Tên tác giả: Chit (các bạn biết đấy, bạn ý là tác giả của BTHT, PLĐ,...)
Tên đăng giả: Không Ai Biết Tôi Là Ai
Thể loại: fiction, tình cảm teen
Nguồn: Sưu tầm
Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2012 đúng không
Fiction này đến với mình một cách rất là kì cục +_+ Một hôm, đang tung tăng tung tẩy trong nhà tắm, thì câu đầu tiên của fic bỗng hiện ra: “Thật không thể tin nổi…”. Và thế là hai nhân vật xuất hiện… các tình tiết… cả những cái tên đặc biệt của họ nữa… mọi thứ được đan xen vào nhau như thế… dệt ra “Cỏ Xanh”. (Lời tác giả)
CHAP 1
*Trâu già không gặm cỏ non*
Thật không thể tin nổi, tôi vừa làm một điều mà trước đây có đánh chết tôi cũng không làm. Tôi là tôi có quan niệm thế này: “trâu già thì cấm có đụng vào cỏ non”. Vâng, vậy đấy, chính xác là như các bạn đang nghĩ đấy, một con trâu già mà mỗi khi cười là răng cứ rụng ra lả chả nay đang đòi “gặm” ngọn cỏ non xanh non đầy hấp dẫn, +_+… ôi… thật không thể tin nổi, tôi vừa đồng ý làm bạn gái của một cậu nhóc kém tôi đến 2 tuổi. Số là cậu nhóc có vẻ thích tôi nhiều lắm, ngày nào cậu cũng năn nỉ, nằn nì, đến cả nì nằn cũng có, và rồi trong một phút “trái tim yếu mềm” tôi đã đồng ý… hự hự…
À, phải giới thiệu chút ít về bản thân đã chứ nhỉ, tôi tên Ly mà thỉnh thoảng cậu nhóc vẫn hay bảo rằng: “ Trong lúc mẹ chị “lâm bồn”, hẳn là đã đánh rơi mất dấu huyền, chị phải tên Lỳ mới đúng!”. Ừ thì công nhận, đôi khi tôi cũng lì lợm thiệt, nhưng mà như tôi đã nói, đó là đôi khi thôi, chứ kì thực tôi rất ngoan hiền, dễ bảo. Bằng chứng là mỗi lần cậu nhóc rủ tôi đi ăn kem, tôi chịu liền. Heheee… À, tôi quên, phải giới thiệu cả cậu nhóc nữa chứ nhỉ, chứ không nó lại kiện tôi đó! Cậu nhóc tên Hoàng Anh, và câu chuyện cũng bắt đầu bằng những cái tên…
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
hotboyhathanh - Cấp 9 [ được Cảm Ơn lần trong 8676 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 5, 20/12/2012, 12:54:58 | Bài Thứ 2
Trời nóng, tôi và cậu nhóc vắt vẻo trên sân thượng của trường, quả thật là mát mẻ hơn hẳn. Những giọt mồ hôi cũng nhờ gió hong khô… muộn phiền cũng thế, thật thoải mái!
- Chị ơi… Chiiiiiii….Đâu nhất thiết phải gọi em là Hoàng Anh ơi Hoàng Anh… Vướng víu cực! Anh ơi anh là được rồi cơ mà!!!
Tôi thừa biết từ “anh” của cậu nhóc là “anh” không được viết hoa, chứ không phải là tên cậu. Tôi không hiểu tại sao con trai lại thích được làm anh như thế, làm anh thì hay lắm à? Trong khi sự thực thì có vẻ khác nhiều lắm, anh trai tôi luôn bị tôi và nhóc em bắt nạt, ý là bắt ổng chìu chuộng, mua quà mỗi khi đi xa về đó ^^, hoặc đôi khi bọn tôi lôi nghĩa vụ làm anh ra để uy hiếp, dọa nạt, ví như: “Anh ở nhà trông nhà cho em với thằng Long đi chơi, không chi người đầu tiên bị mẹ “dần” là anh đó-ó-ó-ó-ó-ó-oooooo….”.
- Điii… Điii mà chị…chị…
Tôi nhăn mặt.
- Nhóc buồn cười nhở?
- Chị mới buồn cười ấy, em có gọi chị là Tiểu Ly đâu mà chị lại gọi em là Hoàng Anh, em gọi chị là chị Ly, chị gọi em là Anh, không phải là có đi có lại sao?
