong câu trả lời này nhưng anh cũng không nói gì. Bất giác Kiên quay lại phía đằng sau. Một dáng người quen thuộc đang đứng cạnh chiếc Bentley nhìn cô ấy.
Nhưng trời quá tôi khiến anh không thể nhìn rõ mặt. Kiên cảm thấy trong lòng giấy lên sự bất an. Cô ấy đang giấu anh điều gì?
Cát Vũ đứng lặng thinh tại nơi đó. Nơi cuối dốc nhìn Nhân Mĩ cùng Kiên đi vào nhà. Ánh đèn vàng vọt hắt vào khuôn mặt anh càng khiến nó trở lên thật thảm hại. Nếu là trước kia thì người bước bên cô ấy có lẽ đã là anh, nhưng... Có gì để mà "nhưng" nữa đây? Hết thật rồi. Kỉ niệm khi xưa anh đành chất lên căn gác xép của trái tim thôi.
Sáng sớm. Nhân Mĩ tất bật lên xe đến nơi trang điểm. Cô biết hôm nay cả Khánh Lâm và Lương Chi cũng đến.
Nói về hai con người này thì Nhân Mĩ lại nhớ lại những năm tháng đại học xưa kia. Khánh Lâm tính tình phóng khoáng, xinh đẹp vậy mà đến bay giờ, ở cái tuổi 26 cô vẫn còn đang do dự giữa hai anh chàng. Một anh chàng ngốc xít luôn yêu cô ấy hơn chính bản thân mình và một anh chàng lắm tiền nhiều của, đúng mẫu người mà Khánh Lâm thích. Còn Lương chi? Cô nàng này có lẽ là càng buồn cười hơn. Khi đi học thì luôn đeo biển "tư tưởng lạc hậu" lên cổ. Ấy vậy mà vừa bước chân ra khỏi trường đại học đã tiến hành làm lễ cưới luôn, đứa con bây giờ đáng yêu cũng chẳng kém Ken của Nhân Mĩ là mấy. Đúng là đời không ai biết được chữ "ngờ".
- Woa!!
Mấy cô nhân viên trang điểm thốt lên khi Nhân Mĩ bước ra cùng bộ váy cưới của mình. Chiếc váy không quá phồng nhưng nó mang màu be thật nhẹ nhàng. Phần thân áo quây quanh khuôn người cô để lộ ra những đường cong sắc sảo. Phía trên ngực áo là hàng ngàn hạt pha lê kết thành hình một bông hoa bản to và thật đẹp. Trông lấp lánh, trông diệu kìa và huyền ảo. Hôm nay, chắc chắn Nhân Mĩ sẽ là cô dâu đẹp nhất mọi thời đại.
Chiếc Porsche của Kiên kết đầy hoa đã được đỗ ở bên ngoài. Và nó sẽ thẳng tiến đến thánh đường trong giây lát.
Ken ngồi trong xe với bó hoa bách hợp trên tay. Bộ comple của trẻ con khiến cậu bé trông thật lịch thiệp. Quả thực đến bây giờ cậu vẫn không hiểu nổi là tại sao mẹ lại làm đám cười với bố Kiên. Chẳng phải họ đã là vợ chồng rồi hay sao? Đúng là người lớn. Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được.
Chiếc xe dừng lại ở nhà thờ rộng lớn.
Khách khứa có lẽ đã đến đầy đủ chỉ còn vắng mặt cô dâu nữa thôi. Nhân Mĩ không biết hôm nay Cát Vũ có đến dự đám cưới của cô không? Cô cầu mong anh đừng đến. Anh đến rồi thì trái tim mong manh của cô lại cảm thấy sẽ không thể nói câu "tôi đồng ý" với cha được. Hãy để cho cô là một cô dâu tội lỗi nhất thế gian này đi. Giữa hai người đàn ông, cô là người mang lỗi lầm lớn nhất. Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ báo đáp anh, có lẽ duyên kiếp này sẽ kết thúc tại đây thôi.
Nhân Mĩ hít một hơi thật sâu rồi quay ra bảo với Ken đứng bên cạnh:
- Ken phải luôn đi sau mẹ nhé!
Ken mỉm cười rồi gật đầu:
- Ken nhớ rồi! Khi mẹ nói đồng ý với cái ông mặc áo đen thì con sẽ đưa hoa cho mẹ đúng không?
