Có phải bạn đang muốn tìm cho mình một mẩu truyen teen hay nhất trong năm 2013 đúng không
Chap 7:
-Thôi đủ rồi đó Bảo Như
Hình như thấy “tội nghịp” cho nó hắn lên tiếng đồng thời bước ra khỏi “con vượn” đang ôm hắn cứng ngắt bước tới khoác vai nó :
-Tiểu Du đó là Bảo Như là...em họ của anh. Bảo Như, Cũng như em đã biết đây là “Vợ” anh , Đường Du
*TRẦN BẢO NHƯ
+Tính cách chan hòa, dễ thương rất mau nước mắt.
+Thân thế: Em họ của Gia Huy, cha cũng ở trong tập đoàn The Rose
-Hihi chào chị!
Nghe xong mà nó muốn đột quỵ tại chỗ, trái tim nó nãy giờ bị kéo lên thả xuống không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ còn biết cười trừ:
-Chào..o...o bạn!
Nhỏ kia vẫn làm bộ mặt ngây thơ “không có tội” giọng lanh lảnh
-chúng ta cùng tuổi nhưng phải xưng “chị-em” vì chị là “vợ” của anh em hihi
Nó vẫn chưa qua cơn sock:
-Ờ..ờ...chào....chào...em..m
Sau một hồi làm quen và lấy lại bình tĩnh nó thấy Bảo Như rất dễ thương, nói chuyện rất hợp với nó.
-Anh oi, anh cho em dọn đồ qua nhà anh nha ở đây vui quá àh
Bảo Như làm mặt mèo năn nỉ hắn. Thấy vậy tên Mạnh Khang cũng hùa theo
-Đúng đó, ở đây nhiều người đẹp quá cho tôi qua ở luôn nha hihi
-Không! Cậu nhất định không được, Bảo Như cũng vậy, em đi như vậy chú thiếm sẽ rất lo
Bảo Như lại dùng tuyệt chiêu năn nỉ:
-Thôi mà, làm ơn đi cho em ở lại đi, em xin phép ba mẹ rồi
Hắn cau mày:
-Hừ...không được, một mình Tiểu Du là đã ồn lắm rồi thêm 2 người nữa thì đây không còn là cái nhà nữa, chiều nay nhà ai nấy về .
Hắn dứt khoát bằng vẻ lạnh lùng thường thấy làm cả 2 biết có xin hắn cũng vô ích nên đổi chiến thuật...xin nó
Không biết cả 3 thậm thụt thầm thì cái gì mà mặt nó rặc mùi “hám lợi” làm hắn dự cảm thấy một “trận bão “sắp đổ bộ vô nhà hắn.
5 phút sau: (Cuộc bàn bạc kết thúc)
Đúng là cóa bão thật, nhưng người “đổ” là hắn.
Không biết nó dùng cách gì, mềm mỏng hay cứng rắn, hành động hay lãng mạn, vui nhộn hay sướt mướt gì đó(tác giả cũng không biết) mà hắn miễn cưỡng.... gật đầu.
Cả 3 hớn hở cười nói inh ỏi để lại hắn thở dài lòng “xót xa”
-“Từ nay sẽ nhộn lắm đây”- hắn lẩm bẩm.
*Buổi chiều:
Bảo Như Và Mạnh Khang chia tay để ra về sắp xếp “hành lý” mai sẽ “thân chinh” qua đây... “ở đậu”
Cộc...cộc...cộc mở cửa nó thấy hắn quần áo chỉnh tề như sắp đi đâu nó tròn mắt hỏi:
-Anh định ra ngoài àh?
-Ùh... Em thay đồ đi!
Nó vẫn còn ngây ngô
-Hôm nay anh dẫn em ra ngoài chơi
Nghe xong nó mừng quýnh chỉ trả lời gọn lỏn:
-Đợi tí!
Nó hớn hở mở tủ chọn bộ váy nó thấy đẹp nhất. Trong lòng nôn nao, từ bữa tới giờ nó chỉ ở nhà có đi thì cũng chỉ tới trường, hôm nay nghe nói được đi chơi nó thích lắm. Thế giới ở ngoài dường như rất mới mẻ với một người mất trí nhớ như nó.
-Xong rồi chúng ta đi thôi!
15p sau nó chạy xuống trong bộ dạng rất đáng yêu nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận
-“VOI” mặc váy ra ngoài có tiện không?
Nó lườm hắn làm hắn cũng “hơi ớn”
-E...hèm.. đi nào!
-Cô cậu đi chơi vui vẻ
Sau khi “từ biệt “2 hàng người hầu nó nhanh chóng lon ton chạy nhanh ra xe. Hôm nay vệ sĩ không đi cùng xe với nó và hắn mà đi xe khác , hắn muốn chở nó đi ...chỉ 2 người ^^
Hắn chở nó ra một bờ hồ, nhìn phong cảnh rất yên bình , bước xuống xe từng cơn gió mơn man luồn vào tóc nó tạo cho nó cảm giác thư thái.
Hắn nhìn nó, ánh mắt nâu nhạt lóe lên tia nhìn ấm áp:
-Đây là nơi lần đầu anh và em gặp nhau!
Giọng hắn nhỏ nhẹ.
Nó quay sang nhìn hắn, người duy nhất tại thời điểm này có những mảnh ghép ký ức mà nó đã đánh mất
-Anh kể cho em đi...
Hắn và nó ngồi xuống một cái ghế cạnh bờ hồ giọng đều đều:
-một năm trước, ba mẹ em từ thành phố K dẫn em qua thành phố Z này để chúng ta có thể gặp nhau. Trước ngày gặp mặt một ngày anh đã ra đây và gặp em cũng ngay tại cái ghế này.
- Lúc đó em đang làm gì ở đây vậy?
Hắn mỉm cười, nụ cười rất kín đáo
-Em đang ngồi....khóc và miệng không ngừng “than thân trách phận”
-Hả? ????
Nó ngạc nhiên trước ấn tượng đầu “khó phai” đó
-sao? Sao em khóc?
-Vì em biết mình sắp “lên xe bông” với một người chưa từng gặp, nhưng theo tình hình lúc đó thì anh biết còn một lý do nữa....
Hắn cố nhịn cười càng làm dâng sự tò mò của nó:
-Sao? Anh nói mau đi
- Vì em muốn.... chạy xe đạp quanh hồ nhưng tập thế nào cũng không được...
Nó há hốc:
-Không...không thể nào, em mà không biết chạy xe đạp ? Anh dang nói dối hả?
-Thật. Lúc đó anh thấy em là một cô gái “kỳ lạ” nên đã dỗ em bằng cách mua kem cho em.
Hắn im lặng như để quá khứ một lần nữa hiện về xoa dịu trái tim hắn, thấy hắn im lặng nó nóng lòng
-Sau đó thế nào?
-ưm......Sau đó em không thể ngừng yêu anh và đồng ý hôn ước này sau khi biết anh là hôn phu của em
Hắn nói với khuôn mặt rạng ngời nhưng không “chói nắng” làm mặt nó được dịp ửng đỏ.
Nhưng nó đâu biết trong lòng hắn còn một “điều chưa nói”
-Nếu vậy anh chở e đi quanh hồ đi...
Nghe nó nói hắn đứng dậy định bước ra xe nhưng nó nắm hắn lại ánh mắt tinh nghịch
-....Bằng xe đạp...
Hắn nghe mà muốn té xỉu. Lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày hắn đáp
- em mặc váy mà!
-em sẽ ngồi một bên
-Bụi lắm!
-Không sao
-Đường không trán nhựa hết đâu!
-Em chịu được
-Xe đạp chậm lắm!
-Em thích
-Xe đâu đạp?
-Mướn đi.
-Anh ...anh...không biết đạp xe...
-................................
1s
2s
3s
-Á....ha ha ha ....
Nó cười miệng tới mang tai, hắn chỉ còn biết đứng chịu trận mặt “đơ như cây cơ” không nói nên lời
Sau một trận cười no bụng nó mới để ý tới khuôn mặt “thê thảm” của hắn, khuôn mặt đầy vẻ ......“tự ái” nó dịu giọng
-Nè...nè....
