Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2012 đúng không
Chap 17: Ngày thứ nhất thăm nàng.
Buổi sáng phải đi Job chỗ thực tập nên gần trưa mới qua chỗ nàng được. Thằng em họ đang ở đấy nên éo có thẻ mà vào mới đau,... Đang tức cho cái số chó thì vòng vào cầu thang bộ không thấy 2 thằng bảo vệ hôm qua đâu...leo thôi. Đi mãi mới lên đến tầng 6, nóng hết cả người (mặc dù ngoài trời đang lạnh),... Rẻ qua chỗ thím nói chuyện một tí rồi sang chỗ nàng luôn. Vào thì gặp mẹ nàng ở đó, em giới thiệu là bạn của Trang, cô ý niềm nở lắm, nói chuyện chém gió nhiệt tình luôn, nói chung là chiều hôm đấy nói chuyện với mẹ nàng là chủ yếu, thỉnh thoảng nàng thêm vào một vài câu, chán chết đi được, nhưng mà dù sao cũng biết thêm được khá nhiều điều.
Em biết được cái bệnh tán máu này nó có nhiều thể, thể nhẹ, thể nặng, hoặc có gen nhưng không biểu hiện bệnh, nàng đang bị ở mức trung bình, và bệnh này là bệnh lây qua di truyền. Và tác hại của cái bệnh này nó khác với các bệnh nan y ở chỗ nó ăn vào tiền trước rồi mới ăn vào sức khỏe, có nghĩa là cứ có tiền là không sao hết, chỉ cần co tiền để thay máu liên tục là okie. Cách chữa bệnh này là uống thuốc với truyền máu, nặng thì một năm nằm viện 3 4 tháng, nhẹ thì mỗi năm nằm vài ngày, như nàng mỗi năm phải nằm viện 2 lần, mỗi lần 2 tuần, và mỗi lần đi tầm 20- 30 củ. May mà nhà nàng cũng thuộc loại khá giả, chứ gặp phải nhà nghèo chắc giờ này xanh cỏ rồi.
Tối hôm đấy về em suy nghĩ nhiều lắm, có lẽ ngày đó nàng sợ trở thành gánh nặng cho em nên mới chia tay như vậy, và nếu có thể quay lại với nàng thì thử thách trước mắt sẽ không hề nhỏ. Tất nhiên em sẽ cố gắng quay lại với nàng bằng mọi giá, đã để tình yêu tuột mất một lần rồi, và lần này em sẽ không để nó rời xa em lần nữa.
Về đến nhà đã 9h, tắm xong cũng 9 rưỡi rồi nên chỉ nhắn tin chúc nàng ngủ ngon, không thấy nàng nhắn lại, chắc nàng ngủ rồi... Thôi thì đằng nào cũng phải ôn thi, dẹp lại những suy nghĩ học cho tốt cái đã...
Chap 18: Ngày thứ hai thăm nàng.
Vẫn như hôm trước, buổi sáng em phải đi Job, tầm trưa mới qua viện được. Và có vẻ như tầm giờ này 2 thằng bảo vệ ở cầu thang bộ đi ăn cơm thì phải, lại không thấy chúng nó đâu, hên vãi (Vozer nào có người thân trong viện huyết học mà bị bảo vệ không cho lên thăm thì cứ tâm 11- 12h đi bằng cầu thang bộ nhé).
Lên cũng rẽ qua chỗ thím hỏi han, thấy thím bảo mai là ra viện rồi, họ xét nghiệm xong lấy kết quả, bảo chỉ bị thể nhẹ thôi, cũng mừng cho thím. Rồi quay sang chỗ nàng, mẹ nàng thì đi xuống tầng 2 mua đồ, nàng kéo em ra hành lang nói chuyện vì phong có 6 giường, cả người nhà lẫn bệnh nhân khá đông, không tiện nói chuyện.
- Hôm qua mấy giờ cậu đi ngủ vậy
- Hôm qua 9h tớ đi ngủ rồi, sáng nay dậy mới thấy tin nhắn của cậu. Hì. - Đã lâu lắm rồi mới được nhìn thấy nụ cười ấy, trong sáng quá các thím à, biết bao nhiêu kỷ niệm, hình ảnh ùa về trong giây phút đấy.