Nhân Mĩ mỉm cười xoa đầu con rồi nói:
- Không phải là ông! MÀ là cha.
Ken gật đầu coi như đã hiểu ý rồi bước ra sau Nhân Mĩ ra hiệu cho cô tiến vào trong.
Tiếng nhạc vang vang lên khi cô bước vào. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía người cô. Cô dâu xinh đẹp bước đi trong ánh mắt trầm trồ của mọi người. Nhân Mĩ nhìn thấy Kiên đang mỉm cười đứng cùng cha, nhìn thấy Khánh Lâm và Lương Chi đang ra hiệu nói cô thật tuyệt vời, nhìn thấy mẹ mỉm cười thanh thản với cô. Nhìn thấy bố mẹ Kiên cũng đang xúc động nhìn cô...Nhưng cô không nhìn thấy Cát vũ. Phải rồi, anh ấy sao lại đến dự lễ cưới của cô được cơ chứ?
Đằng sau Ken khẽ nói:
- Mẹ! Mẹ đi nhanh lên, Ken đạp vào váy mẹ rồi.
Nhân Mĩ mỉm cười rồi bước nhanh hơn. Cô còn chần chừ gì nữa chứ? Là Ken đang thúc giục cô cơ mà. Nếu Ken đã muốn thế thì có lẽ cô cũng lên muốn thế. Chỉ cần nó hạnh phúc là được.
Kiên đưa tay ra đón lấy bàn tay của Nhân Mĩ và mỉm cười thật tươi. Anh đã chờ đợi cái nắm tay này biết bao, anh đã chờ đợi được nhìn thấy cô trong bộ váy cưới lộng lấy này biết nhường nào.
Cha đứng chính giữa nhìn hai người con của Chúa hạnh phúc tay trong tay cũng bất giác làm khoé miệng giãn ra thành một nụ cười. Ông đã chứng kiến nhiều lễ cưới nhưng có lẽ ông chưa thấy lễ cưới nào có chú rể hạnh phúc như thế này. Ánh mắt hy vọng, chờ đợi và có cả lo lắng... Một người có trái tim thiết tha và ngọt ngào.
Sau khi những câu hỏi nghi thức kết thúc thì cũng là lúc câu nói cuối cùng cất lên:
- Con có đồng ý nhận Kiên làm chồng cho dù anh ấy có giàu sang hay nghèo hèn, có khoẻ mạnh hay ốm đau bệnh tật không?
Nhân Mĩ hít một hơi thật sau rồi giõng dạc:
- Con đồng ý!
Rồi câu hỏi được chuyển đến Kiên. Anh mắt của anh ấy ngập tràn hạnh phúc. Khuôn miệng mở ra câu trả lời:
- Con...
- Tránh ra...
Tất cả không để ý gì đến lễ cưới nữa mà quay ra người con gái đang điên cuồng chống đỡ với hai người bảo vệ to con và lực lưỡng. Ánh mắt cô ta hằn học như một nỗi thù hằn.
Kiên và Nhân Mĩ nhìn người con gái này. Cả hai người đều nhận ra, đó là Bảo An. Cô ta đến đây làm gì? Nhân Mĩ nghĩ có lẽ cô ta đến dự lễ cưới. Nhưng có cần phải vào bằng cách này không? Cô ta muốn gây ồn ào sao?
Ken nép vào sát Nhân Mĩ khẽ nói:
- Mẹ! Cô ấy kinh quá.
Nhân Mĩ cúi xuống nói khẽ:
- Cô ấy đến dự lễ cưới.
Rồi cô ngẩng đầu lên nói với hai người bảo vệ đang khoá lại những cái giãy giụa của Bảo An. Vừa thả được tay ra thì Bảo An đã lao người lên tận thánh đường và:
"Chát"
Một cái tát trời giáng in hằn lên má phái của Nhân Mĩ. Lớp phấn mỏng manh không thể che giấu được 5 vết tay hằn đỏ trên mặt. Tất cả đều ngỡ ngàng sau hành động này. Những tiếng bàn tán, những ánh mắt tò mò bắt đầu hoạt động trước cảnh tượng này. Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Chương 24 - Lừa dối và sự thù hận.