Nó zừa kêu zừa lấy tay lay lay người hắn, nhưng giờ đây hắn như khúc gỗ , kiu cũng không thèm trả lời
-Nè...giận rồi hả? Có vậy đã giận rồi
-.................. – vẫn im lặng
- ...Đừng có nhỏ mọn vậy được không? Hay để em “chở“anh nha !
Hắn biết thế nào nó cũng mua chuộc hắn nhưng bằng cách này thì....
Hắn không thể im lặng được nữa
-Đồ ngốc! MỚi nói đã quên sao?
Hắn nhấn mạnh từng chữ
-EM ...KHÔNG...BIẾT...ĐẠP....XE
Nó mỉm cười mặt có phần “xảo quyệt” làm hắn nhíu mày khó hiểu
10 phút sau:
-Hi hi hi thích quá đi mất!!!!
Nó “tươi như hoa” nhìn hắn mặt đang đăm đăm
Chap 8
-Anh thấy em thông minh hông? Nhưng hổng cần cảm ơn em đâu hihihi..
Hắn không trả lời, điều đó đủ hiểu là Tất nhiên hắn không cảm ơn nó rồi vì bây giờ hắn đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa khi người đang đạp xe chở nó không phải là hắn mà là tên............VỆ SĨ, và tất nhiên người chở hắn cũng là ....VỆ SĨ của hắn.
-Woa....a...a sướng quá , thích quá
Nó dường như không hiểu nỗi “khổ tâm” của một thằng con trai như hắn vẫn “loi nhoi” như con zòi
Đi hết một vòng mặt hắn nghiêm nghị :
-Được chưa?
Không biết nó “vô tư thái quá” hay cố tình không hiểu:
-Nữa đi ,nữa đi màà....à...à....
-Đi tiếp!
Hắn bất lực ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ giờ đây cũng đã mồ hôi nhễ nhãi.
Cứ thế suốt nửa tiếng “ròng rã” bên bờ hồ có 2 tên đeo kính đen mặc vest đen....đạp xe “hì hục” chở một đứa con gái luôn mồm líu lo , còn tên con trai thì mặt mày lạnh như cục nước đá làm mặt hồ yên tĩnh cũng “gợn chút sóng”.
*BUỔI TỐI:
Ăn uống no say hắn lại tiếp tục đưa nó đến một khu chợ (chợ đêm)
Ở đây bán nhiều đồ và rất đông người làm nó “thích mê ly”. Nó như chim hết sà vào gian hàng này lại sà vào gian hàng khác. Thích thứ gì thì mắt cứ sáng rỡ:
-Woa....mua ...mua đi Gia Huy!
-Ui, đẹp quá , em thích quá, Gia Huy mau..mau mua đi.!
-................................
Cứ như vậy sau một hồi người vui nhất chính là nó, và người khổ nhất....... không phải là hắn mà là vệ sĩ “đáng thương”.
-Tiểu Du lại đây để anh chọn cho em một món giống với em.
Hắn kéo tay nó lại một gian hàng lấy con voi to nhất, cao bằng vai của nó nhìn nó châm chọc:
-“Chân voi” giống em chưa nè?
-MẮt anh có vấn đề không sao mà giống em được
Hắn tỏ vẻ hơi thất vọng
-Ờ ha! Nó thấp hơn em, chân cũng không to như chân em, biết làm sao đây ta?
Nó giận dữ:
-Nè anh muốn chết không, dám nói chân em to ha?
Hắn nhìn nó cười thật hiền làm nó “ngu người” . Trước giờ ít khi nó thấy hắn cười “lộ liễu” như vậy. Mặt nó hơi hồng
Hai tên vệ sĩ hình như cũng “mất sức” zữ lắm rồi, thấy vậy hắn cho họ ra xe chờ trước.
-Ô...Ô mắt nó tròn xoe nhìn những cây “gì đó” đủ màu như những đám mấy nhỏ vậy, nó lay hắn thật mạnh
-Gia Huy...anh nhìn kìa...cái đó là gì vậy?
Hắn không có “kinh nghiệm” nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, hắn nói ...đại mặt ra vẻ hiểu biết
-“Đồ ăn” chứ gì !
Nó tin cái “rụp” nôn nao:
-Vậy mua “đồ ăn” đó cho em đi (Tác giả bó tay)
Hắn muốn “ghi điểm” nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ “đó” nên kêu nó
-Vậy em đứng đây chờ đi!
Hắn quay đi. Nó đang đứng đó Hồi hộp chờ đợi thì một đám người ở đau rất đông kéo qua xô đẩy nhau làm nó cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì nó cũng không còn ở chỗ cũ nữa, nó hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng hắn con tim khẽ run lên vì sợ hãi
-Gia Huy! Anh ở đâu vậy?
-Gia Huy ?
Mặt nó bây giờ đả hoảng hốt lắm rồi, cảm giác ở nơi toàn người không quen biết làm nó có cảm giác run rẩy như lần đầu thức dậy tại nha hắn, mắt nó nhòe đi
-Tiểu Du ...
Hắn quay lại nhưng không thấy nó đâu, đi một vòng vẫn không thấy hắn không thể giữ nổi vẻ Bình tĩnh thường ngày, định đt cho nó nhưng chợt nhớ vệ sĩ đã đem giỏ của nó ra xe mất rồi, mặt hắn bắt đầu hơi tái đi
Chap 9
-“Tiểu Du...Cái cô ngốc này không biết đi đâu”-hắn lo lắng lẩm bẩm
Về phía nó bây giờ rất mệt rồi, nó rảo bước thật nhanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy hắn, sợ hãi nó nước mắt lưng tròng ngồi xuống 1 cái ghế dài.
-Gia Huy!
Nó cuối mặt cố ngăn cho nước mắt không rơi
-Của em đây!
Nó ngước lên thấy hắn, hắn đứng trước mặt nó chìa ra “đồ ăn” màu hồng, trước mặt hắn nó không cần giấu giếm , những giọt nước trong mắt nó được giải phóng lã chả rơi
Hắn ngồi xuống bên cạnh xoa đầu nó, tới khi mặt nó khô nước hắn đưa nó ra xe về nhà
*10 Giờ đêm
Tắm xong nó nhìn “chiến lợi phẩm” hôm nay mua được tiến tới lấy con voi to nhất “đám” ra leo lên giường thấy “đồ ăn” màu hồng hắn đã đặt dưới cái đèn ngủ nó cầm lên ngắm nghía
-Em ngủ chưa?
Nghe giọng hắn nó nhảy xuống giường tiến tới cửa
-Không cần mở cửa, anh nói rồi về phòng ngay
Nó rời tay khỏi tay nắm cửa đứng dựa vào tường
-chuyện gì vậy?
Bên ngoài hắn cũng đang tựa vào tường giọng ấm áp
-“Thứ đó” là kẹo...
Hắn chưa kịp nói hết nó đã cắt lời:
-Em biết rồi.....kẹo....mây đúng không?
-Àh...ừm kẹo mây
Bên trong Nó mỉm cười ôm coi voi vào lòng phía bên ngoài hắn nhìn lên trần nhà khuôn mặt hạnh phúc. Đêm hôm đó nó có giấc ngủ sâu không bị những mảnh ký ức làm phiền, dĩ nhiên nó ngủ dưới đất, bên cạnh là con voi bằng bông
Cách đó không xa tại thành phố K:
Cạch..
-........
-Thưa cậu, đã tìm được cô Đường.
*BUỔI SÁNG:
Hôm nay người làm và quản gia tiễn nó và hắn tới trường trong “an bình” :
-Chào mọi người tôi đi học nhé! ^^- nó cười tươi
-Vâng, Cô cậu đi học vui vẻ
Hai hàng người hầu tiễn nó.... nhiệt tình !!!
-Chào buổi sáng Tiểu Du !
-Chào bạn Hải Yến
Nó ngồi vào chỗ của mình kế bên Hải Yến thì Đại Ảnh từ phía sau chồm lên giọng “nhiều chuyện”
-A...Tiểu Du bạn biết tin gì chưa?
-Gì vậy? – nó hơi tò mò
-Nghe nói hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới đó, mà nghe đâu người nhà của Gia Huy. Bạn biết là ai không?