- Lâu lắm mới được nhìn thấy cậu cười như vậy - Em cũng cười theo. Nhưng mặt nàng lại trùng xuống, có lẽ nhắc đến chuyện cũ nàng không vui. Rồi nàng đổi chủ đề luôn.
- Thế cậu sắp thi chưa? Học có khó không?
- Sắp rồi, 11 này thi môn đầu tiên đây! Bên này học nhàn lắm, chỉ bận lúc ôn thi thôi. Có gì hôm nào qua chỗ tớ chơi nhé. Thế cậu trọ ở đâu?
- Tớ trọ ở #$%#@#, ngay gần trường thôi. 11 thì thì bây giờ chả phải ôn nhiều rồi còn gì.
- Ừ môn này cũng dễ mà, dù sao tớ cũng thăm thím tớ luôn.
Nói chuyện được có mấy câu thì mẹ nàng đã về rồi, chán vãi ra. Thế là lại kéo nhau vào phòng nói chuyện. Mẹ nàng thì chém gió vãi cả ra, hết chuyện ở quê, lại lôi chuyện thời sự, giá cả,... đủ thứ trên trời dưới đất, cơ mà em cũng thấn thành giò nên rôm rả lắm. Thế là toi buổi thứ 2 chả nói chuyện với nàng được mấy, mẹ nàng chỏ có ý gì cả, lẽ ra phải đi đâu đấy tạo điều kiện cho con gái nói chuyện mới phải. Nhiều lúc muốn nhắc đến chuyện ngày xưa nhưng chả có dịp, vả lại có vẻ nàng cũng buồn, đúng hơn là ngại khi nói đến "ngày xưa".
Hôm đấy cũng tối mới về, rồi lại đi sinh nhật thằng bạn, vác cái bụng đầy cháo chó (rượu+ thức ăn+ dịch vị dạ dày+ áp suất cao từ việc sịnh khí, sẵn sàng phun ra bất cú lúc nào) về, lật khật lên giường, cố gắng lắm mới nhắn được cái tin chúc nàng ngủ ngon. Thấy nàng Rep nhưng chả đọc nữa, ngủ một mạch tới sáng.
Chap 19: Những dòng tin nhắn.
Lên được có hai hôm thì em phải bù đầu vào việc, thành ra từ hôm đấy không lên với nàng được. Đi Job cả sáng lẫn chiều, tối về lại phải ôn thi nữa, 11 12 mỗi ngày thi một môn, thành ra chỉ trao đổi qua tin nhắn với nàng được thôi.
...
- Cậu đang làm gì thế, dạo này tớ bận quá, đang vướng thực tập nữa nên không lên viện được.
+ Tớ biết mà, hi. Nhiều việc thế thì phải cố ăn uống ngủ nghỉ điều độ vào, không gầy đi đấy.
- Vẫn điều độ lắm chứ. Mà bác sỹ đã thông báo bao giờ được ra viện chưa?
+ Thứ 7 này tớ ra viện rồi, chỉ mong ra sớm thôi, ở trong này chán lắm.
- Ừ. Tớ định chờ cậu ra viện xuống chỗ cậu chơi.
+ Ok. Lúc nào xuống cứ gọi tớ. Hi.
...
- Cậu đang làm gì thế, hôm nay vãn phải Job cả sáng lẫn chiều, ngày mai ngày kia mỗi ngày thi một môn, muốn lên viện lắm mà không được.
+ Tớ đang nằm thôi, cố lên cậu, sẽ ổn hết thôi mà.
- Tớ cũng hi vọng vậy. He.
Rồi em nhắn thêm cái tin nữa luôn
- Mấy hôm nay không được gặp cậu nhớ quá.
Chả thấy nàng Rep, em nhắn tiếp:
- Tớ hỏi cậu chuyện này được không?
+ Chuyện gì vậy cậu. Nãy tớ bận chưa nt lại được.
- Mình hỏi cậu đừng buồn nhé. có phải ngày xưa cậu nói chia tay vì bị bệnh đúng không?