Tôi đong đưa đôi chân, môi mỉm cười nhìn cậu nhóc với vẻ đầy gian trá. =))
- Nhóc gọi chị là chị Ly, chị biết ơn quá, để chị gọi nhóc là “em Anh” nhé! Đúng ý chú rồi nhé! Mát lòng mát dạ nhé ,em Anh! – Tôi nói, nhấn mạnh cụm “em Anh” hết sức.
- Ư… chán chị quá! – Ngập ngừng một lát, cậu nhóc bỗng choàng lấy vai tôi. - Mà này, bao giờ chị mới chịu làm bạn gái em?
Tôi gạt tay nó ra, tỏ ý không mấy thích thú, mà tất nhiên là vậy rồi, làm sao mà thích thú được khi tôi vốn là đứa tôn thờ chủ nghĩa: “ Trong ‘tình iu’, con trai phải lớn tuổi hơn con gái, phải cao hơn con gái một cái đầu, phải có bờ vai thật to, thật vững chãi để cho con gái dựa vào.” Tiếc rằng thằng nhóc đã bị tôi đánh trượt ngay từ điều kiện đầu tiên, dù cho những điều kiện tiếp theo nó thừa đủ. Thằng nhóc chơi bóng rổ từ năm cấp 2, có lẽ đó cũng là một trong những “chất xúc tác” giúp thằng nhóc cao đến 1m75 tuy mới học lớp 10, còn tôi ấy à… +_+, tôi cao hơn thằng nhóc những ‘âm 20 cm’. Còn việc bờ vai của thằng nhóc có vững chãi hay không thì tôi chưa biết, vì tôi đã dựa vào nó bao giờ đâu, hehe.
- Sao? Sao chị chẳng nói gì?
Nói gì bây giờ cơ chứ? Tôi nghe câu hỏi này đến cả chục lần, đến mức mỗi lần thấy vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng của cậu nhóc một chút, là tôi đã đoán ra được cậu nhóc sắp nói gì.
- Thôi, chị em mình ra sân bóng rổ đi, ngồi đây nghe nhóc mè nheo chán thấy mồ à!
- Thì đi!
o-0-o
Hoàng Anh, cậu nhóc chơi bóng rổ cực hay! Có thể nói cậu là một trong những ngôi sao chói lóa của đội bóng của trường. Thật đấy! Thế nhưng trong việc chỉ dạy thì có vẻ như là trái ngược hoàn toàn. Cậu nhóc trở nên cộc tính vô cùng!!!
- Nhìn chị kìa! Có ai chơi bóng mà đứng như chị không? Đứng thẳng lên xem nào!
- Em đã bảo chị cả trăm lần rồi, chị phải nhìn theo bóng chứ mắt cứ để đi đâu thì tập kiểu gì! Trong bóng rổ, điều cần thiết nhất đó là TẬP TRUNG! Tập trung, chị tập trung cho em!
- Trời ơi… Chị than thở cái gì cơ chứ? Chị cứ ném, ném và ném cho em! Ném còn chưa xong mà đòi tập lừa bóng cơ à?
Nghe thằng nhóc mắng mà tôi chẳng biết làm thế nào.Tôi nản lắm, mà chẳng dám nói ra, tôi nói ra là thằng nhóc lại quát lấy quát để, mặc tôi co ro. Tôi chỉ mới tập có một buổi, thế mà thằng nhóc ấy nó cứ yêu cầu này nọ, làm như tôi giỏi được như nó không bằng ấy! Nó thật buồn cười. Mấy lần tôi chỉ nó làm bài môn tiếng Anh, dù nó cứ “đù đờ” không hiểu, tôi cũng có nói gì nó đâu, thế mà nó…
- Chị ném tiếp đi, còn đứng đó làm gì nữa!
Mắt tôi tối sầm, tôi chẳng thể chịu đựng được nữa, tôi ném quả bóng vào người nó rồi định gào lên nhưng có cái gì đó cứ nghẹn lại nơi cổ họng, nếu tôi gào lên vào lúc này, tôi sẽ khóc mất. Vì thế tôi chọn cách quay người bỏ đi, trong khi thằng nhóc vẫn đứng ngơ ra, hệt như nó chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra với “bà chị đáng kính” của nó.
Đến một lát sau, khi tôi vừa bước qua cây bàng cuối cùng của dãy sân sau, tôi mới nhận ra tiếng giày đều đều đằng sau lưng mình.
- Chị…
Tôi tần ngần đứng lại. Tôi đã bảo rằng mình thuộc tuýp ngoan hiền, dễ bảo cơ mà.