Nó ngạc nhiên:
-Ơ....mình đâu biết.
-Anh Gia Huy hông nói bạn nghe ak? Sao kai gì liên quan tới ảnh bạn cũng không biết vậy?
Đại Ảnh nói vẻ đắc ý vì biết câu nói đó sẽ tác động tới nó. Nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của nó Đại Ảnh tiếp:
-Vậy bạn biết ngôi trường này của ai không?
Nó ngây thơ
-Thì...của hiệu trưởng?
Mặt của Đại Ảnh càng hưng phấn trước
“nỗi đau”của nó
-Chời...bạn có phải là hôn thê của anh ấy thật không?
Nó hơi khó chịu:
-Sao vậy?
-Học viện “the Rose” là của tập đoàn “the rose” luôn, mà tập đoàn đó của gđ Gia huy thì trường này cũng là của họ
-Thật..t.. sao?
-Thật chứ sao. Chứ bạn nghĩ người bình thường có thể nhập học trễ như bạn và người sắp chuyển tới sao?
Nó hơi cúi đầu, đúng là nó không biết gì về hắn, từ khi tỉnh dậy tới giờ toàn là hắn chăm sóc, lo lắng cho nó còn nó ngoài việc gây “mất trật tự” thì không biết gì về hắn, những điều ít ỏi biết được toàn là nhờ Đại Ảnh nói.
Đại Ảnh “tác động” được tới nó thì vui lắm, ngồi lại ngay ngắn ở phía dưới.
-Tiểu Du- Hải Yến gọi nó
-Gì vậy?
-Bạn đừng buồn, mình nghĩ Gia Huy không nói với bạn vì anh ấy muốn bạn được thoải mái và tự nhiên hơn không phải e ngại gì hết.
Nghe Hải Yến nói có lý nó mỉm cười
-Mình biết rồi,cảm ơn bạn!
Reng......g....g.....g.....g
Chuông vào học vang lên cắt đứt câu chuyện. Ít phút sau cô giáo bước vào
-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới.
Nói xong cô nhìn ra cửa làm nó cũng tò mò không biết người nhà nào của Gia Huy sắp vào
-Em vào đi
Một cô gái bước vào làm trái tim mấy đứa con trai trong lớp “nhão” ra
-Woa...a... dễ thương wa xá tụi bây ơi!!
Nó ngớ người còn cô gái trên kia nhìn láo liên một hồi dừng ánh nhìn lại chỗ....nó í ới la lên
-A...Chị Đường Du...chị...hihi
Hành động “hồn nhiên” của nhỏ làm bao ánh mắt quay xuống dòm nó. Cô gái trên kia lại cất tiếng:
-Xin chào mọi người mình là Trần Bảo Như.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn Bảo Như chạy một mạch xuống bàn của nó
-Em ngồi đây được không?
Cô giáo nhẹ nhàng nói:
-Mỗi bàn chỉ 2 người thôi em.
Mặt Bảo Như tràn vẻ thất vọng nhìn nó, Thấy vậy Hải Yến hiểu ý:
-Bạn ngồi đi, mình xuống bàn Đại Ảnh ngồi
-hihi cám ơn bạn
Nó với Bảo Như cảm kích Hải yến quá chời, nhất là nó vì nếu không được ngồi đó Bảo Như không biết sẽ gây nên “đại họa” gì nữa.
Reng....g...g....g....
Chuông ra chơi vừa dứt vài phút là trước cửa lớp hắn và Mạnh Khang đã có mặt rồi, Bảo Như và nó kéo theo Hải Yến , Đại Ảnh cũng đòi đi theo. 5 phút sau cả bọn đã ở ngoài căn tin.
-woa...a...a...a sao hôm nay nhiều người đẹp quá vậy ta, bạn của “voi con” có khác, đáng yêu quá ak...
Mạnh Khang khuôn mặt dê như chưa từng được dê nhìn Đại Ảnh và Hải Yến làm Đại Ảnh đỏ mặt còn Hải Yến tặng cho gã một cái nhìn “té lửa”
-Này anh háo sắc quá vừa vừa thôi chứ.
-Đúng vậy khuôn mặt anh bây giờ cứ như “mèo thấy mỡ”
Không chịu nổi nó và Bảo Ngân lên tiếng “chì chiết” Mạnh Khang. Hắn tỏ vẻ ấm ức quay sang hắn
-Gia Huy....
Vẫn nét mặt thản nhiên hắn đáp
-Họ nói đúng mà
-Hả cả cậu cũng vậy nữa sao?
Hắn giận dỗi quay mặt chỗ khác
*BUỔI CHIỀU:
Mạnh Khang và Bảo Như tay xách nách mang đem cả đống đồ qua nhà hắn “ở đậu”
-Hello, chúng tôi tới rồi đây.....y..yyy
Hắn nhìn đống hành lý, nhăn mặt:
-Định ở bao lâu?
-Tới khi tốt nghiệp
Cả 2 đồng thanh.
-không được!
Giọng hắn cứng như đá cuội. 2 kẻ kia quay sang nhìn nó với ánh mắt cầu cứu nó vội cười giàn hòa
-hihi thôi có gì tính sau mau cất đồ đạc lên phòng đi...
Hai người kia nhìn nó “chịu ơn”
-Hoan hô....Tiểu Du là” nhứt hộp mứt”
Hắn liếc nó làm mồ hôi trên trán nó túa ra
-hihi..hic nguy hiểm quá...
*BUỔI TỐI:
Không hiểu sau khi ăn cơm tối xong được 1 tiếng thì Mạnh Khang và hắn đi đâu, chỉ nói là đi giải quyết công việc.
Nó và Bảo Như ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất tới gần 10 giờ mà bọn hắn vẫn chưa về.
-Chị ơi em buồn ngủ quá em đi ngủ trước nha!
Mắt mở hết lên Bảo Như chào nó rồi về phòng ngủ.
Bảo Như đi rồi ngồi trong phòng một mình nó lại lo lắng, dạo này đầu nó hay đau dường như nhớ ra gì đó mà không nhớ được. Nó lo cho hắn nữa, nhiều lắm...
Không hiểu hôm nay sao từ khi hắn ra khỏi nhà lòng nó cứ bất an , thấp thỏm hoài , cảm giác đó len lỏi trong người làm nó khó chịu.
Nó cầm điện thoại định gọi cho hắn thì một tin nhắn làm đt nó sáng lên, nó liếc qua chỗ người gửi:
-“Số lạ?” – Nó hơi ngạc nhiên
Nhưng nhìn tn xong nó vứt đt xuống giường không thay đồ, cũng không cột tóc chỉ lấy vội cái áo len mỏng chạy xuống nhà nét mặt trắng bệch
(bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh, chúc các bạn vui vẻ)
Chap 10:
-“Đã trễ người làm đều đi ngủ, vệ sĩ thì đang ở đâu đó quanh nhà sao mà tìm đây?”
Ngẫm nghĩ chừng 3s nó chạy ra cửa xỏ dép chạy ra ngoài
-Học viện The Rose!
Nói với người lái taxi xong nó ngồi sau nôn nóng, 2 tay nó hình như đang run rẩy.
*HỌC VIỆN THE ROSE
Tới nơi nó thấy hơi lạ vì cửa trường không mở
-“Kỳ lạ? Cửa không mở sao có thể....”
Không nghĩ nhiều nữa nó nhanh mắt nhìn thấy bức tường bên hông có nhìu cái hõm nhỏ. NÓ cố hết sức......leo tường vào
Sau 15p vất vả nó “chinh phục” được bức tường kiên cố với nhiều vết trầy xướt trên người ,trên tay lọt vào trong học viện.
-“chết rồi, quên hỏi là ở chổ nào”
Không có thời gian thở, nó vừa hổn hển vừa chạy thục mạng mặt đã không còn chút thần sắc.
-“...đợi...em...”
Nó chạy không nghỉ từ khu vực sân trường, khu thư viện, khu chơi bóng, hội trường,các phòng thí nghiệm, căntin... nó vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nó tìm kiếm từ khuôn viên rộng tới nơi nhỏ như các phòng học .
