- Truyện: Tình Học Trò.
- Tác giả: Kenthd - voz.
- Tình trạng: Hoàn thành.
- Post bởi: thanhnienvn.mobi
Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2012 đúng không
Chap 11:
Sáng hôm sau tôi lại kéo mấy thằng bạn sang lớp A5 chơi, cũng kể cho bọn nó vụ con quạ hôm qua và những lo ngại của tôi về lời đồn. Phải có đứa nào làm gì đấy thì bọn nó mới tản ra hết vậy chứ!
- Mày làm hả Kiên? – thằng Trung quay sang hỏi ngay mục tiêu đáng khả khi nhất
- Điên à? Tao làm gì đâu? Có mỗi lần trước hồi thằng Hoàng nó mới biết con kia, tao có qua “nói nhỏ” với mấy đứa khối 10 là “nhường lại” thôi chứ rỗi éo đâu mà lo lắm vậy? Tao thề! – thằng Kiên phân bua trước ánh mắt soi mói của mọi người
- Tao làm đấy!
Tiếng thằng Cường vang lên làm mọi ánh mắt lại đổ dồn về nó. Quái lạ, thằng này mọi ngày đâu có thích cái trò chém gió này của bọn tôi mà nay cũng sang đây tham gia? Nó hiên ngang bước vào ngồi cạnh con Ngọc.
- Sao nay mày lại cao hứng thế? – thằng Dũng quay qua hỏi thằng Cường
- Thấy có đứa con gái mà bọn mày bày trò mãi không xong, sợ mang tiếng ra thôi – Nó trả lời tỉnh bơ
- Thế mày làm gì? – Tôi hỏi
- Làm gì đâu tao bảo mấy đứa em (đệ tử của nó) “đưa tin” là bạn tao đang tán con bé đấy thôi. Có cho tiền cũng chẳng thằng nào dám nhào vào!
- Ax ax, mày làm thế thì đến tao cũng chẳng dám! – Bọn tôi tí té ghế hết
- Mày cứ yên tâm mà tán nó, có gì tao xử! – thằng Cường quay ra nói với tôi
- Nhưng mày đừng làm cái gì quá đấy nhá! Vụ bà Mỹ hồi trước ko nhớ sao? – thằng Dũng lo ngại
- Ko phải việc của mày, tao tự biết làm gì, toàn mấy thằng vớ vẩn ko đáng đụng tay, tao cũng éo bao giờ đánh nhau vì đứa con gái đâu!
- Bọn mày cứ làm việc của bọn mày đi, tao ko quan tâm! – thằng CƯờng nói tiếp rồi bỏ đi
Nó xưa nay vẫn thế, lúc nào cũng lạnh lung, lừ lừ như tàu điện vậy, nhưng tôi biết nó rất quý tôi, lần này là nó muốn giúp tôi thật nên mới lên tiếng thế!
Sau buổi “họp ngắn’ thì bọn bạn đồng tình để tôi tiếp tục “khai thác” con quạ. Bọn nó cũng thắc mắc là sao tôi nói chuyện với con quạ lại không run? Tôi cũng chẳng biết nữa, bình thường tôi cũng biết ăn nói lắm mà chẳng hiểu sao có em Phương là tôi cứng họng thôi!
Đúng như lịch hẹn, tôi ra ngồi chờ con quạ một lúc thì nó tung tăng chạy ra, mặt hớn hở
- Sao lâu vậy quạ? – Tôi hỏi khi nó đến gần
- Này, lại muốn cãi nhau à? – Nó nói rồi ngồi phịch xuống ngay cạnh tôi, chẳng ngại ngùng gì
- Đâu có, anh đâu dám cãi nhau với em! – Tôi trêu nó
- Giờ anh muốn em làm tay trong cho anh đúng ko? Công cao đấy! – Nó vào thẳng vấn đề
- Cao thế nào? Nói anh nghe thử.
- Thứ nhất là ko được gọi em là quạ nữa! – Nó nói rồi nhéo tôi cái rõ đau
- Ừ ừ ko gọi thế nữa! Được chưa! – Tôi hốt hoảng
- Thứ 2 là 1 chầu bánh khoai thì em mới có hứng nói!
- Ax ax, sao hôm qua bảo không thèm? Mà em nói luôn đi xem nào!
- Hôm qua khác, hôm nay khác, anh ko chịu thì thôi!
- Rồi rồi chịu, nhưng chầu bánh khoai là phải nói đấy nhá! – Tôi giao hẹn thêm
- Chưa hết! – Nó nói như quát
- Gì nữa đây? – Tôi bắt đầu thấy sợ nó
- Anh còn phải dạy em học nữa! Nhá!!!!!!!!- Nó đổi giọng nhanh thật, giờ đã quay sang năn nỉ tôi
- Ấy ấy, cái này thì ko được! – Tôi xua tay
- Xì, mới nhờ 1 chút đã làm cao
- Ko phải làm cao, mà giờ anh đi học tối ngày rồi, em thấy đấy, rảnh rỗi 1 2 tiếng cũng đâu có dễ đâu! Mà em cũng thích khối A à?
- Vâng, em tính theo khối A, cũng thích học Hóa! Nhưng mà ngày trước chẳng được học trường chuyên như anh
Tôi hơi ngạc nhiên về con bé này, nó cũng ham học thật đấy, nhìn vào mắt nó tôi có thể nhận thấy điều đó, vẻ tiếc nuối hiện lên rõ rệt. Tôi thấy hơi động lòng, ít nhất là vì nó còn có ý thức học
- Thế em đã đi học thêm đâu chưa? – Tôi nảy ra ý định
- Chưa! Đang tính xin học mà chẳng biết học thầy cô nào bây giờ! Với lại xin vào mấy lớp tốt tốt khó lắm!
- Vậy để anh giúp xin cho được ko? – Tôi gợi ý mặc dù ko ưa khi nó nói trống không, nhưng dù sao nó cũng có tìm hiểu mới biết xin vào lớp tốt ko dễ
- Thật á? – Mắt nó long lanh, mừng rơn
- Chưa chắc đã được nhưng anh sẽ cố!
- Yeah! – Nó nhảy cẫng lên, trẻ con hết biết
- Nhưng anh cũng có điều kiện đấy! – tôi nghiêm giọng
- Điều kiện gì cơ? – Nó ngạc nhiên
- Thứ nhất là từ nay đừng có bù lu bù loa lên, con gái thì phải dịu dàng 1 tí chứ, lúc nào cũng oang oang!
- Hihi! – Nó cũng cười tít mắt, ngây thơ lắm
- Thứ 2 là ko được ăn nói trống không! – Tôi thấy khó chịu thật
- Em có ăn nói trống không đâu?
- Còn cãi? – Tôi nhăn mặt!
- Dạ vâng! – Nó xìu xuống, tự nhiên ngoan thấy ớn
- Thứ 3 là nếu anh xin được cho em thì phải chịu khó học hành, ko được chểnh mảng rồi nghỉ học lung tung.
- Dạ vâng, cái này thì được! – Nó gật nhanh lắm, xum xoe lấy tôi
- Hết rồi! – Tôi ko nhịn được cười khi thấy cái dáng vẻ của nó
- Anh mà xin được học cho em thì em hứa sẽ làm đồng minh cho anh suốt đời! Hết lòng ủng hộ anh! – Nó giở giọng nịnh nọt
- Tin được không đấy?