Chẳng mấy chốc nó đã đứng trước mặt tôi, chìa ra chai nước suối.
- Chị uống nước đi…
Tôi nhìn nó. Tội nghiệp thằng nhóc của tôi! Mặt nó thộn ra, trông cực kì ngố, nhưng tôi không thể cười trêu nó như mọi khi, tôi phải thật “băng giá” và “lạnh lùng”. :->
- Kìa chị… Nước này em phần chị, nãy giờ vẫn chưa dám uống giọt nào đó!
- …
Tôi vẫn im thin thít, quyết không hé đến nửa lời.
Cậu nhóc giúi chai nước vào tay tôi, sau đó kéo tôi về phía nhà gửi xe:
- Để em đưa chị về. Chúng ta không tập bóng nữa.
Tôi đi theo cậu nhóc, thực lòng thì giận dỗi trong lòng cũng đi đâu hết rồi, nhưng tôi phải cho cậu biết rằng việc dám quát tháo một “bà chị đáng kính” như tôi sẽ nhận được một hậu quả khôn lường, một chầu kem chẳng hạn?
Hết chap 1.
CHAP 2
*Chị sẽ là vợ em*
Tối hôm đó, tôi chắc rằng đến mãi khuya khuya Hoàng Anh mới dám nhắn tin cho tôi. Như mọi hôm thì sau khi cậu nhóc đi tập bóng về, tắm rửa rồi ăn cơm, là cậu ôm lấy điện thoại rồi hỏi tôi ăn cơm chưa, học bài chưa, đã thấy nhớ nó chưa… Nhưng đúng như những gì tôi dự đoán, đến gần 11 giờ, điện thoại tôi mới rung lên.
“Chi oi, chi gian em ah?”
Khoảng 5 phút sau, tôi mới trả lời cậu bằng một tin nhắn cụt lũn.
“K co.”
Thực ra ai mà chẳng biết, trong những trường hợp như thế này, nói không có nghĩa là “Tôi đang giận cậu lắm đấy, biết chưa hả?” . Thế nhưng cậu nhóc ngốc nghếch của tôi lại hí ha hí hửng mà reply thế này đây:
“ Hihi. Hay qua. The ma tuong chi gian e rui. Gio moi dam nt cho chi.”
Thằng này láo! Đã vậy tôi không thèm lấp lửng nữa, tôi nhắn lại ngay.
“ Mai k can qua don chi di hoc nua. Ban chi chở chi roi.”
“ Biet ngay la gian ma. Thuiii, e xin loi chi nhen. Lan sau e k cu xu nhu vay nua. Chi dung gian e nhen. Chu k toi nay e het ngu mat. Chi k thuong e ah?”
“ K. Chi buon ngu roi. Chi ngu day. Nhoc ngu di.”
“Uhm. Chi ngu ngoan. Eycn^^”
Eycn là cụm từ mà ngày nào tôi cũng thấy sau mỗi tin nhắn cuối của Hoàng Anh. Thừa biết đó là “em yêu chị nhiều” nhưng mỗi khi cậu nhóc hỏi, tôi vẫn hay đọc chệch sang thành “em yêu chủ nhật” , và mỗi lần như vậy, cậu nhóc lại tức điên mặc cho tôi cười hí hửng. Nghĩ đến đó tôi lại bật cười, để điện thoại sang một góc, ghì con gấu bông vào lòng, tôi nghĩ đến Hoàng Anh, nghĩ đến cái lần đầu tiên gặp cậu, một ngày có cỏ xanh, mây trắng, trời xanh và sương trắng.
Đó là một buổi sáng chủ nhật, rất đẹp, tôi đến trường cùng Hà Trang ( Trang là một trong những “siêu cạ cứng” của tôi trong lớp) để xem vòng loại bóng rổ. Dầu cho cô bạn thân của tôi là “trụ cột” của đội nữ, nhưng tôi thì lại chẳng biết tí ti gì về bóng rổ hết, nhưng cái khoản “cổ vũ” thì tôi tỏ ra mình chẳng kém ai. Hehe.
Lúc đang cùng cái Trang hò hét nồng nhiệt cho đội tuyển bóng rổ nam trường tôi thì bỗng đâu, một vật thể màu cam lao đến và đâm sầm vào người tôi. Lúc đấy, tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết rằng sau đó mình lăn đùng xuống đất rồi bất tỉnh nhân sự luôn +_+ . Và khi mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm gọn trên băng ghế, bên cạnh là chàng hoàng tử với gương mặt cực cực đẹp trai. Thực ra đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu tại lúc đó choáng váng đầu óc nên mới cảm thấy như vậy, hay là tại sau này khi tôi biết cậu nhóc mới học lớp 10 nên trong tâm trí tôi, hình ảnh chàng hoàng tử đẹp trai về Hoàng Anh đã không còn nữa.