Cuối cùng nó chạy ra chỗ bể bơi. Đứng lại thở vài giây sau đó nó nhấc bước định chạy tiếp thì....
Ùm...m..m...m
Nó trượt chân rơi xuống hồ bơi 2 mét. Nó cố vùng vẫy nhưng vô ích làn nước lạnh băng nuốt chửng cả người nó: Nó không biết bơi!
*Ở NHÀ HẮN : (11 GIỜ ĐÊM)
Vừa đẩy cửa bước vào Mạnh Khang đã rên rỉ:
-ÔI....mệt chết đi được ngày nào cũng gặp bọn như vậy chắc tôi kiệt sức mất, hic....còn đâu khuôn mặt đẹp trai
-Cậu bớt than thở đi
Hắn liếc nhìn làm tên kia “im bặt”
-Thôi tôi đi ngủ đây
-Ừm....
Mạnh Khang về phòng hắn cũng nhanh chóng lên lầu . đứng trước cửa phòng nó trên tay cầm một hộp kem socola
Cộc...cộc...
-Này “chân Voi” anh về rồi!
Bên trong vẫn im lìm. Hắn khẽ mở cửa bước vào, phòng...Trống trơn!!!
-Tiểu Du!....
Hắn bước vào, đẩy nhẹ cửa nhà vệ sinh cũng không thấy nó. Hắn chau mày bắt đầu thấy kỳ lạ.
Sang phòng Bảo Như hắn mở cửa nhìn vào, chỉ thấy Bảo Như đang ngủ say, đóng cửa hắn xuống “nhà” của cặp đôi quái vật, cứ như vậy hắn đi khắp nhà, càng lúc bước chân càng gấp gáp.
Sau một hồi tim kiếm hắn đứng giữa phòng khách bắt đầu hơi mất bình tĩnh. Lấy đt bấm số “Chân voi” nhưng không ai nghe máy.
-Quản Gia Lâm!
Hắn Bắt đầu hơi gắt giọng.
Không ai trả lời hắn hết kiên nhẫn cầm một cái ly trên bàn....ném thật mạnh vào cái cửa ra vào....
XOẢNG....G...G..G.
Một giây sau chuông báo động vang inh ỏi khắp nhà. Vài phút sau người làm, vệ sĩ cả Mạnh Khang với Bảo Như cũng hớt hải chạy xuống, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu
-Tiểu Du đâu?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn giọng điềm tĩnh hắn ra lệnh:
-Tìm đi!
Không dám chờ đợi mọi người túa ra đi tìm khắp nhà. Ở phòng khách Mạnh Khang và Bảo Như lo lắng nhìn nhau , hắn vẫn ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh như không nhưng trái tim hắn đã rơi xuống thật sâu ở nơi nào rồi
Chap 11:
-Thưa thiếu gia....
-.............
-....không thấy cô chủ đâu cả.
Hắn đứng dậy, bước chân gấp gáp bước ra xe Mạnh Khang vội vã đuổi theo phía sau là 2 tên vệ sĩ.
*HỌC VIỆN THE ROSE:
Nó mở mắt thấy toàn thân lạnh buốt, ánh đèn mờ nhạt hắt vào để nó biết được nó đang ở nhà vệ sinh nữ.
-“Sao mình lại ở đây?”
Cố gắng nhấc thân mình gần tê cứng đứng dậy nó đẩy cửa.....
-“không được?”
Bắt đầu sợ hãi nó dùng hết sức lực còn lại đập mạnh cửa giọng yếu ớt
-Có ai không.....giúp tôi với......
Đáp lại nó chỉ là âm thanh im ắng...
NÓ ngồi xuống dựa vào tường , tay vòng qua ôm đầu gối, nó mỉm cười nhẹ nhõm
-“Thì ra là bị lừa, không phải là thật...”
Người nó ướt sũng ,Thân hình nhỏ bé run lên vì lạnh mặc dù nó mặc một bộ pijama dài tay , chiếc áo len mỏng giờ cũng trở nên vô dụng , nó gục mặt xuống đầu gối thiếp đi
Bên ngoài cửa một người lao công đi tới treo lên cửa một tấm bảng “ĐANG SỮA CHỮA”
*5 GIỜ SÁNG:
Gần 5 giờ sáng, hắn mệt mỏi về nhà dưới ánh mắt lo lắng của mọi người hắn lên lầu...vào phòng nó.
Nằm kế bên con voi bằng bông trên giường đôi mắt nâu nhạt ánh lên nét buồn rầu
-“tiểu Du em đang ở đâu?”
Đầu nặng trĩu hắn thiếp đi vì mệt.
*HỌC VIỆN THE ROSE:
Nó mở mắt cơ thể vẫn còn ẩm ướt , lạnh lẽo, ánh mắt mệt mỏi , khuôn mặt xanh xao , lòng thầm nghĩ
-“gần sáng rồi ...chắc sắp có người tìm ra mình”
Nó đưa tay xuống cổ chân, luồn tay vào gấu quần tháo chiếc lắc chân ra.
Lần đầu nó quan sát kỹ, trên chiếc lắc mỏng có một con voi nhỏ , lật ra mặt sau nó thấy chữ gì nhỏ nhỏ , cố gắng mở to mắt nó nhìn hàng chữ
“H&D” nó mỉm cười
-“Tên ngốc này”
*BUỔI CHIỀU:
Nó mất tích đã gần 10 tiếng đồng hồ rồi, hắn đi tìm khắp nơi trong thành phố nhưng đều vô vọng. Cả một ngày như vậy hắn lê chân về nhà, từ hôm qua tới giờ không nói chuyện với ai cũng không ăn gì khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng đôi mắt thì căng thẳng lắm.
Đóng cửa phòng hắn như phát điên lên tay nắm chặt ,khuôn mặt bắt đầu đanh lại. Trái tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cứ dồn dập liên hồi.
Vẫn nằm cạnh con voi của nó mắt hắn hơi cay...nhắm mắt hắn lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.
*8 GIỜ TỐI:
Rè...e...e.....è....è....
Hắn giật mình dậy khi điện thoại rung, mở máy hắn ngạc nhiên
-“ảo giác?”
Khẽ nhíu mày hắn tìm xung quanh , lật con voi ra hắn thấy điện thoại nó đang sáng đèn, hắn cầm lên:
From: Hải Yến:
Nội dung: Tiểu Du , sao sáng nay bạn và Bảo Như không tới lớp mọi việc ổn cả chứ?
Thở dài hắn đặt đt lên bàn bước ra cửa.
Nhưng như chợt nhớ ra điều gì...hắn quay lại cầm đt của nó vào hộp tin nhắn, sau vài giây hắn chạy ra ngoài.
Tin nhắn:
From: 0909 ******
Nội dung: Đường Du mau tới trường đi Gia Huy... chết mất!
HƠn nửa tiếng sau hắn cùng Mạnh Khang và một số vệ sĩ đi chạy khắp nơi trong trường, lòng hắn như lửa đốt.
Sau khi hơn một tiếng tìm kiếm không có kết quả hắn ngồi xuống tuyệt vọng
-Về thôi !
Mạnh khang vỗ vai hắn , không đáp hắn đứng dậy tiếp tục tìm kiếm
Đi ngang nhà vệ sinh nữ thấy bảng “đang sửa chữa” mắt hắn toát lên tia nhìn khó hiểu. Không chần chừ hắn tiến tới mở cửa.
Cửa không mở được càng làm lòng hắn nôn nóng
RẦM...M...M...M
Lấy chân đạp mạnh cáh cửa bật mở , nhìn vào trong hắn thấy một người đang ngồi bó gối trong góc tường đầu hắn nóng lên, hắn tiến lại.
Mở mắt, thấy bóng người quen thuộc nó mỉm cười:
-Anh Tới rồi àh, sao trễ vậy?
Hắn thở phào nhẹ nhõm tới gần xoa đầu nó cười dịu dàng
- ừm..xin lỗi để em phải chờ!
Nhẹ nhàng như nâng một mảnh pha lê dễ vỡ hắn bế nó lên khẽ nói:
-Chúng ta về nhà thôi.