+ Sao cậu hỏi thế.
- Thì tớ cảm giác thế, chứ đợt đấy đâu có lý do gì để tớ với cậu chia tay đâu.
Lần này đợi mãi chả thấy nàng Rep. Em lại nt tiếp:
- Cậu còn chút tình cảm gì với tớ không?
+ Tớ không biết.
- Uh. Thôi không nhắc đến chuyện ngày xưa nữa,
Rồi bọn em chuyển chủ đề
...
Bla...bla...bla...
...
+ Hôm nay thi thế nào cậu, có làm bài tốt không?
Tự dưng hôm nay nàng nt trước. Em rep luôn:
- Ừ, tớ làm được. Cậu đang làm gì vậy?
+ Thì vẫn đang nằm thôi, chẳng biết làm gì cả. Thế mai cậu thi môn gì vậy?
- Phân tích TCDN cậu à, cậu học môn đó chưa?
+ Tớ học rồi, khó nhăn ra. hi.
- Ừ! Đành cố ôn vậy, chả biết ntn nữa.
+ Cậu còn tình cảm gì với tớ không?
...choáng...
- Ừ thì vẫn thế mà cậu!... Làm sao tớ quên được cậu?
+ Đừng bảo vì còn tình cảm với tớ nên giờ vẫn cô đơn nhé. Hi - Nàng đổi sang giọng trêu đùa, chắc nghĩ em căng thẳng đây mà.
- Tớ chả biết nữa. Chắc tại xấu quá chẳng ai thèm để ý thì đúng hơn. He.
+ Nếu ngày đấy tớ với cậu không chia tay, mà tự dưng tớ ...chết thì cậu tính sao?
...choáng tập 2...
- Ừ thì... tớ hô hập nhân tạo cho cậu sống dây...
+ Èo, đểu thế.
- Hi. Đểu gì, cậu mà chết thì một mình tớ sống có ý nghĩa gì đâu.
+ Ừ, biêt thế. Hi. Thôi tớ đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya đấy. GN!
- Ừ, g9!
...
+ Hôm nay làm bài tốt chứ cậu?
- Ừ tớ làm tốt lắm. Hi. Cậu đang làm gì vậy?
+ Thích nhỉ. Tớ vẫn như mọi hôm thôi, đang nằm chới, chả có việc gì để làm.
- Kể cũng chán nhỉ. Thôi vui vẻ lên đi, có gì mai tớ qua.
+ Vậy à. Hi. Lên đi, tớ đang sắp chết vì chán đây.
- Mẹ cậu vẫn ở đấy à?
+ Ừ thì vẫn ở đây chứ sao. Trưa thứ 6 mẹ tớ về nhà có việc, chắc thứ 7 tự ra viện.
... mừng vãi, cơ hội đây rồi...
- Vậy à, có gì hôm đấy tớ ra xách đồ giúp cậu nhé.
+ Làm gì có đồ mấy đâu, có mỗi cái balô quần áo thôi. Thứ 6 mẹ tớ cũng thu dọn trước rồi mà.
- Thì có gì ra xe ôm cho cậu, chứ đi xe ôm nguy hiểm lắm, bọn nó phóng bạt mạng.
+ Ừ, tớ chỉ sợ cậu bận thôi.
- Đâu có bận gì đâu.
Chap 20: Ngày thứ 3 thăm nàng.
Mấy ngày rồi không gặp nàng, nhớ quá đi mất. Buổi trưa lên viện, lại tiếp tục đột nhập bằng cầu thang bộ. Lên đến nơi thấy mẹ nàng đang ở đấy, chán vãi. Ấy thế mà chào hỏi một lúc mẹ nàng bảo xuống cổng viện mua máy thứ, hên thế. Cũng có thể em đến riết quá nên cô ý tạo điều kiện ý mà, he. Mẹ nàng đi một lúc thì nàng kéo em ra hành làng nói chuyện, buổi trưa bác sỹ nghỉ hết, bệnh nhân lúc nào cũng trong phòng nên thoải mái riêng tư.