- Xì, anh ko muốn tin thì thôi! Chiều chờ em ngoài quán bánh khoai đấy nhá, em tự đi ra!
Tôi quay trở về lớp, nghĩ đến con quạ (à mà ko, tôi đã hứa là ko gọi nó như thế nữa rồi), nghĩ đến bé Trang lại thấy buồn cười, ở nó có gì đấy khá là hồn nhiên, hơi trẻ con nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác gì đó gần gũi, cỏ lẽ vì tôi thích cái tính ham học của nó, thích được chọc cho nó dỗi, thế mới lạ chứ!
Nó cũng là đứa khá đúng giờ, chiều đó không bắt tôi phải đợi lâu, hay là vì nó cũng hảo ăn như mấy đứa nhóc nhỉ. Cơ mà được cái nó đi 1 mình chứ ko rủ bạn bè gì theo
- Anh muốn hỏi gì? – Nó vừa ăn vừa nói
- Ăn đi đã! – Tôi nhìn nó ăn cũng thấy buồn cười
- Em ăn nhiều mà lâu lắm đấy, anh cứ hỏi đi! Thôi khỏi, tạm giải lao cho anh hỏi. – Nó nói rồi nhìn tôi
- Kể cho anh về Phương trước đi!
- Phương á? Nó xinh từ bé, hiền lành, tính tình thì hơi nhát nhưng mà nói chuyện với bạn bè thì vui lắm!
- Cái đấy thì anh biết
- Humh, trước giờ, từ hồi lớp 9 đã có người thích nhưng nó ko thích ai cả, nó cũng mơ mộng lắm
- Mơ mộng là sao?
- Thì là mơ mộng con gái đấy! Người yêu phải như hoàng tử trong truyện ấy!
- Oh` oh`! Tôi gật gù ra vẻ hiểu
- Nhưng mà anh yên tâm đi, có vẻ nó cũng thích anh
- Sao em biết? – Tôi mừng rơn
- Thì nó cũng kể về anh, cũng khen anh học giỏi, cũng thấy đẹp trai, có tiếng tăm tốt, mỗi tội nó chê anh ko biết nói chuyện
- Vậy à? – Tôi ngồi đần mặt ra
- Nhưng mà ko sao! Vậy đôi khi cũng hay, nó nhiều người theo đuổi mà chẳng ưa ai cũng vì cái tội ăn nói linh tinh. Anh cứ thật lòng là được – Nó nói rồi lại ăn
- Thế còn mấy đứa đang tán?
- Toàn mấy thằng linh tinh, nó chẳng thích đâu mà anh lo, giờ còn có mình anh là có cơ hội thôi
- Thế cơ hội đến đâu? –Tôi hỏi cho chắc
- Theo em thấy thì 80% là nó cũng thích anh! – Nó nói chắc
- Sao lại có 80%?
- Anh tham thế? Mới quen có mấy bữa mà đòi nó thích anh ngay rồi!
- Hihi! – Tôi cười trừ
- Anh đừng có mà vội vàng, nó ko thích đâu, anh cứ thật lòng từ từ sẽ được, có gì em nói tốt cho
- Thế thì dc, anh cũng ko thích vội vàng
- À mà còn chuyện nữa, xíu em quên! – Nó như sực nhớ ra
- Gì thế?
- Anh đừng có mà đòi chở nó về tận nhà hay là ra nhà rủ nó đi chơi đấy nhá!
- Sao vậy?
- Ông anh nó coi nó như báu vật vậy, đứa nào léng phéng là chết với ông ấy. Với lại gần nhà nó có 1 tên thích nó từ hồi lớp 9, nhưng mà nó ko thích, thằng đấy nó cũng giang hồ lắm! Mà bọn con trai chỗ nhà nó đứa nào cũng thế
- Ra là vậy! – Tôi nghe mà sởn hết cả da gà, may mà bé Trang cảnh báo trước ko thì có ngày ăn đòn “oan”
- Mà nó lãng mạn lắm đấy! Anh phải chịu khó vào! Nó ko thích tặng quà đâu, thích cái gì ý nghĩa cơ. Với lại mùa đông mưa phùn nó thích che ô đi lang thang, thích mùa đông đi ăn kem
- Sở thích gì kì cục vậy? – Tôi khó hiểu
- Anh đúng là chẳng biết gì! Vậy nó mới lãng mạn!
Tôi ngồi hỏi nó 1 số chuyện nữa, vừa hỏi vừa nhìn nó ăn. Công nhận nó ăn “nhiệt tình” thật, tự nhiên như người Hà Lội ấy. Giờ tôi cũng mới có cơ hội ngồi nhìn kỹ nó 1 chút, công nhận nó cũng dễ thương thật, đôi mắt to tròn long lanh là ấn tượng nhất, kế đến là mái tóc mượt và đen lánh tự nhiên, ko trắng lắm nhưng khá là ưa nhìn và đặc biệt là nụ cười nhìn ngây thơ như trẻ em vậy, có lẽ vì nó cũng vốn sống vô tư như thế. Nó và em Phương đúng là trái ngược nhau rất nhiều, cả về ngoại hình lẫn tính cách, cơ mà nó vẫn ko bằng em Phương được!
Từ hôm nói chuyện với bé Trang, tôi đã có lưng vốn kha khá để nói chuyện với em Phương, thỉnh thoảng bé Trang nó còn tạo cơ hội cho tôi được đi về chung với bọn nó, được chở em Phương và còn mớm lời cho tôi nói chuyện nữa chứ! Kể ra nó cũng tốt quá, tôi cũng thấy quý nó! Bây giờ thì tôi biết nói chuyện với em Phương hơn rồi, tuy vẫn còn chưa nhuần nhuyễn lắm vì tôi phải suy nghĩ, sợ nói điều gì đó ko hay, được cái ko còn thấy run nữa, em Phương cũng cười với tôi nhiều hơn, nói chuyện vui hơn và hình như cũng quan tâm đến tôi nữa.
Tất nhiên là tôi cũng giữ lời với bé Trang, tôi cũng đã thuyết phục được 3 thầy cô Toán Lý Hóa cho em nó 1 cơ hội thử sức và em nó ko làm tôi thất vọng. Bài kiểm tra đầu vào em nó làm khá tốt, 3 thầy cô đều nhận cả. Nó mừng lắm, còn đãi tôi 1 chầu kem nữa chứ, nhận tôi làm anh zai nhưng mà tôi ko chịu, thế là nó xoay qua bái tôi làm sư phụ, đúng là lắm trò. Nó cũng thuê trọ ở trên phố để tiện đi học, nhà cũng khá xa mà! Nghe các thầy cô tôi khen nó cũng chăm chỉ tôi mừng lắm, vậy là tôi ko nhìn lầm người rồi!
Chớp mắt một chút đã gần đến 20/10, đúng là khi yêu thời gian nó chạy vù vù nhanh thật. Năm nay thì tôi không được nhởn nhơ như những năm trước rồi, lại phải lo quà cáp cho em Phương nữa, mà vụ này thì tôi mù tịt, có biết gì đâu, thôi qua nhờ con Ngọc cho chắc ăn. May quá, bọn nó cũng đang túm tụm mấy đứa ở kia, thế thì càng tiện
- Ê tụi mày, 20.10 này tính sao đây? – tôi cất lời hỏi
- Thì kiếm gì tặng cho nó thôi chứ sao trăng gì nữa!