“Chị ơi… may quá… chị đã tỉnh lại rồi!” – Đó là câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi.
Tôi choáng váng ngồi dậy, chưa kịp nói gì thì đã thấy cậu nhóc nắm chặt lấy tay mình (sao mà tự nhiên thế không biết ).
“Chị ơi… em xin lỗi… em sẽ bảo vệ chị.”
Sáng hôm sau, Hoàng Anh vẫn đứng đợi tôi trước cửa nhà, rất sớm là đằng khác.
- Này! Đã bảo không cần đón chị cơ mà! – Tôi làm mặt lạnh, nói.
Và tôi lại được dịp “ngắm nhìn” cái bộ mặt tinh quái của nó:
- Thế bạn chị đâu?
Thấy tôi ú ớ không nên lời, thằng nhóc cười khanh khánh ra chiều khoái chí lắm, nó dựng xe lại, sau đó ấn tôi vào yên sau.
- Em hiểu chị quá mà!
Nghe nó nói, tôi ấm ức lắm, nhưng cũng chẳng làm gì được, giận dỗi nhảy xuống đi bộ thì… thiệt thòi quá! Vậy nên đành bấm bụng chịu đựng rồi bàn kế trả thù sau cũng chưa muộn. Hừ!
Tôi cũng không nhớ rõ là bắt đầu từ bao giờ mà thằng nhóc qua chở tôi đi học hằng ngày như vậy. Nhưng hẳn là rất lâu rồi.
Bỗng, thằng nhóc dừng xe lại, quay người ra và hỏi:
- Chị có nghe thấy tiếng gì không?
- Có. – Tôi gật đầu. – Là tiếng cãi nhau.
“ Cút đi mày. Mày cút ra khỏi nhà tao đi mày!!!”
Có tiếng mắng chử.i của một người đàn ông, và có tiếng khóc thét của người phụ nữ, hẳn là vợ của chủ nhân những tiếng mắng chử.i đó.
Hoàng Anh cho xe chạy tiếp và vẫn không ngừng nói về chuyện đó.
- Chị thấy có buồn cười không? Một thời là vợ là chồng, thế mà bây giờ ông ta lại nói những lời như vậy, hết tình còn nghĩa, thế mà… buồn cười chị nhỉ?
- Có gì đâu mà buồn cười! – Tôi nhún vai. Thằng nhóc thật ngây ngô.
- Tại em thấy con người với nhau mà sao phũ phàng quá. Dù gì thì cũng là vợ là chồng, ai lại nặng lời nói nhau như thế!
Tôi cũng không nghĩ câu nói ấy lại phát ra từ Hoàng Anh, cậu nhóc nghịch ngợm của tôi. Từ bao giờ nó trở thành một ông cụ non như thế nhỉ? +_+
- Chứ nhóc muốn thế nào? Chẳng lẽ ông chồng lại bảo: “ ơ ơ em yêu ơi, em yêu ra khỏi nhà anh đi, đi đi em..” tình nghĩa mặn nồng quá ha!
Thằng nhóc nghe tôi trêu nó vậy, nó lại bật cười khinh khích, hẳn trong mắt nó, tôi là bà chị lém lỉnh nhất quả đất.
- Nếu sau này chị lấy phải ông chồng như vậy thì sao? – Nó bâng quơ hỏi.
Tôi lè lưỡi:
- Chị chưa nghĩ nữa.
- Hihi. Em quên mất. Nhất định sau này chị sẽ cưới em. Mà em thì chắc chắn không như vậy rồi, thế nên chị không cần phải lo về chuyện đó nữa đâu.
Tôi khẽ “hừ” một tiếng nhỏ. Hoàng Anh – nó cứ như vậy thì tôi sẽ khó xử lắm. Tôi không thể thích một thằng nhóc thua tôi đến 2 tuổi được, không bao giờ. Tôi nhẩm nhẩm lại châm ngôn “để đời” của mình. “ Trâu già không gặm cỏ non… trâu già không gặm cỏ non…”.