- Cậu có hối hận vì đã từng yêu mình không? - Chưa chi đã hỏi động chạm, mà đằng nào em cũng muốn nói chuyện này.
- Chưa bao giờ... và chẳng bao giờ tớ thấy hối hận vì đã yêu cậu.
Rồi nàng cúi mặt,lặng xuống.
- Tớ xin lỗi, vì tớ mà cậu xáy ra biết bao nhiêu chuyện.
- Có sao đâu, tớ vẫn đứng ở đây cạnh cậu mà.
Rồi em đứng dậy, kéo tay nàng đứng dậy theo, mặt đối mặt (lúc đấy em tính là sẽ chuẩn bị ôm nàng, mà ngồi cùng một băng ghế thì ôm làm sao được).
- Đừng rời xa tớ nữa nhé, cậu đã xa tớ một lần rồi, đừng làm như thế với tớ một lần nữa.
Rồi em ôm lấy nàng. Nàng vẫn chẳng phản ứng gì, mặc cho em ôm vậy.
- Mỗi năm tớ tiêu 60tr để chữa bệnh, rồi con của tớ sau này cũng có thể sẽ mắc bệnh. Tớ không đáng để cậu yêu đâu. Hình như nàng khóc (lúc đấy mặc áo rét nên không cảm nhận được nước mắt của nàng thấm vào áo).
- Tớ mặc kệ, tớ sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu, không bao giờ để cậu phải buồn hay suy nghĩ. Tớ chỉ cần được ở bên cậu thôi.
Rồi nàng từ từ đưa tay lên ôm em. Cảm giác lúc này hạnh phúc lắm, lâu lắm rồi mới có cảm giác ấy, tưởng chừng nó chết trong em lâu rồi, vậy mà bây giờ lại sống dậy. Mãi đến khi có tiếng bước chân xa xa từ hành lang, bọn em mới bỏ ra, nàng dụi mắt rồi bảo em vào phòng nói chuyện. Rồi thì vào, nói chuyện với mấy giường bên cạnh, rổm rả lắm. Tính ra tỉ lên mắc bệnh này ở VN thuộc loại cao luôn, nhưng ma đa phần là thể nhẹ. Những người ở đây hầu hết là năm nào cũng điều trị, nên chai mặt nhau lắm rồi. Có bà hỏi nàng là " Người yêu đấy à Trang", nàng chẳng nói gì, chỉ cười, rồi bà ý còn khen em cao ráo sáng sủa (phởn vãi hà). Nói chuyện được một lúc thì mẹ nàng về, thế là tiếp chuyện mẹ nàng đến tận 6 rưỡi mới về.
Về đến nhà, trong long vui lắm, ăn cơm xong em nhắn tin cho nàng luôn:
- Vậy là chúng mình lại thành một đôi rồi nhé. Lần này tớ nhất định sẽ không để mất cậu nữa đâu.
+ Ơ tớ có nói vậy đâu...
- Hix. tớ tưởng...
+ Đùa cậu vậy thôi, không biết nhìn mặt cậu lúc đấy như thế nào nhỉ. Hi.
- Xong xem gửi một cái tin nhắn toàn ký tự ghép thành cái mặt mếu, bảo là mặt tớ như thế này nè.
+ Èo, xấu thế.
- Xấu nhưng kết cấu nó đẹp. He.
...
Bla...bla...bla...
...
+ Thôi tớ đi ngủ trước đây, ngủ ngon nha ông xã.
- Ừ! Bà xã ngủ ngon nha.
Chap 21: Love Story With a Happy Ending.
Vậy là từ ngày hôm qua, chính thức bọn em đã quay trở lại với nhau rồi. Ông trời thật có mắt, không phụ lòng người tốt. Cái cảm giác trông ngóng, chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay được đền đáp bới niềm vui sướng khó tả,...