-ừm....về nhà!
Trong tay hắn nó ngủ như một đứa trẻ.
*GẦN 10H ĐÊM
-sao rồi?
Hắn lo lắng nhìn ông bác sĩ già
-Cô Đường bị sốt cao lắm, một phần vì phải chịu lạnh lâu quá, lại gần một ngày không ăn uống gì nên bị kiệt sức, hơn nữa không biết đã làm gì mà trên tay xây xước nhiều quá .
Bảo Như lo lắng:
-Vậy khi nào chị ấy mới tỉnh vậy?
-Cô cậu không cần quá lo, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi , khi nào bớt sốt là sẽ tỉnh thôi. Nhưng nên chú ý nghỉ ngơi nhều cho lại sức.
Khi mọi người đã đi hết hắn ngồi bên giường nhìn nét mặt nhợt nhạt của nó mà thấy lòng thắt lại.
Bỗng hắn mở to mắt nhìn vào tay đang truyền nước của nó , lòng bàn tay đang cầm thứ gì đó lấp lánh.
Hắn nhẹ mở lòng bàn tay nó kéo ra một cái lắc nhỏ. Nhìn cái lắc hắn càng xót xa
-“chắc em đợi anh lâu lắm”
Hắn khẽ vén chăn dưới chân nó thật nhẹ nhàng đeo cái lắc vào cổ chân.
Bước ra ngoài, một tên vệ sĩ đã chờ sẵn :
-.................
-Thưa cậu, số điện thoại đó là của sim rác, không tra ra được người dùng
Đôi mắt hắn ánh lên tia nhìn giận giữ:
-Tiếp tục tìm!
Chap 12:
*SÁNG
Nó thức giấc thấy người hơi ê ẩm , cố gượng dậy nó thấy hắn đang ngồi phía bàn học chống tay lên trán mắt nhắm nghiền.
Nhìn nét mặt bình thản của hắn khi ngủ nhưng có phần hơi tiều tụy làm nó thấy sao mà thương hắn quá! Nó nhìn tên con trai đó mà thấy lòng ấm lạ.
Mở mắt thấy nó đã tỉnh đang ngồi dựa vào giường trong lòng hắn an tâm hơn nhưng nét mặt vẫn thờ ơ:
-Em tỉnh rồi àh?
Ánh mắt tinh nghịch nó lấy một cái gối trên giường...ném thẳng vào mặt hắn:
-Nè, anh sao vậy? Canh chừng người ốm mà ngủ gật như vậy đó hả????
Vẫn vẻ nghiêm nghị hàng ngày hắn lườm nó:
-ốm cái gì, em mê ngủ thì có , đã ngủ 1 ngày 1 đêm rồi ai mà rãnh thức suốt thời gian đó coi một “con voi” ngủ chứ.
Nó tròn mắt
-sao? Đã 1 ngày rồi sao?
Hắn không đáp tiến lại giường làm nó bối rối
-Anh...anh làm gì vậy?
Hắn đưa mặt vào sát mặt nó chỉ còn cách vài mm , nó ửng hồng 2 má mắt mở trân trân nhìn mặt hắn ngày 1 gần.
Hắn đưa tay đặt lên...... 2 má của nó.....áp trán vào trán nó.
-gì..ì...ì...
Nó không nói được, tim nó giờ đang múa ba lê trong lồng ngực.
-Hết sốt rồi!
Hắn ngồi dậy vẻ mặt tỉnh bơ .
-Nè...nè...đồ ngốc , bộ anh không biết dùng nhiệt kế sao? Đo...đo nhiệt độ...kiểu...kiểu...
Không đợi nó nói hết câu nhưng nhìn bộ mặt đỏ lựng của nó hắn đã “thấu hiểu” hắn nhếch môi “xảo quyệt”
-Cách đó chính xác hơn, vừa đo độ, vừa đo......nhịp tim !
Nhìn bộ mặt hắn mà nó thấy “căm phẫn”, nó hét vang nhà:
-ĐỒ....ĐỒ KHÙNG!
Hắn tỏ vẻ kênh kiệu đứng dậy tiến tới phía cửa không quên quay lại “bồi dưỡng” nó thêm một câu shock óc:
-Ngoan ngoãn đợi anh mang thức ăn vào và....đừng mơ tưởng tới việc hôn anh nữa...!
Nó đứng hình nhìn hắn cười gian xảo đi ra..
*CHIỀU HÔM SAU
Trong nhà nhộn nhịp hẳn lên từ khi nó tỉnh dậy, Hải Yến và Đại Ảnh biết chuyện cũng ghé qua thăm nó chỉ có hắn là không biết hôm qua tới nay cứ đi đâu mất biệt tối mới về thăm nó.
-Tiểu Du nè, bạn có muốn đi du lịch không?
Hải Yến nhìn nó hứng khởi
-Du lịch hả? ở đâu vậy?
-Ở một vùng núi rất đẹp, ở đó phong cảnh đẹp lắm, non xanh nước biếc rất vắng nên không ồn ào rất tốt cho bạn nghĩ ngơi.
Nghe tới du lịch , được đi chơi là mắt nó sáng rỡ
-thích quá vậy, mình rất muốn đi!
-Mình, Mình cũng đi nữa – Bảo Như và Mạnh Khang cũng phấn khích lắm
Hải Yến vui vẻ:
-Ừa, vậy khi nào bạn khỏi hẳn chúng mình đi nha, nhà mình có một biệt thự nhỏ ở đó đủ chỗ cho tất cả chúng ta
-Còn mình?
Đại Ảnh chen ngang.
-ưm ...nếu bạn thích.
Hải yến miễn cưỡng, Hải Yến không hiểu sao không thích Đại Ảnh, Yến luôn thấy ở cô bạn kia có một thứ gì bên trong rất gian xảo
-Ừa Đại Ảnh àh bạn cũng đi luôn cho vui ha!
Nó nhìn Đại Ảnh nói giọng thân thiện, nó không ghét cô ta.
Ngồi chơi một hồi mọi người để nó nghĩ ngơi nên Hải Yến nhanh chóng được Bảo Như dẫn sang phòng Như ba hoa “tám chín” đủ thứ.
-Anh đang làm gì vậy?
Mạnh Khang quay qua thấy Đại Ảnh đã tiến lại ngồi gần mình, vẫn bộ mặt háo sắc mọi ngày:
-Hi! Người đẹp ,Tưởng em đang ở phòng Bảo Như.
Đại Ảnh cười giả lả:
-Ở trên đó cũng không có gì để nói nên em định về. Ai ngờ xuống đây lại gặp anh.
-Vậy là chúng ta có “duyên tiền định “ rồi
Nghe Mạnh Khang “ví von” hơi quá Đại Ảnh hơi ngượng liền đổi chủ đề
-Tội ngiệp Tiểu Du quá, khi không bị người ta hại.
-uhm, làm tụi anh lo quá chời.
Mắt Đại Ảnh sáng lên
-Mà Tiểu Du cũng tệ, dễ tin người quá chời, một tin nhắn đã như vậy rồi. Mà là hôn thê nhưng mọi việc của anh Gia Huy đều biết rất mơ hồ nên mới xảy ra chuyện này.
Nói một hơi quay qua thấy Mạnh Khang vẫn tươi cười Đại Ảnh được nước làm tới:
-Nhìn họ em thấy không hợp!
-KHông hợp?
-vâng!, Tiểu Du không hợp với anh Gia Huy gì hết á.
Mạnh Khang cũng chỉ ngồi nghe rồi cười không phản bác cũng không đồng tình làm Đại Ảnh hơi ngượng nghịu
-Thôi trễ rồi em về nhé.
-Uh`, chào nhé người đẹp, hẹn gặp lại nha.
Mạnh Khang nhìn Đại Ảnh đá “lông nheo” cô nàng đỏ mặt quay đi.
Đại Ảnh vừa quay đi Mạnh Khang liền đổi thái độ, thay vào khuôn mặt cười đùa là khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt tinh ranh xen phần khinh bỉ nhìn Đại Ảnh khuất bóng
Trên lầu một cặp mắt nãy giờ nhìn xuống cũng đưa một tia nhìn ranh mãnh về phía đại Ảnh.