Đến cổng trường, chúng tôi chia tay nhau. Cậu nhóc dắt xe vào nhà gửi, sau đó sẽ vào lớp. Còn tôi sẽ vòng qua canteen mua bánh và sữa, rồi cũng vào lớp ngay.
- Ly! Ly-y-y…!!! - Hà Trang – nó kéo dài tên tôi thật khó nghe.
Tôi chưa kịp càu nhàu về điều đó thì nó đã chạy lại túm lấy hai vai áo của tôi, điên cuồng giật lấy giật để.
- Anh Hoàng!!! Anh ấy sắp về trường!!! Hu u u u u u Ra a a a a a a…
- Á á á !!!! – Và sau đó, tôi cũng “điên cuồng” hét lên như nó. – Tuyệt vời!!!
Anh Hoàng học trên tôi 1 khóa, vậy nên đã ra trường vào năm ngoái, và năm nay, nhân ngày 9/1, anh ấy sẽ về thăm lại trường cũ để tổ chức các hoạt động giao lưu giữa học sinh và cựu học sinh. Anh ấy là niềm mong ước của bao cô gái, cụ thể là tôi và Hà Trang, chúng tôi hâm mộ anh ấy lắm lắm. Anh ấy hát rất hay!
Ra về hôm đó, sau khi len ra khỏi cổng trường đông nghịt, tôi và Hoàng Anh không về nhà ngay mà rẽ vào quán quẩy giòn trà đá gần trường.
- Sao hôm nay bà chị keo kiệt lại có nhã ý mời em đi ăn quẩy thế này?
Hừ. Thằng ranh này! Tôi có tiếc cái gì với nó bao giờ đâu mà bây giờ nó dám bảo tôi keo kiệt chứ! Nhưng tôi bỏ qua cho nó lần này, bởi tôi đang vui mà! Hihi.
- Nói cho nhóc biết nhé! Chị đang rất là vuiiiiii…
Khi nghe tôi bảo vậy, tôi có cảm giác như cái vẻ mặt mệt mỏi sau 5 tiết học của thằng nhóc bỗng tan biến hết, thằng nhóc thích thú hỏi:
- Sao? Sao? Chị dở tài liệu thành công không bị bắt hả?
Tôi ấn đầu nó một cái. Nó làm như tôi là “vua tài liệu” không bằng. Bà chị của nó học hành siêng năng, chứ đâu như nó, đúng là chỉ giỏi “từ bụng ta suy ra bụng người” không hà!
- Phạt em một miếng quẩy!
- Chị-i-i-i…. sao lại thế-ế-ế…!!!
Tôi nhấc cốc trà đá của nó lên, hớp lấy một ngụm.
- Phạt cả trà đá nữa.
Thằng nhóc nổi cáu:
- Chị-ị-ị….!!!
Tôi lè lưỡi, nhón một miếng quẩy, sau đó thủng thẳng nói tiếp:
- Phạt cả chầu luôn! Lát nữa nhóc tính tiền đấy! Hehee…
o-0-o
Hết chap 2.
CHAP 3
*Khi Hoàng Anh giận dỗi*
Tối hôm đó, tôi vào facebook để gặp ngay anh Hoàng. Tại sao anh ấy sắp về mà chẳng nói cho tôi biết nhỉ?
À, tôi cũng phải nói rõ hơn về mối quan hệ giữa mình và anh ấy nữa chứ nhỉ. Là thế này, như các bạn đã biết đó, tôi rất hâm mộ anh ấy, nhưng tôi không phải là đứa quảng giao như Hà Trang, mặc dù tôi nói nhiều và nghịch ngợm không kém ai nhưng thực ra lại nhút nhát và chẳng dám chủ động làm quen ai bao giờ, huống chi lại là anh Hoàng – người mà tôi rất ngưỡng mộ cơ chứ.
Vậy nên, mãi đến khi anh ấy đã ra trường, tôi mới dám add nick facebook của anh ấy và làm quen. Và thật không ngờ, chúng tôi nói chuyện rất hợp ^^ tuy không thường xuyên lắm. Bởi lịch học của tôi và anh ấy đều dày đặc, hiếm khi trùng hợp mà gặp nhau trên mạng được, nhưng thật may là hôm nay chúng tôi đã có duyên với nhau. Hihi.
“Anh sắp về 9/1 mà chẳng nói cho em biết gì cả nhé!”
“Sao em biết anh về? Định dành cho em chút bất ngờ đó mà :D” – anh Hoàng đáp, kèm theo đó là hình mặt cười thật tươi.