Hôm nay được nghỉ cả ngày nhưng sáng dậy muộn quá, cớ bản tại đêm qua thức khuya. thêm nữa 10h mẹ nàng mới ra bến xe nên gần trưa em mới ra viện. Vẫn đi đường cầu thang bộ, lên đến nơi mẹ nàng đã về rồi, nàng bảo em lên tầng 11 ăn cơm luôn. Lần đầu tiên biết cái mùi cơm bệnh viện, vừa đắt vừa chán các bạn ợ, em gọi xuất 25k mà nó cho hơn 1 bắt con cơm, một muỗng rau cải xào và 4 miếng thịt gà rang nhỏ tí, thôi thì ăn cho có vậy. Ăn xong cũng 12 rưỡi rồi, về đến phòng thì mọi người đã tắt đèn để ngủ trưa, thế là lại lôi nhau ra hành lang. Đoán thể nào cũng có tiết mục ôm nên em vào phòng lấy cái ghế gấp ra, hai đứa ngồi chung.
- Cơm viện vừa đắt vừa chán, hay để chiều tớ nấu rồi đem cho cậu nhá.
- Thôi! Đi đi lại lại nhiều mệt đó, tớ thấy cũng ăn được mà.
- Cậu chưa bao giờ ăn cơm tớ nấu mà, để tớ thể hiện một lần xem sao.
- Ừ, cũng đáng để thử- Nàng nheo mắt cười, thật đáng yêu, những cảm xúc bao nhiêu năm nay cứ ùa về, theo từng cử chỉ, lời nói của nàng. Rồi em đưa tay lên vuốt nhẹ vào má nàng.
- Lâu lắm tớ không được chạm vào má cậu, 4 năm rồi, nhớ lắm.
- Thế có thích không?
- Thích chứ- Rồi em nhéo nhẹ, ray ray má nàng, nàng vẫn cười hồn nhiên.
Cảm thấy thời cơ đã đến, em đưa tay xuống cằm nàng, nâng lên, nàng thôi cười, nhìn em, ngẩng lên chuẩn bị...kiss. Đang đoạn cao trào thì...Cạch...có người mở phòng ra ngoài. Ôi điên thế không biết, 4 năm nay chưa được kiss nàng, đến giờ phút cao trào nhất thì lại bị phá đám, bực vãi ra nhưng vẫn cố nén vào lòng. Hai đứa xấu hổ nhìn nhau cười,...
- Cậu hát bài gì cho tớ nghe đi.
- Ặc, sao tự dưng cậu lại bảo tớ hát.
- Thì tự dưng muốn nghe giọng của cậu thôi, coi như hát ru tớ ngủ đi.
- Nhưng mà tớ hát dở lắm. Với lại đang giờ ngủ trưa.
- Thì cứ hát đi, hát nhỏ đủ để tớ nghe thôi, không sao đâu - Rồi nàng dựa vào vai em, em cũng quàng tay ôm lấy nàng, ngả người xuống ghế.
Actually if you know this...
but when we first met...
I got so nervous...
I couldn’t speak...
In that very moment...
I found the one and...
my life had found its missing piece...
Nàng dụi nhẹ đầu vào vai em, nhắm mắt nghe em hát.
...
Hát được tầm 5 phút thì em mỏi mồn quá, chẳng thấy nàng động đậy nữa, em khẽ từ từ bế nàng vào trong giường. Muốn ngồi ngắm nàng lắm nhưng phòng tắt điện tối thui, thế là mò ra ngoài hành lang, lôi điện thoại ra nghịch...
Tầm 2 3 giờ, mọi người bắt đầu dậy, em thấy phòng bật điẹn cái chạy vào luôn, nàng dụi mắt hỏi:
- Tớ ngủ từ lúc nào thế.
- Ơ thế cậu không biết gì à?
- Không- Nàng trả lời một cách hồn nhiên
Em chẳng nói gì, chỉ nhìn nàng cười.
- Ơ thế có chuyện gì à?
- Không, có chuyện gì đâu, cậu ngủ thiếp đi thôi mà... À này, hay tối nay mình đi xem phim đi.
- Xem ở đâu?
- Ở rạp chứ ở đâu.
- Ax, tớ không được ra khỏi viện.
- Có sao đâu, cậu đừng mặc cái bộ quần áo này nữa thì ai biết cậu là bệnh nhân.
- Nhưng mà cứ thế nào ý, thôi để tớ suy nghĩ đã.