- Cơ mà tao ko biết tặng gì! Mày giúp tao đi Ngọc! – tôi nài nỉ
- Được rồi, để tao xem có gì hay ho ko! – Tôi biết là nó chẳng từ chối tôi mà
- Quà làm éo gì, cứ làm bông hồng cho ngon bổ rẻ là được rồi! – thằng Dũng lên tiếng
- Có lí đấy, mình đã trót chơi kiêu là phải kiêu cho trót! – thằng T.Anh nói sau 1 hồi suy nghĩ
- Thế liệu có được ko? – Tôi nghi ngờ
- Được! Mày với nó cũng mới quen, chưa có gì cả, cũng chưa có dự định tán đổ nó 1 sớm 1 chiều, cứ bình tĩnh mà tiến!
- Oh`! – tôi chợt nhớ đến lời bé Trang dặn tôi
- Thế 20/10 này cứ làm như mọi năm, chẳng qua thêm phần con Phương thôi hả? – thằng Trung hùa vào
- Cho tất mấy đứa lớp 10 mà bọn mày quen vào! Nói cái Tâm nó mua hoa!
Hơ, vậy là năm nay lại đơn giản như mọi năm à? Năm nào bọn tôi cũng mua 1 bó hoa to, đi tặng linh tinh các chị em mà bọn tôi biết, tất nhiên “người nhà” thì sau đó sẽ có chơi bời, praty thêm 1 tí nữa. Có lẽ vì vậy nên cái hội của bọn tôi mới được nổi tiếng như thế này.
Đúng như kế hoạch, chiều 20/10, sau khi buổi sáng đã làm xong nghĩa vụ thì bọn tôi kéo xuống khối 10, đi tặng hoa lung tung, bọn khối 10 lần đầu thấy cảnh này nên nhiều đứa nhát, ko dám nhận, buồn cười lắm. Con bé Trang thì chả bù cho tụi kia, nó xí của bọn tôi mất 4 bông lận! Sang đến lớp em Phương, tôi thấy cũng hơi hồi hộp
- Cho mày vào trước 1 mình đấy! – Bọn nó đẩy tôi khi thấy em Phương ngồi trong lớp
Tôi cười với bọn nó, gì chứ giờ ko sợ nữa rồi! Tôi ôm 1 bó hoa to, trong đó có 1 bó (gọi thế nhưng chỉ có 1 bông gói hơi bị cầu kì, tôi đặt riêng con Tâm mà) tiến đến chỗ em Phương, miệng cười toe toét, em nó cũng nhìn tôi cười
- Chúc mừng phụ nữ Việt Nam! – Tôi đưa bó hoa chi em nó
- Em cảm ơn! Mà còn nhiều thế này anh đi tặng bao nhiêu cô nữa mới hết? – Em nó hỏi xoáy tôi
- Hihi, nghĩa vụ của người đàn ông vĩ đại mà em! – Tôi nói rồi quay qua tặng mấy bé trong lớp em Phương mà tôi biết nữa
- Gớm chưa! Vi đại mới chịu nữa! – em nó bĩu môi
- Chứ em có thấy được mấy đứa vĩ đại giống anh làm thế này ko? Mà này, chiều về học đi chơi với anh 1 lát nhé? – tôi thì thầm
- Đi đâu ạ?
- Thì đi ăn uống gì đó với bọn anh, có cả mấy chị và mấy bạn 10, 11 nữa. Hôm nay bọn anh chiêu đãi các chị em mà!
- Vâng, để em xem đã! – Em nó cười híp mắt
- Chiều anh chờ em ngoài cổng nhé! – Tôi nháy mắt và cười với em nó
- Dạ vâng! – em nó lại bẽn lẽn rồi
Tôi trở ra cũng thấy hãnh diện với bọn bạn, bọn nó cũng khen tôi hết lời. Hoho. Sướng quá đi mất. Nhưng mà tôi biết tôi chỉ nói chuyện linh tinh, vui vui được với em Phương thôi chứ chẳng biết đi theo cái chủ đề nào cả, vẫn còn gà mờ lắm!
Chiều 20/10, lần đầu tiên em Phương đi chơi với bọn tôi, cơ mà được cái có mấy đứa khối 10, có cả bé Trang nữa nên em Phương cũng ko tỏ ra ngại ngùng gì, có tôi là ngại thôi khi mà mấy đứa bạn nó cứ đá xoáy hoài. Tôi cũng học theo thằng Cường, thằng T.Anh tỏ ra quan tâm, hỏi han em nó muốn ăn uống gì, cũng lấy đồ ăn như thật ấy.
- 20/11 có chương trình gì ko mày? – thằng T.Anh hỏi tôi khi cả đám đang nc
- Kế hoạch là làm đơn giản thôi, ko như mọi năm đấu
- Sao năm nay bèo nhèo thế nhỉ? – Nó thắc mắc
- Uh`, chẳng biết! – Tôi nói dối tụi nó vậy thôi chứ đang có 1 kế hoạch lớn, bí mật, tôi chưa khoe được
- Sao mấy anh ấy lại hỏi anh? – em Phương ngồi cạnh quay ra họi tôi
- Thì anh làm bên Đoàn mà, mấy cái đó anh biết trước
- Anh làm bên Đoàn á? – Em nó ngạc nhiên
- Ừ, có gì mà ngạc nhiên vậy. Nhưng mà anh đi học suốt, cũng ít tham gia lắm
- Oh`, thảo nào em ko thấy mấy đứa bạn em nói gì về anh! – Em nó như hiểu ra
- Em ko biết à? Bạn chị làm ca sĩ của trường mấy năm nay rồi đấy! – Con Tâm lại khoe bạn nó
- Thật á? – Em Phương lại nhìn tôi
- Thôi linh tinh quá mày! – Tôi ngại quá đi mất
Cả đám ngồi cười nói vui vẻ đến nhá nhem tối mới chịu về, bé Trang nó lại gài kèo cho tôi chở em Phương về nữa chứ, sướng quá đi mất! Cơ mà đi được 1 đoạn thì gặp mấy đứa ở gần nhà em Phương nữa, con bé Trang thấy thế phóng vút đi cùng với bọn nó, bỏ lại tôi với em Phương đi sau, nó không quên dặn
- Thôi 2 người cứ từ từ đi mà nói chuyện nhé! Em đi trước với mấy đứa bạn – Nó nháy mắt với tôi
- Ơ! – Tôi chưa kịp nói gì thì nó đã phóng đi
“Chết mẹ, vậy là mình phải chở em Phương về tận nhà rồi, mà hôm trước bé Trang nó nói mấy thằng ngoài đó ghê lắm, sao bây giờ?” – tôi vừa đi vừa nghĩ lung tung quên mất cả là đang chở em Phương đằng sau nữa, nhớ ra thì cũng chẳng biết nói chuyện gì
- Anh với mấy anh chị ấy chơi vui nhỉ? Không biết sau này bọn em có được như thế không! – Em Phương cất lời trước
- Bọn anh chủ yếu chơi với nhau từ thời cấp 2. Mà anh thấy bạn em cũng vui đấy chứ
- Dạ, nhưng mà không vui được bằng mấy anh chị, bọn em có mấy đứa con gái chơi với nhau à!