“Em mà! Cái gì mà em chả biết chứ ^^ hì.”
“:d Hôm đó nhất định anh em mình phải gặp nhau cho biết mặt nhé!”
“Hì. Em thì biết anh rồi, chỉ có anh là chưa biết mặt em thôi.”
…
Muôn năm! Thế là đã có một lịch hẹn với anh Hoàng. Hà Trang mà biết hẳn sẽ phải ghen điên lên với mình. Tuyệt vời!!!
o-0-o
Giờ nghỉ giải lao, khi tôi đang ngồi tám chuyện cùng Hà Trang thì bỗng nghe cái Thương Thương lớp phó vọng vào.
- Tiểu Ly, ra ngoài có cỏ non gặp nè!
Sau đó là cả tràng cười như chợ vỡ của lớp tôi. Tụi nó hùa vào chọc tôi một cách thích thú, như thể cái lần đầu tiên Hoàng Anh đến tìm tôi mới là chuyện của hôm qua vậy.
- Ly nha! Ly!!! Trâu già gặm cỏ non nha!!!
- Cưa sừng làm nghé nha!!!
Cái lũ bệnh hoạn này! Thật là tức chết mất.
Sau khi gặp Hoàng Anh xong, tôi thề sẽ xông vào và đấm cho mỗi đứa một cú cho bỏ tức!
Tôi bước ra với bộ dạng hùng hổ, tôi nhận ra điều đó qua nét mặt hoảng hốt của Hoàng Anh.
- Chị… Bạn chị lại trêu chị à?
Tôi nổi quạu với nó:
- Vâng! Nhờ ơn cậu hết đó!
Thằng nhóc thừa biết tôi không ưa gì chuyện bị chọc với nó, thế nên trông mặt nó tội nghiệp lắm.
- Em chỉ tìm chị thôi mà…
Tôi tặc lưỡi:
- Ừ thì chị cũng có nói gì đâu. Nhóc có chuyện gì thì nói đi… để chị còn đi xử lí chúng nó.
- Em mới xuống canteen, thấy có Yomost Power Fruit nên nhớ đến chị. - Nó giúi hộp Yomost vào tay tôi. Sau đó vẫy vẫy tay rồi đi về hành lang khối 10.
Tôi cầm hộp sữa trên tay, khẽ mỉm cười, sau đó quay vào lớp với hai bàn tay đã sẵn sàng lao vào “chiến trận”.
- Ya!!! Tụi mày chết chắc với tao!!!
Đến tận khi vào lớp, tôi vẫn không thôi ấm ức. Tôi quay sang Hà Trang:
- Này! Tụi nó thừa biết cái chủ nghĩa, tư tưởng, lập trường vững chắc của tao… thế sao…
- Bởi trong số chúng nó, không đứa nào tin rằng giữa mày mà Hoàng Anh có quan hệ trong sáng. Và tao cũng vậy, tao thừa biết thằng Hoàng Anh nó “khoái” mày như tao với mày “khoái” bánh canh bột lọc vậy đó.
- Mày…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã nhận thấy đầu mình bỗng u lên một cục, và cả Hà Trang cũng thế, nó “á” lên khe khẽ.
- Hai trò ra góc lớp đứng cho tôi, ngồi trong lớp mà tâm hồn để đến tận quán bánh canh bột lọc đó hả?
Chúng tôi lò dò ra đứng góc lớp. Kể cả như vậy, tôi vẫn không ngừng nói về Hoàng Anh và bánh canh bột lọc.
- Mày buồn cười nhở? Hoàng Anh và bánh canh bột lọc hoàn toàn khác nhau. Vả lại…
Và lần này, chúng tôi bị tống cổ ra ngoài.
o-0-o
Ra về ngày hôm đó, tôi cố chen chúc qua đám đông thật nhanh, hòng để Hoàng Anh không thấy tôi. Tôi sẽ tự đi bộ về một mình, chứ không đi cùng cậu nhóc nữa. Tôi sợ nhất là bị gán ghép này nọ, đặc biệt là với cậu nhóc – người mà tôi luôn coi là một cậu em trai dễ thương. Tôi không muốn để nó nuôi thêm tí hi vọng nào nữa, đơn giản vì tôi không có thứ tình cảm giống với những gì nó dành cho tôi.
- Chị! Chị ơi!
Tôi đứng lại, không hiểu sao cứ nghe thấy giọng nói của cậu nhóc là tôi lại mềm nhũn ra, bao nhiêu quyết tâm cũng nán lại hết.