Nhân Mĩ thật sự bất ngờ về cái tát này. Cô không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Bảo An mà khiến cô ta làm vậy. Nhân Mĩ có thể nghe thấy tiếng người bàn tán trong nhà thờ, âm thanh vang vọng...
- Cô cút đi!
Ken đứng gần đó lao ra đẩy Bảo An. Người phụ nữ này đánh mẹ cậu. Cô ta thật đáng ghét. Tuy nhiên những cái đẩy của Ken không thể làm khó Bảo An. Cô ta càng cảm thấy chướng mắt bởi thằng trẻ con trước mặt. Nó là con của ai? Của người con gái mà cô căm hận nhất thế gian này.
Bảo An đưa tay lên định vung ra một cái bạt tai về phía Ken. Nhưng cái tát còn chưa chạm được đến mặt cậu bé thì đã bị một bàn tay giữ lại. Cô ta ngẩng mặt lên nhìn người con trai mặc đồ chú rể đang hằn học nhìn mình đấy giận dữ. Phải rồi! Cô đã đánh người hắn yêu thương nhất cơ mà.
Kiên hiếm khi phải dùng đến ánh mắt này nhìn người khác nhưng hôm nay anh không thể chịu được người con gái như con mãnh thú điên cuồng này được nữa. Cô ta không những phá đám hôn lễ của anh mà còn đánh cả người mà anh sẽ lấy làm vợ. Để rồi bây giờ cô ta còn định ra tay với cả đứa trẻ mà anh đã nuôi nấng suốt 7 năm qua nữa. Thật là quá quắt.
- Bảo An! Nếu cô đến đây để dự lễ cưới thì chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu cô có ý khác thì chúng tôi mời cô ra ngoài cho.
Nhân Mĩ nói rất từ tốn. Cô không giận dữ, không quát tháo. Đơn giản là vì cô không muốn đôi co với người không có chút phép tắc lịch sự tối thiểu này.
Thiệu Vân ngồi bên dưới không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng sự hoảng hốt đang gần như rút cạn sinh lực của bà. Những cơn đau đớn trong người bắt đầu kéo đến. Bà chỉ cầu mong sao cho hôn lễ của con gái được trôi qua một cách êm đẹp.
Bảo An nghe Nhân Mĩ nói vậy thì vội vùng tay ra khỏi bàn tay của Kiên. Rồi cô ta cười như điên như dại. Cười ngặt nghẽo, nhưng trong những tiếng cười này ta mới thấy được một nỗi đau đang lan toả không trung. Bảo An chỉ tay vào Nhân Mĩ nói giọng run run:
- Mày là con hồ li tinh. Mày giở giọng nhân đạo với ai đây? Hãy tự xem lại bản thân mình đi đã, hôm nay là ngày cưới của mày vậy mà hôm qua mày vào Bar với chồng tao cả đêm. Mày hạnh phúc chứ?
Chúng tôi chỉ nói chuyện như hai người bạn.
- Có ai làm chứng không? Có ai điên mà tự nhận mình điên không? Ai mà biết mày và anh ấy đã làm những gì?
Tiếng ồn ào lại được dịp vang lên. Chủ để thì miễn bàn, kiểu nào cũng có.
Nhân Mĩ thở dài. Cô cụp đôi mắt xuống, bên má phải vẫn còn thấy rát vì cái tát vừa rồi. Kiên đang nhìn cô đây dò xét. Anh ấy đã biết người hôm qua là Cát Vũ, anh ấy có giận không?
- Mời cô về cho.
Giọng của Kiên dõng dạc như tuyên bố. Anh đã chờ đợi lễ cưới này quá lâu rồi. Anh muốn nó phải thật trọn vẹn. Để cho anh được trả lời câu hỏi cuối cùng của cha. Còn về phía Nhân Mĩ. Phải rồi. Là anh đang giận cô ấy. Tại sao hôm qua lại giấu anh? Cô ấy và Cát Vũ có thực sự là đã nói chuyện như hai- người - bạn không?