- Anh sợ đi với bọn anh em ngại thôi, chứ em thích thế thì lần sau đi chơi anh lại rủ đi nhé!
- Vâng, hihi. Mà anh xin cho Trang học thêm đấy à?
- Uh`, anh nói giúp rồi nó tự kiểm tra xin lớp được đấy!
- Vâng, nó cũng chăm học trước giờ đó anh!
- Thế còn em thì sao?
- Em á? Em thích khối D, mà em chẳng thích học như nó. Mà anh có cái hình ở bánh xe đẹp thế?
- Em thích không? – Tôi hỏi lại khi em nó nói về cái hình tia sét tôi cuốn bằng cái sợi phàn quang ở bánh xe
- Dạ thích, tối nhìn nó sáng lên này!
- Vậy hôm nào anh làm cho em nhé? Hàng độc quyền của anh đấy!
- Dạ vâng! – Em nó có vẻ thích thú thật
- bla….bla…..
Tôi với em Phương vừa đi vừa nói chuyện linh tinh như thế, tôi ko có cái tài dẻo mỏ như mấy thằng bạn nên chẳng biết nói gì, cơ mà hình như em Phương cũng thích cái cách nói chuyện của tôi rồi thì phải, tôi thấy em nó vui lắm, còn kể chuyện ngày xưa với hồi cấp 2 cho tôi nghe nữa chứ!
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi qua khu nhà tôi, sang đến khu của em Phương. Con bé Trang nó nói đúng thật, nhà em Phương ở tít cuối cái khu đó, tôi chưa ra đây chơi lần nào, đến được chỗ nhà em ấy phải đi qua 1 đoạn cánh đồng nữa, thế này thì bố thằng nào dám ra đây tán gái. Tôi còn chưa kịp xua đi cái ý nghĩ ấy thì đã phát hiện được mầm họa, tôi thấy 1 đám thanh niên với cả choai choai đang đá bóng ở vệ đường, thấy thằng lạ hoắc như tôi chở em Phương, bọn nó đều dừng lại nhìn, quả này thì xong đời tôi rồi!
Tôi chở em Phương về gần đến nhà thôi, em ấy sợ mọi người mắng, nhưng vẫn chỉ cho tôi về phía cái nhà to to mới xây, kiểu cách lắm. Tôi chờ em ấy đi vào nhà rồi mới quay xe ngược trở lại. “Giờ biết làm thế nào với mấy thằng kia đây?” – tôi cảm thấy bất an rõ rệt, cố gắng ngó nghiêng xem có đường nào khác để đi ko, chân thì đạp xe lững thững như rùa. Đúng lúc đang tuyệt vọng thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện, là bé Trang
- Này, 2 người tâm sự gì mà giờ này mới về? – Nó ở đâu xuất hiện hỏi tôi
- Sao lại bỏ anh đi 1 mình? Tính báo hại anh đấy à? Mà anh đã dặn em là nói chuyện bé bé cái miệng thôi cơ mà!
- Hihi, em nói nhỏ rồi mà! – Nó nhõng nhẽo
- Vẫn còn phải nhỏ nữa! – Tôi nạt mặc dù nghĩ cũng thấy đúng, từ ngày tôi làm hòa với nó đến giờ nó nói chuyện nhỏ nhẹ hơn hẳn thật
- Dạ vâng, đi thôi anh zai! – Nó lí nhí chọc lại tôi
- Từ từ, anh đang nghĩ cách đối phó với mấy thằng đá bóng đầu kia, lúc nãy đi qua nó nhìn anh ghê quá!
- Anh cũng thấy tụi nó à?
- Ax, nó đá bóng ngay vệ đường sao mà ko thấy?
- Hihi, cứ đi với em, ko phải sợ, em đưa anh ra đây thì cũng đưa anh về được! – Nó quả quyết rồi giục tôi.
Tôi lững thững đạp xe theo nó, trong lòng vẫn thấy bất an, tôi ko tin tưởng vụ này lắm nhưng chẳng biết làm thế nào bây giờ! Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, cùng lắm bị đập 1 trận chứ tôi cũng chẳng thù oán gì mà bọn nó xử đẹp tôi đâu!
- Anh Phong, về nhà em bảo cái này! – Con bé Trang nói khi tôi với nó đi đến chỗ mấy thằng tôi e ngại
- Bảo cái gì? Mày về trước đi! Mà thằng nào đây? – Cái thằng đầu trọc lóc, hình như nhiều tuổi hơn tôi, mặt mũi thì cũng sáng sủa mà cái phong cách thì chẳng tử tế gì
- Bạn em, đi về em bảo cái này nhanh! – Bé Trang nói rồi kéo thằng ấy
- Chào anh! – Tôi cúi chào lịch sự khi nó chằm chằm nhìn tôi
- Đào đâu ra thằng bạn này? Mày đúng là lắm chuyện! – cái tên đầu trọc quay ra nó với bé Trang
- Kệ em, anh có về nhanh ko? Cả mấy anh nữa, tối rồi đi về tắm rửa cơm nước đi! – bé Trang nó nói như ra lệnh
Tôi thấy cái thằng Phong đầu trọc kia có vẻ tức tối lắm nhưng mà nó vẫn nghe lời bé Trang, vùng vằng giằng lấy xe của bé Trang rồi leo lên, mấy thằng kia thì vẫn nhìn tôi chằm chằm.
- Đi anh, đi theo em nhá! – con Trang ngồi sau xe thằng đầu trọc quay lại gọi tôi
Hơ, tôi chỉ chờ có thế là phóng theo, thế là thoát được mấy thằng đang chực ăn tươi nuốt sống mình, nhẹ hết cả người!