- Sao hôm nay chị tan sớm thế? Mà thôi, chị mau lên xe đi, em đưa chị về sớm, chứ chị để đầu trần thế này, về nhà thế nào cũng ốm lên cho xem.
Chẳng là hôm nay tôi để quên mũ ở nhà, và cả dọc đường đi hôm nay, cậu nhóc không ngừng trách mắng tôi về điều đó.
Sao lại quan tâm chị nhiều thế, Hoàng Anh ơi…
- Nhóc này…
Thằng nhóc huýt huýt sáo, nghe thấy tôi gọi, nó ngừng huýt mà đáp ngay:
- Sao chị?
- Chị không thích bị chọc đâu.
Thằng nhóc im lặng một lát trước khi lên tiếng tiếp.
- Ý của chị là…
- Là chúng ta đừng thế này nữa. Chị sẽ tự đi học, sẽ không đi xem em đấu bóng rổ, và… mấy buổi chiều rảnh rỗi, chị cũng ở nhà ôn bài, không đi bát phố, ăn kem…
Nghe đến đó, thằng nhóc phanh xe lại rồi bước xuống xe, sau đó nhìn tôi sừng sững. Ánh mắt nó… tôi không dám nhìn vào.
- Chị cũng sợ người ta chọc sao? Chị đâu phải là người như vậy? Chị nói dối! Không phải là như vậy! Là chị đã ghét em!
- Không có! Chị không có mà!
- Chị còn nói là không có sao? Rõ ràng là như vậy! – Hoàng Anh vừa nói vừa vung tay. – Rõ ràng là chị ghét em!
Rồi, nó ngồi phịch xuống vỉa hè, đầu cúi gằm. Tôi đưa mắt tìm tay nó, mỗi lần nó muốn giữ bình tĩnh, hai tay nó đều ghì chặt lại, và lần này cũng vậy, nó lại siết chặt tay.
Tôi dựng xe lại, sau đó xuống bên nó, từ từ gỡ tay nó ra.
- Chị xin lỗi… chị xin lỗi… Chị không như vậy nữa… Chị không như vậy nữa…
Chúng tôi cứ như thế, cho đến khi cậu nhóc lấy lại được bình tĩnh. Đó cũng là lúc mà tôi cần phải về ngay. Ba mẹ tôi đi công tác tối ngày, anh tôi tuy biết nấu ăn nhưng lại rất lười vào bếp, còn thằng Tiểu Long em tôi thì khỏi phải nói, nó chỉ phụ được tôi mỗi chuyện nhặt rau, chứ không được cái tích sự gì hết. Thực ra thì… tại nó còn nhỏ, nó mới học lớp 2. Hehe.
- Thôi… hay là thế này, nhóc gọi điện về cho mẹ, báo là ăn cơm ở nhà bạn, chị sẽ nấu cơm cho nhóc ăn để chuộc lỗi ha!
- Thế cũng được… - Thằng nhóc nói, trong chất giọng vẫn còn chút giận dỗi, sau đó, nó chở tôi ra tiệm bán thức ăn gần nhà, mua chút xà lách, thịt bò rồi vòng về nhà tôi.
o-0-o
Hết chap 3.
CHAP 4
Dù đã biết nhà tôi từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Anh vào tận bên trong, hầu hết là toàn đứng ở ngoài đợi tôi rồi đi học hay đi chơi gì đó.
Lúc chúng tôi bước vào thì thằng Tiểu Long – em trai tôi đang xem hoạt hình Pokemon cùng với bịch bỏng ngô trên tay.
- Này! Sao không đợi chị về nấu cơm mà chưa gì đã lôi quà vặt ra ăn hả? Chị méc mẹ đó nha.
- Tại Long đói quá mà mãi không thấy chị hai về…
Tôi “hừ” nhẹ một tiếng, sau đó đi thẳng xuống bếp. Đi ngang qua phòng máy không thấy đại ca Đại Lâm nhà tôi đâu, tôi liền hỏi:
- Anh Đại Lâm đâu rồi hả Long?
- Anh hai gọi điện về bảo không về ạ. – Nó nói xong, sau đó rón rén chạy theo tôi, cái điệu bộ nhìn như chuột đi trốn mèo vậy, nó đổi giọng khe khẽ. - Chị hai! Anh đó là ai vậy chị hai?
Tôi phì cười, thì ra là nó tò mò về Hoàng Anh.