Nhân Mĩ nhìn Kiên đầy trìu mến. Anh ấy không hề để ý đến những gì Bảo an nói. Có nghĩ là anh tin cô. Có phải như vậy không? Cô không mong rằng anh sẽ không giận, chỉ xin anh hãy nhẹ nhàng mà để lễ cưới diễn ra vẹn toàn. Người cô lo bây giờ là mẹ cô. Cô biết bà đã cố trụ đến ngày hôm nay để được nhìn thấy cô mặc váy cưới bước lên xe hoa với một nụ cười hạnh phúc.
Bảo An nhếch môi cười nhạt rồi lại nói cay nghiệt:
- Kiên! Ngày xưa anh là một người như thế nào? Công tử hào hoa với một lũ gái đẹp luôn vây quanh, mà tôi trông bây giờ anh vẫn còn phong độ là thế vậy hà cớ gì lại chịu phủ phục dưới chân con ti tiện này như một con chó vậy?
Nghe những lời này thì có ai mà không sôi máu? Kiên nắm tay mình lại thành nắm đấm. Anh hận là không thể lao ra giết chết người con gái ở trước mặt mình. Chỉ cần nó nói thêm một câu nữa thôi thì anh sẽ cho bùng nổ sức chịu đựng của mình.
Nhân Mĩ nhíu mày. Cô nhìn khách khứa đang không ngừng rỉ tai nhau và cha đứng bên cạnh có vẻ không hài lòng về lễ cưới này. Tại sao cuộc đời cô lại chịu nhiều bất trắc như vậy? Cô đã làm gì nào? Cố gắng sống tốt, cố gắng giành lại cho mình chút ít hạnh phúc để sống hết cuộc đời...Vậy tại sao tất cả lại không ủng hộ cô? Cô đã sai ở đâu?
- Cha! chúng ta tiếp tục nhé? - Nhân Mĩ thở dài rồi quay ra nói với cha.
Ông hiểu ý và gật đầu.
Nhưng chưa kịp bắt đầu gì thêm thì đã bị lời nói của Bảo An kết thúc không thương tiếc:
- Mày nhìn đi! Cát Vũ anh ấy đã đòi li hôn với tao đấy. Mày đã nói những gì với anh ấy?
Tất Cả nhìn vào tờ giấy nhàu nhĩ được Bảo An lôi ra từ đâu đó. Nói đến đoạn này, nước mắt Bảo An bắt đầu nhạt nhoà trên đôi mắt đau thương kia.
Nhân Mĩ bàng hoàng khi Bảo An mang tờ giấy này ra. Đó là...chắc chắn là đơn li hôn rồi. Cát Vũ anh ấy đã nghĩ những gì? Anh ấy đã chung sống với Bảo An bảy năm trời vậy tại sao lại không thể sống đến hết đời. Tại sao lại không chịu chấp nhận? Chấp nhận giống như cô vậy. Hãy buông xuôi tất cả mà xống, mà để thời gian lấy đi hết tuổi thanh xuân, sức khoẻ... cho đến cuối đời và yên lòng nhắm mắt để tử thần lấy đi sinh mạng già nua và cám ơn ông ấy làm điều này. Tại sao anh ấy không làm như thế?
- Tôi không biết tại sao anh ấy lại làm như vậy?
Bảo An nước mắt nhạt nhoà nhưng vẫn gầm lên như một con thù hoang không ai kiềm chế nổi:
- Câm mồm. Nếu không phải mày thì là ai? LÀ ai có thể khiến cho anh ấy từ bỏ tao?
- Bảo An!
Lại một nhân vật nữa xuất hiện khiến mọi người chú ý. Cát Vũ xuất hiện nơi cửa nhà thờ như một vị thần. Anh hiên ngang nhưng lại cô độc. Ánh mắt lúc nào cũng chỉ khiến người khác cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ đang tiến vào mà thấy tim đập loạn nhịp. Anh ấy... anh ấy đang tiến vào thánh đường, cô đang mặc váy cưới nhìn anh ấy nhưng anh ấy lại không phải chú rể. Anh ấy chỉ là một người ngoài, một người đến để gọi vợ mình. Vợ anh ấy là người đã tát cô.
Bảo An nhìn Cát vũ mà không khỏi sợ hãi. Ánh mắt của anh ấy luôn làm cô có cảm giác sợ suốt bảy năm qua, Đối với cô, ẩn sâu trong đó chỉ có những hơi khí lạnh lẽo và nó chưa bao giờ nhìn cô một cái ấm áp. Chưa bao giờ.