- Đây là anh Hoàng mà hôm trước em có kể với anh ấy, anh ấy xin học cho em ấy! – bé Trang nói với cái tên đầu trọc
- Mày là Hoàng? – Nó quay qua nhìn tôi nhưng lần này hơi ngạc nhiên
- Dạ vâng! – Tôi gật đầu
- Anh đã hứa với em như thế nào có nhớ ko? Anh mà động đến anh ấy thì đừng có trách em nghe chưa?????? – bé Trang nó “chưa” rõ dài rồi nhéo thằng đấy
- Tao biết rồi, mẹ, đau! – Tên kia nhảy như ngựa, chắc đau thật
- Tao là Phong, anh của cái con mắm này. Hôm trước có nghe Trang nó kể về mày, cảm ơn mày nhiều! – tên Phong tự nhiên quay lại nói với tôi rõ tử tế
- Dạ, có gì mà cảm ơn anh! – Tôi khách sáo, mặc dù vẫn chẳng hiểu bé Trang kể gì với nó cả
- Nhà tao có mỗi mình nó là học được, có gì bảo ban nó giúp tao cái. Ra đây chơi có gì cứ nói là bạn Phong, bọn nó nể. – tên Phong lại tử tế với tôi nữa
- Dạ vâng! – Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì
Lúc sau khi bé Trang đã đuổi cái tên Phong về nhà tắm rửa tôi mới có dịp hỏi cho bõ cái tò mò. Thì ra nhà nội bé Trang ở đây, ngày trước nhà nó cũng ở đây nhưng giờ chuyển đi mấy năm rồi. Nhà còn có bà nội nó nên để ông Phong ở lại với bà. Nghe nó nói thì cái tên Phong ấy hơn tôi 2 tuổi, cũng đầu gấu cái đất này, mà chính vì đầu gấu quá nên chẳng học hành gì, hết cấp 3 rồi nghỉ, giờ đang học lái xe. Tên đó vậy nhưng mà quý em nó (bé Trang) lắm, chiều nữa, bị bé Trang nó bắt nạt hoài (cái này thì tôi vừa được chứng kiến). Nó còn hỏi tôi lúc nãy có nhìn thấy cái tên cởi trần mặc quần đùi trắng, đó là anh của Phương, hơn tôi 1 tuổi, năm rồi cũng thi rớt DH (thằng đấy nãy nhìn tôi hằm hằm)
Thì ra là bé Trang nó có nói về cái vụ tôi xin cho em nó học thêm ở mấy lớp, chắc có nói tốt cho tôi nữa, nghe nó nói là nhà nó mừng lắm, còn đòi hôm nào dẫn tôi về gặp nữa! Ax ax, hóa ra cái con quạ này vậy mà cũng lợi hại, nó tốt với tôi quá! Tôi phóng như điên về nhà, phần vì hoàn hồn sau khi thoát chết, phần thấy vui vì từ nay có ra nhà em Phương cũng không sợ bọn nó mần thịt nữa rồi! Cơ hội của tôi lại tràn trề, sướng quá!
Chap 12:
Sau ngày 20/10, tôi cảm kích bé Trang thật sự và quyết định tặng nó một bí kíp học Hóa từ hồi cấp 2, trong đó là toàn bộ chi tiết các buổi học, giải thích rõ ràng và cụ thể lí thuyết, các dạng bài tập. Tôi thì chẳng có cái khả năng ngồi ghi chép như thế, sách vở của tôi đến bây giờ tôi còn chẳng biết mình ghi những gì trong đó, cái này là tôi xin lại của 1 đứa bạn gái học cấp 2 chung với tôi đem cho bé Trang đó. Nó cũng vui lắm!
Mối quan hệ của tôi và em Phương ngày càng được cải thiện, tuy nhiên vì lịch học trái ngược nhau, tôi thì kín lịch cả tuần nên cũng không được gặp em ý nhiều lắm mặc dù tôi đã cố gắng cắt bớt những thời gian bóng banh, lang thang, sắp xếp lại công việc để “trùng giờ” với em ấy nhiều hơn. Được cái khả năng nói chuyện của tôi thì tiến bộ rõ rệt theo từng ngày, từng lần gặp mặt, cũng đã biết nói bóng gió xa gần.
Hôm nay trời bắt đầu trở lạnh, cái lạnh đột ngột khiến nhiều đứa không kịp trở tay, đi học mà co ro, lập cập. Thấy tụi nó mà tôi lo lắng cho em Phương quá mặc dù em ấy học buổi chiều, phần cũng vì tò mò muốn biết xem em ấy mùa đông sẽ trông như thế nào. Tôi quyết định trưa đó về nhà (bình thường tôi ăn trưa ở gần trường để chiều đi học luôn cho tiện) và chờ em Phương đi học qua rồi đi ké xe luôn. Vội vội vàng vàng quăng bát đĩa, tôi ra gần nhà thờ chờ em ấy, vẫn còn sớm mà, chờ ở gần nhà Mẹ tôi biết thì có mà tôi ăn no đòn!
- Anh Hoàng chờ Phương à? – Mấy đứa đi học qua trêu tôi
- Phương đi phía sau kia kìa, anh chờ chút nữa là nó lên tới đấy! – đứa khác tốt bụng
Cái bọn lớp 10 này cũng nhiều chuyện thật, đứa nào nó cũng biết tôi đang tăm tia em Phương mới sợ chứ, rồi đứa nào cũng biết tên tôi mặc dù có nhiều đứa tôi chẳng quen mặt nữa cơ! Chờ một lúc thì cũng thấy mấy đứa đi lên, trong đó có em Phương của tôi. Tôi hơi giật mình khi nhận ra em ấy xúng xính trong chiếc áo khoác dày và khăn, mũ kín mít, tôi chợt nhớ đến hình ảnh của chị Mỹ trong lần đầu tôi gặp mặt. Đôi môi em ấy đỏ hơn mọi ngày, hai má cũng hồng hào hơn hẳn, đôi mắt hơi buồn sau cặp lông mày dài như cũng muốn long lanh hơn, hôm nay ko còn buồn nữa mà đôi mắt ấy đã biết cười.
- Ơ sao nay anh lại ở đây? – em Phương ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đứng cười với em ấy vỡ bên đường
- Thì chờ em đi học cho anh đi ké chứ sao nữa! – tôi cười
- Sáng nay anh ko đi học à? – em nó tra khảo
- Có chứ! Nhưng trưa anh về đi cùng với em cho vui!
- Xì, hâm thế? Trời lạnh thế này cũng mò về cho cực! - em nó bĩu môi với tôi
- Em chở anh nhá? – tôi giả bộ ngồi ra phía sau
- Mơ à? Đi ké còn đòi được chở nữa!
Em nó nói rồi vội leo lên cái yên phía sau như sợ tôi tranh mất vậy. Tôi chỉ biết cười trước vẻ dễ thương ấy rồi lật đật leo lên xe, chở thêm 1 người mà chẳng thấy nặng, gió vù vù mà chẳng thấy lạnh gì cả, ngược lại còn thấy ấm ám quá!
- Hôm nay tự nhiên lạnh quá anh nhỉ? May mà em chuẩn bị trước không có không biết lấy gì mà mặc đi học nữa! – Em nó xuýt xoa
- Ừ, sáng ngày anh đi học đến lớp tưởng không viết được nữa cơ!
- Thế cuối cùng là có viết được hay không? – em nó hỏi kiểu nước đôi
- Có chứ, anh có bí quyết riêng của anh mà! – Tôi cười
- Lại đút tay vào túi, đi xe mà ko lái xe chứ gì? – em nó nói có vẻ giận dỗi
- Hì, sao em biết? – tôi giả ngơ
- Sao em biết? Em thấy anh như thế mấy lần rồi! Từ nay anh đừng đi xe kiểu đó nữa anh nhá, nguy hiểm lắm! – Em nó đổi giọng từ cái ngoa ngoắt sang dịu dàng ngọt ngào rõ là nhanh
- Uh`, anh hứa ko thế nữa! – tôi như bị lời nói của em ấy mê hoặc, em nó quan tâm đến tôi thật rồi các bạn ợ!
- Là anh hứa rồi đấy nhá! Mà anh mặc thế ko lạnh à?
- Đi với em thì lạnh vậy chứ lạnh nữa anh cũng chịu được! – câu này là tôi học của thằng T.Anh, tôi vẫn giữ cái phong cách phong phanh như ngày nào
- Xì, hôm nay trở trời sớm anh cũng bị mát dây hay sao mà nói chuyện ghê thế? Lạnh rồi, phải như thế này!