Mạnh Khang ngước lên, nhìn vào cặp mắt ấy khuôn mặt bỗng giãn ra môi nở nụ cười dịu dàng, nụ cười không phải cô gái nào cũng nhận được
Bảo Như gật đầu rồi quay đi.
*BUỔI TỐI:
Hắn về nhà là đã gần 10 giờ đêm
Cốc..cốc...
-vào đi!
-Cho em nè Voi!
Nó trề môi, tay nhận lấy hộp kem từ hắn:
-Đã nói đừng kêu em là voi nữa mà.
Hắn ngồi bên giường nhìn nó xơi hộp kem ngon lành, vừa ăn nó vừa hỏi?
-Hai hôm nay anh cứ đi đâu vậy?
Hắn thản nhiên
-Công việc!
Nó không hỏi nữa, nó thấy không nên xen vào chyện của hắn.
Thấy nó trầm ngâm hắn nhích lại gần:
-Cho miếng!
Thấy hắn “xin ăn” nó cũng rộng lượng chìa hộp kem ra
-nè!
Mặt hắn lãnh đạm không thèm cầm lấy mà miệng há ra
-Đút.
-Không.
-đút đi!
-không
-Mau.
-không
-Mau đi
-ĐÃ NÓI KHÔNG MÀ!
5 phút sau:
-Sao anh ham ăn vậy, đút muỗn nào hết muỗn đó nếu muốn sao không mua 2 hộp? Định dành ăn với em ha..a....a...a?????
-Không thích!
Nó xửng cồ:
-VẬY ANH THÍCH GÌ ĐÂY?
-Ăn chung!!!!
Nó biết nói gì cũng không được bèn đút cho hắn muỗn cuối cùng
-Mốt nhớ mua hộp “bự” hơn!
-Ừa!!
*CHIỀU HÔM SAU
Uống thuốc xong nó nằm trên giường chán nản, nó nghỉ học cũng 4 ngày rồi, ngày nào cũng ở nhà hết đi vào đi ra rồi lại đi ra đi vào.
Nghĩ tới đó nó càng tức, nó đã như vậy mà mấy ngày nay hắn cứ đi đâu không hà, không có chịu ở nhà chơi với nó. Đang suy nghĩ lan mang thì không biết hắn từ đâu xuất hiện :
-Á...sao không gõ cửa anh muốn dùng bộ mặt đó hù chết người ta sao?!
-Chứ bình thường em có bao giờ biết gõ cửa đâu!
Vừa nói hắn vừa lấy cái áo khoác len ra khoát lên người nó rồi nhanh như chớp nhấc bổng nó lên:
-á..á...á.....Anh điên rồi, làm gì vậy?
Hắn đáp nhanh gọn:
-Ra ngoài!
-Từ từ làm gì như chạy nạn vậy để thay đồ đã chứ.
Hắn nghe xong cũng đứng suy nghĩ.....1s rồi phán:
-Không cần!
Vậy là bây giờ nó mặc một bộ bijama , dưới chân cũng không có dép hay giày gì cả ngồi trên xe hắn.
Tức sôi gan nó không thèm nhìn hắn suốt quãng đường.
(bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh, chúc các bạn vui vẻ)
Chap 13:
-Tới rồi!
Thấy nó không trả lời hắn bước xuống mở cửa xe bế nó ra ngoài.
-Ái....em có bị bại liệt đâu mà anh cứ như vậy?
Hắn không thèm quan tâm cứ đưa nó đi, nó nhận ra đây là cái bờ hồ hôm bữa, cũng là nơi nó gặp hắn lần đầu (theo lời hắn nói)
Không hiểu tên vệ sĩ đã đóng quân ở đó tự khi nào, bên cạnh là một...chiếc xe đạp.
-“Không lẽ lại nhờ ông chú mặc vest này chở mình đi dạo?...”
Đang nghĩ thì hắn đặt nó ngồi một bên trên yên sau, ra hiệu cho tên vệ sĩ. Tên này hiểu ý:
-Thiếu gia ....cố lên!
Vẻ mặt căng thẳng hắn leo lên yên xe với sự ngạc nhiên của nó:
-NGồi im đó siêu quậy!
Nói xong hắn từ từ....đạp xe lăn bánh. Khỏi nói cũng biết nó bất ngờ và ...”lo sợ” như thế nào.
-Nè....nè..được...được không đó!
Hắn thấy vậy gắt nhẹ:
-Trật tự!
-.................
-Đã quá, anh siêu thiệt đó nha hihi
Nó ngồi sau xe “nịnh bợ” hết lời làm hắn thấy “mát dạ” lắm, cười thầm trong bụng:
-“haha, thành công. Không uổng công mấy ngày nay nai lưng ra chở cái tên bự con đó(vệ sĩ )”
BỖng nhiên phía sau nó im lặng làm hắn tò mò:
-nè sao vậy? Sung sướng quá bất tỉnh luôn rồi hả.
-không!
-chứ sao?
-CẢm động...
Không kịp trả lời tim hắn như bị ai đặt thuốc nổ cứ như muốn phá nát lồng ngực khi từ phía sau nó nhẹ nhàng ngả đầu vào lưng hắn...
Những cơn gió đưa một hương thơm thoảng qua măt hồ.....
Tối hôm đó nó ngủ ngon lành còn đâu biết có người đang “thao thức”:
-Ui da...sao nhức chân zữ zậy nè....
*HÔM SAU:
Hôm nay đi học trở lại nó vui lắm dậy chuẩn bị từ sớm. Rồi nó, hắn, Mạnh Khang và Bảo Như cùng nhau tới trường.
*GIỜ GIẢI LAO:
Cả bọn ra căn tin ngồi bàn chuyện ...đi chơi rất sôi nổi nhất là nó.
Hải yến rất chu đáo đã tính toán hết cả
-Chúng ta sẽ đi vào dịp lễ, lúc đó trường cho nghỉ 3 ngày, xế chiều đi thì gần tối sẽ tới nơi.
-Được được đó, phải mang theo thêm thật nhiều đồ ăn và bánh kẹo
Nó hứng khởi góp ý nhưng nhanh chóng bị hắn chặn họng
-làm gì?
Nó nhăn mặt liếc hắn:
-Để ăn chứ làm gì!
-Anh có nói sẽ cho em đi sao?
Cả đám tròn mắt nhìn bộ mặt tỉnh như ruồi của hắn.
-Hả...a...a... VẬY LÀ SAO- Cả đám đồng thanh
- Sao trăng gì? Chuyến đi này là sao, anh đâu có biết trước nên sao để cho em đi.
Câu nói đó như thức tỉnh nó...CHỜI ƠI NÓ QUÊN “BÁO CÁO” với hắn.
Thái độ của người biết lỗi nó cười hì hì
-Không phải đâu, em chỉ muốn....mún...
-Muốn gì?
Hắn làm mặt ngầu khiến nó nổi da gà:
-Ak, muốn tạo bất ngờ cho anh híhí
-XẠO SỰ!
-Thật..thật mà , không khí trong lành rất hợp với những người ....ah` àh .... những ...thiên tài đẹp trai như anh....
-Ngụy biện!
Thật đó, năn nỉ mà, cho em đi đi, nha...nha...nha...
Nó níu níu lay lay hắn mà mặt hắn vẫn khó đăm đăm. Nó nhìn qua “chủ xị” của chuyến đi là Hải yến cầu cứu. Hải yến nuốt nước bọt cái “ực” nhìn hắn...cười cười
-À..ờ, không khí ở đó rất tốt cho Tiểu Du vì nó mới hết bệnh, à...à... Anh đi cùng đi sẵn tiện “canh chừng” nó cho nó bớt quậy phá.
-Đúng đó, năn nỉ mà....nha...đi nha...
Không thèm mềm lòng trước cặp mắt long lanh của nó , tay chống đầu, nghiêng mặt miệng nhếch mép cười đểu:
-Cho em đi anh được gì?
Nó “chưng hửng” , hôm nay hắn ngã giá với nó nữa chứ, Bảo Như đỡ lời cho nó:
-Vậy anh muốn gì? Chỉ cần cho chỉ đi anh muốn gì chỉ cũng làm. Ok?