- À, bạn chị đó! Long lên nói chuyện với ảnh cho đỡ buồn nha, chị nấu cơm xong rồi gọi hai anh em xuống ăn. Chị nấu canh đu đủ thịt bò ngon lắm, có cả salad trộn nữa.
- Dạ. – Tiểu Long “dạ” một tiếng, sau đó chạy tòn tọt lên nhà trên, với vẻ thích thú lắm.
Tiểu Long ít được đi chơi với bạn bè, thế nên hễ có người lạ đến, là nó lại “xúm xít” như vậy đó, nghĩ mà thấy tội. Tôi may mắn hơn nó, hồi tôi còn nhỏ, nơi đây vẫn chưa “đô thị hóa” , hàng xóm cũng gần gũi hơn với những đứa bạn đồng trang lứa, những trò chơi như bắt bướm, nhảy lò cò, tôi đều từng trải qua. Trẻ con bây giờ chỉ có học, học và học, nếu không học thì cũng là hoạt hình trên TV hoặc là “game gú” trên máy tính, toàn những thứ thật đáng chán.
Trong lúc chờ canh chín, tôi đi lên nhà khách để xem tình hình hai anh em chúng nó thế nào. Qủa như tôi dự đoán, cái Long dụ dỗ Hoàng Anh chơi hất hình với nó, rồi cả cờ tỉ phú nữa – những trò mà nó rủ không bao giờ tôi và Đại Lâm chịu chơi. Hai anh em vừa chơi vừa cười nói vui vẻ, ngôi nhà như rộn ràng thêm nhịp điệu của hạnh phúc.
Tôi tắt lửa. Cuối cùng thì cũng nấu xong các món ăn chính, chỉ cần trộn salad nữa là xong, thế nên tôi gọi Tiểu Long và Hoàng Anh xuống dọn chén bát, như thế là vừa kịp có đồ ăn.
Hoàng Anh kéo bàn và xếp ghế, trong khi đó Tiểu Long hì hục lấy chén và đũa trong chạn, vừa lấy, thằng bé vừa lẩm nhẩm cái gì, sau đó quay sang Hoàng Anh.
- Anh Anh ăn đũa hay thìa ạ?
Tiểu Long nói thật đúng lúc, bởi lúc đó, tôi đang nhón miếng xà lách ngon lành. Như các bạn đang nghĩ đó, tôi phụt hết đống salad ra ngoài và ôm bụng cười như nắc nẻ.
- Hư hư…. Anh ấy vẫn còn phải ăn thìa như Tiểu Long đó… hahaaa…
Hoàng Anh nhìn tôi mà méo cả miệng, trong khi Tiểu Long vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Cảnh tượng đó thật không còn gì buồn cười hơn.
- Chị-ị-ị….- Hoàng Anh trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay sang Tiểu Long. – Anh là người lớn rồi, vậy nên Tiểu Long đoán xem anh ăn bằng đũa hay bằng thìa nè?
Tiểu Long tỏ ra ngoan ngoãn:
- Dạ… Chị Tiểu Ly với anh Đại Lâm ăn đũa… A! Em biết rồi! Anh ăn đũa ạ. Hì hì. – Nói rồi thằng bé rút ra một đôi đũa, sau đó đặt lên mâm.
Miệng tôi thì cười, còn tay gắp salad ra đĩa và vẫn không ngưng để mắt đến hai anh em. Nhìn Hoàng Anh, tôi thấy được hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Đại Lâm – anh trai tôi. Hoàng Anh dịu dàng và biết chiều chuộng, dỗ dành con nít, còn anh tôi thì không bao giờ nhé! Thế nên dù mới gặp nhau nhưng Tiểu Long đã có vẻ rất quý Hoàng Anh. Thằng nhóc thật đáng mến.
- Đúng rồi đó. Để lát anh bày cho Tiểu Long ăn đũa luôn nha, để Tiểu Long làm người lớn.
Tiểu Long reo lên, đầy hào hứng:
- Thật chứ ạ? Anh Đại Lâm và chị Tiểu Ly chẳng bao giờ cho em ăn đũa cả.
Tôi cau mày:
- Đúng rồi còn gì? Mỗi lần mày đòi ăn đũa là y như rằng chị mày phải đi nhặt hết cơm, hết rau của mày, không phải hả?
Tiểu Long lắc lắc đầu nhìn Hoàng Anh, nói khe khẽ hòng khiến tôi không nghe thấy, nhưng tai tôi thì thính cực.
- Đó… anh thấy chưa… Chị Ly không cho em ăn đũa đâu…