Em Phương nói rồi từ phía sau bất ngờ quàng vào cổ tôi cái khăn của em ấy. Tôi cứ như người đang ngồi trong phòng xông hơi vậy, người thì nóng bừng, tân trạng vui sướng không tả được. Hôm nay trở trời, tôi có vấn đề 1 thì em ấy có vấn đề 10 hay sao mà quan tâm đến tôi ghê thế?
- Ấy, em đeo vào đi, anh như thế này quen rồi, em đeo vào ko có ốm bây giờ! – Tôi hốt hoảng trong cảm giác lâng lâng
- Em đeo 2 cái khăn cơ mà! Giờ ngồi sau anh đỡ gió hơn rồi, 1 cái là đủ rồi! – tôi ko nhìn thấy em ấy nói nhưng cảm nhận thấy em ấy cũng đang vui lắm
- Mà mùa đông anh vẫn ăn mặc như thế đấy à? Đúng là bọn con trai, chẳng hiểu được! – em ấy nói tiếp rồi tự trả lời luôn
- Hihi, mặc nhiều mất công giặt nhiều chứ có gì đâu em! – tôi đùa lại
- Mà khi nào thì anh làm cái hình ở bánh xe cho em đây? – em ấy hối
- Cái đó hả? Cuối tuần được ko? Tại ngày nào anh cũng đi học, có chủ nhật là ở nhà thôi. Cuối tuần đổi xe đi rồi anh làm cho nhé?
- Thôi ko cần phải đổi đâu anh, em đi với bạn em cũng được ạ! Anh cứ lấy xe làm cho em là được rồi!
Vậy là cuối tuần tôi lại bận rộn rồi! May mà chẳng biết hồi trước nhà tôi làm cái gì mà nhiều cái dây phản quang này lắm, tôi lục 1 lúc thì lấy được hẳn 1 cuộn lớn, dắt con mini nhật phân khối lớn của em Phương ra quán sửa xe của ông hàng xóm đầu ngõ, cẩn thận cắt cắt, hàn hàn, …. Cũng may là lần này có tí chút kinh nghiệm rồi nên làm cũng có nhanh hơn, cơ mà cũng mất đứt 1 ngày. Đứng ngắm nhìn cái thành quả của mình, tôi lại tưởng tượng ra nụ cười của em Phương và đôi mắt long lanh lúc em ấy nhìn thấy cái xe của mình đã “lột xác”.
Trưa thứ 2, tôi lại “trốn trại” đứng chờ em Phương với cái xe của em ấy như lần trước. Quả đúng như những gì tôi dự đoán, em ấy vui lắm khi thấy cái xe của mình “đẹp” hẳn lên, nhìn em ấy xúyt xoa, tươi cười lòng tôi cũng xốn xang, hạnh phúc. Hôm nay em ấy đội cái mũ len dài ra phía sau, bớt đi một chút dịu dàng nhưng thêm vào đó là rất rất nhiều phần xinh xắn, em ấy cũng điệu quá! Mấy đứa bạn em nó lại xúm vào trêu tôi, không những đi đôi mà bây giờ còn có cả xe đôi nữa!
- Có cái này cho anh, coi như là trả công nhá! – Em Phương ngồi sau nói rồi mở cặp tôi ra nhét vào cái gì đó
- Gì vậy? Đưa anh xem nào!
- Không được xem, tối về anh mới được mở ra đấy nhé! – Em ấy nói rồi gạt tay tôi ra khỏi cái cặp
- Ko cho xem thì sao biết được em trả công anh có xứng hay ko?
- Thừa xứng luôn ấy chứ! Anh mới làm có 1 tí mà đã đòi hỏi nhiều! Em không cho nữa bây giờ! – Em nó ra giọng giận dỗi
- Làm 1 tí? Sưng hết cả tay rồi đây này! – Tôi vờ đưa tay cho em ấy xem
- Sưng đâu? Em lại đánh cho sưng luôn bây giờ! - Em ấy đập đập vào tay tôi
Hơ, thế là tôi đã được chạm vào người em ấy rồi! Tôi nghĩ em ấy đeo găng tay cơ, ai ngờ em ấy lại tháo ra để uýnh tôi. Dù là chỉ một thoáng được chạm vào em ấy nhưng tôi cũng đủ thấy tay em ấy thật mềm và ấm áp, trong lòng tôi như đang có một ngọn lửa nhen nhóm cháy, cả người nóng rực, khí thế đạp xe vui như đi hội vậy.
Vừa vào đến lớp, tôi đã mở cặp ra xem lúc nãy em Phương nhét cái gì vào. Một cái hộp vuông vắn, gói bằng giấy gói quà nữa, lắc thì ko thấy kêu, rất nhẹ và mềm mềm. Tò mò định mở ra xem nhưng lại sợ bọn bạn nó chọc nên thôi im luôn, đành để đến tối vậy. Tôi chờ đợi từng phút trôi qua, đạp xe thật nhanh để về đến nhà còn “mở quà”. Cẩn thận mở từng góc giấy, hồi hộp chờ đợi, mắt hấp háy. “thì ra là 1 cái khăn” – tôi nghĩ khi nhận ra cái thứ mềm mềm ở bên trong cái hộp ấy! Một chiếc khăn len màu đen sọc trắng, là hàng đan máy chứ ko phải đan tay, tôi vội vàng ướm thử, soi gương cũng thấy đẹp lắm. Có lẽ bây giờ cái gì em ấy cho tôi cũng thấy đẹp nữa. Dốc dốc cái hộp, một mảnh giấy màu xanh rớt ra, “cho anh để mùa đông thêm ấm áp” cùng với mấy cái hình mặt cười. Em ấy quan tâm đến tôi thật rồi!
Vậy là 3 mùa đông tôi đều được 3 người con gái tặng khăn len. Năm lớp 10 là chị Mỹ, cái khăn len xám ấy tôi cũng mới đeo vài lần khi nào có việc quan trọng, nó vẫn còn rất mới, tôi gấp cẩn thận trong tủ cùng với đôi găng tay xanh, để đó như là kỉ niệm lần đầu rung động. Năm lớp 11 là cái Ngọc nó đan cho tôi, nói đúng hơn là nó đan cho thằng Cường 2 cái nhưng mà tôi xí mất 1 cái xù xì màu xanh rêu. Năm nay là em Phương với chiếc khăn còn thơm mùi nước hoa này!
Tôi thì vẫn chẳng quen được với cái kiểu quấn khăn đi học, chỉ được 1 lúc thôi là thấy …nóng với lại ngứa thành ra toàn xí xớn chứ chẳng mấy khi mang. Chiều hôm sau lanh thang kiếm em Phương trong sân trường để “cám ơn” vụ cái khăn cho phải phép mà nhìn thấy tôi em nó lại tỉnh bơ đi là sao thế nhỉ?
- Phương! – tôi gọi với
- Gì vậy anh? – Em nó miễn cưỡng dừng lại
- Hi, cảm ơn em nhé! Cái khăn đẹp quá! – Tôi gãi đầu
- Ko có gì đâu mà anh! Mà đẹp sao anh ko mang?