-HẢ...Ả...Ả.... –nó trợn mắt
Hắn lại cười nửa miệng nhìn nó rồi nhìn Bảo Như:
-Xong!
Hắn và Bảo Như bắt tay nhau xem như “cuộc trao đổi” đã hoàn tất, nhìn qua hắn xoa đầu nó:
-Em được đi!
Mặt nó ngu ra, chứng tỏ “đương sự” vẫn còn ngơ ngác khi thấy “cuộc đời” bị anh em nhà đó “thỏa thuận” lẹ quá. Nó chỉ biết thở dài mong chờ ở “lòng từ bi” của hắn.
*RA VỀ:
-mọi người ra xe trước đi em vào nhà vệ sinh sẽ ra ngay.
Nó nói vọng lại chỗ 3 người “cùng nhà” rồi chạy một mạch đi luôn.
-Ui...thoải mái quá
Từ nhà vệ sinh đi ra nó có cảm giác một người đang “rình” nó. Sợ hãi nó rảo bước nhanh hơn nhưng vô ích, một bàn tay nắm lấy cổ tay nó.
-Tiểu Du!....
Quay qua nó ngạc nhiên thấy một người con trai trạc tuổi Gia Huy nét mặt vui mừng nhìn nó. Chưa hết ngỡ ngàng người đó nắm 2 tay nó “tay bắt mặt mừng”
-Tiểu Du, anh tìm em mãi, sao em không liên lạc với anh?
-Sao?...sao lại...
Nó chỉ biết lắp bắp không hiểu tên này đang nói gì. Còn người kia vui mừng quá cứ hỏi đủ thứ.
-Tiểu Du biết em gặp tai nạn anh lo lắm, tìm em mãi mới biết em đã chuyển trường tới đây. Khó khăn lắm anh mới xin vô đây học được chỉ mong gặp em mà mấy bữa rồi tìm cả trường vẫn ko thấy anh cứ tưởng không được gặp em nữa.
Nó tuy không hiểu gì cứ tròn mắt rồi miệng thì há ra như muôn “ăn ruồi” nó lắp bắp:
-Anh...à...mấy hôm trước tôi bị bệnh nên nghỉ.
Người kia lo lắng:
-Vậy ha? Em không khỏe sao?
-ờ..ờ cám ơn tôi cũng đỡ rồi!
Dường như thấy có điều bất thường người kia siết chặt tay nó
-Em sao vậy Tiểu Du, anh là Khải Tuấn đây mà!
*ĐƯỜNG KHẢI TUẤN
+Sống tình cảm, tính tình dịu dàng, khuôn mặt tri thức không đẹp “rạng ngời”và nổi bật nhưng có nét cuốn hút riêng nếu nhìn kỹ.
+Thân Thế: gia đình có công ty lớn làm ăn phát đạt tại thành phố K
-ơ...Khải Tuấn...
Nó vẫn ngạc nhiên đầu óc rối bời
-Đúng rồi, em không nhận ra anh sao? Sao em không về nhà?
-Nhà...nhà ha?
-Em sao vậy? Ba mẹ em mất tích không biết công ty của gia đình em sao rồi, em mau về giải quyết đi, nào...a đưa em về
Nó còn chưa hiểu gì thì Khải Tuấn đã kéo tay nó đi
-Ơ...Khoan ...khoan..
Nó còn đang bối rối thì giọng nói quen thuộc vang lên:
-Bỏ vợ tôi ra !
Khải Tuấn giật mình quay lại thì thấy một tên con trai nhìn rất quen đang từ từ bước tới dằn tay nó ra khỏi tay Khải Tuấn rồi kéo về phía mình
Chap 14:
-Gia...Gia Huy!
Nó vẫn còn ngơ ngác “như con tê giác” thì 2 tên kia bắt đầu “Tuyên chiến”
-khải Tuấn, cậu làm gì lôi kéo vợ tôi vậy?
-Gia Huy? Sao anh lại ở đây?
Khải Tuấn hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Gia Huy, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh
-À,...Đây là học viện The Rose mà tại sao tôi lại quên nhỉ?
Đứng giữa nhìn 2 người cười cười nói nói mà mắt thì đang nhìn nhau té lửa nó mới lên tiếng:
-Anh...Anh Khải Tuấn, Xin lỗi nhưng .... tôi không biết có quen với anh không nữa..
Khải Tuấn lo lắng:
-Em đang nói gì vậy Tiểu Du?
Nó tỏ vẻ ái ngại
-Xin..xin lỗi vì không nhớ ra anh vì sau tai nạn đó tôi...tôi không còn nhớ gì nữa!
-Không..không nhớ?
-Đúng, tôi...mất trí nhớ !
-Mất..mất trí nhớ?
Nghe nó nói mà Khải Tuấn có cảm giác mặt đất dưới chân đang nứt ra, khuôn mặt có nét hụt hẫng
-Sao lại như vậy? Em không thể quên, không thể mất trí nhớ được, Tiểu Du em nhớ lại đi mà, Anh là Đường Khải Tuấn em nhớ lại đi....
Thấy Khải Tuấn như vậy nó rất bối rối
-Xin...xin lỗi nhưng...
-Không , Sao em có thể quên anh? Chúng ta gặp nhau cách đây 2 năm, bao nhiêu kỷ niệm đẹp em không nhớ sao?
-Ơ...Tôi...
-Tiểu Du sao em có thể quên anh, quên tình cảm anh....
Hắn hết kiên nhẫn vòng tay qua vai nó ôm sát vào người, mặt vẫn thản nhiên:
-Đủ rồi, Khải Tuấn cậu không thấy sao? Cậu đang làm Tiểu Du khó xử đó, Tiểu Du không còn nhớ gì hết, không nhớ cậu đâu, tốt nhất cậu nên về đi đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Khải Tuấn tức giận:
-“Chúng tôi” Tiểu Du không lẽ em...?
-Đúng, cô ấy là hôn thê của tôi!
Khải Tuấn hét lớn:
-TÔI KHÔNG HỎI ANH. Tiểu Du , em trả lời đi có đúng là em đã đồng ý không?
Bây Giờ nó thực sự khó hiểu, người này là sao có quan hệ gì với nó? Sao anh ta lại kích động như vậy? Thấy nó im lặng hắn xiết chặt vai nó:
-Tiểu Du , em nói cho cậu ấy biết đi!
Nó thấy Khải Tuấn thật đáng thương nó nghĩ:
-“Nên cho anh ta biết sự thật cũng tốt”
-Tôi là vợ chưa cưới của Gia Huy thật mà, anh đừng hung dữ với anh ấy như vậy!
-NÓI DỐI. Em không thể đồng ý nhanh như vậy.
Hắn bực tức khẽ cau mày
-Khải Tuấn, chính cậu đã nghe rồi đó, đừng lôi thôi nữa tôi không đủ kiên nhẫn nữa đâu, cậu về đi.
Nói rồi hắn kéo theo nó quay người đi để lại Khải Tuấn với khuôn mặt tuyệt vọng, khụy xuống :
-Mình thua rồi sao?
Từ xa một cặp mắt nãy giờ đã chứng kiến “vở kịch” từ đầu tới cuối.
Trên xe, khuôn mặt hắn đắc thắng nhìn nó:
-Em sao vậy? Nãy giờ không nói gi?
-Người đó là sao với em vậy? Hình như anh cũng biết anh ta?
Hắn khẽ nhăn mặt:
-Em hỏi làm gì? Quan tâm hắn sao?
-CÓ một chút, vì em không nhớ gì nên...
-Một người bạn thôi!
Hắn ngắt lời nó, nhưng hình như sau khi gặp Khải Tuấn nó Bắt đầu có nhiều câu hỏi về cuộc sống của nó trước đây
-Em có thân với Khải Tuấn không? Sao anh ta có thái độ như vậy?
Hắn khó chịu
-Không thân thiết gì hết, cậu ta chỉ là bạn bình thường, em quên cậu ta đi.
-Vậy...em vẫn có nhà đúng không? Sao anh không đưa em về nhà mà...
-Sao hôm nay em hỏi nhìu vậy?