...
Rồi em về còn chuẩn bị đi chợ nấu cơm, nàng theo xuống tận cổng viện, nhìn theo em đến khi khuất trong làn xe...
Hôm nay nấu toàn món sở trường đãi nàng, nộm thịt chân giò, canh xương khoai tây, sườn chưa ngọt,... lục đục mãi từ 3 rưỡi đến gần 6 giờ mới chuẩn bị ra viện, nhiều đó quá nên còn phải mượn thêm 1 cái cạp lồng nữa. Đến nơi lại gặp 2 cái thằng bảo vệ hãm tài, đành phải gọi nàng đem cái thẻ người nhà xuống mới lên được.
Lên đến nơi, mọi người trong phòng đi ăn cơm gần hết, chỉ còn một vài người ngại đi nên gửi mua hộ. Em mở cả hai cái cạp lồng ra cho nàng xem thành quả, mùi thức ăn bốc lên nức mũi, nàng òa một tiếng.
- Ngon thế. Không ngờ cậu đảm đang thế.
Rồi em và nàng cùng ăn, món nào nàng cũng khen. Mấy bà giường bên thì cứ bảo Trang sướng, có bạn trai tâm lý nọ kia, thích vãi.
- Sau này cậu nấu cơm nhé.
- Ớ, tớ nấu cơm thì lấy ai đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà.
- Thì cậu đi làm về rồi nấu cơm- Nàng cười thích thú lắm.
- Ừ, thế nào cũng được, miễn là cậu vui là được - Rồi em lại đưa tay nhéo má nàng.
Ăn xong thì mọi người trong phòng cũng về, đông đủ chả tiện nói chuyện, ra hành lang thì có nhiều người qua lạ quá. em nhắc lại chuyện đi xem phim, nàng bảo buổi tối ngại ra đường với sợ bảo vệ nó phát hiện. Thế là tan nát kế hoạch, may mà em chưa hứng lên mua vé trước. Rồi lúc ăn cơm xong, có đôi vợ chồng chăm đứa con bị bệnh ở giường cùng phòng làm bán hàng đa cấp. Hai ông bà ý lôi C ra, pha pha chế chế rồi lằng nhằng một lúc, kết luận là C như thần dược. Em với nàng chỉ xem và cười tủm với nhau, mấy bà giuuwòng bên chưa xem bao giờ thì phải, nên có vẻ hưởng ứng lắm, nhưng mà chốt lại là không đủ tiền mua. Hài. Thời gian còn lại chủ yếu là chém gió với bệnh nhân cùng phòng. Họ hỏi đủ thứ, em học ở đâu? Hai đứa yêu nhau từ bao giờ?... em cũng không ngần ngại chia sẽ, cơ mà vẫn còn phởn lắm. nàng thì chỉ cười, mấy bà cứ bảo nàng sướng, yêu được em.
Quay đi quay lãi đã 9 rưỡi, cả phòng chuẩn bị đi ngủ. nàng nằm trên giường, còn em nằm ở cái ghế gấp bên cạnh, nắm tay nhau. Điện phòng tắt nên chả quay sang ngắm nàng được, chán vãi. Em đưa tay nắm lấy tay nàng, vuốt nhẹ. Nàng cũng nắm tay em. Rồi em xòe bàn tay nàng ra, lấy ngón trỏ viết 3 chữ A Y E vào lòng bàn tay nàng. Chẳng biết nàng có hiểu không nữa, chẳng thấy phản ứng gì, chỉ nắm chặt tay em. Được tầm 20p thì cả phòng im bặt, nằng cũng thiếp đi rồi. Em thì cú đêm quen rồi nên chả ngủ được, lục đục ra ngồi ở hành lang, viết nốt mấy chap cuối cho các bạn.
Có lẽ đây là chap cuối cùng của câu chuyện rồi, cảm ơn các bạn đã theo dõi. Thật hạnh phúc khi có mối tình đẹp, nhất là khi nó trải qua biết bao nhiêu thăng trầm sóng gió, lại càng trân trọng. Chúc các bạn có được mối tình như mong muốn.