- Ko phải là ko mang! Hihi, tại anh ko mang dc khăn, chỉ dc 1 lúc thôi là ko chịu được, anh để trong cặp ý! – tôi phân trần
- Bó tay với anh, đến khăn cũng ko mang được! Từ nay anh phải tập mang đi, ko chịu được cũng phải cố mà chịu! – giờ mới thấy em nó cười
- Oh` oh`! Tôi gật gù
- Về mang vào đi! Tiết sau mà em không thấy anh mang thì đừng trách em đấy!
Tôi nhìn theo cái lườm của em Phương mà trong lòng khấp khởi vui mừng, thì ra là em nó ko thấy tôi đeo khăn nên mới như thế, vậy là từ nay tôi phải tập đeo khăn thật rồi. Hôm đó dù khó chịu lắm nhưng mà ra chơi tôi vẫn phải cuốn cái khăn lù lù, nhưng rồi mấy hôm tôi cũng quen thật, ko thấy nóng bức và khó chịu nữa. “Quàng thêm cái khăn vào, mình đã đẹp trai rồi lại càng thấy phong độ hơn” – tôi tự suy diễn khi ngắm mình trong gương, cơ mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy cái khăn của chị Mỹ cho tôi vẫn đẹp nhất, tôi thấy mình lớn hơn hẳn khi quàng chiếc khăn ấy. Tuy thế nhưng tôi chẳng đụng đến, toàn quàng cái khăn xí được của con Ngọc với cái mà em Phương tặng tôi.
Những lần gặp gỡ chóng vánh của tôi và em Phương vẫn đều đặn diễn ra, bây giờ thì cả trường tụi nó biết tôi với em ấy là 1 đôi rồi, có đứa còn đánh giá “trai tài gái sắc” nữa ấy chứ! Sướng quá! Mặc dù tôi đã nói yêu thương gì đâu. Bọn bạn tôi thấy mọi chuyện tiến triển tốt đẹp cũng mừng lắm, ko phải bày cách cho tôi nhiều nữa, giờ tôi có thể độc lập chiến đấu được rồi!
Mới có vài lần được nghỉ học, vài trận đá bóng mà vù 1 cái đã đến 20/11. Năm nay trường tôi ko làm gì to tát cả, buổi sáng tập trung 1 tiết để chúc mừng các thầy cô, hát hò vài bài, tẳng hoa vài lượt là xong. Nhưng phần hấp dẫn nhất không phải là ở đó mà là cái thông tin mà tôi có vinh dự được công bố, tôi đảm bảo cả trường sẽ nổ tung vì vui sướng. Tôi đứng nơi bậc thềm của dãy nhà khối 10, bên hông của cái sân khấu nhỏ dựng tạm chờ đến lượt mình ra “trình diện”, tôi nhận ra bé Trang, em Phương đang ngồi phía dưới nhìn tôi. Em Phương cười với tôi và chỉ chỉ vào chiếc khăn ý nói tôi chỉnh lại, tôi ước gì có em ấy đứng bên chỉnh cho mình luôn thì thích biết mấy! Đang mải cười mà nhìn em nó cười thì bất ngờ tôi bị bịt mắt bởi 2 bàn tay ấm áp, mềm mại
- Đố biết ai đây! – Giọng 1 người con gái phía sau đã được chỉnh để tôi ko nhận ra vang lên
- Làm trò gì thế? Thôi nào! – Tôi nói sau khi cố gắng mà vẫn ko nhận ra được là ai, chỉ thấy một mùi thơm nhẹ nhàng thoát ra từ người con gái ấy
- Đoán được thì sẽ thả ra! – Vẫn là cái giọng méo mó ấy
- Thôi sắp đến lượt anh lên sân khấu rồi! Tha cho anh đi nào em gái xinh đẹp! – Tôi vẫn chưa nhận ra ai, chỉ cảm nhận người đó hình như phải cao bằng tôi
- Xinh đẹp thì đúng rồi nhưng mà “em gái” thì xem xét lại nha cưng! – Người ấy vừa bỏ tay ra thì đã cho tôi 1 cái cốc đầu
Tôi ko tin vào mắt mình khi quay người lại, trước mắt tôi là một cô gái điệu đà trong chiếc áo choàng dạ dài đến đầu gối, cỗ cuốn hờ chiếc khăn trắng rất dài, mái tóc nhuộm mâu hơi xoăn, làn da trắng ngần, hồng hào và đôi môi đỏ mọng đang cười với tôi.
- Trời! Chị Mỹ? Chị về khi nào thế? Sao lại ở đây? - tôi rối rít vui mừng
- Về hôm qua rồi, nay ra thăm thầy cô chút!- Chị ấy vẫn cười
- Để chị xem nào! Lâu quá rồi ko gặp, em chị lớn quá rồi, đẹp trai, người lớn hẳn ra này! Giờ ra dáng lắm rồi! – Chị Mỹ vừa ngó nghiêng nhìn tôi vừa nói
Gặp lại chị Mỹ tôi mừng quá, quên mất cả mọi thứ xung quanh, suốt từ tết năm lớp 11 đến giờ, gần 1 năm rồi tôi mới gặp lại chị ấy, lên thành phố ở nhìn chị ấy lại càng sang trọng và quyến rũ hơn. Tuy nhiên chị Mỹ với tôi bây giờ không còn cái cảm giác rạo rực như hồi lớp 10 nữa, tôi đã lớn, đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, tôi coi chị ấy như chị của mình vậy, một người chị xinh đẹp đúng nghĩa đen nhé các bạn.
- Vâng, em cũng thấy lớn với chững chạc ra bao nhiêu, đẹp trai hơn nhẳn nhỉ? – Tơi cười đùa lại
- Tất nhiên rồi! Em trai của chị chơ mà! – Chị ấy cười tít mắt với tôi
Hai chị em mừng húm, nắm tay nắm chân cười cười nói nói. Phía dưới sân trường tôi thấy có tiếng xì xầm từ khu lớp 12 đang ngồi “Việt Mỹ kìa”, “hát đi, hát đi”, …. Mấy đứa nhận ra chị ấy đang bàn tán rồi hò hét
- Hơ, bà chị! Về khi nào thế? Bọn nó đang bảo lâu lắm rồi chưa được thưởng thức song ca của 2 chị em nhà bà kìa! Nay làm đoạn đi! – thằng Dũng ở đâu chạy ra hớn hở nói
- Mới về, hát hò gì! Để lớp trẻ phấn đấu đê! – chị Mỹ cười nói lại
- Thôi, đằng nào tí nữa cũng phải hát 1 bài mừng thầy cô, chị hát với nó đê, em khỏi phải hát. – thằng Dũng nài
- Oh`, thôi lát chị hát với em đi. Bài “Người thầy” ấy, trước hát mãi còn gì! – tôi nói thêm vào
- Nhưng mà…. – chị Mỹ tỏ ra ngại
- Ngại ngùng gì, thể hiện chút đi! Lâu ko dc nghe chị hát bọn nó cũng “mót” lắm rồi! – thằng Dũng đùa vào
Thế là tôi lại “song ca” với chị Mỹ 1 lần nữa, bọn lớp 12 thì hò hét ầm ầm, các thầy cô cũng vui mừng, phấn khởi lắm, có khối 10 với khối 11 thì ngồi bàn tán xì xào chút, có lẽ vì bọn nó không biết chị Mỹ là ai. Tôi đưa mắt về phía chỗ em Phương ngồi, “ơ hay, sao em ấy lại cúi mặt?” – tôi thất thần trái ngược hẳn với những dự tính trong đầu, xíu nữa thì quên cả hát. Tại sao thế nhỉ?