Hắn ngắt lời nó vẻ bực dọc, nó kiên nhẫn:
-còn công ty nhà em? Anh nói em biết đi?
-Em không cần lo những chuyện đó.
-em có thể làm bạn với Khải Tuấn không?
-Không được!
Sau vài câu nó mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ đang có:
-Anh thật gia trưởng, sao việc gì cũng giấu em?
-Cái gì?
-Hay anh làm gì sai sợ em biết? Muốn biết về cuộc sống của mình có gì sai?
-Nghe lời anh được không?
-KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC...a có biết cảm giác đầu óc trống rỗng là như thế nào không? Còn anh thì không chịu kể gì cho em nghe , em đã chờ chờ tới hôm nay rồi.
-Không phải chỉ cần anh là đủ sao? Bạn bè em có thể tìm người khác mà như bây giờ không phải tốt sao? Em có Bảo Như, Mạnh Khang còn Hải Yến Và Đại Ảnh và....
-Thôi đi, nếu anh không muốn nói thì thôi. Anh thật ích kỷ.
-...............
Về tới nhà nó đi thẳng vào không thèm chào hỏi ai lên lầu đóng sầm cửa.
Mạnh Khang và Bảo Như về trc nên không hiểu chuyện gì:
-Sao? Sao vậy ...cãi nhau ak?
Hắn không đáp một cánh cửa nữa đập mạnh trên lầu.
*BUỔI TỐI:
Nằm ôm con voi mà nó vẫn chưa hết giận, nó thấy ghét hắn, giận hắn, muốn “nghỉ chơi” với hắn.
Còn hắn nhốt mình trong phòng đầu óc hỗn độn, tai văng vẳng tiếng cãi nhau với nó lúc nãy. Nhưng 2 “anh chị” này có một điểm chung: ai gõ cửa cũng không mở.
Bảo Như lo lắng nhìn Mạnh Khang:
-Làm sao đây?
Mạnh Khang nhún vai lắc đầu rồi cả 2 cũng “giải tán”
Sau “một thời gian dài” suy nghĩ, trằn trọc, bất an hắn đưa ra một quyết định “vô cùng”....mất mặt là....đi xin lỗi nó.
Cộc...cộc....
-............................(ở trong im lặng)
Cộc....cộc...cộc...
-...................... (vẫn im re)
Rầm...rầm...rầm...
-ĐỦ RỒI, MUỐN PHÁ CỬA LUÔN HA? ĐI CHỖ KHÁC HẾT ĐI.
-Nhóc con , mau mở cửa cho” chồng” em nếu không anh tự vào đó.
-Tùy anh!
Hắn xoay tay nắm cửa......không được.
-“Hừ...dám chơi trò khóa trái cửa”
Bên trong nó đang đắc ý vì hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.
5 Phút sau:
-“sao im re vậy cà?”
Nó tò mò bước thật nhẹ xuống giường tiến tới sát cửa áp tai lên nghe ngóng
Nó tập trung cao độ để nghe thử coi sau lớp cửa gỗ dày cộm hắn có còn đứng đó không.
Sau 5 phút nghe ngóng nó thất bại thở ra.
-‘Không nghe gì hết “
-Em to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!
Bỗng nó giật thót tim khi tiếng hắn lạnh ngắt phía sau lưng nó.
-Á á á ....
Quay qua nó vô cùng “thảng thốt” khi thấy hắn đang ở ngoài cửa sổ phòng nó, nó chỉ nhìn thấy “phần trên” của hắn, 2 tay đang vịn vào thành cửa và...cầm theo một túi giấy.
Chap 15
-Anh...sao?...sao anh lại...?... sao có thể....????
Mặt hắn có vẻ rất “khổ sở”
-Em định để anh đu ở đây mãi àh, anh sắp không chịu nổi rồi!...kéo anh lên!
Nó hốt hoảng chạy tới nắm lấy 2 tay hắn cố gắng kéo lên
-Cố lên, để em giúp anh!
Bao nhiêu giận hờn biến đâu mất, nó còn tự trách mình sao hồi nãy không cho hắn vào nếu không thì....
Đang “sám hối” thì nó khựng lại. Thì ra hắn không “mạo hiểm” trèo tường lên mà ở dưới có một đống người....vịn thang cho hắn.
Mặt nó tối lại vì bị lừa, nó bực bội:
-Các người...các người....
Trong đám “diễn viên” ở dưới Bảo Như và Mạnh Khang đang nhìn nó cười tít mắt.
Nó giận run lên hất tay hắn ra leo lên giường trùm chăn kín hết người.
Thấy tình hình “chiến sự” có vẻ căng thẳng hắn trèo vào phòng tiến tới phía giường của nó.
-Nè, giận hả “chân voi”?
Trong chăn không có động tĩnh gì. Hắn mở túi giấy lấy ra một hộp kem to hơn mọi bữa.
-Mở chăn ra anh cho em kem!
Nó vẫn “im hơi lặng tiếng”
Thấy kế sách này không ổn hắn lấy tay kéo kéo tấm chăn xuống khỏi đầu nó nhưng vô ích, nó giữ rất chặt.
Sau mấy giây giằng co trong “im lặng” hắn bất ngờ giật mạnh cái chăn. Khuôn mặt giận dỗi của nó “xuất hiện”
Hắn xúc một thìa kem để gần miệng nó nói giọng nhỏ nhẹ mà như ra lệnh hình như tố chất đó đã có sẵn trong “xương tủy” tên này;
-Há miệng ra!
Và cũng có lẽ tố chất “nghe lời hắn” cũng có sẵn ở nó, nó ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút thìa kem vào.
-Ngon không?
Nó không đáp. Điều đó chứng minh nó vẫn chưa bị hắn “mua chuộc” bởi mấy thìa kem.
Khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có hắn lấy trong túi giấy ra thêm một vài bức ảnh nữa đưa cho nó.
Tới giờ phút này nó không thể im lặng nữa, vì trong ảnh là hình một cặp vợ chồng và...có cả nó nữa.
-Đây là.....
Nó nhìn hắn như muốn hắn xác minh điều nó đang nghĩ :
-Đúng rồi, ba mẹ của em đó!
-Ba...mẹ, thì ra khuôn mặt của họ cũng như em tưởng tượng.
Hắn ngồi dựa vào thành giường, nửa nằm nửa ngồi chỉ vào bức hình:
-Ừ, mẹ em rất hiền và đảm đang em có khuôn mặt giống mẹ đó.
Nó mỉm cười
-Ba em là người như thế nào?
-theo anh biết BA em là người đàn ông gương mẫu rất thương vợ con, em nhìn đi, đôi mắt em rất giống ba em đó.
- Ba mẹ đẹp quá.
Mắt nó long lanh , bên trong như có một màn mưa đọng lại ở đó chỉ chờ nó đồng ý sẽ đổ mưa trên mặt nó bất cứ lúc nào.
Hắn nhanh chóng đưa tay lên gạt đi lớp nước ngấn trên mi trước khi nó kịp rơi xuống.
Nó nhìn hắn ánh mắt cầu khẩn:
-Anh nói ba mẹ chỉ mất tích chứ chưa có gì chứng minh họ đã chết, anh có thể....có thể giúp em...
Biết nó khó mở lời hắn cắt ngang:
-Anh cho người đi tìm rồi khi nào có tin gì họ sẽ báo cho chúng ta ngay.
Nó thở phào rồi khuôn mặt trở nên lo lắng:
-Em nghĩ em không thể ở đây mãi được.
Là một người tinh ý hắn nói giọng chắc nịch:
-Em đừng lo, nhà của em ở thành phố K anh đã cho người chăm lo. Còn công ty và công việc kinh doanh của gia đình em anh và ba mẹ anh đang giúp em quản lý, công việc bây giờ đã đi vào quỹ đạo
Nó vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn chu đáo như vậy, xắp sếp mọi chuyện cho nó tươm tất. Cả ba mẹ hắn nữa, dù là có hôn ước nhưng họ cũng không cần làm vậy, họ tốt với gia đình nó quá.
-Cám ơn....cám ơn anh..cả ba mẹ anh nữa!
-Há miệng!