- Anh Vũ! - Bảo An nói giọng run run.
Cát vũ không nói gì đi đến. Anh nhìn Kiên, người con trai sẽ là chồng của Nhân Mĩ. Và anh hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc hơn anh...
- Thành thật xin lỗi cậu!
Cát Vũ cúi người xuống vẻ thành khẩn. Anh ấy đang xin lỗi Kiên. Con người hiên ngang, kiêu hãnh như Cát Vũ ngoài Nhân Mĩ ra chưa thừng xin lỗi ai. Và giờ thì anh ấy đang cúi người xin lỗi Kiên một cách thành thật nhất có thể.
Kiên cũng ngỡ ngàng về hành động này. Anh không biết làm gì cả. Chỉ biết nhìn Cát Vũ sau bảy năm không gặp, anh ấy là một Cát Vũ của bảy năm sau, đã có sự thay đổi, một Cát Vũ bị thời gian bào mòn.
Rồi Cát Vũ quay ra nhìn Bảo An. Anh thở dài rồi nói vẻ mệt mỏi:
- Tại sao em lại làm vậy?
Bảo An đang chờ cơn giận dữ của Cát Vũ, và giờ thì cô nhận được là những lời nói nhẹ nhàng như thế này, trong lòng có chút bất an. Cô không dám nhìn Cát Vũ. Chỉ biết cúi xuống mà trả lời anh ấy:
- Em...Em...Xin lỗi!
Cát Vũ nhắm hờ đôi mắt lại. Anh đang nghĩ gì? chính anh cũng không biết. Hôm qua, rượu đã làm anh suy nghĩ là sẽ li hôn với Bảo An. Còn bây giờ thì sao? Cô ấy đang làm loạn ở đây. Anh có gì tốt để mà cô ấy phải làm vậy? Chỉ là một thằng tồi không hơn không kém, tồi đến nỗi ngay đến người con gái mình yêu anh cũng không thể giữ lại bên mình. Cát Vũ đưa ta giật mạnh tờ giấy trên tay Bảo An và xé nó ra thành nhiều mảnh. Như xé toạc hết mọi hi vọng, mọi trông mong mà anh đã nuôi nấng. Tất cả nên kết thúc vào ngày hôm nay.
Bảo An nhìn hành động của Cát Vũ như vậy thì không khỏi bàng hoàng. Anh ấy không phải vì tức giận quá mà làm thế chứ? Nghĩ vậy cô vội vàng:
- Anh Vũ! em xin lỗi!
Cát vũ dừng lại nhìn Bảo An. Rồi anh kéo đầu cô lại và... đặt môi mình lên môi cô, hôn cuồng nhiệt.
Bảo An bị bất ngờ nên chỉ ú ớ vài câu. Cô không hiểu Cát vũ đang làm những gì và anh ấy tại sao lại làm như vậy với cô.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ hôn Bảo An trong lòng giấy lên một sự khó chịu. cô không biết tại sao nhưng ngay lúc này cô thực sự muốn chửi mình là đồ ích kỉ. Cuối cùng, Nhân Mĩ cũng quay mặt đi như chạy trốn cảnh tượng đang diễn ra.
Kiên nhìn Nhân Mĩ. Anh cảm nhận được nơi đôi mắt đang trốn chạy kia là một sự đau đớn tột cùng.
- Tôi sẽ không li hôn với em. Chúng ta về nhà thôi.
Câu nói của Cát Vũ khiến Bảo An không tưởng nổi. Anh ấy nói gì? Anh ấy sẽ không li hôn với cô ư?
- Anh nói thật chứ? - Bảo An không chắc chắn liền hỏi lại.
Cát Vũ nắm lấy bàn tay Bảo An rồi bước đi nói:
- Tôi nói thật.
Bóng dáng hai người khuất dần. Nhân Mĩ vẫn có thể ánh mắt chiến thắng của Bảo An khi quay đầu nhìn mình. Cô gào thét trong tâm can, cô không muốn như vậy. Cô thật sự đau lòng...
- Cha! Chúng ta tiếp tục chứ?
Nghe Kiên nói vậy. Tất cả bỗng trở lại trạng thái của một buổi lễ cưới dẫu cho xung quanh đó vẫn là những lời bàn tán không ngớt. Người ta nói "miệng lưỡi thế gian" là một câu rất chí lí.