Kết thúc cái màn hát hò, bây giờ mới đến phần quan trọng, tôi nán lại chờ ở dưới im lặng, đưa mắt nhìn về chỗ em Phương thì em ấy đã …biến mất! “Chuyện gì vậy trời? Tôi chẳng hiểu gì cả”, đưa mắt sang chỗ bé Trang thì nó nhìn tôi lắc đầu nhưng mà vẫn cười. Thôi đành chờ xong vụ này rồi giải quyết vậy!
“ Mình có 1 tin quan trọng muốn thông báo cho các bạn, im lặng nhé” – tôi bắt đầu
“Được sự đồng ý của ….bla…..bla…. năm nay, nhân dịp kỉ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta sẽ được cắm trại tại trường vào dịp 26/3”
Tôi chưa nói dứt câu thì phía dưới đã nổ tung vì vui sướng, mũ nón, khăn len, giày dép bay tứ tung cả, bọn nó còn chẳng chờ cho tôi nói hết là cắm trại bao lâu, như thế nào nữa! Chờ đợi, hối thúc im lặng mà ko được, tôi đành chỉ biết cười rồi bỏ xuống phía dưới, thôi thì chi tiết phát giấy về từng lớp sau vậy.
Tôi muốn đi kiếm em Phương, tôi nhìn ngó đủ nơi mà không thấy em ấy đâu cả, lại vướng chị Mỹ với mấy đứa nữa chứ, chẳng bỏ đi được, đành phải đứng nói chuyện với mọi người mà trong lòng nơm nớp lo lắng
- Anh Hoàng! Lát lề học anh qua chỗ nhà trọ em nhé! Cái Phương nó ăn cơm ở đấy rồi chiều đi học luôn. – bé Trang chạy lại thông tin cho tôi
- Vậy à? Lúc nãy tự nhiên Phương bỏ đi đâu đấy? Có chuyện gì à? – tôi vồ vập hỏi
- Không biết. Để về em dò hỏi xem sao, lát anh nhớ về qua nhé! – nó nói rồi chạy vút đi
Mấy tiết học trôi qua mà tôi đứng ngồi không yên, trong đầu suy nghĩ đủ đường mà chẳng hiểu chuyện gì, chỉ chờ hết 5 tiết rồi phóng vút về chỗ trọ của bé Trang. Vừa bước vào cổng, tôi đã nghe thấy tiếng bé Trang với em Phương đang cười đùa, cơ mà thấy tôi thì im bặt, bé Trang đang nấu cơm còn em Phương thì ngồi trên ghế đọc sách gì đó.
- Sao anh lại về đây? Em tưởng anh đi chơi với mọi người chứ? – bé Trang nói
- Mọi người nào? – Tôi chả hiểu gì, nhìn em Phương thì em ấy chẳng thèm ngước nhìn tôi
- Thì cái chị hồi sáng hát với anh ấy! Tưởng đi chơi với chị ấy? – vẫn là bé Trang
Á à, thì ra là thế! Tôi hiểu rồi! Thì ra là em Phương ghen với chị Mỹ đây mà! Mẹ ôi, lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh này, vừa buồn cười vừa thấy lo lo, cứ nhìn em Phương xem có phản ứng gì không mà em ấy cứ cắm mặt vào cuốn sách, cứ như là tôi ko có ở đó vậy!
- Chị đấy là ai thế anh? – Trang nó hỏi tiếp
- À, chị Mỹ, trước học trường mình, hơn anh 2 khóa
- Anh với chị ấy có vẻ “thân mật” nhỉ? 2 người có gì ko đấy? – nó hỏi tiếp
- Có gì là có gì? Chị anh đấy em gái! Đừng có mà nói linh tinh! – Tôi cố tỏ ra nghiêm túc, nhìn em Phương xem phản ứng thế nào mà em ấy vẫn ngồi im
- Chị anh á? – bé Trang hỏi như ngạc nhiên
- Ko phải chị thật, hồi anh mới vào lớp 10 có chơi với chị ấy, sau cũng thân, giờ chị ấy ở trên HN, lâu lắm rồi mới gặp! – tôi phân trần
- Nay em ở đây ăn cơm à? – Tôi lân la lại hỏi em Phương
- Vâng! – em nó trả lời cụt lủn, vẫn ko nhìn tôi
- Lúc nãy anh hát hay ko? – tôi cố gợi chuyện
- Dạ, cũng được. – em nó vẫn lạnh tanh
- Mà lúc anh nhìn xuống ko thấy em đâu cả, năm nay trường mình cắm trại đấy, biết k?
- Em đi ra ngoài chút, em có nghe anh nói mà! – em nó vẫn ko rời cuốn sách
Tôi hết cách rồi, chẳng biết làm thế nào nữa cả, không khí im lặng bao trùm lên căn nhà
- Anh Hoàng ở đây ăn cơm luôn nhá! – bé Trang gợi ý
- À ko! Anh phải về nhà, lúc sáng vội đi quên mang sách chiều học rồi! Mà thôi anh về đây, mấy đứa ăn cơm đi còn đi học nữa
- Vâng! – em Phương ngước nhìn tôi rồi vẫn buông câu cụt lủn
- Nó giận anh rồi đấy! Từ từ em nói cho ! – bé Trang thì thầm khi tiễn tôi ra ngõ
Hai hôm sau, mọi chuyện chẳng tiến triển gì cả, em Phương vẫn giữ cái thái độ lạnh lùng mặc dù ko tránh mặt tôi, lòng tôi như lửa đốt. Qua xin lời khuyên mấy đứa bạn thì bọn nó bò lăn ra cười khi thấy bộ dạng của tôi, chúng nó ko chịu tư vấn, bắt tôi tự giải quyết “chuyện nội bộ”. Đúng là bọn dở hơi
Một buổi chiều đông rét mướt, năm nay gió mùa về sớm, vừa mới bắt đầu mùa đông mà đã lạnh tím cả thịt rồi, tôi đang ngồi trong lớp nghĩ cách làm hòa với em Phương thì trời đổ mưa phùn. Tôi chợt nhớ ra bé Trang có nói với tôi về sở thích kì lạ của em Phương. “Cơ hội làm hòa đây rồi” – tôi nghĩ rồi chờ hết giờ là phi thẳng về nhà con Ngọc
- Kiếm cho tao cái ô đẹp đẹp tí mày! – tôi nói khi thấy nó
- Mày ko có áo mưa à? Để tao lấy cho cái áo mưa chứ ô làm gì?
- Mẹ, ai mặc áo mưa, lấy cái ô nào đẹp nhất ra đây mau! – Tôi giục nó
- Này, dở hơi hay sao mà lại đòi đi ô? Cho mày mượn cái này của ….mẹ tao đấy! – Nó trở ra dặn tôi với cái ô màu xanh nhạt trên tay
- Tao đi tán gái! Cất xe cho tao, nay tao đi nhờ xe Phương về – Tôi cười với nó rồi cuốc bộ quay trở lại trường