Cha bắt đầu lại câu hỏi dành cho Nhân Mĩ. Cô ấy trả lời rất dõng dạc nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là sự tiếc nuối.
Câu hỏi được chuyển sang phía Kiên. Không gian rộng lớn bao trùm lên một sự im lặng.
- Con... Không đồng ý.
Câu trả lời cảu Kiên làm tất cả như ngập tràn trong bất ngờ. Nhân Mĩ quay sang nhìn Kiên. Cô không hiểu nổi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Anh ấy vẫn còn giận cô sao?
Cha nhìn Kiên hỏi lại:
- Kiên. Đây là hôn lễ của con, con...
- Con đã nói rồi! Con không đồng ý.
Nhân Mĩ nắm lấy tay Kiên hỏi:
- Tại sao vậy? Anh vẫn còn giận em ư?
Kiên mỉm cười. Lúc nào anh cũng dịu dàng như vậy. Nói ra câu này anh đã dặn lòng rất lâu rồi. Anh là một thằng đàn ông, anh không chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà ràng buộc cô ấy ở bên cạnh mình đến hết cuộc đời được. Như vậy sẽ khiến cả hai thêm mệt mỏi mà thôi.
- Anh đang giải thoát cho em.
Nhân Mĩ nhíu mày hét lên:
- Anh không thể làm thế. Mọi người. Ken, mẹ em, bố mẹ anh và cả chúng ta đã chờ đợi rất lâu rồi.
Kiên liền dứt bung bông hoa cài trên ngực áo của mình. Rồi kéo tay Nhân Mĩ, đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên môi cô ấy. Ánh mắt buồn bã nheo lại thành một vầng trăng khuyết cùng một giọt nước mắt lăn dài:
- Nếu làm thế...cả hai sẽ mệt mỏi, không thẻ hạnh phúc. Trái tim em không dành cho anh...
- Em...
- Đừng nói nữa. Hãy cho anh có quyền được từ bỏ em một lần. Cho anh được là người ruồng bỏ em một lần thôi. Cho dù đó là lừa dối. Hãy hận anh một lần như em đã hận Cát Vũ vậy, hãy hận anh để rồi lại yêu anh như yêu Cát Vũ... Cho dù đó chỉ là giả tạo.
Nhân Mĩ nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện.Hoá ra bao nhiêu năm nay cô chỉ dày vò anh chứ không hề mang lại cho anh chút tình cảm thật lòng nào. Thật tội lỗi và đau lòng làm sao. Trái tim cô như anh đã nói, nó chưa bao giờ dành cho anh dù chỉ một phút.
- Em xin lỗi!
Khi Nhân Mĩ vừa nói dứt câu thì cũng là lúc Thiệu Vân đổ gục người xuống. Bà chỉ còn có thể nhìn thấy Ken hét lên:
- Bà ngoại!
Và rồi...
Thiệu Vân đã thực sự rời khỏi cuộc sống này. Bước chân vào một cuộc sống mới phía bên kia thế giới.
Nhân Mĩ đứng trân trân tại chỗ. Nỗi đau gặm nhấm từng chút một trong tâm hồn cô. Cảnh tượng hỗn độn trước mặt... Trên tay cô vẫn là đoá hoa bách hợp đẹp thuần mĩ. Nhân Mĩ nhìn tất cả cảnh tượng qua làn nước mắt. Nhạt nhoà, mờ ảo... phía trước của cô cũng vậy. Con đường không thấy mục đích.
Chương 25 - Mình em cô đơn.
Nhân Mĩ dắt tay Ken bước lặng trên hè phố. Một tuần trước, đây là ngày cưới của cô. Và giờ thì tất cả đã không còn gì sau ngày cưới ấy, mẹ cô đã ra đi, Cát Vũ vui vẻ chung sống bên một người con gái khác, còn Kiên... Có lẽ anh ấy đã đi thật rồi. Anh ấy ngay cả công ti cũng không cần... Cuối cùng...cô là người cô đơn nhất trên thế giới này.
- Mẹ!
Tiếng Ken vang lên khiến Nhân Mĩ vội rời khỏi hồi tưởng: